17. ⚖️

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Zee]

Tiếng sóng biển hôn nhẹ vào bờ cát trắng vỗ dạt dào bên tai. Tôi quay người nhìn ra phía xa xa, bên cạnh là thằng Max đã chìm vào giấc ngủ từ bao giờ.

Có quá nhiều cảm xúc chất chứa trong lòng khiến tôi không thể nào chợp mắt nổi. Dòng suy nghĩ giống như một thước phim tua đi tua lại khung cảnh tối hôm đó ở quán bar khiến cảm giác có lỗi trực trào không cách nào kìm nén nổi.

Tôi quyết định đứng dậy, lén xỏ đôi dép bông vào rồi nhẹ nhàng đi tới bên cửa, khẽ vặn tay nắm rồi bước ra ngoài. Tôi sờ soạng trên tường kiếm tìm công tắc, cuối cùng đèn trần cũng bật lên, ánh sáng nhè nhẹ cũng đủ cho tôi nhìn thấy đường rồi.

Tôi đi xuống bếp, rót một cốc nước lọc rồi đưa lên miệng uống một ngụm. Lúc này, đầu óc như vừa mới được thanh lọc vậy.

"Anh chưa ngủ sao?". Giọng nói quen thuộc bất ngờ vang lên bên tai.

Tôi quay sang theo quán tính, nhìn thấy NuNew đã đi tới từ bao giờ, cũng rót một cốc nước rồi uống giống như tôi, em mặc một bộ đồ ngủ màu xanh, mái tóc bù xù có lẽ là do vừa mới rời giường, nhìn bao nhiêu lần vẫn thấy đáng yêu như cũ.

"Ừ. Anh hơi khó ngủ một chút".

NuNew chỉ gật đầu, sau đó dứt khoát quay người muốn rời đi mà chẳng có chút do dự nào.

"Nói chuyện một lát được không?". Cuối cùng, tôi vẫn là người đưa ra lời đề nghị trước.

NuNew nhìn tôi, ánh mắt của em có chút hờ hững nhưng rồi em vẫn đồng ý, đi theo tôi ngồi ở chỗ bàn ghế ngoài trời ở phía sau nhà.

Gió lạnh thổi nhè nhẹ qua từng tán cây trong sân, tôi chủ động đưa áo khoác mỏng của mình cho em, NuNew cũng không bài xích mà nhận lấy, đắp tạm lên người.

"Anh không thể xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra được, anh vẫn muốn nói rõ ràng với em".

Tôi nhìn sang người bên cạnh, quan sát phản ứng của em ấy, NuNew chỉ im lặng, chuyển dần ánh mắt sang tôi. Lúc này, tôi nhìn thấy em đã không còn vướng bận gì nhiều nữa, dường như đã thực sự buông bỏ được tất cả, em của ngày hôm nay là thái cực khác xa em của những ngày trước.

Có thể, em vẫn nhận lấy ý tốt của tôi. Nhưng điều khác biệt là, ý tốt của ai, em cũng đã dần học được cách tiếp nhận rồi.

"Anh xin lỗi vì những gì mình đã làm suốt thời gian qua. Anh không bào chữa cho bản thân bất cứ điều gì hết, hãy cứ để anh trở thành kẻ tồi tệ trong mắt em cũng được".

NuNew cười nhẹ, em nhìn tôi giống như những người xa lạ đã từng thân quen. NuNew không từ chối những lần tiếp xúc bình thường đối với tôi, bởi vì những tạp niệm cuối cùng cũng đã gạt bỏ được rồi, giờ đây có lẽ em chỉ coi tôi là một người đồng nghiệp, không hơn không kém.

"Bây giờ mọi chuyện đã không còn quan trọng nữa rồi".

Ừ. Có lẽ lần cuối cùng tôi còn quan trọng cũng chính là đêm hôm đó. Và chính tôi là người đã huỷ hoại niềm tin cuối cùng nơi đáy lòng em.

"Em còn nhớ lần đó em đưa anh trở về condo lúc anh đang say không?".

"Vâng".

"Những lời đó, anh thực sự muốn nói với em, NuNew".

Lúc này, em mới thoáng có chút giật mình quay sang nhìn tôi. Có lẽ biểu cảm trên gương mặt lúc này đã là câu trả lời rõ ràng nhất rồi. Em lặng người, ngón tay bấu chặt lấy vải áo, có lẽ em cũng mới biết qua lời khi nãy, rằng tình cảm của em vốn không phải là đơn phương.

Thực ra, đối với tôi mà nói, mọi chuyện tới hôm nay có lẽ đã rõ ràng trong tiềm thức rồi.

