Oneshot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

01.

Mùa hè năm nay nhiệt độ cao đến bất thường, vào phòng điều hòa vẫn ngột ngạt, mồ hôi nhễ nhại.

Hồ Vũ Đồng dựa vào trên giường, đắp chăn trên eo, không mặc áo, đường cong cánh tay của tay trống giống như chữ Khải, khỏe mạnh, lưu loát, một tay anh chống đỡ nửa phần trọng lượng cơ thể mình, cơ bắp hiện ra lại càng rõ ràng hơn. Tay còn lại của anh nhẹ nhàng gõ tro trên tàn thuốc, rồi lại đưa lên miệng, nhả ra một ngụm khói trắng.

Một người đang bối rối trước làn khói, nhìn chằm chằm vào anh rất lâu, cực kì lâu, xem anh đem từng điếu thuốc hút hết.

"Em còn muốn nhìn đến bao giờ?" Hồ Vũ Đồng mở miệng trước, liền bắt gặp ánh mắt của cậu, nó nóng bỏng đến mức anh không thể giả vờ như mình không biết được. Đứa trẻ cũng không né tránh, cứ như vậy tiếp tục nhìn chằm chằm anh.

"Lão Hồ." Cậu ngồi bên bàn cạnh TV 2 phút, cuối cùng bật ra được hai chữ này.

Hồ Vũ Đồng dừng bàn tay đang nâng điếu thuốc lại, rồi kẹp điếu thuốc vào gạt tàn. Anh đứng dậy và ngồi xuống cuối giường gần cậu hơn.

"Em gọi anh là gì?"

"Anh muốn em gọi anh là gì?"

"Đã lâu không nghe thấy, trong lòng có chút không kịp thích ứng." Hồ Vũ Đồng rất muốn nghe lại hai chữ này, đã 5 năm rồi. Cho dù không còn là âm thanh mềm mại, nhẹ nhàng của cậu nhóc 19 tuổi, anh vẫn cảm thấy trái tim mình bị lá hoa nào đó cọ xát, ngứa ngáy vô cùng.

"Tại sao anh không chơi trống?" Giọng của Điền Hồng Kiệt rất nhẹ nhàng, từ tốn hỏi điều cậu muốn hỏi nhất trong sáu năm qua.

"Anh không muốn chơi nữa" Hồ Vũ Đồng buột miệng mà không thèm nghĩ đến điều đó.

"Còn em, tại sao lại không hát nữa" Hồ Vũ Đồng hỏi ngược lại.

"Em không muốn hát nữa" Điền Hồng Kiệt đáp lại bằng lời của Hồ Vũ Đồng.

Họ hiểu rõ hơn ai hết trống là cuộc đời của Hồ Vũ Đồng, mà được kể chuyện thông qua các ca khúc lại là ước mơ của Điền Hồng Kiệt.

...

Hai người cứ thế nhìn nhau, không ai tin lời đối phương cả.

02

...

Sáu năm trước, Hồ Vũ Đồng kiên quyết rời khỏi Khí Vận Liên Minh mà không để lại lý do cụ thể, trùng hợp là đồng đội cũ của anh lại trở về Trung Quốc vào đúng năm ấy, tất cả mọi người đều ngầm hiểu, cho rằng anh muốn quay trở lại band cũ, các fan năm xưa hết sức vui mừng, thậm chí đến Điền Hồng Kiệt cũng nghĩ rằng anh rời band mà anh gọi là "Nhà" vì người đó.

Thế nhưng mọi chuyện không xảy ra như suy nghĩ của mọi người, Hồ Vũ Đồng đã không quay lại band cũ. Sau khi tổ chức tiệc mừng người bạn cũ trở về Trung Quốc, anh không bao giờ xuất hiện thêm một lần nào nữa, như thể đã biến mất, tay trống được trời cao quyến luyến cũng không còn đánh trống nữa.

