Vol 2 Lời Mở Đầu: Độc thoại của học sinh từ White Room

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vol 2 Lời Mở Đầu: Độc thoại của học sinh từ White Room

Tại thời điểm này, bên trong lớp học năm nhất của trường cao trung giáo dục Nâng cao.

Giáo viên đang giảng dạy một chương trình với cấp độ thô và cực kỳ thấp.

Học sinh ở tuổi tôi đã thực sự gãi đầu khi phải đối mặt với một câu hỏi khiến tôi chán đến muốn khóc.

Sau đó, tôi hình dung ra một ảo ảnh nơi mình là một người trưởng thành đứng giữa một nhóm học sinh mẫu giáo.

Tuy đây không phải là lần đầu tiên, nhưng tôi lại than thở về sự vô ích của việc học ở đây và làm lãng phí thời gian quý báu.

Thỉnh thoảng, tên của một người nào đó xuất hiện trong đầu tôi.

Bởi vậy chỉ cần như thế thì cảm xúc mang tên là căm ghét, tuôn trào ra khỏi trái tim tôi nhắc nhở tôi tại sao tôi lại ở đây. Và sức mạnh đó vô tình đổ dồn vào tay phải của tôi đang cầm bút trên bàn.

Ayanokouji Kiyotaka.

Lần đầu tiên tôi biết đến cái tên đó là khi nào?

Ngay cả khi tôi cố nhớ nó, thật khó để nhớ lại ngày chính xác.

Tuy nhiên, tôi khá chắc chắn rằng cái tên này sẽ được khắc sâu trong bộ não của tôi đến khi nào tôi còn có thể nhớ được.

Không ai học tại White Room mà không biết đến cái tên đó.

Lý do tại sao ư

Lý do cho điều này khá là đơn giản. Anh ta giỏi hơn bất kỳ học sinh nào, ở bất kỳ lớp hay độ tuổi nào.

Không ai có thể vượt qua Ayanokouji Kiyotaka thế hệ thứ 4.

Do đó, Ayanokouji Kiyotaka đã trở thành một hình mẫu hoàn hảo.

Tuy chỉ là một đứa trẻ nhỏ, nhưng anh ta đã có tác động rất lớn đến toàn bộ White Room.

Sẽ không nói quá khi nói rằng những người ở thế hệ thứ 5 như tôi, dưới anh ta một năm, bị ảnh hưởng nhiều nhất bởi anh ta.

Người ta nói rằng cho dù chương trình đào tạo có khó khăn đến mức nào, anh ta vẫn có thể hoàn thành nó một cách xuất sắc.

Nhưng mà, về điều đó, tôi cũng vậy. Tôi luôn là người có điểm số vượt trội nhất trong thế hệ thứ 5.

Tôi đã luôn chứng minh rằng tôi là một thiên tài hơn những người khác.

Nhưng...... Một thiên tài như tôi chưa bao giờ được khen ngợi dù chỉ một lần.

Về lý do, tôi nghĩ rằng tôi không cần phải nói ra.

Nó luôn luôn là những từ lạnh lùng phát ra từ miệng của người giáo viên.

"Năm ngoái, Ayanokouji Kiyotaka giỏi hơn em nhiều"

Dù tôi có cố gắng thế nào, dù điểm số của tôi có xuất sắc đến đâu, tôi vẫn không được công nhận.

Tất cả những gì tôi nhận được là những mệnh lệnh, bảo tôi bắt kịp với một sự tồn tại không thể giống như thần thánh.

Một số người học cùng phòng với tôi bắt đầu tôn thờ Ayanokouji Kiyotaka, giống như một vị thần.

Thật xấu hổ làm sao.

Ban đầu họ chấp nhận nền giáo dục này để trở thành số 1, nhưng bây giờ họ đã từ bỏ việc trở thành số 1.

Loại người như thế, làm sao họ có thể sống sót trong White Room cho đến cuối cùng?

Cuối cùng, tôi cũng không cần phải mỉa mai khi từng nhóm bị loại bỏ từng người một.

Tuy nhiên, tôi không cũng không hoàn hảo trong thời gian yếu đuối đó.

