8. Dã ngoại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Rosieeee!!

Thằng quỷ Bambam gào to tên tôi khi tôi vừa mới lọc cọc về đến đầu đường. Trời đã chuyển lạnh mà nó chỉ khoác độc một cái áo khoác bên ngoài; cũng đúng, thằng quỷ này ngày nào cũng đi chạy bộ tập luyện đủ thứ, mặc áo dày có mà bị ngạt chết.

Tôi dừng xe bên hiên nhà, cũng rất lịch sự giúp Lisa ôm thùng sách xuống. Bambam chạy lại, hỏi han tôi đủ thứ, như thể tôi không phải là vừa đi mượn sách về mà là đi thám hiểm rừng sâu. Tôi chẳng buồn đáp, chỉ nhìn nó với ánh nhìn bất lực và ra hiệu rằng Lalisa đang ở đây, làm ơn tém tém cái thói gà mẹ lại giùm!!

Hình như hôm nay nó khôn đột xuất hay sao mà nó hiểu ngay lời tôi, sau đó thì im bặt nhìn sang bên cạnh, Lisa đang đứng đó cười tủm tỉm, mặt nó bắt đầu đỏ lên như gấc chín, miệng lưỡi bắt đầu lắp bắp, líu vào nhau.

Tôi biết nó chẳng nói được thêm câu gì nên chỉ đành đẩy nó sang một bên để bưng thùng sách vào nhà. Nó tỏ vẻ ga-lăng, chạy lại giành lấy thùng sách rồi chạy một mạch vào phòng trước, khi tôi vừa lên tới nơi thì nó đã giật tôi lại kéo vào phòng, bắt đầu giở trò thì thầm to nhỏ.

- Cậu thực sự đi chung với Lalisa á?!

- Ủa chứ mù hả má?

- Ý tớ là, c-cậu. Chúa ơi – Nó ôm ngực, khuôn mặt tỏ vẻ hốt hoảng không tin được.

- Tớ đi với Lalisa chứ có phải đi với thánh thần phương nào đâu mà cậu... - Tôi nhìn nó với vẻ mặt ngàn lần bất lực không nói nên lời, nhưng chưa nói hết câu đã bị nó cắt ngang.

- Chết rồi! Cậu thấy tớ ổn không? Tóc không bị xù quá chứ? Quần áo vầy có lôi thôi lắm không? Có b-

Tôi bịt mồm nó, nở một nụ cười miễn cưỡng rồi lôi nó đi ra ngoài. Đúng là phiền phức, chăm chút như thế làm gì? Lisa cũng chỉ là người bình thường thôi mà nó làm như cậu ấy là Taylor Swift hay Olivia Rodrigo vậy. Không thể hiểu nổi

Nó la oai oái như thể là đau lắm, nhưng đến khi thấy Lisa đang ngồi ở sofa nói chuyện với bố tôi thì nó im bặt, chẳng dám la lối gì nữa.

Tôi để hai người trò chuyện thêm một lúc trong khi mình thì lôi thằng quỷ Bambam đi chuẩn bị món xúc xích Taco của nó. Nói qua một chút, xúc xích nhà nó thường làm là loại xúc xích được làm theo công thức gia truyền, Bambam thì lại là một đứa không đời nào chịu ngồi yên như thế. Mặc dù hay gọi nó là đầu đất, đầu gỗ đủ loại, nhưng tôi phải công nhận về khoản này thì nó rất tài. Nó đã dày công bỏ ra một năm trời để nghiên cứu một công thức làm xúc xích mới, cuối cùng thì đặt tên cho món này là xúc xích Taco. Về cơ bản thì nó không khác nhiều với loại xúc xích thông thường, nhưng nó lại dai sần sật hơn một xíu, khi nhai sẽ tạo hiệu ứng rất thỏa mãn, mùi cũng thơm hơn và thậm chí có thể ăn mà không cần chấm hay nêm nếm gì nhiều.

Thế nhưng nhà nó có vẻ không muốn dùng công thức mới này cho lắm, họ thích cái công thức gia truyền từ đời ông bà hơn. Thế là nó chỉ đành lủi thủi tự làm rồi mang qua cho tôi ăn chung. Như lúc này đây.

- Có Lisa ở đây, vậy tụi mình mang xúc xích ra ngoài nướng đi, mang theo một ít đồ ăn thức uống nữa.

