Vol 2: Chương 2: Phần 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi rời khỏi hội học sinh và đi đến cổng trường.

Kiriyama là người đã từng chiến đấu để lật đổ Nagumo. Anh ấy ủng hộ Manabu và đã tìm mọi cách để anh ấy tiếp cận tôi khi tôi còn là năm nhất. Ngay khi anh ta đang do dự, thì anh ta đã biết rằng Horikita, em gái của Manabu muốn tham gia hội học sinh, vì vậy anh ta có thể sẽ thực hiện một số hành động.

Tuy nhiên, khi nhìn vào anh ta hôm nay, trận chiến giữa Kiriyama và Nagumo có lẽ đã được giải quyết.

Tôi có thể cảm thấy có một khoảng cách đã được tạo ra giữa họ.

Hừm, nếu Kiriyama chưa từ bỏ, cuối cùng anh ta có thể sẽ hành động.

Vậy thì tốt thôi.

Ngày hôm nay tôi không muốn sử dụng bộ não của mình.

Bây giờ tôi sẽ đi thẳng về phòng và từ từ sử dụng quãng thời gian còn lại của ngày.

Tôi lấy điện thoại ra và kiểm tra thời gian.

[Nếu cậu không có kế hoạch đi đâu vào ngày hôm nay, tớ có thể đến phòng của cậu chơi không, Kyotaka?]

Do tôi đã quá chú ý đến cuộc trò chuyện tại hội học sinh, vì vậy tôi không nhận ra rằng Kei đã gửi tin nhắn cho tôi.

Mặc dù đã 30 phút trôi qua, nhưng cô ấy không rút lại lời đề nghị của mình, Kei vẫn đợi câu trả lời của tôi.

Tôi quyết định trả lời cô ấy ngay bây giờ, ngay cả khi đã muộn, và tôi cũng không bận gì cho lắm.

Mặc dù chúng tôi đang hẹn hò nhưng chúng tôi không công khai với bạn bè.

Có rất ít nơi mà chúng tôi có thể dành thời gian bên nhau mà không bị để ý.

Ngay cả ký túc xá cũng không an toàn. Hơn nữa, ngay cả khi chúng tôi bị nhìn thấy ở chung với nhau, nó sẽ dễ dàng trở thành đòn chí mạng.

Nhưng nếu nói đến điều đó, chúng tôi sẽ chỉ quyết định một giải pháp quyết định.

[Cậu có muốn đến phòng của tớ không?]

Tôi trả lời cô ấy, và sau giây sau, tin nhắn của tôi đã được đánh dấu là đã xem.

Có phải đây là một sự trùng hợp khi tôi trả lời đúng lúc cô ấy đang sử dụng điện thoại của mình, hay cô ấy đang chờ đợi câu trả lời của tôi suốt?

[Muốn!]

Một câu trả lời ngắn từ Kei.

[Giờ tớ đến luôn được không?]

Thêm các tin nhắn khác được gửi đến.

Tôi trả lời rằng bây giờ tôi đang về phòng và cô ấy có thể đến bất cứ khi nào sau 20 phút nữa. Và sau đó cô ấy có thể tới như các lần trước.

Ngay cả khi bắt gặp ai đó ở cùng tầng, Kei sẽ có thể xử lý ở một mức độ nào đó.

Tôi mất khoảng 10 phút để trở lại ký túc xá. Tôi để cửa mở và sử dụng thời gian còn lại để dọn phòng một chút. Sau đó tôi nghe thấy ba tiếng gõ cửa dữ dội.

Kei và tôi đã đặt một vài mật mã cho các cuộc họp bí mật. Mặc dù nó chủ yếu liên quan đến cách bấm chuông cửa, tôi đã yêu cầu Kei gõ ba lần trong những tình huống khẩn cấp. Đó là bởi vì trong ký túc xá có rất nhiều học sinh, đôi khi sẽ có những tình huống mà tôi không thể mở và đóng cửa ngay lập tức được.

Và trong một tình huống cực kỳ khẩn cấp và nguy hiểm, việc vào mà không có tín hiệu cũng được cho phép.

"Tớ vào đây!"

Kei nói rồi cô ấy hốt hoảng bước vào cửa.

Sau đó, cô dùng sức đóng cửa lại và thở ra để bình tĩnh lại.

"Tớ thực sự hoảng loạn khi thấy thang máy dừng ở tầng 4 ~!"

Có lẽ vì tim cô ấy đập nhanh hơn, Kei đặt tay lên ngực mình.

