11. ☕️

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[NuNew]

Tôi không rõ đêm hôm qua bản thân đã về nhà bằng cách nào. Chỉ nhớ được đoạn kí ức cuối cùng là khi Nat đang đỡ tôi đứng dậy mà thôi.

Cơn đau đầu đột nhiên truyền tới khi tôi cố gắng ngồi dậy. Bình thường tửu lượng của tôi cũng không đến nỗi nào nhưng do rượu hôm qua gọi là loại mạnh, vậy nên hôm nay mới khó chịu đến vậy.

Tôi cố gắng đứng dậy, bám tay vào tường đi tới bếp, với lấy một gói trà gừng ở trên tủ, pha ra cốc rồi uống một ngụm. Giống như được nạp năng lượng vậy, tôi lúc này mới đủ tỉnh táo để nhận thức được mọi thứ.

Tôi nhìn đồng hồ để bàn, mới chỉ hơn tám giờ sáng thôi. Nếu nhớ không nhầm thì hôm nay tôi sẽ bắt đầu công việc vào buổi chiều nên không cần phải vội vàng như mọi hôm.

Lấy chiếc khăn tắm treo lộn xộn trên móc quần áo, bước vào phòng tắm, xả nước lạnh đầy bồn rồi ngồi vào bên trong bắt đầu xâu chuỗi lại tất cả sự việc còn đang dang dở trong kí ức.

Sau lần đi thiện nguyện ngày hôm đó, tôi quyết định vạch ra giới hạn cho bản thân và hôm qua anh ấy đã phá vỡ mọi thứ. Tôi nhận ra rằng bản thân không thể tiếp tục được nữa...

Ừ, không thể tiếp tục được thì nên dừng lại thôi.

Chẳng thể nào níu mãi một hình bóng không thể quay đầu vì mình dù chỉ một lần.

Tôi thu mình lại trong làn nước lạnh, dù lý trí đã quyết tâm như vậy rồi nhưng trái tim vẫn đau đớn không thể chịu nổi. Đã quá nhiều lần tôi lưỡng lự về việc có nên tiếp tục đoạn tình cảm này hay không, nhưng tôi lại chẳng mảy may để ý rằng mỗi lần tôi do dự đã là một đáp án rồi.

Tôi bước ra ngoài với mái tóc ướt mà chẳng có ý định muốn sấy khô. Nhặt chiếc điện thoại bằng cách nào đó bị ném ra góc tường lên, bắt đầu kiểm tra tin nhắn công việc. Không có gì bất ngờ cả, khi thứ đầu tiên tôi nhìn thấy là...

P'Zee với mười tám cuộc gọi nhỡ.

Ở lịch sử cuộc gọi có lưu lại rằng tôi đã gọi cho anh ấy năm cuộc vào đêm hôm qua. Chỉ sau khi tôi gọi khoảng mười phút, anh ấy đã gọi lại ngay lập tức nhưng không nhận được phản hồi, vậy nên anh cứ gọi liên tục cho đến bốn giờ sáng ngày hôm nay.

Tôi ấn gọi lại rồi ngồi xuống giường lau tóc, giờ thì cảm xúc của tôi bắt đầu được khống chế hiệu quả hơn rồi, trái tim sẽ không còn đập nhanh chỉ vì những hành động dịu dàng ấy nữa.

[NuNew, em tỉnh rồi hả?]. Bất ngờ thay, câu đầu tiên lại là câu này, giống như anh ấy đã biết hết mọi chuyện rồi.

"Vâng. Em thấy đêm qua anh gọi tới nên em mới gọi lại".

[Ừ. Hôm qua anh gọi cho em không được nên mới lo lắng, sợ em gặp chuyện. Lo quá nên không nghĩ ra nên gọi cho Nat thì hơn, mãi về sau mới nhớ, nghe xong thì anh yên tâm rồi.]

Giọng P'Zee có chút ngái ngủ, chắc là anh ấy cũng vừa mới dậy hoặc bị tiếng điện thoại làm cho tỉnh giấc. Cũng đúng thôi, cuộc gọi cuối cùng anh ấy gọi tới đã là rạng sáng rồi.

"Em vẫn ổn, em đánh thức anh sao?".

[Không đâu, anh dậy rồi mà. À, lần sau muốn đi uống thì rủ anh nhé, Nat cũng say mà, hai đứa như thế nguy hiểm lắm.]

Rủ anh thế nào được? Trong khi gọi điện thoại, anh cũng chẳng thể nghe máy. Anh có thứ quan trọng hơn nhiều so với việc ở cạnh tôi cơ mà.