Tôi gật gù đồng ý, ngoài trời cũng đã ấm hơn một chút, chỉ cần mang theo lò sưởi hoặc đốt lửa trại là đủ ấm rồi. Cũng lâu tôi chưa đi dã ngoại, tuy có hơi đột ngột nhưng tôi tính toán một chút, cũng không mất nhiều thời gian để chuẩn bị lắm, dù sao buổi dã ngoại cũng không có nhiều người. Nhưng quan trọng là địa điểm. Nơi này tuy ít nhà thưa dân nhưng số lượng nơi có vẻ thơ mộng hay phù hợp để đi dã ngoại chỉ đủ đếm trên đầu ngón tay. Thật sự quá ít!

- Tớ biết một chỗ, cậu chắc là không biết chỗ này, rất tuyệt đó! Tớ gọi chỗ đó là Toa tàu Bambam!

Tôi ngỡ ngàng nhìn nó, hình như tôi cũng biết chỗ này, không những biết mà còn rất ưa thích. Là một toa tàu bị bỏ hoang ở gần một bờ sông ở cách nhà tôi không xa, vì nó nằm khuất trong bìa rừng nên ít ai lui tới. Tôi tìm được nó cách đây hai năm, từ đó về sau mỗi lần có chuyện gì buồn thì tôi đều chạy đến đó, ngồi trong toa tàu cũ, hoặc ngồi trên nóc, ngắm sông, ngắm trăng, thả nỗi buồn vào gió, thả niềm đau vào sông. Để gió cuốn đi, để sông ôm lấy, vỗ về như người mẹ hiền.

Tôi giở thói trẻ con, đánh vào tay nó.

- Cái gì mà toa tàu Bambam? Là toa tàu Rosie. Tớ tìm thấy trước cậu đấy.

Nó không phục, la lên.

- Không! Là toa tàu Bambam! Tớ tìm thấy trước!

- Lúc tớ đến thì toa tàu vẫn còn đầy bụi đó.

- Nhưng...

- Hai cậu làm gì mà ồn ào thế?

Lisa từ trong nhà, rất nhẹ nhàng đẩy cửa bước ra khiến Bambam đang hăng máu cãi cũng bỗng nhiên lắp ba lắp bắp như gà mắc tóc rồi im bặt.

Mặc dù lúc này nó đã im như thóc nhưng tôi biết thừa nó vẫn chưa phục tôi. Nó liếc xéo tôi, môi còn dảnh lên một cái trông thật đáng ghét. Tôi mặc kệ, quay sang trả lời Lisa.

- Không có gì. Chỉ là tụi tớ muốn ra ngoài dã ngoại một chuyến. Cậu muốn đi cùng không? Tuy hơi đột ngột nhưng cũng chuẩn bị xong gần hết rồi, tụi mình làm thêm vài thứ nữa là có thể đi.

Kẻ tung người hứng. Tuy tôi cảm thấy Lisa chắc chắn sẽ đồng ý nhưng có lẽ Bambam không thấy vậy, nó nhanh nhảu phụ họa thêm một câu.

- Đúng đó. Tớ có chuẩn bị một ít xúc xích Taco với lò nướng than, cũng có bánh mì gối và kẹo dẻo (marshmallow) nữa, sẽ rất tuyệt đó!

Lisa cười mỉm, không do dự đồng ý ngay. Thằng quỷ Bambam vui sướng ra mặt, nó lăng xăng muốn chạy về nhà chuẩn bị. Nhưng tôi túm nó lại, chưa bàn bạc thì chuẩn bị cái quái gì. Vậy là chúng tôi bàn bạc thêm một lát, sau đó phân công nhau đi chuẩn bị. Bambam phụ trách món xúc xích, thịt, bếp nướng và lò sưởi, còn tôi và Lisa thì đi chuẩn bị một ít nước hoa quả, trà gừng, salad, sandwich và nem rán tôi làm sẵn hôm qua. Chuyện là tối qua bố tôi than thèm nem rán Việt Nam, món mà một người hàng xóm người Việt đáng yêu ở Hàn đã dạy cho mẹ tôi, sau đó bà dạy lại cho tôi. Thế là tôi hì hục gói thật nhiều trong một lần để cất tủ ăn dần, không ngờ lại đúng lúc như thế này.