Bởi vì không thể chọn giữa sự nghiệp và người mình yêu nên tôi không chọn cái nào cả. Tôi muốn cố gắng vì cả hai, không thể sống mà không có trái tim cũng chẳng thể tồn tại mà không có vật chất. Suy cho cùng, tôi cũng chỉ là một cá thể cố gắng chạy đua với thời gian để theo đuổi một cuộc đời mà bản thân hằng mong ước.

Mà cuộc đời đó, lại có hình bóng của em hiện hữu bên trong.

"Kể cả chuyện đó cũng... không còn quan trọng đến thế đâu".

Em rời đi ngay sau câu nói đó. Bỏ lại tôi với hàng dài cảm xúc đang thi nhau chạy loạn trong đầu.

Cảm giác còn tệ hơn cả khi chúng tôi còn chưa nói rõ ràng chuyện đêm đó với nhau nữa. Dường như tôi vẫn còn đang ảo tưởng vị trí của bản thân trong lòng em, đến khi lấy hết can đảm để nói rằng tôi cũng thích em y như vậy, em lại đáp rằng em không còn thích tôi nhiều đến thế nữa.

Tại sao con quạ lại giống cái bàn làm việc? Tại vì em không còn thích tôi nữa, vậy nên con quạ là con quạ, bàn làm việc là bàn làm việc.

Đã quá lâu rồi, tôi không còn sướt mướt như mấy cô cậu tuổi đôi mươi nữa. Người ta nói cứ ngước mặt lên trời là sẽ ngăn được nước mắt chảy ra, thế mà càng ngửa cổ lên, lại càng muốn khóc thật lớn. Cảm giác giống như được sống lại những ngày tháng xưa cũ vậy, hết lòng vì một người, cũng tuyệt vọng vì chính người đó.

Thì ra, đây là cảm giác thất tình mà người ta thường nói. Nó không chỉ đơn giản là đau đớn, mà còn mang theo cả tiếc nuối.

Sự nghiệp và em. Sự nghiệp và em.

Em rời đi, vẫn còn sự nghiệp ở đó.

Tôi lướt đọc những bình luận trên trang cá nhân của mình, giữa em và ánh nắng, họ nói rằng nên chọn ánh nắng. Nhưng giờ tôi đã mất quyền lựa chọn rồi, tôi bắt buộc phải tiếp tục với sự nghiệp của mình.

Tôi lướt xem lại những tấm ảnh còn giữ trong album bí mật. Mặc dù có một khoảng thời gian đi đây đó cùng nhau nhưng chúng tôi lại rất ít ảnh chụp chung, chỉ có một cái chụp lúc về ChiangRai, thêm một cái khi đang ở Chonburi. Tôi cất giữ giống như một khoảng trời của riêng mình, không muốn có người nào khác xâm phạm nào dù bầu trời không còn trong xanh như trước nữa.

Tôi hiểu được rằng em đã quyết tâm đến mức dù biết người mà mấy năm qua em luôn để tâm cũng thực sự để tâm đến em nhưng vẫn chọn cách dừng bước, quay người rời đi mà không muốn suy nghĩ lại thêm một khắc nào nữa.

Có lẽ, đây là sự trừng phạt mà tôi phải nhận cho sự không rõ ràng của mình trong suốt quãng thời gian dài đằng đẵng đó.

Những ngày outing tiếp theo cũng không còn quá vui vẻ trong mắt tôi nữa, tôi dành nhiều thời gian để trốn vào một góc để uống cà phê hoặc nói chuyện cùng mấy đứa nhóc trong công ty mỗi khi chúng đi qua. Thỉnh thoảng, tôi rơi vào trống rỗng mà không rõ lý do, chỉ nhìn về phía xa mà không có gì trong đầu.

Cho đến khi, tiếng tin nhắn vang lên khiến tôi bừng tỉnh, tôi nhìn qua lịch trình của tuần sắp tới, dường như khiến tôi không thở nổi, nhiều lắm cũng chỉ có một buổi tối để nghỉ ngơi. Điều này đồng nghĩa với việc, ngày nào tôi cũng sẽ gặp mặt NuNew, làm việc cùng với em và được em chăm sóc như những nghệ sĩ khác.

Từ bỏ một thói quen chưa bao giờ là điều dễ dàng cả, không thể làm bạn với người đã từng yêu, cũng chẳng thể dửng dưng nhìn em đứng trước mặt mỗi ngày mà chẳng mảy may nghĩ gì trong đầu cả.

Tôi không làm được, nên tôi đã đưa ra một quyết định cuối cùng để vẹn cả đôi đường.

"Em muốn đổi quản lý". Buổi tối cuối cùng, tôi đã lén gặp P'Aof.

"Sao thế? Xảy ra chuyện gì?".