Điền Hồng Kiệt điên cuồng tìm kiếm anh, gọi hết cuộc điện thoại này đến cuộc điện thoại khác, nhờ người tìm kiếm hết lần này đến lần khác, nhưng không có phản hồi, như thể trên đời này thực sự không có người nào như Hồ Vũ Đồng, thậm chí giống như anh chưa từng tồn tại. Hồ Vũ Đồng dường như chỉ là một người do cậu tưởng tượng ra, hoàn toàn không có thật. Nhưng Điền Hồng Kiệt là một người có thể giấu đi sự lo lắng và nhớ nhung vô tận của mình, rồi lại lao vào công việc một cách nghiêm túc.

Vào ngày người đồng đội cũ kia trở về Trung Quốc, hắn đã gọi điện cho Hồ Vũ Đồng, Điền Hồng Kiệt không có ở đó, cậu không biết cuộc gọi nói về vấn đề gì. Sau cuộc gọi, Hồ Vũ Đồng nói: "Anh có thể không tiếp tục được nữa." Vào thời điểm đó, Điền Hồng Kiệt không biết không thể tiếp tục là như thế nào. Cậu chỉ cảm thấy rằng sự xuất hiện của người kia đã phá vỡ Hồ Vũ Đồng, phá vỡ Khí Vận Liên Minh, và làm rối loạn nhịp tim của chính cậu. Điền Hồng Kiệt nghĩ rằng điều đó thật buồn cười, không hỏi tại sao, cậu chỉ nói: "Anh chỉ có thể thuộc một ban nhạc, và anh chỉ có thể có một hát chính."

Hồ Vũ Đồng không nói gì cả, Điền Hồng Kiệt rời đi sau khi nói câu này, cậu vô cùng áp lực, sợ mình sẽ mất kiểm soát, sợ mình sẽ túm lấy anh như một đứa ngốc hỏi tại sao.

Nhưng nghĩ kỹ lại, từ trước đến giờ Weibo của người kia đều là về anh ấy, về bọn họ, Điền Hồng Kiệt đột nhiên ghen tị với hắn. Mà Hồ Vũ Đồng có vẻ cũng rất tự hào với band cũ của mình. Còn nói Khí Liên là nhà của mình, anh biết cách lừa người thật đấy. Điền Hồng Kiệt càng nghĩ càng buồn, có quá nhiều lý do khiến cậu không muốn biết câu trả lời nữa.

Vài ngày sau, việc Hồ Vũ Đồng rời khỏi Khí Liên đã bay lên no.1 hotsearch, Điền Hồng Kiệt không nhấn vào, không muốn đọc bất kỳ bài viết hay bình luận nào, kể cả tin Hồ Vũ Đồng chính thức rời khỏi band cậu cũng phải nhìn đến hotsearch mới biết được.

Thật ra không ai quan tâm tay trống của một ban nhạc đã thay đổi bao nhiêu lần, trong lòng nhiều người, sự ra đi của Hồ Vũ Đồng sẽ chỉ để lại đau buồn một thời gian, sau thời điểm đó nhất định sẽ không ai tiếc nuối gì nữa.

Sự ra đi của Hồ Vũ Đồng dường như đã được tính trước từ lâu. Ngay sau khi anh rời đi, có một tay trống phù hợp khác đã được thay vào, giống như nơi anh từng gọi là "nhà" đã được thay đổi thành "nhà khác". Bất kể ngoại hình hay kỹ năng đánh trống của anh, anh ta đều không thua kém, thế là nhóm người vừa la hét tiếc nuối, buồn bã tiếp tục bị thuyết phục bởi một tay trống khác.

Tuy nhiên, trong lòng Điền Hồng Kiệt chỉ có một tay trống, từ đầu đến cuối cũng chỉ có một tay trống tên Hồ Vũ Đồng. Sau khi Hồ Vũ Đồng ra đi, mọi âm chuẩn của Điền Hồng Kiệt đều tan tành, cậu phải mất một thời gian dài để thay đổi thói quen tìm âm chuẩn qua trống.

"Hồ Vũ Đồng, đó không phải là tiếng trống của anh, ngay cả trống Phượng Hoàng giống hệt cũng không giống được." Điền Hồng Kiệt đang cầm lời bài hát mới trên tay nhưng không thể hát được lời nào.

Em đã học keyboard, em đã học guitar, em đã học hòa âm phối khí.