Tôi trả lời vài câu đơn giản sau đó cúp máy. Những lời quan tâm như vậy, từ nay trở đi, tôi sẽ coi nó như những lời sáo rỗng. Tôi không cần thứ tình cảm giống với người khác, nếu phải nhận, tôi sẽ chỉ coi nó như một phương án lựa chọn có hoặc không mà thôi.

Tôi mặc quần áo đơn giản, lục tủ lạnh lấy hết những đồ còn có thể ăn được ra ngoài, bắt đầu suy nghĩ xem nên nấu món gì cho mình. Đêm qua nốc chỉ toàn là rượu, hôm nay muốn ăn gì đó ấm bụng một chút nhưng lại không muốn gọi đồ bên ngoài cũng chẳng muốn ra ngoài luôn.

Tủ lạnh chỉ còn một chút thịt gà cùng với rau củ, vậy thì làm súp gà đi.

Đây có lẽ là lần đầu tiên trong cả tháng qua tôi đã vào bếp để tự nấu cho mình một bữa cơm. Bê cả nồi nhỏ đặt lên bàn, lấy ipad đặt trước mặt vừa ăn vừa kiểm tra công việc.

Chiều nay công ty bắt đầu khởi động dự án mới. Bình thường P'Zee, P'Max, Nat hay những nghệ sĩ khác đều sẽ nhận đóng phim của các đài lớn bên ngoài. Khi nghệ sĩ có độ nhận diện công chúng đủ lớn rồi, P'Aof muốn mở rộng các mảng hoạt động nên quyết định tuyển thêm người mới và bắt đầu xây dựng khung dự án sắp tới. Có lẽ sẽ là một bộ phim boylove mới do chính P'Aof làm đạo diễn.

Tôi nhìn từng profile của các ứng viên đã lọt vào mắt xanh của sếp. Profile không được gắn ảnh mà chỉ có những thông tin cơ bản cùng với năng khiếu nổi trội.

Có lẽ nổi bật hơn cả đó chính là một cậu bạn bằng tuổi tôi, cậu ấy từng đạt quán quân trong một cuộc thi về ca hát nhưng phải dừng lại vì kế hoạch sang nước ngoài học tập. Lần này về nước lại gửi hồ sơ cho công ty muốn hoạt động dưới chướng chúng tôi. Chất lượng thế này, tôi duyệt ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy.

Ngoài ra có thêm năm người nữa cũng khá xuất sắc. Lượng người theo dõi trên các nền tảng mạng xã hội cũng không phải dạng xoàng. P'Aof nói rằng chiều nay sẽ chụp ảnh ra mắt trước rồi lên lịch họp bàn với bên biên kịch để tổ chức một vài chương trình nhỏ cho người mới có thể hoà nhập được dễ dàng hơn. Bởi vì là công ty gia đình, cho nên mọi người ít nhiều sẽ phải thân quen với nhau.

Khi nắm chắc được mọi thông tin cơ bản rồi, tôi gật gù ăn nốt chỗ súp còn lại. Nhận thấy thời gian tới giờ hẹn còn xa nên tuỳ tiện ngồi xuống sofa bật một bộ phim lên xem.

Lâu rồi mới có thời gian rảnh một chút để tôi kịp hít thở không khí một cách chậm rãi thế này. Cố gắng đẩy những suy nghĩ phức tạp ra khỏi não, dù sao thì có nghĩ nhiều đến mấy cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì.

Bước đầu tiên khi rời bỏ một người chính là bỏ đi những thói quen thuộc về người đó.

Hôm nay, tôi không đem cà phê cho P'Zee nữa. Tôi dọn gọn máy pha vào một góc trong tủ bếp, cầm túi cà phê còn nguyên tem mang xuống tặng bác bảo vệ. Còn phần mình, trước khi tới đón đàn anh, tôi đã ghé vào Starbucks để mua loại đồ uống mà mình thích nhất.

Hôm nay, P'Zee mặc một bộ đồ đen từ trên xuống dưới, tâm trạng anh ấy không vui cũng chẳng buồn, bật một đoạn nhạc thư giãn trong xe, chúng tôi cùng nhau đến công ty như mọi lần.

Chỉ khác một điều, từ nay trở về sau, trái tim tôi sẽ cố gắng để không còn đặt trên người anh ấy nữa.

Chúng tôi không nhắc gì về đêm hôm ấy cả, chỉ bắt đầu bằng những câu chuyện phiếm chẳng có đầu có cuối. Lúc này, nụ cười xã giao tôi thường dùng với người khác đã xuất hiện cùng với anh ấy, lòng tôi cũng đã nguội lạnh đi vài phần.