Lisa dường như khá bỡ ngỡ với chuyện bếp núc, ngoài việc rửa rau và thái nguyên liệu ra thì còn lại tôi đều phải tự làm. Nhìn cái vẻ lúng ta lúng túng thái từng viên cà chua bi mà tôi không nhịn được cười. Cậu phồng má giận dỗi, không cho tôi cười nữa, sau đó thì hờn giận ngồi một bên xem tôi làm, trẻ con hết sức. Lisa ít khi được đụng tay vào bếp, có thể thấy nhà Manoban yêu thương cô con gái độc nhất đến nhường nào. Cậu ấy nhìn tôi với ánh mắt tràn đầy ngưỡng mộ, miệng không ngừng tuôn ra muôn vàn câu cảm thán rất sinh động, nào là: "Đỉnh quá", "Tuyệt thật", "Cậu giỏi ghê"... vân vân và mây mây khiến tôi không khỏi ngại ngùng. Chỉ là nấu nướng thôi mà, cũng không có gì to tát.

- Rosie! Món này ngon thật đó! Nó gọi là nem... À! Nem rán đúng không?! Mẹ tớ từng làm món này vài lần, nhưng không có ngon giống như vầy. Cậu giỏi ghê!

Lisa không biết từ lúc nào đã học theo Bambam, cứ luôn miệng gọi tôi là Rosie. Nhưng so với lúc nghe Bambam gọi, tôi lại cảm thấy không khó chịu lắm, ngược lại còn cảm thấy thoải mái, rất dễ nghe. Cứ thế để cậu ấy gọi tôi bằng biệt danh, mặc dù tôi chẳng biết cả hai đã đủ thân để gọi nhau bằng cái tên ấy hay chưa.

Cậu ấy nhón lấy một miếng nem rán còn nóng hổi. Cánh môi hồng hào chu ra thổi phù phù trông thật đáng yêu. Vẻ cẩn trọng khi cắn lấy miếng nem khiến người ta muốn phì cười. Ánh mắt long lanh rực sáng cùng lời khen ngợi luôn miệng khiến người ta cảm thấy xấu hổ lẫn tự mãn, kiêu ngạo. Món nem rán này là do người Việt hàng thật giá thật tận tâm dạy cho mẹ tôi, không ngon mới là lạ!

Tôi phì cười, mặc kệ Lalisa đang nhún nhảy vì vui sướng ở đằng kia, tự mình sắp xếp thức ăn vào một cái giỏ giã ngoại đã lâu không đụng tới. Sau khi sắp xếp xong xuôi, quay qua thì vẫn thấy cậu ấy đang vui vẻ lắc lư theo một bài hát nào đó đang phát trên điện thoại. Điệu bộ coi chừng vô cùng vui vẻ.

Đáng yêu thật!

Khi chúng tôi ra đến cửa, đã thấy Bambam đang trò chuyện với một cậu bạn, trông có vẻ quen mắt. Bambam thấy chúng tôi thì reo lên: " Rosie, Lisa". Cậu bạn kia cũng quay lại, cho tôi thấy rõ mặt mình.

Là Trig Carson, hôn phu tin đồn của Lalisa!

Tôi có hơi bất ngờ và tò mò, không biết cậu ta lặn lội tới tận đây làm gì. Vì theo tôi nhớ, nhà cậu ta ở cách đây 3 con phố, cũng khá xa, nếu không có lí do gì đặc biệt thì vì sao lại tới tận đây? Chẳng lẽ... cậu ta tìm Lalisa?!

Nhưng nghi vấn của tôi rất nhanh đã được giải đáp, trên tay cậu ta có một túi đựng xúc xích quen thuộc của nhà Munsky. Trong lòng bỗng nhiên thở phào ra một hơi.

Quái thật.

Ý là tôi quái ý... sao lại cảm thấy nhẹ nhõm thế nhỉ?

Kì thực, tôi cũng đã hiểu mang máng chuyện gì đang diễn ra. Đây cũng là lý do hôm nay tôi rảnh rỗi như thế này, có vẻ như hôm nay chỉ có một đơn hàng của nhà Carson, nhưng con trai họ đã tốt bụng chạy xuống tận đây lấy hàng thay vì đặt giao tận nhà. Dù cho tôi không hiểu lắm tại sao cậu ta lại phải tự làm khổ mình thế, nhưng tôi cũng âm thầm cảm ơn cậu ta trong lòng. Sẽ không mấy dễ chịu nếu một buổi sáng cuối tuần đẹp trời lại phải đạp xe băng qua ba con phố trong cái thời tiết lành lạnh của mùa đông chỉ để giao đúng một đơn hàng.