Việc đi qua hành lang khá khó khăn, nên không có gì lạ khi Kei hoảng loạn cả.

"Cậu không thể giữ bí mật mãi mãi, cậu biết không?"

"Tớ biết điều đó..."

Tôi cất giày của Kei vào tủ giày.

Sau đó, chỉ trong vài trường hợp, tôi khóa cửa và treo chuỗi khoá hình chữ U.

Bằng cách này, ngay cả khi ai đó đến thăm, tôi có thể xem người đó là ai mà không để họ vào cửa.

Tuy nhiên, sử dụng khóa chữ U này có chút không tự nhiên.

Trước đây tôi không có kế hoạch làm như vậy, nhưng tôi đã làm nó để tránh trường hợp giống như Amasawa.

Nó vẫn tốt hơn là để ai đó vô tình vào phòng và để họ thấy rằng chỉ có tôi và Kei trong phòng.

Ngay cả khi có một tình huống khẩn cấp xảy ra, nó sẽ ổn miễn là tôi ra ngoài phòng được. Nếu tôi nói với người đó là phòng của tôi rất bừa bộn, và yêu cầu họ nói chuyện ở ngoài một lúc, và nhanh chóng đi ra ngoài, mọi chuyện sẽ ổn thôi.

Và rồi sau khi tôi với người đó rời đi, Kei sẽ có thể lặng lẽ lẻn ra khỏi phòng.

"Haa~ tớ cảm thấy nhẹ nhõm hơn rồi."

Kei, người đang ngồi trên giường, vỗ ngực nhẹ nhõm.

"Thật là tốt."

Vào buổi tối, khu ký túc xá có rất nhiều người đi học về trong khoảng thời gian này.

Nhưng, nguy cơ có ai đó đến thăm phòng tôi vào ban đêm thậm chí còn lớn hơn. Mặc dù sẽ có ít người ra vào hơn, nhưng nó sẽ là một vấn đề lớn nếu ai đó phát hiện ra rằng có một cô gái ở trong phòng tôi vào giữa đêm.

Đó là lý do tại sao khi chúng tôi đi chơi vào các ngày trong tuần, chúng tôi thường đi chơi vào những nơi có thể đưa ra một lý do nó sẽ tốt hơn.

Ngay cả khi mối quan hệ của chúng tôi bị lộ ra, nó sẽ là một trong những hành vi được chấp nhận.

"Cậu có muốn uống gì không?"

Tôi nói với Kei sau khi cô ấy bình tĩnh lại.

Kei trông có vẻ bối rối sau đó cô chạy từ phòng khách vào bếp.

"Để tớ làm cho."

"Tớ bất ngờ đấy. Sao vậy? Bình thường cậu sẽ không làm việc này."

"Sẽ rất khó khi tay trái của cậu bị thương, đúng không? Cậu nhìn xem, tớ cũng biết cách đun sôi nước nhé!"

Có vẻ như cô ấy lo lắng về vết thương của tôi.

"Vậy thì tớ sẽ để cho cậu làm vậy..."

"Okey! Tớ sẽ uống trà đen, Kyotaka cậu muốn uống gì?"

"Tớ cũng uống trà đen giống cậu, Kei."

Tôi đã lên kế hoạch để phù hợp với cô ấy vì tôi muốn giảm bớt công việc của Kei một chút, nhưng có vẻ nó đã phản tác dụng. Cô ấy trông có vẻ bất mãn.

"Cậu không tin tưởng tớ, đúng không?"

"...Tớ hiểu rồi, vậy tớ muốn uống một chút cà phê."

"Để đó cho tớ! Tủ cốc ở kia đúng không? "

Nói rồi, Kei mở tủ bếp.

Sau đó, cô ấy có lẽ nhận thấy ánh mắt của tôi, vì vậy cô ấy đã ra lệnh bảo tôi đợi trong phòng khách.

Sẽ thật rắc rối nếu tôi làm Kei tức giận, vì vậy tôi quyết định ngoan ngoãn chờ đợi cô ấy trong khi xem TV.

"Lẽ ra, tớ đã nói nói với cậu điều này khi bọn mình gặp nhau, nhưng Kiyotaka, cậu phải chịu trách nhiệm lớn cho việc này."

Ngay khi tôi cầm chiếc điều khiển TV lên, những từ đó lọt vào tai tôi.

"Tức là sao?"

"Vì cậu đã đạt được điểm cao trong môn toán, nên chuyện tớ công bố việc hai chúng ta hẹn hò sẽ khó khăn cho tớ."

