14. 🍍

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Zee]

"Chúng ta cần phải bước ra khỏi vùng an toàn thôi, đồng ý không?".

"Em cần thân thiết với bạn diễn nhiều hơn, cố gắng hiểu nhau và trở thành cộng sự tốt nhé?".

"Giai đoạn này cần tập trung một trăm phần trăm, sự nghiệp của em sẽ phụ thuộc hết vào đây".

Sau một thời gian dài điên cuồng hoạt động, chạy đến mọi buổi thử vai, đăng ký vô vàn chương trình, tôi và những người bạn trong công ty cũng chỉ mới dừng lại ở vị trí một nhóm YouTuber trong mắt khán giả. Cho đến khi, P'Aof đề xuất một ý kiến, lần đầu tiên tôi biết cảm giác được vào vai nhân vật chính của một bộ phim là như thế nào.

Tôi được đứng trên sân khấu rộng nhất từ trước tới giờ, được gặp những gương mặt xa lạ đem lòng yêu thương tôi, được biểu diễn những bài nhạc mà bản thân yêu thích. Bất kể tôi có làm gì, những tiếng reo hò chưa từng dừng lại.

Tôi tận hưởng cảm giác này vô cùng, ngày trước tôi đã từng mơ về nó dường như mỗi đêm. Từ khi bản thân phải học ngành mà mình không thích để vừa ý gia đình, tôi đã biết con người tôi thuộc về sân khấu rồi.

Và, tôi đã làm được cùng với Mix. Những ánh hào quang đó toả ra là dành cho tôi và cậu ấy.

Thật lòng mà nói, tôi cảm thấy rất vui khi được làm việc cùng Mix, cậu ấy chuyên nghiệp và tinh tế, ở cạnh ai cũng khiến người đó thấy dễ chịu. Mix có nhiều kinh nghiệm về diễn xuất, ở mỗi cảnh quay đều giống như giáo viên cá nhân của tôi vậy. Tôi luôn thầm biết ơn vì điều đó, tôi và cậu ấy đều bước được một quãng đường dài, khi quay đầu nhìn lại, không biết bản thân từ bao giờ đã đi xa đến thế.

Nhưng sau tất cả, một hình bóng cũ ở sau cánh gà lại thường xuất hiện trong vọng tưởng của tôi nhiều hơn.

NuNew. Em bé quản lý của tôi.

Lần đầu tiên, tôi gặp em ở trên một con hẻm, em ngồi xuống cạnh cô bé kẹo, mua cho đứa nhỏ một túi kẹo lớn còn hào phóng không nhận lại tiền thừa nữa. Khi ấy, tôi nghĩ rằng chỉ là một đứa nhóc đáng yêu thích làm việc tốt mà thôi.

Lần thứ hai, tôi gặp em trước cổng công ty, đúng lúc em bị xe ô tô té nước trúng vào người. Muốn tiến lại gần giúp đỡ nhưng nghĩ đi nghĩ lại, nghĩ thế nào lại chạy lên công ty trước, biến mọi thứ thành sự tình cờ. Giúp em lên tầng ba, mong em phỏng vấn thuận lợi.

Lúc đó, lòng tôi chợt gợn sóng, đã quá lâu kể từ khi bắt đầu quay YouTube, tôi đã không còn hẹn hò với ai cả, cảm giác này giống như quay trở về những năm tháng đó, vì sự lương thiện của một người mà níu bước chân muốn ngắm nhìn em ấy lâu thêm một lúc nữa.

Thật may, không những đậu phỏng vấn mà còn được sắp xếp làm quản lý của tôi. Thực ra, có lẽ người đơn thuần như NuNew sẽ không phát hiện ra đâu, với một người mới như em ấy sẽ không thể dễ dàng lập tức trở thành quản lý của tôi như vậy được, đó là bởi vì tôi đã ngỏ ý với P'Aof trước, nói dối rằng NuNew là người quen của tôi, năng lực của em ấy thực sự rất tốt, muốn em làm việc với tôi.

Những ngày đầu tiên khi bắt đầu công việc, dù cẩn thận đến mấy, NuNew cũng không thể tránh khỏi sai sót. Người vốn dĩ đã ít nói như NuNew, sau khi bị khiển trách lại càng trầm lặng hơn, lúc đó tôi không kìm được mà đến bên em, chỉ cho em chỗ bị sai rồi giải thích tại sao không nên làm như vậy, sau này nếu không chắc chắn ở đâu, chỉ cần NuNew nhíu mày, tôi sẽ đều chủ động tiến tới giúp em.

