Vol 2: Chương 3: Mùa hè đến gần, điềm báo cho một trận chiến khốc liệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 3: Mùa hè đến gần, điềm báo cho một trận chiến khốc liệt

Đã sắp đến giữa tháng sáu.

Không có bài kiểm tra đặc biệt nào sau tháng tư, vì vậy cuộc sống học đường bình thường đã trở lại.

Tôi vẫn không có manh mối nào về hành động của học sinh từ White Room mà tôi đang để mắt tới

Theo như tôi thấy, không có việc nào có thể khiến tôi có nguy cơ bị đuổi học, ngoài chuyến thăm bất ngờ đầy rắc rối của Amasawa.

Tuy nhiên, do sự kiện bất ngờ đó, tôi vẫn chưa tìm ra được thời điểm thích hợp để hôn Kei. Tôi cảm thấy rằng dù cho bầu không khí giữa chúng tôi có cải thiện thì vẫn tồn tại một bức tường vô hình chắn ngang. Tôi đã suy nghĩ đến việc loại bỏ bức tường đó để tiến thêm bước nữa, nhưng tôi cũng không cần phải vội vàng.

Theo thời gian, Kei sẽ có thể tự mình loại bỏ bức tường đó và dần chuyển sang giai đoạn tiếp theo một cách tự nhiên. Việc đó sẽ tác động hiệu quả hơn đến việc phát triển nội tâm của Kei.

Tôi đã sống một cuộc sống học đường được một năm kể từ khi vào trường. Đồng thời, mùa cũng đang thay đổi sang mùa hè.

Nhiệt độ bên ngoài bắt đầu tăng dần, như mọi năm.

Vào một ngày nắng, nhiệt độ có thể lên đến khoảng 30 độ. Những ngày nắng như vậy đã bắt đầu xuất hiện. Đây là thời điểm kết thúc của mùa xuân và bắt đầu mùa hè.

Sống một cuộc sống học đường bình thường trong một thời gian dài, tôi thường nghe đến chủ đề này.

Mùa yêu thích của mỗi người là gì?

Đó là một chủ đề sâu sắc và thật bất ngờ là nó khá thú vị.

Ngay cả những người sinh ra và lớn lên ở cùng một nơi cũng có những mùa yêu thích khác nhau.

Sau khi trải qua bốn mùa tại ngôi trường này, tôi lại mong chờ một mùa nóng. Nghĩ như vậy, tôi đã học được rằng mùa yêu thích của tôi là mùa hè.

Tôi cảm thấy rất tươi sáng trong mùa này, có lẽ là vì bầu trời trong xanh.

"Chào buổi sáng, Ayanokouji-senpai."

Khi tôi vừa đi vừa nhìn ngắm bầu trời xanh này, tôi đã được một người đứng trước chào mình.

Đó là Nanase Tsubasa, một học sinh lớp D năm nhất.

Cô ấy dường như đang đến trường một mình, vì xung quanh cô ấy không có ai cả.

"... A, chào buổi sáng."

Có phải vì cô ấy đang đi trước mặt tôi nên cô nhìn lại? Hay là vì cô ấy đang đợi tôi.

"Có cái gì đó trên trời sao?"

Tôi không nhận thấy Nanase ở đó vì tôi đã tập trung sự chú ý của mình vào bầu trời. Khi tôi chú ý đến cô ấy, cô ấy dường như đang quan sát tôi thật kỹ.

"Không có gì, anh chỉ nhìn ngắm bầu trời xanh thôi."

"Trời xanh...?"

Nanase, đứng ở bên cạnh tôi, cũng nhìn lên bầu trời giống như tôi.

Hôm nay bầu trời không một gợn mây.

"Thật là một ngày đẹp."

"Ừm, đúng vậy. Nhân tiện đã lâu không gặp. "

Dù đã đi ngang qua nhau một lần nhưng đã lâu rồi tôi không nói chuyện với cô ấy như thế này.

"Đúng vậy, chúng ta đã không liên lạc trong khoảng một tháng rưỡi."

Nanase và Hosen cùng lập ra một kế hoạch để khiến tôi bị đuổi học giống như Amasawa. Nếu đó là một người bình thường, họ sẽ cảm thấy rất khó để tiếp cận tôi cũng không có gì đáng ngạc nhiên cả.

"Em cảm thấy tiếc cho những việc em đã làm với anh, Ayanokouji-senpai."

Khi nhìn lên trời, Nanase nói.

Có vẻ như cô ấy cũng có những suy nghĩ của riêng mình, nhiều hơn tôi nghĩ.