Bambam hồ hởi muốn mời Trig ở lại tham gia buổi dã ngoại, nhưng cậu ta khéo léo từ chối. Nó tỏ vẻ tiếc nuối rồi vỗ vai cậu ta, vui vẻ tiễn cậu ta lên xe.

Theo lý thì đáng ra hai người phải là tình địch của nhau mới đúng, một người là hôn phu (tin đồn) của Lalisa, một người lại vô cùng yêu thích Lalisa. Đáng ra phải là cảnh quần nhau sứt đầu mẻ trán để giành mỹ nhân chứ không phải là dáng vẻ thân thiết như thế này. Nhưng có lẽ là vì Trig là quản lý của đội tuyển bóng bầu dục, nói trắng ra là chức vụ đưa khăn cấp nước, mà Bambam lại ở trong đội tuyển, lại hợp tính nhau nên mới thân thiết như thế.

Mà chẳng biết là do tôi hoa mắt hay sao, mà khi Bambam vỗ vãi Trig, tôi thấy mặt cậu ta thoáng đỏ. Tôi nhíu mày khó hiểu, nhưng chưa kịp suy nghĩ gì nhiều thì Lisa đã gọi tôi lại để mang đồ lên cái xe bán tải của thằng Bambam. Tôi nhanh chóng vứt cái suy nghĩ kia ra sau gáy, chẳng buồn nghĩ ngợi thêm gì nữa.

Chắc là mình nhìn nhầm thôi.

---

Cuối cùng cũng tới toa tàu "Taco".

Chắc là bạn đang thắc mắc, tại sao lại là toa tàu "Taco"? Đừng vội, tôi sẽ giải thích cho bạn ngay đây.

Đến tận lúc tới nơi, tôi và thằng Bambam vẫn còn cãi nhau về tên của toa tàu, cãi qua cãi lại, không ai chịu nhường ai. Vì bầu không khí lúc này đã thoải mái hơn nhiều nên thằng quỷ Bambam chẳng muốn kiêng dè gì nữa, thoải mái đấu võ mồm với tôi không ngơi nghỉ. Tôi cũng chẳng chịu thua, nó nói một, tôi đáp mười. Đừng hòng giành toa tàu của bà!

Cuối cùng Lisa vì không chịu nổi nữa, phải đứng ra hòa giải giúp chúng tôi, bảo chúng tôi hãy chọn một cái tên chung cho nó. Sau một hồi suy nghĩ và thảo luận, chúng tôi quyết định chọn tên "Taco", cũng là tên loại xúc xích mới của Bambam.

Cái tên Taco thực ra cũng là tên tôi và nó cùng đặt cho món xúc xích mới toanh của nó. Chẳng là khi tôi và nó vừa kết bạn thì món xúc xích của nó cũng ra lò thành công. Lúc đó nó có qua hỏi tôi nên đặt tên gì, tôi bảo "Coco".

Chắc là bạn nghĩ "Coco" mà tôi nói đến giống như là "Coco Chanel" của Jennie Kim nhóm BLACKPINK phải không? Bạn sai rồi. Tôi ước gì lúc đó mình cũng nghĩ nhiều được như thế, chẳng qua là lúc ấy tôi đang uống nước dừa nên mới thuận miệng thốt ra cái tên "Coco" mà thôi. Ấy thế mà nó lấy thật! Nhưng nó không lấy hết, mà chỉ lấy một nửa, ghép với cái tên nó nghĩ ra: Tada, tạo ra cái tên "Taco" mà các bạn được nghe.

Cũng không tệ.

Lisa trầm trồ nhìn toa tàu và khung cảnh thơ mộng xung quanh. Lối vào là một rừng cây rậm rạp, nhưng đằng sau lại là một vùng ven suối thoáng mát, có vài cây phủ bóng mát. Dòng suối lạnh trong veo. Toa tàu đen bị bỏ hoang nằm ở một bên, lầm lì và đơn độc. Vì bị bỏ ngoài trời nên toa tàu khá bẩn, mỗi lần tôi đến đều phải dọn dẹp một chút mới có thể ngồi. Các ghế và bàn trong toa vẫn còn rất tốt, có thể xài được. Tôi đã từng nảy ra ý tưởng trang trí lại con tàu rồi tạo thành một quán ăn nhỏ, một ý tưởng không tồi nhưng rất khó để thực hiện. Thứ nhất là tôi không có kinh phí, thứ hai là tôi không có thời gian, thứ ba là tôi... lười!