Thời gian đó chỉ mới bàn bạc công việc và tổ chức workshop, mỗi ngày tôi chỉ có một việc duy nhất là đọc kịch bản. Mọi lời thoại đều học thuộc xong hết rồi, chỉ đợi đến khi được kiểm tra thôi. Thế nhưng thầy dạy diễn xuất của tôi có rất nhiều lịch dạy, vậy nên tôi chỉ có thể chờ đợi được tới lượt. Vì vậy, thời gian trong tuần của tôi bị trống rất nhiều.

Có lẽ giữa vô vàn những xô bồ của cuộc đời, tôi đã có một khoảng nghỉ chân ở giữa, để hiểu rõ chính mình hơn. Vậy là, tôi đã dành thời gian để đi quanh BangKok, cùng với NuNew.

Tôi phát hiện ra rất nhiều điều thú vị từ bạn nhỏ này. NuNew có một chiếc máy ảnh nhỏ, dù chẳng phải photorapher nhưng em ấy chụp ảnh rất được, mỗi lần đi đâu đó đều thích mang đi để thu lại mọi thứ trong tầm mắt. Đôi lúc, tôi sẽ dạy em căn góc, em tiếp thu rất nhanh. Thế rồi, trong máy ảnh của em thế nào lại toàn là hình tôi.

Tôi bắt đầu nảy sinh nghi ngờ.

Tôi âm thầm quan sát NuNew, dù em có quản lý thêm nhiều người nữa nhưng dường như sự quan tâm đặc biệt nhất lại đặt trên người tôi. Từ đầu, tôi đã biết cà phê không phải do NuNew mua ở ngoài cửa hàng rồi, tôi đã ở condo này được ba năm trước khi NuNew vào làm, làm sao tôi không biết mùi vị của những quán xung quanh với cà phê của em ấy rất khác nhau được.

Mỗi lần tôi ngỏ lời muốn đi đâu đó, NuNew cũng chưa từng từ chối. Tôi đã từng cố tình chọn một ngày mà tôi biết rằng em ấy chắc chắn sẽ rất bận nhưng câu trả lời nhận lại vẫn là chiếc xe quen thuộc đỗ ở trước cổng chờ tôi đi ra. NuNew thực sự đã làm mọi thứ để được ở cạnh tôi nhiều hơn, dù chỉ một giây.

Nhưng khi ấy, tôi vẫn chưa rõ ràng với trái tim mình, có thể nó chỉ đập loạn vì một bóng hình lướt qua mang tới một cảm giác khác lạ mà thôi.

Tôi cũng tự phủ nhận những hành động mà bản thân bất giác làm cho em ấy. Chai nước lọc để trên bàn bao giờ cũng được vặn ra trước rồi mới đóng lại, NuNew không phải kiểu người thích tập thể dục nên lực tay của em không mạnh cho lắm, nhiều lúc phải loay hoay cả chục phút mới mở được chai nước. Vì vậy, kể cả khi em ấy có không uống, tôi vẫn giữ thói quen mở nắp trước, đợi em tới lấy. Nhưng tôi vốn không nghĩ đây là điều khác biệt, từ trước đến nay, tôi vẫn luôn có thói quen đối xử tử tế với người khác. Lúc này, tôi vẫn chưa tin NuNew sẽ là ngoại lệ của chính mình.

Những cái xoa đầu trong vô thức, dần dần mái tóc mềm mại đó đã quen với việc tiếp xúc với lòng bàn tay của tôi. Điều đáng yêu nhất là NuNew đã biết tôi thường hay xoa đầu em ấy nên mỗi lần thấy tôi vươn tay ra, đều sẽ nghiêng đầu một chút chờ được chạm vào.

NuNew là một quản lý tuyệt vời, đối với tôi, em là chìa khoá dẫn đến thành công của hiện tại. Nếu không có em, mọi năm tháng mỏi mệt khi chưa được ra mắt của tôi sẽ trở nên tồi tệ biết bao.