Nhưng em chưa bao giờ học được cách thích nghi với việc không có trống của anh.

03.

"Lão sư, xin hãy click vào tai nghe của em ạ." Trong buổi diễn tập, Điền Hồng Kiệt đã bỏ tai nghe của mình ra và dừng tiếng nhạc lại.

"Em là hát chính đầu tiên cần tiếng click mà anh thấy". Phương Khải là tay trống mới của Khí Liên, hắn nhìn hát chính trước mắt với dáng vẻ đầy tò mò.

"A? Vậy sao?"

"Thường thì chỉ những tay trống mới tìm ra nhịp điệu dựa trên những tiếng Click. Hát chính thường dựa theo âm thanh trong tai nghe mà hát, nhưng em lại nắm rất rõ từng điểm trống trong các bài hát. Em quả thực rất khác biệt." Phương Khải vừa mân mê dùi trống vừa nhìn Điền Hồng Kiệt. (*)

Điền Hồng Kiệt cười mà không nói.

Sau màn biểu diễn, Điền Hồng Kiệt vẫn nhìn lại tay trống, nhiều người bắt đầu nghĩ rằng việc cậu nhìn lại tay trống chỉ là thói quen, không phải vì đó là Hồ Vũ Đồng, mà vì đó là tay trống của Khí Liên. Nhưng bản thân Điền Hồng Kiệt biết rằng trí nhớ cơ thể của cậu luôn khiến cậu thất vọng mỗi khi nhìn lại, mà nhịp trống đã không còn khiến tim cậu loạn nhịp nữa. Cậu chỉ có thể dựa vào thực lực của chính mình tìm âm chuẩn của riêng mình.

Điền Hồng Kiệt thực sự là một hát chính tài năng, người biết cách khơi dậy sự đồng cảm của khán giả. Giọng hát của cậu rất biết cách kể chuyện, nó đưa người nghe quay lại những miền kí ức sâu thẳm.
Nhưng bây giờ Điền Hồng Kiệt dường như không làm được, không thể hòa nhập với tay trống của ban nhạc này, giọng hát của cậu không phải là không hợp với tay trống, nhưng cậu lại không muốn như vậy, càng hòa hợp thì cậu càng khó chịu, cậu muốn mình phải độc lập. Bởi vì cảm giác khiến khán giả tiếp tục đồng cảm giống như cậu đang phản bội trống của Hồ Vũ Đồng, phản bội chính mình, phản bội ban nhạc này.

Điền Hồng Kiệt vẫn ở lại với cái tên Khí Vận Liên Minh. Cậu cố gắng thay đổi thói quen xấu là ỷ lại quá nhiều vào Hồ Vũ Đồng nhưng rồi cậu cũng phải thừa nhận mình ở lại vì Hồ Vũ Đồng.

04.

Với đội hình Khí Vận Liên Minh mới, tỷ lệ vé bán ra vẫn là 100%. Để có chuyến lưu diễn xuyên quốc gia kia, Điền Hồng Kiệt đã tập luyện cả ngày lẫn đêm. Chỉ là bây giờ Hồ Vũ Đồng không còn ở đây nữa.

Cậu lại nhớ anh, cậu không thể để mình được tự do, một khi cậu được tự do thì người đó sẽ chiếm hết suy nghĩ và đầu óc của cậu, cậu không thích, cảm giác này thật sự rất khó chịu. Lại thêm một ngày nữa tập luyện âm chuẩn thâu đêm suốt sáng, dạ dày của cậu đã bắt đầu biểu tình. Cậu đi tới tủ lạnh trong ký túc xá, nhìn thấy miếng bít tết liền nhìn chằm chằm vào nó thật lâu sau đó mới lấy ra, lúc này cậu lại muốn ăn bít tết đến cực điểm.

"Anh có thể dạy em nấu bít tết không?" Cậu đột nhiên cảm thấy biết ơn vì cậu đã đưa ra yêu cầu như vậy trước khi Hồ Vũ Đồng rời đi.

"Em làm sao vậy? Đột nhiên muốn học cách nấu bít tết. Anh sẽ nấu cho em bất cứ khi nào em muốn ăn." Hồ Vũ Đồng lúc đó đã chiều chuộng Điền Hồng Kiệt đến mức ngay cả đồng đội cũng phải ghen tị với cậu.