Nhưng mà đôi lúc, khi suy nghĩ tư bản kia trôi qua, tôi bỗng cảm thấy ích kỷ, không muốn làm như vậy chút nào. Tôi muốn giữ lại cảnh đẹp này cho riêng mình biết mà thôi. Có ai lại muốn nơi yêu thích nhất của mình bị cướp mất đâu chứ.

Ý nghĩ hơi ấu trĩ nhưng mà kệ đi, tôi không quan tâm lắm.

Chúng tôi nhóm lửa trại, Bambam phụ trách nướng thức ăn – riêng khoản này thì nó giỏi hơn cả. Còn tôi và Lisa thì đi dọn dẹp lại toa tàu. Nếu thời tiết ấm hơn, tôi thực sự muốn dẫn Lisa lên nóc tàu ngắm cảnh, dòng sông êm dịu lững lờ trôi, từng đàn chim đậu trên cây lanh lảnh hót, những ngọn gió tinh nghịch trêu đùa bên tai. Về đêm còn có thể thấy những vì sao đang lấp lánh trên trời, thấy vầng trăng tỏa sáng êm dịu, an ủi tâm hồn mệt mỏi cô quạnh.

Dọn dẹp xong cũng là lúc bụng dạ bắt đầu kêu réo ầm ĩ. Tôi không kiêng dè cắn một miếng xúc xích lớn, thằng Bambam cũng vậy, nó ăn như hổ đói. Chỉ có Lisa là không như vậy, cậu ăn từng miếng nhỏ, nhẹ nhàng, duyên dáng. Cả người cậu toát ra một loại khí chất quý cô nho nhã, tiểu thư dịu dàng đoan trang. Nhìn lại mình, tôi chợt cảm thấy xấu hổ, nhưng biết sao được, gia đình tôi vốn phóng khoáng. Không thích câu nệ tiểu tiết, càng không để mắt mấy quy tắc rườm rà, phức tạp; thứ gì tiện thì làm, không tiện thì thôi, chẳng ai muốn bắt bẻ soi mói, cứ thoải mái mà sống.

Bambam ngồi thao thao bất tuyệt về quá trình làm xúc xích của nó. Nghe vĩ đại như cách Edison tạo ra bóng đèn vậy. Lisa ở một bên thì có vẻ chăm chú nghe, lâu lâu góp vui thêm vài câu, không thì cười tủm tỉm. Tôi không buồn nghe, chỉ ăn và... ngắm Lisa.

Mặc dù tôi đã ngắm cậu không biết bao nhiêu lần, nhưng lần nào cậu cũng khiến tôi mê mẩn không thể rời mắt, cậu thực sự là kiệt tác của tạo hóa. Từng chi tiết nhỏ trên khuôn mặt đều rất hài hòa, còn có đôi phần rực rỡ tráng lệ.

Bambam sau khi nhận được lời khen ngợi của Lisa về món xúc xích Taco thì kiêu căng khỏi nói, hai cái lỗ mũi nó phồng tới mức có thể nhét vừa hai quả bí ngô luôn không chừng. Nó hất cằm tự mãn trong khi Lisa thì tủm tỉm cười còn tôi thì liếc nó một cái rồi thôi. Dù sao thì cũng là lần đầu nó được crush khen ngợi, tôi không nỡ làm nó cụt hứng.

Nhưng công bằng mà nói, khen ngợi là một chuyện còn yêu thích thì lại là một chuyện khác. Tôi cảm thấy Lisa thích món nem rán của tôi hơn. Không phải là tôi thiên vị bản thân đâu, trực giác đã nói với tôi như vậy và trực giác của tôi chưa bao giờ sai.

Tôi theo thói quen, gắp một miếng nem rán cho Lisa, cũng không quên nói thêm một câu dặn dò: "Cậu thích thì ăn nhiều vào, đừng lo, hết thì tớ làm thêm. Sau này cậu thích ăn thì bảo tớ một tiếng, tớ sẽ làm cho cậu ăn. Cậu gầy lắm đó, nhịn ăn không tốt cho sức khỏe đâu". Tôi để ý thấy từ nãy đến giờ cậu ấy ăn rất ít, còn có vẻ như muốn dừng đũa, nhưng đôi mắt thì không nói như vậy, nó bảo với tôi cậu ấy đang nhịn ăn.

