Chương kết: Mầm mống hiểm hoạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
nhiều rắc rối hơn nếu họ không hoàn toàn loại bỏ cô gái.
"Nếu con nhỏ nói với Ayanokouji, điều đó sẽ cản trở kế hoạch của chúng ta."
"Những chuyển biến tự phát xảy ra mọi lúc. Chúng ta sẽ chỉ linh hoạt thích nghi cùng với chúng trong khi chúng ta hành động. "
Shiba không thể nhìn ra ý định thực sự của Tsukishiro, và anh ta lo sợ cho những gì đã xảy ra.
"Cậu lo lắng à? Tôi tin rằng tôi đã đóng một cái đinh lên chiếc quan tài cho cái này tình hình này rồi. Tôi cho là nó sẽ diễn ra theo cách riêng của nó. "
Phá vỡ lời hứa, và một nhóm bạn cùng lớp sẽ bị buộc thôi học. Nó chỉ đơn thuần là một lời đe dọa, nhưng đối với Ichinose, người đặt bạn học của cô ấy lên trên tất cả những người khác, nó sẽ không giống như một trò đùa.
"Không có vấn đề gì về mối quan hệ giữa cô ấy và Ayanokouji-kun, Lớp C sẽ không thể khiến cậu ta, một đối thủ mạnh mẽ, biến mất. Ichinose-san sẽ phải đối mặt với điều đó trong thời gian tới. Hãy để chúng ta kiềm chế nỗi sợ, vì chúng ta sẽ sớm thấy điều gì sẽ xảy ra. "
Một giọt mưa rơi trên má Tsukishiro.
"Tôi chắc chắn 99% Nanase-san sẽ thất bại trong diễn biến tiếp theo này, nhưng có vẻ như cô ấy đã bắt đầu hành động với dự đoán về những mất mát đó. Nếu mọi thứ suôn sẻ theo thứ tự, sẽ đến lúc cảnh báo khẩn cấp của Ayanokouji-kun ngừng hoạt động."
(chắc ý là lão này đã gài đồng hồ của Aya, để nó sẽ ko báo cáo gì về nhà trường nếu có vấn đề lớn xảy ra, và ông này có thể trực tiếp tới đó)
Tsukishiro bình tĩnh đến mức tưởng như sự hoảng loạn là phi logic.
Điều đó chỉ có thể thực hiện được do niềm tin không thay đổi của ông ta.
Phần 1:
(Phần * này cop từ blog của bác nguyencuong7
Link: https://nguyencuong7.home.blog/2020/11/05/youkoso-jitsuryoku-vol3-nam-hai-trich-doan/ )
*Cơn mưa bắt đầu nặng hạt hơn.
Nanase dần ổn định trở lại và cất tiếng nói trong khó khăn sau khi tâm trí hạ nhiệt.
"Em thua rồi... Ayanokouji-senpai."
"Em thừa nhận thất bại ư?"
"Đúng vậy. Em không thể nào đánh bại được anh, Ayanokouji-senpai."
Như thể đã thấy trước được điều này, những cảm xúc tiêu cực của cơn giận dữ tan biến.
Đối phó bằng cách thức không chống trả lại đã hiệu quả.
"Nếu được, em có thể kể chi tiết cho anh được không? Tại sao lại nhắm vào anh? Nếu không rõ nguyên nhân thì sẽ phức tạp đấy."
"Vâng, senpai nên biết việc này- Không đâu, em muốn anh biết về nó."
Em ấy vẫn ngồi đó, có lẽ không còn đủ sức để đứng dậy.
Mặc dù kỹ năng của Nanase thật bất thường nhưng tôi không nghĩ em ấy là học sinh đến từ Phòng Trắng.
Sức mạnh của em ấy là thật. Nếu đối phương là Horikita hay Ibuki thì em ấy sẽ không thua kém. Nhưng việc nghĩ em ấy là học sinh ở Phòng Trắng thật không phù hợp.
Hơn nữa, việc một học sinh đến từ đó biết về tên của Matsuo thì thật lạ thường.
Tôi chờ câu trả lời của Nanase.
"Em... em muốn trả thù cho cái chết của người bạn thuở nhỏ của mình, vậy nên đã nhập học vào nơi này."
"Bạn thuở nhỏ? Có phải là-"
"Đúng vậy, là Matsuo Eiichiro."
Nhất định là người đó, con của quản gia đã chăm sóc tôi, Matsuo.
"Sau khi bước vào ngôi trường này, em hiểu rõ mọi chuyện. Vì anh hoàn toàn không thể liên lạc với bên ngoài nên anh sẽ không nắm được sự tình phải không, senpai?"
Điều Nanase nói về cơ bản là chính xác.
Nhưng có một ngoại lệ đó là tôi đã có nghe được một chút thông tin về Matsuo.
Bởi vì người đàn ông đó đã xuất hiện tại ngôi trường này để mang tôi về Phòng Trắng, ông ta đã đề cập về nó trước mặt tôi.
