Vol 2: Chương 3: Phần 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

           Vol 2: Chương 3: Phần 4

Trên đường từ hành lang đến cổng trường.

"Yo!"

Người chào tôi khi tôi đang chuẩn bị bật nguồn điện thoại là một học sinh lớp B Ishizaki Daichi, người đang nở một nụ cười nở trên môi. Cậu ta có chuyện gì vui sao?

“Tao đã liên lạc với mày qua điện thoại di động, nhưng không có phản hồi, vì thế nên tao đến đây tìm này.

“Xin lỗi về điều đó, điện thoại của tớ đã hết pin.”

“Quên đi, không sao đâu, chỉ cần giúp tao một việc thôi, cho tao một chút thời gian, được không?”

"Đây là một lời đe dọa sao?"

“Hả, mày đùa hay đấy. Trong ngôi trường này tồn tại kẻ có thể để dọa mày sao? ”

Ishizaki đáp lại trò đùa của tôi bằng câu đùa của cậu ta.

"Lát nữa mày bận không?"

“Không, tớ đang trên đường về.”

"Thật sao? Vậy thì không có vấn đề gì rồi. Đi thôi."

Với một nụ cười không cho tôi cơ hội để nói, Ishizaki vẫy tay ra hiệu và bước về phía trước.

Nếu cứ nhìn cậu ta đi như thế này, tôi sẽ mất dấu cậu ta trong chớp mắt.

Nếu cậu ta định gây rối ở đây, nó sẽ thu hút sự chú ý của nhiều người.

Vì có thời gian nên tôi quyết định đi theo sau Ishizaki.

Nhưng khi tôi đi vào góc, một bức tường lẽ ra không nên có ở đây đột nhiên xuất hiện trước mắt tôi.

Không, đó không phải là một bức tường. Đó là bạn cùng lớp của Ishizaki, Yamada Albert.

Cậu ấy đang đeo kính râm, và đặt bàn tay phải của mình lên vai tôi, tạo ra một bầu không khí đáng sợ.

"Chào."

"… Chào."

Tôi không rõ chuyện gì đang xảy ra, nên tôi đáp lại câu ấy với cùng một từ. Chuyện quái gì đang sảy ra vậy?

Sự đe dọa mà tôi nghĩ là một trò đùa giống như đã trở thành sự thật.

"Chào, Ayanokouji-kun."

Bên cạnh bức tường Albert, bóng dáng của Hiyori xuất hiện.

"Thật là một nhóm kỳ lạ."

"Có lẽ vậy."

Tôi nghĩ rằng Ryuuen cũng sẽ ở đây, nhưng có vẻ như không phải vậy.

"Nơi này không được cho lắm, đi thôi."

"Đi? Đi đâu?"

“À… Ừm, tao vẫn chưa nghĩ về điều đó.”

Ishizaki dùng ngón trỏ tay trái xoa xoa mũi, bẽn lẽn cười.

"Tớ có một dự cảm xấu về việc này, mình rời đi được không?"

Tôi cảm thấy chuyện sẽ không tốt chút nào, nên tôi muốn rời đi.

"Mày đang rảnh, phải không? Bọn tao sẽ không để mày đi đâu ”.

"Các cậu sẽ không để mình rời đi ... Cậu đang làm gì vậy?"

Albert, đang đứng sau lưng, nắm lấy tôi siết chặt tôi bằng sức mạnh to lớn của cậu ấy. Sau đó, Hiyori cũng kéo cánh tay tôi vào ngực cô ấy.
(Trans: Xong rồi😂)

Hai người họ cùng nhau giữ tôi.

“Xin lỗi, Ayanokouji , nhưng cậu không thể thoát được đâu.”

(Trans:Tay phải thì cứng cứng tay trái thì mềm mềm🤤)

"Huh…?"

Cuối cùng, thì đây hoàn toàn có thể coi là đe dọa.

… Liệu trò đùa này có thể dừng lại trước khi nó đi quá xa không?

Dù sao có vẻ như ba người họ muốn đưa tôi đi đâu đó.

“Chúng ta sẽ thu hút sự chú ý, nên hãy đi nào, Ishizaki-kun? ”

“Đúng thế. Vậy nên đi đâu đây? ”

“Hmm, vậy… phòng của Ishizaki-kun thì sao?”

Hiyori thản nhiên đề nghị.

"Huh? Phòng…phòng của tớ sao? Không, không được, nó có hơi ...! Không, tuyệt đối không được! "

Khi nghe Hyori đề nghị đến phòng mình, Ishizaki đỏ mặt từ chối.

"Sao vậy? Có gì bất tiện sao? ”

“Đó, đó là bởi vì, có nhiều lý do. Dù sao đi nữa cậu đề xuất bất ngờ quá… ”

"Bọn mình cũng không phiền nếu phòng của cậu hơi bừa bộn, phải không?"

Albert  quay mặt khi được hỏi.

… Cậu ấy không hiểu tốt Tiếng Nhật sao?

Cậu ấy chắc chắn cần sử dụng nó trong các kỳ thi và khi học, nhưng tôi muốn nghe cậu ấy nói tiếng Nhật một lần.

"Đúng. Không phải chỉ có một chút mà là vô cùng bừa bộn! Đến mức không có nơi nào để cậu đặt chân! Aiya, thật là xấu hổ!"

“Đừng lo. Nếu cậu cần, tớ sẽ giúp cậu dọn dẹp ”.

“Khônggggg! Khăn giấy và đồ đạc này nọ tớ không thể để một cô gái dọn chúng! ”

Không còn cách nào khác cậu ta thốt ra những lời đó.

“Huh…? Nghĩa là sao?"

Hiyori nghiêng đầu hoài nghi. Gì thế này?

“Dù sao phòng tớ có hơi…! Đúng rồi, chúng ta đến phòng của Albert đi! ”

Ishizaki hoảng sợ chuyển chủ đề.

“Được chứ, phòng của Albert tuyệt phải không? Đúng không? Đúng không?"

Ishizaki nói như thể cậu ta đang chạy trốn điều gì đó.

"OK."

Vậy rốt cuộc cậu ấy hiểu tiếng Nhật. Albert đồng ý với một câu trả lời ngắn gọn.

Sau đó, cậu ấy bắt đầu di chuyển trong khi giữ tôi.

"Nhưng ... Tớ sẽ bị mang đi như thế này sao?"

“Không sao đâu. Yamada-kun rất khỏe. ”

Không, đó không phải là vấn đề.

Chỉ là chúng tôi trông rất đáng ngờ.

"Không vấn đề gì.  Đây cũng là một cách để người khác thấy ”.

Nói xong, Hiyori, nhẹ nhàng mỉm cười, bước đi trước một thủ lĩnh.

“Tao hiểu rồi, đúng là Shiina! Ý tưởng hay, ý tưởng hay lắm! ”

Họ muốn làm gì khi đưa tôi đi?

Với câu hỏi đó trong đầu, tôi được đưa đến ký túc xá.

                             ***
Như đã hứa mỗi ngày mình sẽ đăng 1 phần nhé⭐⭐

   Nhìn Shiina cười tươi chưa kìa🤤

M.n đọc xong nhớ bình chọn cho mình nhá 😁
👇👇
   ⭐

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net