"Trường hợp ngày nào đó anh có việc riêng, em muốn ăn thì phải làm sao? Anh dạy em để em có thể thỏa mãn bản thân khi không có anh." Điền Hồng Kiệt tận hưởng cảm giác được chăm sóc đặc biệt. Cảm giác thực sự tốt khi cậu cảm thấy rằng bất kể cậu làm gì, vẫn có người quan tâm đến nó.

Anh thực sự nghiêm túc dạy dỗ cậu, không khỏi bật cười khi thấy cậu vội vàng: "Này, con heo ngốc"

"Anh mới là con heo ngốc!" Điền Hồng Kiệt nghe thấy Hồ Vũ Đồng mắng mình, bắt đầu phản bác, nhưng trong giọng nói lại mang nhiều ý làm nũng.

Khi đó, cậu đã ghi nhớ thật kĩ từng chi tiết và công đoạn chế biến món bít tết của đối phương vào bộ não của chính mình.

Điền Hồng Kiệt từng bước làm món bít tết theo ký ức của mình.

"Em tưởng rằng cho dù anh rời đi, em vẫn có thể làm ra hương vị giống như anh, nhưng hương vị của anh vẫn luôn là của anh. Em thậm chí không thể sao chép. Nó không ngon chút nào." Điền Hồng Kiệt cắn một miếng thịt bảy chín ba sống vừa ra rồi tự mình cười nhạo.

Cậu đưa miếng bít tết đã nấu chín cho Mã Triết và những người khác.

"Gấu Nhỏ, sao tự dưng em tốt bụng vậy." Mã Triết đang đói bụng, cầm đũa lên ăn, "Này! Gấu Nhỏ, em làm tốt đó, miếng bít tết này so với của Lão Hồ còn ngon hơn."

Nhìn Mã Triết ăn uống một cách thích thú, Điền Hồng Kiệt hỏi hắn, "Ngon hơn của ảnh hả?"

Mã Triết đang định trả lời, Triệu Kha đã bắt được cảm xúc của Điền Hồng Kiệt, lập tức nhét thêm miếng bít tết vào miệng Mã Triết: "Ăn cũng không thể ngừng miệng. Đâu ra lắm lời như vậy."

"Hừ ..." Miệng Mã Triết đầy thịt, mơ hồ kháng cự.

Trên thực tế, tất cả mọi người trong Khí Liên đều biết rằng con Gấu Nhỏ này không giống với con Gấu Nhỏ trước đó. Cậu đã trưởng thành rất nhiều sau một đêm. Họ không bị mù. Họ có thể thấy sự sùng bái không kiểm soát của Điền Hồng Kiệt đối với Hồ Vũ Đồng, mà nếu chỉ là sùng bái thì còn bình thường, nhưng sự sùng bái của cậu càng lúc càng giống với sự sùng bái dành cho người yêu.

"Em có sao không" Triệu Kha đi theo Điền Hồng Kiệt ra ban công.

"Không sao, chỉ là ..." Điền Hồng Kiệt nhìn lên các vì sao và thay đổi chủ đề, "Anh biết đấy, có hai ngôi sao trên bầu trời. Nó có tên riêng vào cùng một ngày, gọi là Hồ Vũ Đồng và Điền Hồng Kiệt. Điều tuyệt vời hơn là Hồ Vũ Đồng đi theo Điền Hồng Kiệt là một đường thẳng. "

Triệu Kha trầm mặc không nói, nhìn thấy Điền Hồng Kiệt, người mỗi lần nhắc tới Hồ Vũ Đồng, dù là tốt hay xấu, đều luôn có một chút hạnh phúc. Hắn chạm vào lưng Điền Hồng Kiệt và không nói gì, Triệu Kha biết rằng điều cậu cần hơn bây giờ là một người có thể đồng hành để lắng nghe cậu.

