3. 🫧

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[NuNew]

"Sau này khi nổi tiếng rồi, anh muốn làm gì?".

"Anh muốn là chính mình".

Sóng biển vỗ vào bờ cát trắng, dưới ánh nắng nhàn nhạt của chiều tà, tôi ngồi nghe đối phương nói về tương lai như một thói quen.

Khi ở cạnh P'Zee, tôi trở nên chủ động hơn rất nhiều. Anh ấy sẽ không bao giờ nói về bản thân trước trừ khi được hỏi, còn tôi thì muốn biết về những suy nghĩ của anh ấy vô cùng nên tôi bắt buộc phải là người mở lời trước.

Từ lần gặp đầu tiên cho đến hiện tại, P'Zee không chỉ đơn thuần là đàn anh tốt bụng, người mà tôi đã không do dự thích ngay khoảnh khắc đó. Anh ấy còn khiến tôi nhìn anh bằng ánh mắt ngưỡng mộ, có những điều tưởng chừng như nếu là tôi, tôi sẽ tự đưa ra cho mình một đáp án ích kỷ hơn nhưng P'Zee thì khác, ước mơ của anh ấy chưa bao giờ chỉ là của một mình anh.

"Anh muốn một ngày mình sẽ có mặt trên tấm biển quảng cáo đó". P'Zee chỉ vào tay xa phía xa, nơi đang có hình của Nadech ở đó.

"Thực ra, anh đã làm trái ý của gia đình. Đã 27 tuổi rồi mà anh vẫn chẳng có gì cả, lúc này quay về nghe lời ba mẹ học hành lên cao cũng không kịp nữa rồi".

"Anh muốn có một sân khấu của riêng mình, muốn dùng tiền riêng để đi làm từ thiện, muốn những người yêu quý anh tự hào vì anh... Liệu anh có làm được không nhỉ?".

Những câu hỏi về tương lai mà tôi không dám chắc để trả lời anh ấy. Nhưng mỗi một lần khi dấu chấm hỏi đặt xuống, ánh mắt anh chưa lần nào thôi long lanh tràn ngập hy vọng.

Tuổi nghề của nghệ sĩ rất ngắn, còn tuổi đời thì không ngừng tăng lên. Anh ấy vẫn hy vọng thời gian sẽ nhớ tới anh, rằng vẫn còn một nghệ sĩ ở đây, nỗ lực hết mình để chờ đợi thứ gọi là 'cơ hội'.

Hai năm qua, những cuộc hội thoại như vậy đã kéo chúng tôi sát gần nhau hơn. Khi mọi thứ không còn chỉ dừng lại ở tư cách quản lý và nghệ sĩ nữa, chúng tôi đã ở cạnh nhau giống như hai người bạn.

Và hai người bạn này lại bị mối quan hệ gọi là quản lý và nghệ sĩ kéo ra xa.

"Mix, em chưa ăn sáng đúng không?". Mặt P'Zee bỗng nhiên hiện rõ nét căng thẳng.

"Em uống cafe rồi mà". Sắc mặt của Mix không tốt lắm, dường như chỉ thở cũng khiến cậu ấy cảm thấy khó khăn.

Tôi nhận lấy ly nước đường từ tay nhân viên rồi nhanh chóng đưa nó cho P'Zee, anh ấy vội vàng nhận lấy bón cho Mix uống, rồi cởi cúc áo sơ mi đầu tiên ra cho cậu ấy dễ thở, quạt cầm tay của mình cũng đưa cho Mix luôn. Thời tiết Thái Lan gần đây rất nóng, làm việc với tần suất như vậy, nếu không cẩn thận sẽ ngất mất.

"Lần sau phải ăn sáng nhé? Không được để bụng rỗng rồi uống cafe được đâu".

"Dạ". Mix chỉ biết ngoan ngoãn đồng ý, những lần P'Zee nghiêm túc như vậy, ngay cả cậu ấy cũng không dám đùa cợt.

Tôi đứng một góc nhìn sự quan tâm mà anh ấy dành cho partner của mình. Dù chẳng phải là lần đầu tiên nhìn thấy những hình ảnh thế này nhưng tôi vẫn cảm thấy đau đớn không thôi. Mix đặc biệt hơn tất cả mọi người, cậu ấy được nhận toàn bộ sự dịu dàng của P'Zee... sự dịu dàng mà ngay cả trong mơ, tôi cũng muốn có được.

Tôi lùi về sau, ngồi xuống một góc tối, cố gắng tự tạo ra một khoảng không để bản thân tự điều chỉnh lại cảm xúc. Bởi vì nếu cứ chìm vào trong thứ tình cảm vô vọng này mãi, tôi sẽ kéo chân anh ấy mất. Vậy nên, tôi không muốn phải tỏ ra yếu đuối trước mặt ai cả, càng không muốn ai phát hiện ra mình có tình cảm không đúng với nghệ sĩ mà mình đang quản lý.

Mix làm việc vô cùng chuyên nghiệp, vì không muốn làm gián đoạn công việc của mọi người nên cậu ấy chỉ xin nghỉ ngơi một lát rồi sẽ lại đứng dậy tiếp tục hoàn thành cảnh quay của mình.

Buổi chiều, P'Zee không có lịch trình nào cả, anh ấy nói rằng hôm nay muốn ngủ nhiều một chút nên tôi đã lái xe đưa anh về condo như thường lệ.

