Vol 2: Chương 3: Phần 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

         Vol 2: Chương 3: Phần 10

Khi màn đêm buông xuống cũng là lúc cuộc hẹn thông thường trong phòng của tôi với Kei bắt đầu.

Cuộc trò chuyện hôm nay thường tập trung vào các nhóm trong kỳ thi, bắt đầu với việc của Ike và Shinohara.

“Này… Kiyotaka trong kỳ thi này, cậu định chọn ai vào nhóm vậy?”

Kei ngước nhìn tôi với vẻ mặt ngại ngùng và hỏi.

"Hiện tại, tớ không định lập nhóm với bất kỳ ai."

"Hở? T-tại sao vậy? ”

Tôi biết rằng Kei muốn lập nhóm với tôi, nhưng tôi lo rằng điều này sẽ không có lợi cho chúng tôi ngay cả khi chúng tôi ở cùng một nhóm. Không phải là do Kei thiếu khả năng mà là vì cuộc chiến của tôi với Tsukishiro rất rắc rối.

Việc thành lập một nhóm gồm nhiều thành viên tất nhiên là có nhiều lợi thế. Nhưng mà, việc tự lập một nhóm cũng không phải là không có lợi. Nói chính xác thì bạn có thể tự do hành động mà không bị gặp trở ngại,hay phải có trách nhiệm với đồng đội. Hơn nữa, tùy thuộc vào tình hình, bạn còn có thể hỗ trợ các nhóm khác hoặc thậm chí còn có thể gia nhập với nhóm khác khi cảm thấy mình có nguy cơ bị loại.

“Về cơ bản, sẽ dễ dàng hơn khi tớ tham gia kỳ thi một mình…”

Bất kể bạn là nam hay nữ, việc tham gia một mình là có thể. Nói cách khác, đây cũng là cơ hội cho những người tự tin rằng họ là người xuất sắc có thể tự giành chiến thắng.

“Nếu một người một mình đạt được hạng nhất, thì lớp đó sẽ nhận được 300 điểm lớp.”

"Kiyotaka, nếu là cậu, cậu có thể đứng nhất không?"

"Cậu nghĩ sao?"

Ánh mắt chúng tôi nhìn nhau trong khi tôi hỏi lại Kei. Khi nhìn Kei tôi để ý cô ấy khựng người khi suy nghĩ.

“Tớ cảm thấy… Cậu có thể đạt hạng nhất một cách dễ dàng. Ểh, chờ một chút. Nếu thật vậy, thì chuyện bọn mình đang hẹn hò không phải sẽ càng khó công khai hơn sao !? ”

Kei không khỏi lo lắng khi nghĩ đến tương lai.

“Nếu cậu thật sự một mình đạt hạng nhất, Kiyotaka, tớ sẽ rất vui sướng, vui đến mức có thể ngất đi và nghĩ rằng cậu thật tuyệt vời. Nhưng, nhưng, tớ không biết điều gì sẽ là tốt nhất nữa! ”

“Cậu đang trở nên quá phấn khích đó Kei. Đừng nghĩ nhiều, việc đứng hạng nhất không phải là một việc dễ dàng đâu. ”.

"Vậy, tức là ... Cậu thậm chí còn không nghĩ rằng mình có thể về nhất sao, Kiyotaka?"

"Tớ nghĩ rằng cơ hội của tớ khoảng 50%."

“Riêng 50% cơ hội là đã rất ấn tượng rồi…”

“Dù sao đi nữa, điều mà cậu nên lo lắng không phải là cậu nên nhóm cùng ai, Kei.”

"Hở? Điều đó không quan trọng sao? Vì tớ có thể bị đuổi học nếu không cẩn thận đó. "

“Đúng vậy, kỳ thi đặc biệt này có thể bị đuổi học. Nếu cậu nằm trong năm nhóm hạng chót, cậu sẽ phải đối mặt với hình phạt đó. Đó là lý do cậu không thể chọn ngẫu nhiên một nhóm được."

“Đúng vậy! Đó là lý do, mình muốn ở cùng nhóm với cậu, Kiyotaka… Mình hy vọng cậu có thể bảo vệ mình. ”

Kei, người đã mời tôi một cách vòng vo cuối cùng cũng thật lòng.