"Kha, tại sao anh ấy lại rời đi? Anh ấy không nói một lời. Anh ấy nói dối. Anh ấy nói rằng em không được phép xuống xe khi đã lên xe, nhưng chính anh ấy là người xuống xe trước." Cậu dùng đầu lưỡi đẩy má. Nếu Hồ Vũ Đồng ở đó, anh sẽ ngay lập tức an ủi cậu rồi chọc cậu cười.

...

"Một ngày nọ, em đi ngang qua một cửa hàng trái cây và mua một vài quả bơ, muốn đem về nhà ăn với trứng. Thế nhưng khi về đến nhà, em nhận ra rằng em thực sự không thích mùi vị của bơ. Nhưng lúc trước khi anh ấy cho trứng vào bơ em đã ăn rất ngon." Điền Hồng Kiệt cắn môi hỏi Triệu Kha "Có phải em rất kì lạ không?"

"Kì lạ không phải là em. Kì lạ chính là từ "thích" này. Thực ra anh không thích thích một ai đó. Anh cảm thấy bực mình vì nó ảnh hưởng quá nhiều đến anh. Cảm xúc và lựa chọn đều bị cuốn trôi." Triệu Kha đã từng trải qua mối quan hệ vướng mắc của mình với Tô Văn Hạo, nó là đoạn tình cảm khiến hắn vừa muốn từ bỏ vừa tiếc nuối nó.

"Tuy nhiên việc thích một người này không phải cứ nói dừng là dừng, chỉ có thể không nghĩ đến. A, trời cũng sáng rồi. Sao cũng bị che mất." Điền Hồng Kiệt nhìn những vì sao dần khuất, càng nghĩ lại càng buồn.

"Các vì sao sẽ bị che mất vào lúc bình minh, nhưng các vì sao sẽ không biến mất. Chúng sẽ luôn tồn tại." Triệu Kha xoa xoa vai và cổ của Điền Hồng Kiệt, "Đừng suy nghĩ nhiều, đi ngủ đi."

05.

Khi rảnh rỗi, Điền Hồng Kiệt sẽ đi xem đồng nhân văn của cậu và Hồ Vũ Đồng. Có nhiều người thích họ sẽ thêu dệt câu chuyện của họ. Cậu không thích những câu chuyện viết hai người đầy tiếc nuối, khổ sở, bởi vì cái kết càng quá thực tế, cậu lại càng không thích, thật ra tác giả không hề biết cậu so với nhân vật trong truyện còn đáng buồn hơn nhiều, bởi vì Hồ Vũ Đồng từ đầu đến cuối chưa bao giờ cho cậu một chút nuối tiếc nào, anh luôn khiến cậu cảm thấy kết thúc của họ là thuận theo tự nhiên, mọi chuyện đều đã có dấu hiệu từ trước.

Cậu thích đọc những câu chuyện ngọt ngào ấm áp, tiếp tục dẫn bản thân vào, tiếp tục tự gây mê, và thích được ở trong một thế giới song song giả tạo.

"Em thực sự ghen tị với Điền Hồng Kiệt trong câu chuyện của họ." Điền Hồng Kiệt đã nói điều này hơn một lần.

06.

Trong chặng cuối của chuyến lưu diễn này, Điền Hồng Kiệt đã gạt tất cả đồng đội đưa ra một quyết định. "Khí Vận Liên Minh đã nhận được sự yêu mến của hàng vạn người từ khi thành lập cho đến nay. Mình rất biết ơn tất cả mọi người đã đồng hành cùng bọn mình trong suốt chặng đường. Mình cũng biết ơn guitar kiêm ca sĩ chính Mã Triết, keyboard kiêm hát chính Lí Nhuận Kỳ, rapper Triệu Kha, tay trống Phương Khải, và F-man Lão Hồ, mình rất may mắn khi được gặp họ và gặp tất cả các bạn ở đây, nhưng bây giờ, hãy tha thứ cho mình vì đã đưa ra quyết định này, mình chưa nói nó với bất kỳ ai nhưng mình rất chắc chắn và nghiêm túc. Mình muốn rút khỏi Khí Vận Liên Minh, mình mong rằng mọi người sẽ tiếp tục ủng hộ Khí Vận Liên Minh, sẽ chào đón một hát chính xuất sắc hơn. Mình yêu Khí Vận Liên Minh rất nhiều nhung mình không thể tiếp tục." Điền Hồng Kiệt nói với đôi mắt đỏ hoe và run rẩy. Sau đó, cậu cúi đầu thật sâu. Đó là lần đầu tiên sau một năm kể từ khi Hồ Vũ Đồng rời Khí Liên Điền Hồng Kiệt nói lại cái tên Lão Hồ trước công chúng. Trong trái tim cậu, từ đầu đến cuối chỉ có một F-man của Khí Liên, và đó chính là Hồ Vũ Đồng.