Hôm nay có hẹn chụp ảnh profile đầu năm của toàn bộ nghệ sĩ trong công ty cùng với người mới nữa. P'Zee đến sau, cho nên tôi và anh ấy đã ngồi bên ngoài đợi chuyên viên trang điểm làm xong cho nghệ sĩ mới sẽ đến lượt chúng tôi.

Ừm, là chúng tôi. Bởi vì ngoài những bức ảnh sẽ được công bố trên trang web của công ty, nhân viên, quản lý và giám đốc sẽ cùng nhau chụp một bộ ảnh kỉ niệm. Mỗi năm đều như vậy, chúng tôi gọi đó là ảnh gia đình.

Có sáu nghệ sĩ mới đến, vừa vặn ghép được thành ba cặp. Họ bước ra khỏi phòng trang điểm để sang phòng khác thay đồ, nhìn ai cũng tràn đầy năng lượng và dễ nhìn đến mức khó tin. Người lớn hơn tôi cũng có, người nhỏ hơn tôi vài tuổi cũng có, trùng hợp đến nỗi khi người cuối cùng bước ra, hướng mắt qua chào tôi và P'Zee, gương mặt ấy lần nữa dấy lên cảm giác quen thuộc.

Leo, người tôi gặp ở quán rượu lại chính là nghệ sĩ mới ở công ty chúng tôi.

"Em sao thế? Đi thôi". Cho đến khi nghe được tiếng gọi của người bên cạnh, tôi mới quay trở về thực tại rồi lặng lẽ đi vào trong phòng cùng anh ấy.

Thời tiết hôm nay hơi nóng, P'Max nhờ tôi chỉnh nhiệt độ thấp xuống một chút nhưng bởi vì chỗ tôi ngồi ở ngay bên dưới máy lạnh nên cơ thể có chút không thoải mái. Nghệ sĩ sẽ được trang điểm trước để ra ngoài chuẩn bị chụp ảnh nên tôi và vài quản lý khác sẽ ngồi ở ghế sofa tiện cho việc chăm sóc nghệ sĩ.

"NuNew ơi". Người vẫn đang nhắm mắt để chuyên viên trang điểm làm việc trên gương mặt của anh ấy nhỏ giọng gọi.

"Em đây". Tôi kéo ghế nhỏ ngồi xuống bên cạnh anh ấy để cho người khác không bị vướng tay.

"Anh muốn uống cà phê".

Tôi ngập ngừng một lát, đợi đến khi chuyên viên trang điểm rời đi lấy dụng cụ, tôi mới nói nhỏ.

"Em không mang cà phê cho anh rồi, sau này cũng sẽ như vậy".

Tôi đắn đo không biết nên nói với anh ấy thế nào, nhưng rồi chuyện gì đến cũng sẽ đến, tôi hy vọng sau này giữa chúng tôi chỉ nên là mối quan hệ đồng nghiệp thông thường mà thôi, không hơn không kém.

"Sao thế?". P'Zee nhíu mày đáp lại, mấy năm qua giữ thói quen này, có lẽ ngay tức khắc anh ấy không thể quen với việc phải tự chuẩn bị đồ uống mỗi ngày.

"Không phải em tiện mua ở quán bên đường nào cả. Mỗi ngày em đều dậy sớm hơn ba mươi phút để pha cà phê cho anh, ngay cả khi em chẳng bao giờ uống cả, ở phòng em vẫn có máy pha cà phê. Thực ra chuyện này không có gì to tát, em từng sẵn lòng làm điều đó mỗi ngày. Chỉ là...".

"Chỉ là em mệt rồi...".

Tôi đã từng sẵn lòng làm mọi thứ cho anh ấy chứ không chỉ là pha cà phê mỗi ngày. Nhưng bây giờ nó chỉ nên dừng lại ở hai chữ "đã từng" mà thôi.

P'Zee có chút ngạc nhiên nhìn tôi, sau cùng anh ấy chẳng nói gì cả, chỉ gật đầu tỏ ý rằng anh đã hiểu.

Anh ấy chưa từng đòi hỏi tôi phải làm bất cứ việc gì cho anh ấy. Chỉ là tôi quá thích anh nên đã tình nguyện làm điều đó. Sau khi nó trở thành thói quen rồi lại nói rằng không thể làm thế thêm một ngày nào nữa.

P'Zee là người tinh tế, anh ấy sẽ hiểu được rằng sự đối xử đặc biệt của tôi dành cho anh ấy từ trước đến giờ, dần dần sẽ biến mất thôi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net