Tôi đã tự hỏi đã có chuyện gì, và đấy là những gì cô ấy nói.

Thật vậy, nếu Kei công khai về việc chúng tôi hẹn hò ở giai đoạn này, nó có thể sẽ gây ra một số tranh cãi.

"Ai biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu bọn mình công khai rằng hiện tại chúng mình đang hẹn hò..."

"Vậy tức là tình hình này sẽ tiếp tục như vậy trong một thời gian?"

"Không còn cách nào khác. Thật khó chịu, cứ như tớ đang hẹn hò với cậu là vì địa vị của cậu vậy."

"Hẹn hò như vậy là xấu sao?"

"Không, tớ không nói nó là xấu."

"Giống như việc hẹn hò với một cô gái dễ thương là biểu tượng cho địa vị của con trai, đúng chứ? Thật lạ khi bảo người khác không muốn điều đó?"

Tất nhiên, sở thích của mỗi người về ngoại hình là khác nhau, và không có gì là hoàn hảo cả.

Nhưng ngay cả như vậy, tôi gần cũng biết rằng tiêu chuẩn này đã tồn tại rộng rãi.

Tôi phần nào bác bỏ quan điểm của cô ấy về việc người khác sẽ hẹn hò vì họ học giỏi nhưng cô ấy không đáp lại. Tôi nghĩ rằng cô ấy đang suy nghĩ làm thế nào để bác bỏ ý kiến của tôi, nhưng Kei từ từ di chuyển và chỉ để khuôn mặt cô ấy hiện ra từ bếp.

"T-tớ dễ thương ư?"

Có vẻ như cô ấy không nghĩ đến việc sẽ bác bỏ ý kiến của tôi như thế nào.

Cô ấy dường như tập trung vào phần hẹn hò với một cô gái dễ thương hơn.

"Cậu muốn hẹn hò với một người không dễ thương sao?"

Kei với đôi môi hếch lên cố gắng hết sức để trốn thoát, không muốn nhìn thẳng vào tôi, như thể đang cố né tránh ánh mắt của tôi vậy.

Ấm nước bắt đầu phát ra tiếng nước sôi.

Điều khiến bạn nghĩ rằng người khác dễ thương không nó không chỉ giới hạn ở ngoại hình còn bảo gồm tính cách và thân hình, giọng nói và cách cư xử, nền tảng gia đình và sự giáo dục. Tất cả các loại yếu tố đó chồng chéo với nhau để làm cho bạn cảm thấy rằng người đó dễ thương.

"Tớ cũng vậy, tớ cũng nghĩ cậu siêu đẹp trai, Kiyotaka."

Mặc dù tôi không hỏi cô ấy cảm thấy thế nào về tôi. Kei vẫn nói vậy và trở lại vào bếp.

Sau khi nước được đun sôi, tôi nghe thấy âm thanh của nó được rót vào cốc, trong khi chuyển kênh một cách vô nghĩa trên TV.

Không mất nhiều thời gian để Kei hoàn thành công việc của mình, người vừa trở về, tự hào đặt cốc trà đen với cà phê lên bàn. Mặc dù trà đen mà Kei muốn bằng cách nào đó đã biến thành cà phê sữa.

"Cảm ơn cậu."

"Không có gì."

Chúng tôi trải ra các sách giáo khoa của năm nhất trên bàn.

Và chúng tôi đã chuẩn bị sẵn sổ ghi chép và bút, nhìn qua thì nó trông như hai người chúng tôi đang học vậy.

"Bằng cách này, nếu có điều gì đó bất ngờ xảy ra, chúng ta có thể vô tội bằng cách lấy lý do rằng chúng ta đang học."

Nếu có thể, tôi không muốn tình huống đó xảy ra.

Từ lúc chúng tôi bước vào phòng cho đến giờ, mọi chiến lược phòng thủ này được thực hiện dựa trên Amasawa.

Sau đó, chúng tôi dành thời gian để nói cho nhau nghe các chủ đề bình thường.

Bắt đầu từ những điều tôi gặp phải ở trường ngày hôm nay, và trở lại vài ngày sau những gì đã xảy ra.

Chúng tôi đã gặp ai trong Tuần lễ Vàng, và chúng tôi đã xem phim gì trên TV.

Tôi nhìn những bức ảnh mà Kei chụp, và dành thời gian bên nhau.

Chúng tôi đã thảo luận tất cả các loại chủ đề, dài và ngắn, đôi khi chuyển qua đột ngột.