"Anh có ghét em không? Vì những gì em đã làm?"

"Anh không có lý do gì để ghét em. Đó là bài thi đặc biệt, phải không? Nên không còn cách nào khác. Hơn nữa anh đã thấy em cố gắng bảo vệ anh, Nanase."

Nanase, mặc dù đã hợp tác với Hosen, nhưng cô ấy vẫn đứng trước mặt tôi vào giây phút cuối cùng mà không màng đến nguy hiểm.

Tôi vẫn còn nhớ, chắc chắn rằng cô ấy đã đối đầu với Hosen, kẻ có địch ý với tôi.

"Vậy bài thi đó đã kết thúc chưa? Anh không được nghe nói về thời hạn của nó"

"Không, kỳ thi vẫn đang tiếp tục. Hạn chót là đầu học kỳ thứ 2."

"Tức là, kỳ thi này sẽ vẫn sẽ tiếp tục trong một thời gian nữa?."

Nhưng, sự im lặng của Nanase và Hosen trong một tháng rưỡi qua khiến tôi cảm thấy kỳ lạ.

"Anh không lo lắng vì em đã không liên lạc với anh sau đó sao?"

"Sẽ là nói dối nếu anh nói rằng mình không quan tâm. Anh đã lo lắng liệu các em có đang bí mật chuẩn bị một kế hoạch gì đó nữa không."

"Từ vụ việc lần trước, em tin rằng ngay cả khi có một kế hoạch, nó sẽ không thể diễn ra dễ dàng được. Hơn nữa, sau khi anh đã biết mục đích của bọn em, sẽ rất khó để gây khó dễ cho anh trong cuộc sống hàng ngày."

"Vậy thì các em đang đợi những năm khác có một kỳ thi đặc biệt tương tự ư? Còn những học sinh khác thì sao?"

"Em chắc chắn mọi người đều hiểu cách làm của Hosen."

"Ngay cả khi Hosen thất bại, mọi người đều cho rằng kế hoạch không thành công vì nó chưa được chuẩn bị tốt? "

"Em không biết liệu nó có đáng để anh phải trả giá bằng tay trái hay không."

Trong năm nhất, Hosen Kazuomi, dù là tốt hay xấu thì cậu ta vẫn là một trong những học sinh được mọi người chú ý.

Có lẽ đó là một điều may mắn khi Hosen là người đầu tiên hành động.

Câu hỏi là chính xác là ai đứng sau kỳ thi đặc biệt này. Mặc dù nó sẽ đơn giản nếu chỉ hỏi Nanase ở đây...

Tuy nhiên, khi tôi nhìn cô ấy vài lần thì cô ấy lại ngoảnh mặt đi, nên tôi không còn cách nào khác đành phải từ bỏ việc hỏi cô ấy và lại nhìn về phía trước. Ngay cả khi tôi hỏi cô ấy bây giờ, Nanase cũng không thể trả lời được. Trong ba lớp còn lại, cũng có những người biết đến kỳ thi này. Cô cũng không thể phản bội họ để duy trì sự công bằng. Cuối cùng, Nanase chỉ thừa nhận sự tồn tại của kỳ thi đặc biệt để lớp D không bị thiệt thòi.

"Cảm ơn vì anh đã hiểu cho em."

Vì tôi đã giữ im lặng, Nanase nói vậy, dường như cô ấy đã hiểu suy nghĩ của tôi.

Vì dù sao chúng tôi cũng đang tới trường cùng nhau, nên tôi quyết định không nói về những chủ đề liên quan đến nó nữa.

"Em dường như đã hoàn toàn quen với cuộc sống ở trường này."

Phong thái, hành vi của cô ấy đã khác so với lúc đầu, như thể cô ấy đã quen thuộc với trường.

"Đúng vậy. Em nghĩ rằng mọi người, bao gồm cả em, đã trở nên quen thuộc với ngôi trường này. Mặc dù em không biết các Senpai đã biết bao nhiêu, nhưng năm nhất đã có kỳ thi đặc biệt thứ hai vào cuối tháng năm. "

Cũng giống như năm hai, năm nhất cũng có trận chiến của riêng mình.

"Mặc dù anh không hỏi trực tiếp ai, anh đã nghe tin đồn rằng đã có người phải rời khỏi trường."

Năm hai cũng nghe nói có một học sinh bị đuổi học trong kỳ thi đặc biệt đó.

"Anh đã biết về việc đó sao? Đó là một cậu con trai trong lớp C năm nhất."