Sau đó, Nanase điềm tĩnh kể hết mọi chuyện cho tôi nghe.
Trước cái cớ cứng đầu của cha tôi, Eiichiro đã bị buộc thôi học.
Mặc dù đã rời khỏi trường học cấp 3, cậu ta vẫn đối mặt với những tình huống tương tự vậy, để rồi phải từ bỏ việc học của mình vì cậu ta không thể nào trốn thoát khỏi nó. Dẫn đến việc cha của Matsuo Eiichiro đã tự vẫn.
Sau đó, cậu ta kiếm sống bằng việc làm thêm. Tôi đã biết chuyện từ người đàn ông đó nhưng vẫn chọn nghe lại trong im lặng.
"Từ mẫu giáo cho tới sơ trung, em đã luôn chơi và học cùng với Eiichiro, người hơn em một tuổi... Anh ấy làm mọi thứ tốt hơn em... Anh ấy là hình mẫu em khao khát được trở thành."
Tông giọng trầm tĩnh của Nanase dần trở nên nặng nề.
"Sau khi bị đuổi khỏi nhà, Eiichiro bảo anh ấy sẽ không bỏ cuộc cho tới phút cuối cùng, và đã bắt đầu làm việc. Mặc dù thời gian hai đứa gặp nhau thưa dần, nhưng em không nghĩ mối quan hệ của cả hai thay đổi."
Nanase tiếp tục nói, như thể đang trải nghiệm lại quá khứ.
"Dù cho phải từ bỏ việc học, dù cho anh ấy đã mất đi người cha của mình... Anh ấy vẫn cố gắng tiến về phía trước. Luôn mỉm cười và nói với em rằng sẽ không từ bỏ, dù là đứng trước mặt em..."
Siết chặt nắm tay của mình, giọng Nanase bắt đầu nhỏ dần.
"Vào một buổi chiều ngày 14 tháng Hai năm nay, em tới căn hộ Eiichiro đang ở. Em đã hi vọng rằng một Eiichiro luôn cố hết sức mình sẽ trở nên vui vẻ một chút. Nhưng-"
Dù cho em ấy đã dừng lại, nhưng tôi hiểu được chuyện đó ám chỉ điều gì. Eiichiro luôn cố gắng tới tận phút cuối cùng, đã chọn từ bỏ cuộc sống của cậu ấy.
"Nếu không thể gặp nhau nữa, bạn sẽ chẳng bao giờ có thể truyền đạt suy nghĩ của mình tới người đó. Đó là điều em đã nói."
Tôi nhớ lại điều Nanase đã nói khi em ấy động viên Ike.
Đã quá trễ để tiếc nuối. Dù có la hét trước hài cốt của người ấy thì bạn vẫn không thể truyền đạt được gì thêm nữa.
"Em không rõ chuyện giữa anh với cha anh. Thời điểm đó, thư mời đã được gửi tới trường cao trung... nhưng người đàn ông đó xuất hiện trước mặt em."
"Là Tsukishiro?"
"Vâng ạ. Hiệu trưởng tạm thời Tsukishiro kể em nghe về lý do cuộc sống của Eiichiro bị hủy hoại, và đã sắp xếp để em theo học tại trường Cao trung Đào tạo Tiên tiến. Một nam sinh tên Ayanokouji Kiyotaka đã theo học tại đây, nhưng điều không may là anh ấy đã trốn thoát khỏi một nơi mang tên Phòng Trắng để tới đây."
Em ấy dự tính bước vào ngôi trường này để trả thù cho cái chết của người bạn thuở nhỏ.
"Ông ta hứa sẽ để em gặp cha anh nếu Ayanokouji-senpai bị đuổi học khỏi nơi đây, senpai. Thật lòng thì em muốn yêu cầu cha anh cúi đầu tạ lỗi trước Eiichiro..."
Dù cho tôi có bị đuổi học thì người đàn ông đó sẽ không cúi đầu trước ai.
Mong ước của Nanase sẽ chẳng bao giờ thành hiện thực.
Dù câu chuyện đã kết thúc nhưng vẫn có nhiều thứ tôi không hiểu.
"Tsukishiro bảo mình đã cử một học sinh từ Phòng Trắng tới đây, em có biết gì về chuyện đó không?"
"Điều đó là sao ạ? Ngay từ đầu thì em không rõ nơi gọi là Phòng Trắng cho lắm."
Tôi không thể phát giác một lời nói dối từ em ấy. Nếu thế thì có hai khả năng để cân nhắc.
Đầu tiên sẽ là người được phái đến từ Phòng Trắng không phải là Nanase.
Còn lại thì như Tsukishiro đã nói, người đó là Nanase, và ông ta đã khiến tôi nghĩ Nanase là học sinh từ Phòng Trắng.
Nếu là trường hợp sau thì sẽ chẳng còn sự tồn tại nào có thể đe dọa được tôi.
Nhưng tôi sợ việc đó thật khó để tưởng tượng.