Hai chúng tôi đã lãng phí rất nhiều thời gian để nói về những thứ vô nghĩa cùng nhau. Nhưng đây không phải là một điều xấu.

Trong vô thức, tôi đã bắt đầu hiểu tình yêu là gì, từng chút một.

Một cuộc hẹn hò trong phòng, với Kei đôi khi cười, đôi khi tức giận, cho tôi thấy tất cả các loại biểu cảm khác nhau.

Chúng tôi nói hết chủ đề này đến chủ đề khác,dần dần chúng tôi hết chuyện để nói. Các cuộc trò chuyện bắt đầu biến mất, và khoảng thời gian im lặng bắt đầu tăng dần. Rõ ràng là không khí trong phòng đã thay đổi so với trước đây.

Đối mặt nhau, mỗi chúng tôi bắt đầu cảm thấy điều gì đó.

Bắt đầu nhận thức được một cái gì đó.

Không, nó không phải là một cái gì đó.

Tôi biết nó là gì.

Nhìn vào nhau, cảm giác muốn chạm vào người kia từ từ lớn dần.

Nhưng, đây là điều không cần phải nói.

Đôi mắt của chúng tôi đang nhìn nhau có thể truyền đạt điều đó.

Nhưng không bao giờ có dễ dàng để thực hiện bước đó.

Cho dù bạn có hiểu người kia kỹ đến mức nào, bạn vẫn cần xem xét rủi ro là 1 trên 10.000.

Mặc dù hai bên được cho là có cùng ý định, bạn cần xem xét khả năng họ có thể không.

Nếu bạn bị từ chối, những cảm giác tiêu cực sẽ trào ra như một mạch nước phun.

Ngay cả như vậy--

Tôi vẫn nhìn vào ánh mắt của Kei khi cô ấy cố gắng đảo mắt đi.

Như thế có ổn không? Nhưng mà... nhưng, những cảm xúc như vậy liên tục va chạm với nhau.

Chẳng mấy chốc, như thể cô đã cam chịu, Kei từ bỏ việc trốn thoát.

Càng nhiều thời gian trôi đi, tôi càng cảm thấy nó rõ ràng qua cơ thể của tôi.

Khoảng cách giữa cơ thể chúng tôi, khuôn mặt của chúng tôi, dần dần thu hẹp lại.

Cuối cùng chúng tôi đã đạt được khoảng cách mà chúng tôi có thể thở trên da của nhau và gần như có thể chạm vào nhau.

Từ miệng Kei tỏa ra mùi hương của cà phê và sữa hòa quyện.

Trong hai, không, chỉ một giây, môi chúng tôi sẽ chạm vào nhau.

---Ding Dong(😂😂😂)

Thời gian một mình của cả hai chúng tôi đã bị phá vỡ một cách tàn nhẫn bởi tiếng chuông cửa.

Khoảng cách giữa đôi môi của chúng tôi chỉ còn lại một chút.

Ý thức của tôi đang trôi đi đột nhiên được gọi về thực tế.

"Ư...ưm...ah...ểh, tiếng chuông?"

Kei hoảng loạn lùi ra, hai má cô ửng hồng, nhưng tôi thậm chí không có thời gian để nhìn kỹ hơn.

Thật. Tiếng chuông không phải đến từ nơi khác, nó phát ra từ lối vào.

Điện thoại bàn cho thấy có một cuộc gọi đến từ lối vào. Không giống như sảnh trước, không có camera nào được lắp đặt ở đây, vì vậy không thể biết chắc chắn đó là ai. Mặc dù tôi có thể giả vờ rằng tôi không ở nhà, nhưng nếu người đó đã thấy Kei vào phòng tôi, điều đó thật tệ.

Tốt hơn để biết trước ai sẽ đến với tôi và cho mục đích gì.

"Chờ tớ một phút."

"Uh....Uh..mhm."

Kei gật đầu, có vẻ hơi lo lắng. Vì cuộc trò chuyện cuối cùng với Amasawa, đôi giày của Kei đã được đặt trong tủ, nên nhìn qua, dường như tôi là người duy nhất trong phòng.

Chỉ có điều cách này không phải là hoàn hảo.

Giải pháp tối ưu nhất sẽ là đứng và trò chuyện ở hành lang.

Nhưng ngay khi người đó yêu cầu vào trong phòng, chuyện sẽ đi theo một hướng đáng ngờ. Đưa một cô gái đến phòng của mình và thậm chí đi xa đến mức giấu giày của cô ấy. Chuyện đó sẽ bị lộ.