“Ngay cả khi mình không bảo vệ, cậu vẫn có cách để tự cứu mình, đúng không? Cậu chỉ cần tích góm đủ một khoản điểm cá nhân để miễn hình phạt. ”

"Đúng là vậy, nhưng…"

Mặc dù nó yêu cầu một lượng lớn điểm cá nhân, nhưng chỉ cần bạn có đủ, bạn chắc chắn sẽ không bị đuổi học.

“... Nhưng ngay cả khi cậu thành lập một nhóm sáu người thì vẫn cần một triệu điểm để miễn phải, phải không? Nhưng, mình không có nhiều điểm như vậy ”.

"Giờ cậu còn lại bao nhiêu?"

“Ừm… 240.000 điểm…. D-Dù vậy, gần đây tớ cũng đã rất tiết kiệm rồi!"

Không phải là tôi đang buộc tội cô ấy.

Vì tôi cũng như vậy, nên cũng tôi khó có thể nói người khác.

"Vậy là cậu thiếu 760.000 điểm?"

Tôi có khoảng 250.000 điểm trong tay. Cho dù tôi đưa tất cả điểm cho Kei thì nó vẫn không đủ một nửa số điểm.

“Kei, cậu có thẻ đi lậu, phải không?”

“Ừm. Thẻ đó giá khoảng bao nhiêu nhỉ?

“Thật lòng mà nói, tớ không cho rằng đó là một thẻ tốt. Cho dù là tốt hay xấu, thì nó vẫn ảnh hưởng đến bản thân cậu, vì nó không phải là thẻ mang lại phần thưởng cho cho những cố gắng của cậu, cũng không phải là thẻ giúp cậu nếu cậu phạm sai lầm trong kỳ thi. ”

Vì nó chỉ có thể sử dụng để đặt cược vào nhóm mà bạn nghĩ rằng nhóm đó sẽ thắng, nên có thể nói giá trị thẻ này đứng cuối trong danh sách.

“… Chắc chắn rồi, đó là sự thật.”

Kei chắc cũng hiểu điều đó ngay từ đầu, và thở dài thất vọng.

“Kiyotaka, thẻ của cậu là thẻ Thử thách, phải không? Đó là một thẻ có tác dụng mạnh nếu cậu thắng, nhưng ngược lại nếu cậu thua, sẽ rất là bi thảm… À, tất nhiên, mình biết rằng cậu sẽ không gặp vấn đề gì cả. Nhưng mình muốn có thẻ Chia đôi hoặc loại bỏ hơn. ”

Đối với một học sinh như Kei, tất nhiên là những tấm thẻ cứu trợ sẽ có giá trị hơn thẻ thử thách.

“Không phải là không có hy vọng cho thẻ đi lậu. Có lẽ cũng có nhiều người nghĩ rằng thẻ loại bỏ hoặc thẻ chia đôi là vô giá trị. Trong mắt họ, thẻ đi lậu có giá trị hơn."

Không giống như thẻ khởi đầu hay thẻ phần thưởng, nó sẽ không có tác dụng lắm đến những người có tự tin về khả năng của mình thay vào đó, nó nhắm vào những học sinh ở tầm trung bình, những người cho rằng họ không thể thắng. Ngoài ra, vì hầu hết học sinh đều ở tầm này, nên việc tìm ai đó để giao dịch sẽ dễ dàng. Tuy nhiên, một số thẻ như thẻ chia đôi sẽ được học sinh trung bình và học sinh yếu kém thèm muốn. Tùy thuộc vào từng người ngay cả một thẻ vô giá trị cũng có thể đắt giá như vàng.

"Tớ sẽ chuẩn bị điểm cho."

"Hở? Cậu bảo sẽ chuẩn bị điểm… Nhưng cậu định làm thế nào? ”

“Có nhiều cách, bán thẻ thử thách cũng là một cách giúp cậu có đủ điểm.”

“Nhưng nếu vậy thì cậu sẽ phải từ bỏ thẻ thử thách… Như vậy thực sự có ổn không?”

"Việc để cậu không bị đuổi học quan trọng hơn."

"Ừ-ừm ...C-cảm ơn cậu."

Nói xong, Kei đỏ mặt.

Ngay sau đó, cuộc trò chuyện của chúng tôi chuyển sang kỳ nghỉ hè sắp tới, và bầu không khí trong phòng trở nên vui vẻ hơn hẳn, nhưng, mối quan hệ của chúng tôi vẫn chưa có tiến triển nào thêm.

                                     ***

M.n đọc xong thì nhớ bình chọn cho mình nha😁

  ⭐

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net