Vol 2: Chương 5: Lời Mời

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giai đoạn chuẩn bị cho kỳ thi sinh tồn trên đảo hoang dần kết thúc, các cuộc cạnh tranh diễn ra khắp nơi. Đây là dư âm cuối cùng của một giai đoạn cực kỳ căng thẳng. Chỉ còn một tuần nữa, việc lập nhóm sẽ bước vào giai đoạn cao trào nhất. Hiện tại, hơn 90% học sinh tại trường đã lập nhóm gồm hai đến ba người, và giờ đây số phận của họ đã phụ thuộc vào nhau. Ishizaki, Matsushita và những người đã từng mời tôi tham gia nhóm của họ đã dần từ bỏ việc này. Suy cho cùng, bạn thành lập nhóm càng muộn thì lại càng gặp nhiều nguy hiểm.

Tôi tự hỏi 10% còn lại sẽ quyết định làm gì cho đến thứ Sáu tuần tới. Trong khi đang suy nghĩ về điều đó, tôi nhận được một email. Lúc đó là khoảng chính giờ bà mươi phút sáng thứ Bảy, và người gửi là Ishizaki từ Lớp B. Gần đây, tôi đã liên lạc với cậu ấy rất nhiều, nhưng lần này, nội dung khác với những lần trước. Cậu ấy bảo tôi đến quán cà phê và Ryuuen đang đợi tôi. Cách diễn đạt của email không phải là một yêu cầu, vì vậy tôi đoán họ không cho tôi lựa chọn nào khác trong lần này.

Tất nhiên là tôi có thể từ chối cậu ta, nhưng sau đó họ sẽ bắt Ishizaki chịu trách nhiệm về điều đó. Mặc dù tôi đã có kế hoạch đi chơi với nhóm Ayanokouji vào hôm nay, rất may là họ hẹn gặp nhau vào khoảng một giờ chiều, nên việc này có lẽ sẽ không ảnh hưởng gì. Vì vậy, mười năm phút sau, tôi đến trung tâm mua sắm Keyaki.

Mười năm phút là đủ để đến đó đúng giờ. Khi giai đoạn chuẩn bị sắp kết thúc, Ryuuen có vẻ như sẽ phá vỡ sự im lặng suốt bấy lâu và cuối cùng cũng bắt đầu thực hiện hành động của mình.

Hiện tại, Ryuuen chưa thành lập nhóm với bất kỳ ai. Có khả năng cậu ấy sẽ mời tôi vào nhóm của mình, nhưng tôi không nghĩ việc này là có thể. Thay vì vậy, tôi lại quan tâm đến những gì cậu ấy sẽ nói hơn.

Trên đường đến trung tâm mua sắm Keyaki, tôi tình cờ gặp Kanzaki, có lẽ cậu ấy đang trên đường trở về từ cửa hàng tạp hóa.

Trong túi nhựa của cậu ấy chơi thể thấy hai chai nước hai lít trong đó.

"Cậu đến trung tâm mua sắm Keyaki vào lúc này ư?"

"Dù sao thì sau khi kỳ thi bắt đầu chúng ta sẽ không còn thời gian để thư giãn nữa."

Vì có thời gian rảnh nên tôi đến nói chuyện với cậu ấy.

"Có vẻ như hầu hết những người trong Lớp D đã thành lập nhóm, nhưng cậu thì vẫn chưa sao?"

"Không giống với người khác, tớ không có nhiều bạn bè, đó là lí do."

Tôi đã hy vọng có thể nói một vài câu chuyện cười và trò chuyện nhẹ nhàng, nhưng Kanzaki vẫn nghiêm túc.

"Cậu và Horikita, cả hai cậu sẽ làm quân viện trợ cho nhóm của lớp mình phải không? Dù sao thì, những học sinh xuất sắc đều có thể giúp đỡ bất kỳ nhóm nào trong kỳ thi ".

Gần đây, khi sự chú ý ​​của Kanzaki về tôi tăng lên, cậu ấy cũng trở nên cảnh giác hơn với tôi. Vì vậy, đối với cậu ấy, đây dường như là khả năng duy nhất.

"Bây giờ thì là vậy. Còn cậu, Kanzaki cậu vẫn một mình mà vậy tức là là cậu cũng đang nắm giữ vai trò đó. "

Kanzaki của Lớp C cũng vậy. Cậu ấy vẫn chưa lập nhóm với ai cả.

"Ayanokouji, Ichinose có vẻ rất tin tưởng cậu, nhưng liệu 'chúng tôi' có thể thực sự tin tưởng cậu không?"