Trong trường hợp này, khóa chữ U trên cửa là điều nên làm.

Bằng cách này, họ sẽ không thể nhìn thấy đôi giày ngay cả khi họ nhìn qua phần của mở và chúng tôi sẽ không dễ dàng bị lộ.

Tôi có thể chuẩn bị lý do tại sao tôi khóa cửa khi nói chuyện với bên kia.

Trên hết, hoãn lại sau đó hoặc đến phòng của người khác có lẽ sẽ ổn.

Nhưng ai là người ghé thăm phòng tôi?

Horikita? Hay là một trong những chàng trai? Khi tôi nghĩ về điều này, tôi xác nhận ai là đến thông qua lỗ nhìn trộm.

Điều đầu tiên tôi thấy là một mái tóc đỏ.

"Sen~Senpai ~."

Sau đó là giọng nói ngọt ngào của cô.

Như thể cô ấy biết tôi đang nhìn cô ấy qua lỗ nhìn trộm.

"Là em đây~."

Giọng nói của cô phát ra từ cánh cửa, dường như cô ấy biết rằng tôi đang ở trong phòng.

Cô ấy mặc một bộ dản dị đang mỉm cười.

Cả hai tay cô đều tự do, trông như không mang theo bất cứ thứ gì bên người.

Tôi mở khóa cửa và từ từ mở nó ra.

Tôi đã không liên lạc với Amasawa Ichika của Lớp A năm nhất kể từ cuối tháng Tư.

Vì thực tế là cô ấy đã không liên lạc với chúng tôi, nên đây có thể được coi là một sự xuất hiện bất ngờ.

Để giúp đỡ Hosen, cô ấy đã lấy con dao từ phòng tôi, và qua đó, cô ấy nên biết rằng tôi đã biết được chính cô ấy là người đã giúp Hosen hoàn thành kế hoạch của mình, vì vậy cô ấy nên giữ khoảng cách với tôi.

Tuy nhiên, Awasawa, lại xuất hiện ngay trước mắt tôi, như là cô ấy vô tội vậy.

Hay là cô ấy nghĩ rằng tôi không biết được rằng cô ấy là đồng phạm sao?

Không, khi kế hoạch của Hosen đi vào hoạt động, về cơ bản việc Amasawa là đồng phạm đã bị lộ.

"Em đã vào khu ký túc xá năm hai như thế nào?"

"Có một senpai khác đang đi vào, nên em đi vào với anh ấy. Em nghĩ em sẽ tặng anh một bất ngờ."

Nếu cô ấy sử dụng điện thoại ở sảnh, bất kể như thế nào, danh tính của cô ấy sẽ được tiết lộ cho tôi.

Vì vậy, cô đã sử dụng một học sinh khác để tránh trường hợp đó.

"Huh, và?"

"Tay của anh bây giờ ổn chứ? Em đã lo lắng vì vậy em đã đến đây để gặp anh~."

Amasawa là người thông minh nên cô ấy không xem xét đến tình huống mà tôi chưa biết được chuyện cô là đồng phạm.

Thay vào đó, cô còn gợi ý rằng mình có liên quan đến việc này.

Cô khẽ chạm vào khóa chữ U bằng ngón trỏ tay phải.

"Cái này, anh có thể mở khóa cho em không?"

Trong khi giữ nụ cười quỷ quái của mình, cô xác nhận rằng không có đôi giày lạ nào được đặt ở lối vào.

Cô ấy đã dự đoán rằng ai đó đã ở đây vì khóa hình chữ U? Hay là...

"Giờ đã là tối muộn rồi, để ngày mai chúng ta sẽ nói chuyện được không? Sẽ khá rắc rối khi anh mang một kouhai đến phòng của mình mà không có lý do."

Nếu cô ấy đến đây chỉ để hỏi thăm cánh tay của tôi, cô ấy sẽ rời đi sau khi nghe điều đó.

Tuy nhiên, Amasawa không có ý định rời đi.

Ngón trỏ tay trái của cô được đặt trên môi mình, hành động này cho thấy rằng cô đang suy nghĩ.

"Senpai, dù sao anh cũng chỉ ở một mình, nên anh hãy nấu ăn cho em đi."

Để tìm cách vào phòng tôi, Amasawa đột nhiên đổi chủ đề.

"Em có quyền này, phải chứ? Việc hợp tác với Sudou-senpai, anh vẫn chưa quên việc đó phải không?"