"NuNew làm việc không có chút sai sót nào, vấn đề nằm ở em, em chỉ muốn một người khác thôi".

P'Aof cũng không hỏi gì thêm, có lẽ đã hiểu tôi không muốn nói lý do thực sự ra, chắc hẳn anh ấy cũng đoán ra được gì đó, chỉ là chưa tìm được bằng chứng mà thôi.

Khi trở về, tôi cũng không ngồi cạnh em, chỉ lặng lẽ nhìn em từ đằng sau, dường như em đã tìm được một người phù hợp hơn để em có thể nói cười một cách thoải mái tới vậy. Họ thân nhau đến nỗi khiến tôi thầm cảm thấy ghen tị, nếu tôi không cố gắng thử tiến tới vào thời điểm này thì kết quả cũng sẽ không trở nên như vậy.

Đột nhiên, playlist chuyển qua một bản nhạc buồn tới não lòng. Tôi tựa đầu vào kính xe, không ngăn được nước mắt cứ lặng lẽ rơi, chỉ biết cố gắng quay người đi để người khác không nhìn thấy.

Hoá ra là đau đớn đến thế này, giờ thì tôi đã hiểu, tại sao chỉ là vỡ một chiếc cốc mà nhân vật tôi diễn lại khóc đến khàn giọng như vậy. Khi chiếc cốc đó vỡ tan, cũng đã đem theo cả trái tim cậu ấy đi mất rồi.

Tôi đánh mất em rồi, đánh mất luôn cả tư cách âm thầm bảo vệ em.

Đêm hôm đó, tôi đã add LINE của Leo, thằng bé đồng ý ngay lập tức, suy nghĩ một hồi vẫn không đủ can đảm để nhờ vả nhóc vài lời.

Cuối cùng, chỉ đành mở lời nhờ thằng Max, mặc dù biết nó sẽ không giúp được gì nhiều. Nhưng tôi biết thằng Max sẽ nói chuyện này với Nat, nếu có thêm cả Nat nữa, tôi sẽ yên tâm hơn nhiều.

Gần đây, tôi biết được Mix vẫn đang âm thầm tìm hiểu một người. Cậu ấy thậm chí còn không ngần ngại mà nói cho tôi biết người đó cũng là một tân binh mới của công ty chủ quản. Tính cách của Mix không khác tôi là mấy, chỉ có điều cậu ấy hoạt bát và mang nhiều năng lượng tích cực hơn, nên đối xử với ai cũng quan tâm như thế, chỉ có chúng tôi mới biết được, giữa tôi và Mix cùng lắm cũng chỉ là anh em bạn bè, lúc cậu ấy quyết định tìm hiểu người kia, còn hào hứng kể cho tôi biết, nói rằng tôi là người đầu tiên được biết điều này.

Thực ra vốn không khó hiểu, người làm trong ngành công nghiệp này cần nhất là sự chuyên nghiệp, đối với ai cũng sẽ là công việc. Chỉ khi thực sự dừng lại để quan sát mới biết rằng ai mới khiến chúng tôi phá vỡ ranh giới để tiến đến bên người đó.

Thêm một điều nữa để ghen tị. Nhìn lại quản lý... cũ của tôi cùng với tân binh mới, có lẽ họ cũng sẽ có một khoảng thời gian hạnh phúc như vậy.

Lướt điện thoại một chút liền nhìn thấy story mà em mới đăng trên instagram, chỉ mới khoảng nửa tiếng trước. Tấm ảnh tối màu chụp hoàng hôn ngược sáng nhưng phía góc trái lại dính phải một nửa bóng hình của ai đó, bên dưới NuNew có tag tên người ấy vào, thu gọn lại một góc nhỏ xíu, lúc chụp màn hình rồi phóng to ra mới nhìn rõ đó là Leo.

Phải hình dung cảm giác này thế nào mới đủ? Khoảnh khắc đó, tôi dường như không thở nổi.

NuNew không phải là người dính lấy mạng xã hội, em ít khi công khai đăng ảnh gì đó trừ lịch trình cá nhân của các nghệ sĩ do em quản lý. Giờ thì, sau tôi còn có Leo nữa. Vị trí người đặc biệt trong lòng em rõ ràng không hề mất đi, chỉ chuyển từ tôi sang cậu bé đó.

Tôi nhìn em ngày càng tốt lên, tôi lại thấy khó chịu vô cùng. Tôi chán ghét sự ích kỷ của mình, đáng lẽ ra phải vui vẻ mới phải, tôi không thể giữ chặt em lại bên mình nếu bản thân không thể đem đến cho em những thứ em cần.

Chỉ biết rằng, nếu lần này quyết định bỏ lỡ, sẽ là bỏ lỡ cả đời.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net