Sự quan tâm của NuNew không thể hiện bằng lời nói, mà là những hành động nhỏ nhặt em dành cho người khác. Chẳng giống với những người đến bên cạnh tôi khi bản thân đã có chút tiếng tăm nhất định, nói chuyện được vài ngày liền lộ ra ý định của mình, suy cho cùng cũng chỉ là không muốn tự đi lên bằng thực lực của chính mình thôi.

Nhưng mọi thứ dường như không thể tiếp tục nương theo những gì tôi đã nghĩ khi tôi phát hiện ra những người hâm mộ của mình phần lớn chỉ ủng hộ tôi khi tôi ở cạnh Mix.

"P'Zee ơi, anh với Mix là gì của nhau vậy?".

"Người đặc biệt".

Lúc này, tiếng hét vang vọng khắp khán phòng. Tôi đã học được cách phải đối diện với những câu hỏi như thế này, chỉ cần trả lời lấp lửng là mọi chuyện sẽ không là gì hết. Tôi không phủ nhận Mix góp một phần không nhỏ trong cuộc sống của tôi nhưng nó chỉ dừng lại ở phương diện công việc.

Tôi buộc phải thể hiện ra rằng giữa tôi và Mix dường như đang có mối quan hệ gì đó không tiện nói ở giữa. Mỗi lần như thế, ánh mắt của NuNew lại có chút khác lạ. Từ lúc, cuộc sống của tôi có thêm Mix, NuNew dường như càng khép mình hơn, không chủ động đến gần tôi nữa dù khi đó tôi có đang nức nở trong nhân vật của mình như thế nào đi chăng nữa.

Mọi thứ hiện ra trước mắt nói với tôi rằng, dù trong lòng có cảm giác gì, tôi cũng không thể thể hiện ra bên ngoài.

"Để riêng hộp này ra cùng với chai nước kia, lát chị sẽ đưa cho NuNew, nó dị ứng với dứa".

"Nghe Nat nói rằng có lần nó ăn dứa rồi bị khó thở. Có nên không?".

"Để nó biết đường mà tránh xa P'Zee ra".

Một cuộc nói chuyện của người hâm mộ mà tôi vô tình nghe được lúc đang đi ra lấy cơm phát cho mọi người nghỉ trưa sau khi trồng cây xong.

Điều đáng sợ nhất là những người này luôn ủng hộ tôi trong bất kì sự kiện hay chương trình nào. Họ toan tính làm điều xấu xa với NuNew chỉ vì vài cử chỉ thân thiết của tôi dành cho em đã lọt vào mắt họ, khiến họ không thích.

Tôi biết trong xã hội này, phải có cả người tốt lẫn người xấu. Nhưng tới mức độ này, tôi thực sự cảm thấy lo sợ cho em.

Tôi nhìn về phía NuNew đang mỉm cười khi nhận được món quà bất ngờ đó, có lẽ em chỉ đơn giản nghĩ rằng đó là nước cam, hộp cơm bị dán đầy sticker đến nỗi không thể nhìn thấy bên trong như vậy. NuNew sẽ không may mảy suy nghĩ gì, kể cả có biết, em cũng không nói nửa câu trách móc.

Tôi nhanh chóng gọi Mix còn đang bận rộn với việc giao lưu ở bên kia trở về bàn trống, không nhìn NuNew mà lấy luôn hộp cơm cùng với nước của em ấy đưa cho Mix, lấy của mình đưa cho em, cốc đó là nước ép dưa hấu, chắc chắn sẽ hợp khẩu vị của em.

Đúng như tôi dự đoán, bên trong thực sự có một món dứa đã được cắt hạt lựu nhỏ, khiến người khác không cẩn thận ăn phải cũng không phải chuyện khó khăn gì vì thực sự trông rất giống bí đỏ, NuNew chắc chắn sẽ không phát hiện ra mà ăn luôn.

Có một lần, em ấy không để ý đã uống phải một ngụm lớn nước ép dứa của Nat, kết quả là mọi triệu chứng của dị ứng đều xuất hiện, người nổi mẩn đỏ cả tuần đến nỗi phải can thiệp bằng thuốc.

Khoảng thời gian đó, cứ cách một ngày tôi lại đến thăm em một lần, chuyện cũng chỉ mới xảy ra cách đây một năm nhưng mỗi khi nghĩ lại, trái tim tôi luôn nhói lên, tôi sợ hãi khi phải nhìn lại cảnh tượng đó.

Khi ấy, tôi mới nhận ra bản thân mình thực sự, rất lo cho NuNew.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net