Một lần nữa, vì lý do tương tự, Điền Hồng Kiệt rút khỏi Khí Vận Liên Minh đã lên no.1 hotsearch, nhưng không ai có thể biết rằng lần này Điền Hồng Kiệt không chỉ rút khỏi Khí Liên mà sau này, cậu cũng chưa bao giờ cầm lại Mic.

Trên thực tế, tất cả những gì xảy ra, bao gồm cả cảm giác xa lạ của Hồ Vũ Đồng, đều bắt đầu từ nụ hôn đó.

07.

Đó là mùa đông. Chặng cuối cùng của chuyến lưu diễn là tại sân vận động Thiên Hà, Quảng Đông. Thực tế, Hồ Vũ Đồng đã cố gắng hết sức để đưa Thiên Hà thành chặng cuối, từ lúc ra mắt đến nay, số lần Điền Hồng Kiệt về Quảng Châu thực sự chỉ đếm trên một bàn tay. Hồ Vũ Đồng biết Gấu Nhỏ là một đứa trẻ ngoan ngoãn, không đòi hỏi gì cả, nhưng cậu cũng rất độc lập và quyết đoán, hầu hết mọi người đều sợ sự nghiêm túc và dục vọng chiếm hữu của anh nhưng chỉ có Gấu Nhỏ ngay từ đầu đã đứng ngang hàng, không sợ hãi anh, thậm chí là cãi lại.

Thực ra Gấu Nhỏ là một người khiến anh cảm thấy kinh ngạc, rất đơn giản và sạch sẽ, khiến anh bất giác muốn đến gần, thật lòng mà nói, mọi người đều nghĩ rằng Gấu Nhỏ rất ỷ lại anh, thực ra anh mới là người hay ỷ lại cậu. Anh làm cái gì cũng đều muốn mang Gấu Nhỏ theo, cảm thấy có cậu ở phía sau thật sự rất an tâm.

Tất cả mọi người đã có một khoảng thời gian tuyệt vời trong bữa tiệc sau chuyến lưu diễn. Trương Gia Nguyên, Taylor, Tiểu Trí, Nhậm Dận Bồng,..... tất cả đều đến, như thể họ đã trở lại cảm giác quen thuộc khi tham gia chương trình. Gấu Nhỏ không biết là vì sự thân thiết của Quảng Đông hay là vì cảm giác an toàn của bạn tốt, cậu đã uống quá nhiều.

Sau khi uống quá chén, chú Gấu Nhỏ không hề gây ồn ào, cứ ôm chầm lấy những người bạn tốt đó, vừa khóc vừa nói: "Hôm nay em vui quá, nhớ mọi người quá" khiến một đám người dở khóc dở cười.

"Em biết, anh đang xúc động, không phải giở trò lưu manh đúng không?" Gia Nguyên nhìn con gấu đang khóc, cười nói.

"Gia Nguyên, để anh nói cho em biết, đừng cười, anh ..." Gấu Nhỏ còn chưa kịp nói xong đã bị lão Hồ kéo qua.

"Được rồi, Gấu Nhỏ, em uống nhiều quá, anh đưa em về nghỉ ngơi trước." Lão Hồ bất lực nhìn Gấu Nhỏ ngã trái ngã phải, thế nhưng bộ dạng bất lực này lại có chút cưng chiều.

"Không được, em còn chưa uống xong, đừng đưa em đi!" Gấu Nhỏ nhất quyết muốn ôm Gia Nguyên, muốn bỏ qua lão Hồ, thế nhưng lực tay của tay trống cũng không phải để chơi.

