7.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Em bước vào phòng, mang theo mùi trà đào thơm phức. Đặt chiếc khay lên cái bàn nhỏ cạnh giường, em bước tới bên Alice, cúi người xuống bằng với nàng. "Đó là gia đình em, ảnh chụp hồi tháng 2 năm 1994. Khi ấy em mới 19 tuổi, bây giờ đã 23 rồi đây." Nói rồi em mỉm cười, nàng cũng mỉm cười theo. Nàng yêu nụ cười đẹp như thiên thần của em, yêu đôi mắt lấp lánh vui vẻ của em. Nàng những muốn ôm lấy Mary biết bao, muốn tựa đầu lên vai em mà nhắm mắt nghỉ ngơi.
Rồi họ ngồi bên nhau cùng uống trà, trò chuyện về nghề nghiệp, về văn học, về tương lai. Mary yêu văn học, nhưng em cũng nuôi dưỡng ước mơ trở thành một bác sĩ. Còn Alice lại khác, nàng muốn trở thành một nhà văn, viết nên những cuốn tiểu thuyết của riêng mình. "Em rất muốn làm nhà văn, Alice à, nhưng có lẽ em không đủ khả năng. Cha mẹ em thì cũng đã già, nếu như em cứ mãi dựa dẫm vào những tác phẩm nổi tiếng của họ mà ảo tưởng về mình, em sợ sẽ không tự lo cho bản thân sau này được. Dù có phải lấy chồng, em cũng muốn tự chủ về tài chính."

"Mary, không những giỏi giang mà còn khiêm tốn. Em nên theo đuổi đam mê của mình. Ngay cả khi đã là một bác sĩ, em vẫn có thể viết văn nếu em muốn."

Em nghe vậy, mỉm cười với nàng, ngại ngùng tựa đầu vào vai Alice. Nàng thấy em thật ấm áp, cơ thể em dựa vào người nàng nhỏ nhắn, khiến nàng muốn dang tay mà ôm lấy em vào lòng. Bỗng Alice quay người lại đối diện với em, khiến mái tóc mềm mại của Mary chạm nhẹ vào cổ nàng. Em ngẩng đầu nhìn nàng, hỏi rằng liệu nàng có điều gì muốn nói.

"Có phải em hay đến mượn sách ở Thư viện Cloudy không? Ở thẻ ghi tên trong những cuốn sách chị mượn luôn có tên em ở phía trước, vậy nên lần đầu biết tên em chị đã thấy rất quen..."

"Đúng là em hay đọc sách ở đó, Alice à." Em trả lời rồi nghiêng đầu cười vui vẻ, làm Alice cũng mỉm cười theo. Tim nàng đang đập loạn xạ, cơ thể nàng nóng ran giống như lần đầu nàng thấy em. Có lẽ nàng không thể giấu giếm được nữa rồi. Nàng nhất định phải thổ lộ tình cảm này với em, cho dù em có yêu nàng hay không. Cho dù biết em sẽ không đáp lại tình cảm ấy. Cho dù có sợ em tránh xa mình, dù em có ghét bỏ, nàng cũng nhất định phải nói ra tiếng lòng mình. Rằng tôi yêu em, Mary à. Yêu em ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Ở bên Mary khiến nàng cảm thấy thời gian trôi thật nhanh. Giờ đã là xế chiều, mặt trời như quả cầu lửa khổng lồ đang từ từ lặn sau núi. Thủy triều đã lên, đầm lầy giờ đã ngập nước, không thể lội qua được nữa. 

"Hôm nay em đã chủ quan không để xuồng ở bên này. Làm sao đây, em xin lỗi..."
"Không sao, chị..chị có thể đi nhờ người kia được chứ?" Alice nói rồi chỉ tay về phía một chiếc thuyền, trên đó có một người đàn ông mặc áo phao màu xám, đội mũ trùm. Hình như ông ta đang chèo thuyền qua chỗ hai người. 

"Đó là ông Freeman, thường hay câu cá ở đây lúc thủy triều lên. Mọi người bảo ông ấy bị câm, nhưng em nghĩ ông ấy tốt bụng và chỉ hơi kiệm lời thôi. Nhưng chị sẽ ổn chứ, em lo.."

"Không cần lo đâu, chị sẽ đi nhờ ông ấy. Sẽ ổn mà", nàng nói rồi nắm lấy tay Mary. "Ngày mai chị sẽ lại tới. Được chứ?"

"Em luôn chào đón chị, Alice. Hôm nay chị chưa có dịp gặp bà em, lại chưa có dịp ngắm trăng trên xuồng... Nhưng ngày mai chị nhớ phải tới đây đấy. Em sẽ đợi."

"Được, em yên tâm đi. Tạm biệt em, giờ cũng muộn rồi, làm phiền em rồi."

Ông lão chèo thuyền tới tận chỗ Alice, hất đầu tỏ ý nàng hãy lên thuyền. Alice tạm biệt Mary, cúi đầu cảm ơn ông lão rồi lên thuyền.

Hẹn gặp em ngày mai, Tóc vàng!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net