"Nếu mình nói '' thì cậu có tin tưởng mình không, Kanzaki?"

"Ít nhất nó cũng đáng để xem xét."

Những chiếc chai làm mát không khí xung quanh chúng và những giọt nước còn đọng lại trên chai.

Cái nóng mùa hè trên 30 độ ập xuống chúng tôi không thương tiếc.

"Mặc dù liên minh đã chấm dứt nhưng, nhưng mình không hề coi Ichinose là kẻ thù."

Tôi nói với Kanzaki một cách nghiêm túc. Đó không phải là một lời nói dối.

"Lời tuyên bố đó có rất nhiều nghĩa đó. Cậu đang nói rằng mình không coi Lớp C là kẻ thù sao? "

Tôi nghĩ rằng tôi sẽ có thể vượt qua cậu ấy bằng điều này, nhưng sự nhạy cảm của Kanzaki cao hơn tôi nghĩ.

"Kanazki, cậu muốn gì ở mình?"

Cậu ấy có vẻ khác với vẻ bình thường của mình, giống như đang cố đẩy tôi vào một việc gì đó.

Nếu nhìn theo hướng cậu ấy đang cố gắng dẫn dắt cuộc trò chuyện, tôi có thể biết cậu ấy muốn gì.

"Cậu đang cố ép mình nói điều gì đó rồi để Ichinose nghe nó phải không?"

"Cậu... Ichinose... không, bọn mình đã đánh giá thấp khả năng nhận thức của cậu. Khi chúng ta gặp nhau lần đầu tiên, mình đã có cảm giác kỳ lạ này, nhưng lúc đó mình đã không thể chạm tay vào nó. Cuối cùng, thì giờ mình cũng đã hiểu. Cậu chính là lý do khiến Lớp D tiến bộ vượt bậc như vậy. "

"Ai biết được?"

"Mình chỉ đơn giản là nhờ cậu giúp đỡ. Ichinose tin tưởng cậu rất nhiều. Cho nên mình muốn cậu tự nói với cô ấy rằng: hiện tại, cô ấy không đủ tốt ".

Một giọt nước từ trong túi nhựa rơi xuống đất khi cậu ấy thu hẹp khoảng cách với tôi.

"Vậy cậu nghĩ rằng điều đó sẽ thay đổi cách nghĩ của Ichinose?"

"Đúng vậy."

"Xin lỗi, nhưng tớ không thể giúp cậu được. Tớ muốn tiếp tục xem cách cô ấy giải quyết vấn đề ".

"Vậy, cậu muốn nhìn thấy chúng tôi, kẻ thù của cậu, gục ngã?"

"Mình không thể trách cậu vì đã suy nghĩ quá nhiều về nó, nhưng..."

Tôi đã suy nghĩ một lúc. Ở giai đoạn này, số phận nào đang chờ đợi Ichinose là điều chỉ có thể suy đoán. Tuy nhiên, khi cô ấy vấp ngã quá nhiều, thì lần tới chắc chắn sẽ là lần cuối cùng của cô ấy...

Chỉ trong giây lát, tôi đã phân vân không biết có nên nói với Kanzaki những gì tôi đang nghĩ hay không. Tuy nhiên, tôi lập tức ngăn mình lại. Làm một việc không cần thiết mà chưa suy nghĩ kĩ lưỡng như vậy sẽ không cải thiện được tình hình.

Thay vào đó, nó sẽ chỉ làm mọi chuyện rắc rối hơn thôi.

"Về cơ bản mà nói, lớp học của ai không phải nên để người đó lo sao? "

"... Ừm. Có lẽ mình quá ngây thơ rồi. "

Kanzaki cúi đầu trước tôi, như thể cậu ấy đang hối hận về hành động của mình.

"Tớ đã nghĩ ra được một giải pháp cho mình. Nhưng tớ nghĩ rằng còn có một cách để khắc phục vấn đề mà không cần làm việc đó, rằng có một lối thoát dễ dàng, vì vậy tớ đã cố gắng thực hiện nó. "

Kanzaki đi về ký túc xá sau khi nói xong.

Cậu ấy hẳn đã trở nên tuyệt vọng khi không còn sự lựa chọn nào khác cả. Nhưng, người ta thường nói, một con chuột bị dồn vào chân tường thậm chí có thể cắn con mèo.

Trong kỳ thi đặc biệt tiếp theo, Kanzaki cũng sẽ cản đường chúng tôi như một đối thủ đáng gờm.

***

C.ơn HiuTrung770 đã donate ủng hộ mình 😁

M.n đọc xong thì nhớ bình chọn cho mình nhá😁😁😁

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net