Nếu cô ấy nhất định muốn vào phòng tôi, cô ấy sẽ tất nhiên sẽ sử dụng cách này, tôi đã mong đợi nó.

Trong trường hợp này, tôi sẽ phải đi cùng cô ấy để mua nguyên liệu.

"Anh xin lỗi, nhưng anh đã hết nguyên liệu nấu ăn. Không còn gì trong tủ lạnh nữa.

"Ểhhh, Có đúng vậy không? Anh nên dự trữ trước thức ăn chứ ~."

Awasawa cho thấy biểu cảm đã gặp rắc rối và không gặp rắc rối cùng một lúc, chỉ ra sự không hài lòng của cô.

"Nếu phải là hôm nay, vậy thì anh sẽ đi mua nguyên liệu cho bây giờ và chúng ta có thể đi cùng nhau không?"

Mặc dù cuộc hẹn với Kei sẽ kết thúc nhưng tốt hơn là nên tránh những rắc rối không cần thiết.

Vì họ đã gặp nhau một lần, tôi không muốn Amasawa biết rằng tôi đã gọi Kei đến phòng của mình.

"Có vẻ như, Senpai đã hết nguyên liệu nấu ăn rồi nhỉ~."

Amasawa trông có vẻ rất thích thú.

"Anh đừng vội đóng cửa nhé?"

Sau khi nói điều đó, Amasawa biến mất khỏi tầm nhìn của tôi trong tích tắc.

Sau đó, cô ấy đã dùng tay trái để nhấc cái túi nhựa mà cô ấy đặt trên hành lang, vì thế nên tôi có thể thấy những gì cô ấy đang cầm qua khe cửa.

Tôi đã xác nhận rằng cô ấy đã không mang theo bất cứ thứ gì bằng cách sử dụng lỗ nhìn trộm trước đó, nhưng sẽ rất khó để nhìn thấy những thứ được đặt dưới chân cô ấy ngay từ đầu.

Có vẻ như cô ấy đã chuẩn bị một túi nhựa chứa đầy các nguyên liệu.

Cô ấy đoán trước được các lối thoát của tôi.

Lý do để tôi từ chối cô ấy vào phòng vì thiếu nguyên liệu đã không còn.

Tôi biết rằng Amasawa có đầu óc sắc bén, nhưng điều này vượt xa những gì tôi tưởng tượng.

Vậy giờ, tôi có nên thừa nhận rằng tôi đã nói dối, và sau đó tìm một lí do khác?

Nói rằng hôm nay tôi đang có tâm trạng rất tệ, và tôi nói dối cô ấy vì tôi muốn từ chối nên chắc sẽ ổn thôi.

Sau những gì xảy ra với Amasawa lần trước, tôi đã lên rất nhiều kế hoạch, nhưng cuối cùng, người đầu tiên đưa những kế hoạch này vào thử nghiệm vẫn là Amasawa.

Tuy nhiên, liệu Amasawa có chấp nhận hay không là một vấn đề khác.

Tôi sẽ tự tin hơn đối với người khác, nhưng Amasawa cũng đã biết về tôi với Kei.

"Có phải anh đã nói dối em vì anh không muốn cho em vào phòng?"

Mất chưa đến một giây để Amasawa đồn tôi vào chân tường.

Có vẻ như không phải ngẫu nhiên mà Amasawa chọn đến thăm tôi vào lúc này.

"Senpai~ không có ở một mình phải không?"

"Tại sao em lại nghĩ vậy?"

Đúng như dự đoán, cô ấy đã đến đây sau khi chắc chắn rằng Kei đã vào phòng tôi.

Kei đã bị theo dõi ở đâu đó.

"Vì em đã thấy. Em đã theo dõi Karuizawa-senpai mọi lúc kể từ khi chị ấy quay về ký túc xá ~"

Như thể chứng minh điều này, Amasawa đã nói sự thật. Sau khi bí mật xác nhận rằng Kei đã vào phòng của tôi, cô ấy đã mua nguyên liệu để chuẩn bị trước nguy cơ cửa khóa, cô ấy đã thực hiện một chiến lược như vậy.

"Thực tế là anh đã giấu giày của bạn gái mình, hai người có làm điều gì dâm dục không?"

Đây chỉ là một biện pháp phòng ngừa vì chúng tôi chưa nói với ai rằng chúng tôi đang hẹn hò.

" Ah, cuối cùng anh có thừa nhận không? Mà~, không

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net