Nhìn chung thì sức mạnh của Nanase không cần phải bàn cãi, nhưng nếu xem em ấy là một người được cử tới với một nhiệm vụ quan trọng là khiến tôi bị đuổi học thì em ấy không đủ mạnh.
Tôi không nghĩ Tsukishiro bỏ qua việc này.
"Anh không sai, Ayanokouji-senpai. Nhưng... em muốn trút giận lên một ai đó, sự trách cứ của em... em phải đổ nó lên một người nào đó bằng mọi giá."
Nhiều thứ dần liên kết lại khi tôi nghe những lời đó.
Hành động của Nanase sau khi em ấy nhập học. Dù muốn tôi bị thôi học nhưng vẫn có lúc em ấy giúp đỡ tôi.
Bởi vì em ấy không nhận thức bản thân đang làm việc tốt, chuyện đó đã tạo nên mâu thuẫn trong em ấy.
Sau khi tự thuyết phục bản thân mình với mục tiêu là Eiichiro Matsuo, em ấy đã bộc lộ hết mọi thứ trong ngày hôm nay.
Không biết có phải là do môi trường của đồi núi hay không, nhưng mặt đất ẩm thấp đang dần lạnh hơn và một màn sương mù dày đặc bắt đầu xuất hiện.
"Em thực sự xin lỗi, senpai... Em thực sự xin lỗi anh..."
Nanase lấy tay che mặt trong tội lỗi, không thể nhìn thẳng về phía tôi. Tôi không lên tiếng và im lặng chờ Nanase điềm tĩnh trở lại.
"Em không việc gì phải xin lỗi, cơn giận của em là thỏa đáng."
Nhưng người đàn ông đó đúng thật đã thực hiện một tội ác kinh khủng chỉ nhằm đưa tôi quay trở về.
Ông ta là một sự tồn tại hung ác. Trong mắt ông ấy, chẳng có ai là con người cả.
Song, điều đó cũng thật trớ trêu đối với tôi.
"Việc ở lại cũng chẳng còn ý nghĩa gì cả, vì em đã thất bại trong việc thực hiện lời của Hiệu trưởng Tạm thời."
"Em định rút lui sao?"
"Dù việc đó không đền bù được gì nhiều, nhưng đó là tất cả những gì em có thể làm được."
Về bản chất, tôi cũng tương tự người đàn ông đó. Miễn có thể bảo vệ bản thân mình, tôi sẽ không để tâm tới chuyện sẽ xảy ra với người khác.
Tuy nhiên, dù bản chất giống nhau, nhưng vẫn có sự khác biệt.
Việc bộc lộ bản chất thật của bạn trước mặt người khác như thế thật tệ.
Điều quan trọng là việc lựa chọn, loại bỏ lũ kiến cản được bạn hay đưa tay về phía chúng.
Người đàn ông đó sẽ không bao giờ tiếp cận lũ kiến. Một sự khác biệt rõ rệt so với tôi.
Tôi chậm rãi vươn tay về phía Nanase.

"

Senpai...?"
"Nếu muốn xin lỗi anh thì em hãy rút lại những gì mình vừa nói."
"Ý anh là sao...?"
"Em không cần phải cảm thấy tội lỗi. Em đã muốn trả thù bằng sức lực của mình. Có lý do cho việc anh không thua cuộc. Đó là vì việc ở lại ngôi trường này là cách duy nhất để anh có thể kháng cự lại người đàn ông đó, cha của anh."
Nanase không thể nâng tay lên, nhưng em ấy chậm rãi ngẩng đầu của mình và nhìn bàn tay của tôi.
"Thật lòng thì anh không muốn em rời ngôi trường này, vậy nên hãy giúp anh. Giờ Tsukishiro đang lên kế hoạch đuổi học anh trong bài thi đặc biệt này để đưa anh trở về với cha anh. Điều đó sẽ đi ngược lại với mong muốn của Matsuo, người đã giúp anh nhập học tại đây."
"Điều em nên làm là... kháng cự lại."
"Em sẽ giúp anh chứ?"
Bàn tay mong manh và mềm mại đó nắm lấy tay tôi.
"- Vâng, em sẽ hợp tác với anh, senpai."
Mặc dù lòng bàn tay của em ấy lạnh do trời mưa, nhưng vẫn có chút hơi ấm lan tỏa từ nó.
Nanase vẫn đang ngồi dưới đất, ngẩng mặt lên và nhìn thẳng vào mắt tôi.
Lúc này đây, việc em ấy có hữu dụng hay không chẳng quan trọng. Em ấy có bị bỏ rơi sau khi hoàn thành mục đích của mình hay sẽ trở nên có ích cho tôi trên chặng đường dài. Tất cả tùy thuộc vào cách mà tôi lợi dụng em ấy.
"Người em ướt hết rồi, bị cảm lạnh sẽ không tốt đâu. Đi thôi."
"... Vâng." *

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#you-zitsu