"Được, được rồi, chúng ta về trước đi." Sau đó Lão Hồ chào hỏi những người khác giải thích sự tình rồi cùng Gấu Nhỏ rời đi.

Lão Hồ hôm nay không uống rượu, cũng không biết tại sao, chỉ ở bên cạnh nhìn hát chính của mình, cậu đi đâu cũng đi theo. Anh từ từ dìu hát chính nhỏ vào ghế phụ lái, thắt dây an toàn rồi tự mình ngồi vào ghế lái.

Anh ấy không lái xe ngay mà ngồi vào ghế lái và nhìn chằm chằm vào hát chính nhỏ của mình rất lâu, dường như không có khái niệm thời gian trong một khoảnh khắc. Cậu thật sự rất đẹp trai, men rượu khiến gương mặt vốn đã hồng hào trở nên giống như đào chín có thể chảy mật đào bất cứ lúc nào, anh từ từ đưa tay lên khuôn mặt cậu, thật là mềm mại, "Đúng là Gấu Nhỏ." Hồ Vũ Đồng cảm thán.

"Nhìn có đẹp không?" Gấu Nhỏ đột nhiên mở miệng khiến Lão Hồ sợ hãi, cậu trực tiếp dùng ánh mắt mơ màng nhìn Hồ Vũ Đồng: "Lão Hồ, anh đang nhìn cái gì vậy? Em sao?

Câu hỏi này của Điền Hồng Kiệt lập tức khiến khuôn mặt của Lão Hồ đỏ bừng, nhanh chóng thu tay lại, Hồ Vũ Đồng không biết tại sao mới bị hỏi chỉ một câu hỏi đã đuối lý, cứ như thể anh đã làm sai điều gì đó.

"Anh đang nhìn em à?" Điền Hồng Kiệt hỏi lại khi thấy Hồ Vũ Đồng rút tay về.

Hồ Vũ Đồng không trả lời, mà chỉ bịa ra một câu: "Thắt dây an toàn."

Điền Hồng Kiệt mỉm cười, lại đặt tay lên mặt Hồ Vũ Đồng: "Em còn chưa say, hãy nhìn em một lần nữa."

Hồ Vũ Đồng sửng sốt trước hành động của Điền Hồng Kiệt, anh không bao giờ nghĩ rằng đứa trẻ này lại dạn dĩ như vậy, anh quay đầu lại xem cậu muốn nói cái gì.

Lúc anh quay đầu lại, một làn môi ấm áp đã dán chặt trên khuôn miệng của anh, bờ môi này thật sự khiến tim anh đập nhanh hơn, mềm mại, ngọt ngào, lại có chút mùi rượu, kỹ năng hôn rất kém, Hồ Vũ Đồng sững người lại, anh không dám động, đứa nhỏ hôn anh cũng không dám động.

Sau khi đứa trẻ nếm được vị ngọt, cậu từ từ thả nhẹ nụ hôn này.

Hồ Vũ Đồng vẫn còn choáng váng.

"Anh không uống rượu, và em cũng không say." Điền Hồng Kiệt nói khi nhìn anh.

Hồ Vũ Đồng biết ý tứ của câu này, cả hai đều tỉnh táo, không thể giả ngu được.

"Anh sẽ đưa em trở lại khách sạn" Hồ Vũ Đồng duy trì sự tỉnh táo cuối cùng của mình và siết chặt tay lái để đưa Gấu Nhỏ của mình trở lại khách sạn.

08.

Suy nghĩ của Hồ Vũ Đồng hoàn toàn hỗn loạn. Anh không biết tại sao mọi thứ lại phát triển đến mức này. Anh không chỉ sợ hãi trước nụ hôn chủ động của Điền Hồng Kiệt mà còn bởi nhịp tim của anh. Anh dường như không thể kiểm soát nhịp tim của chính mình. Anh thì không thể kiểm soát tâm trí của mình. Anh không thích cảm giác này. Nó không nên như thế này. Nó sẽ không như thế này. Ngay cả khi anh cực lực phản đối và tự mình thôi miên trong lòng, anh vẫn không thể nhớ ra rốt cuộc có nụ hôn nào khiến tim anh đập nhanh hơn không.

Anh luôn rất tin

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net