Mặc dù đúng là tôi không tôn thờ anh ta, nhưng tôi ngờ vực trước sự tồn tại mang tên Ayanokouji Kiyotaka, và đó chỉ là một nhân vật hư cấu được sử dụng để thúc đẩy chúng tôi.

Các giáo viên có thể nhìn thấy ngay cảm xúc đó của tôi.

Một ngày nọ, tôi nhận được lệnh của giáo viên, tôi được đưa đến một trong những phòng khách được người ngoài sử dụng.

Đó là lần đầu tiên thông qua một lớp kính tôi có thể xác nhận sự tồn tại của Ayanokouji Kiyotaka bằng chính đôi mắt của mình.

Anh ta không hề biết rằng tôi đang nhìn anh ta, nhưng anh ta đã hoàn thành điểm số đáng ngạc nhiên của mình một cách thật đơn giản.

Đến hôm nay, tôi vẫn có thể nhớ bóng dáng anh ta, và run lên trước khi bản thân mình kịp nhận ra.

Tuy nhiên, nếu như ai hỏi tôi cảm thấy như mình đang nhìn vào một vị thần hay không thì tôi sẽ mạnh dạng phủ nhận.

Đó không phải là cách nghĩ đúng. Sự tồn tại đó chính là kẻ thù của chúng tôi.

Tôn thờ anh ta là sai. Chỉ có sự 'căm ghét' mới có thể khiến chúng ta phát triển.

Phải, chính cảm giác 'căm ghét' này đã khiến cơ thể tôi run rẩy. Chính vì lòng 'căm ghét' không ngừng nghỉ của tôi đối với anh ta đã khiến tôi là người thành công ở lại White Room đến cuối cùng.

Nhưng cuối cùng, sự tôn thờ, thù hận và những thứ tương tự chỉ là suy nghĩ riêng của mỗi cá nhân.

Đối với những người trong tổ chức, những gì học sinh nghĩ không quan trọng.

Mục tiêu cuối cùng của White Room không phải là tạo ra những người có thể trở thành số 1.

Thay vào đó, nó là để nghiên cứu liệu họ có thể sản xuất ra hàng loạt những con người xuất chúng không.

Đó là lý do thực sự cho sự tồn tại của White Room

Là tôi hay Ayanokouji Kiyotaka đều không quan trọng. Miễn là nó là một mẫu vật thành công, dù là ai cũng đều không quan trọng.

Vì vậy - nên những kẻ thất bại sẽ không có giá trị.

Nói cách khác, nếu Ayanokouji Kiyotaka được chọn làm người thành công, thì điều gì sẽ xảy ra với sự tồn tại của tôi, người hiện tại đang học mọi thứ?

Tôi sẽ chỉ được coi là một trong nhiều thất bại, sẽ kết thúc như một thứ vô giá trị.

Thật là một kết cục bi thảm.

Cuối cùng thì tôi cũng sẽ ở cùng một nơi với những kẻ bị loại bỏ.

Làm sao tôi có thể chấp nhận một chuyện như vậy?

Tôi cần phải chứng minh rằng, Ayanokouji Kiyotaka, không phải là số một bằng mọi cách.

Tôi phải được tổ chức công nhận là một thành công thực sự.

Và rồi một cơ hội trong đời đã đến với tôi.

Ayanokouji Kiyotaka bất tuân mệnh lệnh, từ chối quay trở lại White Room mới được khởi động lại gần đây.

Nhờ điều này, người chưa bao giờ tương tác với anh sẽ có cơ hội tiếp cận Ayanokouji Kiyotaka.

-Đúng thế.

Cơ hội duy nhất để tôi chôn cất anh ta cuối cùng đã đến.

Và vì lý do đó, tôi nên loại bỏ những suy nghĩ thông thường sẽ tốt hơn.

Theo tôi được biết thì kết liễu anh ta cũng là một cách để giải quyết vấn đề này.

                                  ***

Như đã hứa vs m.n nhé mình đã đăng hết phần ngoại truyện của Vol 1 và dịch xong vol mở đầu của Vol 2 r m.n đọc xong thì nhớ quay lại bình chọn cho từng phần để mình có thêm động lực dịch và làm thêm nhiều cái Event nho nhỏ nữa nào🤩🤩🤩

👇👇🤩👌

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net