Lisa hơi khựng lại một chút rồi cũng mỉm cười, ngại ngùng nhận lấy. Lòng tôi như được phủ một lớp mật ngọt, ấm áp khó tả. Bambam bên cạnh thì trố mắt nhìn. Tất nhiên, nó làm sao bỏ qua được cơ hội chọc ghẹo tôi chứ. Nó huých vai tôi, nói móc.

- Này Rosie, cậu suốt ngày chê tớ là gà mẹ. Bây giờ cậu cũng thành gà mẹ luôn rồi. Đúng là luật hoa quả không chừa một ai nha.

Tôi khinh bỉ liếc nó, im lặng tiếp túc nhâm nhi ly trà gừng ấm áp. Nhưng nó là ai? Bambam Munsky, chúa tể nhây chó, ông trùm kẹo cao su, tướng quân dai dẳng, vua lì đòn; nó dễ gì mà buông tha cho tôi như thế. Nó thấy tôi tỏ vẻ thờ ơ không quan tâm thì không phục. Nó bắt đầu chưng ra khuôn mặt đáng thương, mắt mở to, đôi dưới trề ra, chớp chớp mắt. Giọng nói vịt đực bị ép méo mó đến nổi da gà.

- Gà mẹ Rosie, con muốn ăn nem rán, mẹ làm cho con đi. Mẹ iu dấu~

Thế này thì đúng là quá sức chịu đựng rồi, tôi ho sặc sụa, nước trà cũng văng tung tóe khắp mặt và áo. Lisa nén cười, vội vàng ngồi xuống cạnh tôi, xoa lưng, rút ra một ít giấy, giúp tôi lau mặt. Mặt tôi đỏ bừng, nhưng tôi vẫn tỉnh táo, ngại ngùng đưa tay muốn lấy giấy tự lau cho mình, nhưng cậu ấy không chịu, ấn tôi ngồi xuống, tiếp tục tập trung lau chùi cho tôi. Đôi mày đẹp cau lại giận dỗi, đôi môi anh đào cũng hơi chu ra đầy bất mãn, như đứa trẻ bị giành mất kẹo, giận hờn không thôi. Tôi thấy thế cũng chỉ đành ngồi im, không dám nhúc nhích. Hơi thở ấm áp của cậu thật gần. Từ khoảng cách quá đỗi gần này, tôi có thể thấy rõ làn da trắng nõn mịn màng, sống mũi cao thẳng kiêu ngạo, hàng mi cong cong như cánh bướm, khẽ đập theo từng cái chớp mắt, mùi hương lavender thấp thoáng bên cánh mũi. Từng hành động của cậu đều rất đỗi nhẹ nhàng và tỉ mỉ, ân cần chăm sóc. Tại sao thế gian này lại có người xinh đẹp đến thế? Dịu dàng đến thế? Những nhịp đập liên hồi trong lồng ngực tôi là như thế nào? Những cảm xúc rối bời đan xen trong lòng tôi là thứ gì?

Lisa mỉm cười thỏa mãn, ánh mắt đong đầy những cảm xúc khó gọi tên, dạt dào như sóng vỗ, sâu hút không thấy đáy. Chúng ngọt ngào, dịu dàng, khẽ khàng vuốt ve trái tim tôi, khiến nó không ngừng run rẩy. Đôi mày đẹp đang cau lại từ nãy đến giờ đã giãn ra. Khi tôi còn đang chìm trong cơn mơ màng, bàn tay lạnh giá bỗng được phủ lên một lớp ấm áp mềm mại. Bàn tay cậu dịu dàng nắm lấy tay tôi, khẽ xoa xoa. Đôi môi cậu mấp máy, hình như cậu nói gì đó. Có vẻ cậu đang nói: Tay cậu lạnh quá.

Tay tớ lạnh thì có sao? Chẳng phải sẽ như lúc này, cậu sẽ lại nắm tay tớ, dịu dàng sưởi ấm cho đôi tay lạnh lẽo này, và rồi, cậu sẽ đốt lên trong lòng tớ một ngọn lửa nồng cháy. Cậu sẽ đốt lên, một ngọn lửa tình nồng cháy, nhưng tớ mong nó sẽ ủ ấm con tim tớ, thay vì đốt trụi nó. Cậu sẽ làm như vậy.

Phải không Lisa?

-------

Xin trân trọng giới thiệu, bóng đèn cao cấp hảo hạng Bambam Munskyyyy.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net