Rốt cuộc, sinh viên đó biến mất khỏi danh sách OAA.

"Mặc dù khả năng học tập của cậu ta là A, nhưng cậu ta đã vi phạm một số quy tắc và đã nhận phải hình phạt."

"Bất cứ ai bị đuổi học cũng sẽ trở thành tin đồn."

"Tại ngôi trường này, những người mà em đã cùng vui cười ngày hôm qua có thể ra đi không thương tiếc... Em đã nhận ra một lần nữa, rằng em sẽ sống một cuộc sống học đường thật trọn vẹn. "

Mặc dù bây giờ chỉ là quan sát và để các lớp khác chiến đấu với nhau, nhưng cũng sẽ đến lúc Lớp D năm nhất cũng sẽ có cảm giác như Nanase.

Mặc dù vậy, cô cũng không biết gì về điểm số của những năm khác.

Đó là lý do tại sao tôi cũng không có bất kỳ thông tin nào khác ngoài kết quả.

"Tại sao lần này lớp D của em chỉ đứng thứ ba trong kỳ thi?"

"Lần trước, bọn em đứng nhất, thật không may lần này lớp em chỉ đứng thứ ba. Và cũng vì, lớp A và lớp B đã chiến đấu rất quyết liệt, nên khoảng cách giữa các lớp là rất nhỏ."

Đối với Lớp A và B, họ là những đối thủ không thể kéo dài khoảng cách giữa họ và gắn chặt vào nhau.

Mặt khác, lý do lớp C đứng cuối cùng có lẽ là vì lớp họ đã có người bị đuổi học.

"Gần đây, Hosen có cư xử tốt hơn không? Hay là...?"

"Sẽ là nói dối nếu em nói rằng cậu ấy không làm gì. Chỉ là cậu ấy không bị ảnh hưởng bởi việc có người thực sự bị đuổi học. Hosen-kun dường như bị ám ảnh bởi Ayanokouji-senpai."

Nanase, người luôn nhìn lên bầu trời, lần đầu tiên nhìn về phía tôi, với một nụ cười cay đắng.

"Mặc dù dựa trên kết quả đó là một điều xa vời, nhưng nhờ có Ayanokouji-senpai, cậu ấy đã cư xử tốt hơn một chút. Hosen-kun, người từng chỉ có một nỗi ám ảnh với năm nhất, bây giờ cũng đối với Senpai như vậy. Gần đây, cậu ấy luôn nói, 'Hãy để tôi chiến đấu với năm hai'. Điều này thật tốt! "

Đối với năm nhất đây thực sự là việc tốt.

Có lúc tôi đi ngang qua Hosen tôi đã bắt gặp ánh mắt của cậu ta. Nghĩ lại thì, ánh mắt của cậu ta thực sự như muốn nói ' Hãy chiến đấu với tôi' ."

"Có lẽ sớm muộn gì bọn anh cũng phải chiến đấu với năm nhất."

Cho tới bây giờ, chúng tôi chỉ hợp tác một lần.

Nếu chính sách của Nagumo được đẩy mạnh, ngày mà chúng tôi chiến đấu với nhau sẽ không còn xa nữa.

"Em sẽ sống một cách trọn vẹn trong ngôi trường này!"

"Vậy thì thật tốt."

Như Nanase đã nói, những người bạn mà đang cười cùng bạn hôm nay có thể không ở bên bạn vào ngày hôm sau.

Đó là những gì có thể xảy ra ở trường này.

Và đó là lý do tại sao chúng ta nên trân trọng từng ngày mà chúng ta có.

Vì mỗi ngày trôi qua đều là một quá khứ cố định không bao giờ có thể quay trở lại.

"Anh cũng không được để lại bất kỳ sự hối tiếc nào trong cuộc sống học đường của mình, Ayanokouji-senpai."

Những lời của cô ấy như là muốn nói thời gian của tôi trong trường không còn nhiều nữa.

Đôi mắt cô chứa đựng một quyết tâm mạnh mẽ.

"Tất nhiên, anh sẽ làm hết sức để không hối hận."

Sau khi nghe câu trả lời của tôi, Nanase gật đầu mạnh như thể cô ấy hài lòng với câu trả lời của tôi.

"Vậy thì em xin phép đi trước."

Khi đến gần trường học, Nanase cúi đầu và rời đi.

                              ***

Phần sau dài lắm chắc 2 ngày mình không dịch kịp đâu m.n😱😱😱

M.n đọc xong nhớ bình chọn cho mình nhá😁
👇👇
  ⭐

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net