Còn bản thân mình thì lại ghé qua trung tâm thương mại, dừng chân ở quán ăn nào đó, giải quyết bữa trưa thật nhanh chóng rồi lại lái xe tới địa điểm tiếp theo. Sau lịch trình của P'Zee, tôi sẽ phải tiếp tục công việc với lịch trình của Nat - người bạn duy nhất trong công ty mà tôi đã quen được, cũng là một trong số những nghệ sĩ mà tôi quản lý.

Chỉ vài phút sau khi tin nhắn được gửi đi, Nat đã mở cửa đi ra với một bộ đồ đơn giản cùng với chai nước ép dưa hấu.

"Mẹ Nat làm cho đó". Nat mỉm cười nhét vào tay tôi, xoa rối mái tóc vừa được gió đường ép chặt xuống rồi mới ngồi lên ghế phụ.

"Cảm ơn nhé". Dễ thương nhất cuộc đời này chính là Nat.

"Bây giờ mình có đi đón P'Max không thế?". P'Max là partner của Nat, cũng là bạn thân của P'Zee.

"Có chứ, cậu mang nước cam cho anh ấy hả?". Tôi khởi động xe bắt đầu rời đi, lúc Nat đưa nước dưa hấu cho tôi, tôi có để ý cậu ấy cầm thêm một chai nữa ở tay còn lại, đoán chắc là đem cho người lớn tuổi hơn rồi.

"Ừm, P'Max cứ than vãn gần đây bị đau họng nên mình làm cho anh ấy".

"Ghen tị ghê ~ Mình cũng muốn nước mà Nat làm cho cơ".

"Thôi đi NuNew! Sao nào? Hôm nay có dậy sớm pha cà phê cho papa tớ không thế?".

Tôi khựng lại trước câu nói đó của bạn thân. Bất giác nhìn sang chiếc bình giữ nhiệt vẫn còn để trên xe. Thói quen này đã hình thành được hơn một năm rồi, condo của tôi cũng có máy pha cà phê luôn. Chỉ bởi vì người đó có thói quen uống cà phê trước khi làm việc... nên sáng nào tôi cũng dậy sớm hơn một chút để tự tay pha cho anh ấy. Nhưng đối phương thì không biết điều đó, anh ấy nghĩ rằng tôi ghé qua quán nước nào đó gần nhà để mua nhưng bởi vì muốn bảo vệ môi trường nên mới yêu cầu đựng trong bình giữ nhiệt.

Anh ấy sẽ chẳng thể nào biết rằng mỗi cuối tuần tôi sẽ lại ghé qua siêu thị, chỉ vì sợ anh ấy uống một vị cà phê mãi sẽ chán nên đã tìm hiểu rồi lựa chọn cẩn thận nhất có thể. Không ngại gặp lại đàn anh hồi học đại học từng theo đuổi mình để học cách pha sao cho ngon nhất. Sáng nào cũng cặm cụi trong bếp, bữa sáng có thể không ăn nhưng cà phê thì không bao giờ thiếu.

Anh ấy sẽ không biết được, tôi cũng không đủ can đảm để nói ra.

"Hôm nay có chuyện gì rồi? Nói ra nghe xem". Nat quay sang nhìn tôi, chưa từng có chuyện gì có thể che mắt được cậu ấy, tôi diễn không được trót lọt cho lắm, cho nên đã lỡ để nỗi buồn trốn mất một chút, liền bị cậu ấy bắt gặp rồi.

"Clip lúc sáng mình xem rồi, vì chuyện đó phải không?". Tôi khẽ gật đầu.

Thực ra, hastag #ZeeMix đã được đẩy lên từ khi clip được một staff ở hiện trường quay lại rồi đăng lên. Chỉ là tôi cố tình không để ý đến, tôi sợ phải đối mặt với hiện thực đó.

"Tìm cơ hội để nói ra đi, cậu không sống như thế mãi được đâu".

Tôi lặng lẽ lắc đầu, tay nắm vô lăng càng chặt hơn, cảm tưởng cảm xúc bản thân giống như bong bóng dưới mưa, chỉ cần chạm nhẹ vào là sẽ nổ tung rồi biến mất. Trước mắt bỗng nhiên nhoè đi không thấy rõ đường, tôi vội vàng dùng tay áo quẹt đi những giọt nước mắt đang chực trào trên hàng mi.

"Mình không muốn ngay cả cơ hội được nhìn thấy anh ấy cũng mất đi".

P'Zee và Mix đều đang trên đà phát triển. Nếu không muốn nói rằng sự quan tâm của P'Zee dành cho Mix nhiều đến nỗi khiến tôi cảm giác như anh ấy thực sự có tình cảm với Mix. Nếu tôi chen vào giữa, nói với anh rằng tôi thích anh đến thế nào, da diết và thảm thương đến bao nhiêu, anh ấy sẽ nhìn tôi bằng ánh mắt nào chứ? Thế rồi ranh giới mỏng manh giữa chúng tôi cũng bị chính bản thân tôi phá vỡ, ngay cả tư cách lặng lẽ đứng ở một góc trong cánh gà nhìn người kia toả sáng cũng không có.

Thất bại thảm hại.

"Nhưng còn cảm xúc của cậu thì sao?".

Phải tự ngược đãi cảm xúc của bản thân đến bao giờ đây? Nhưng tôi không còn cách nào khác, tôi không thể ngừng thích anh ấy.

Tôi không thể ngừng thích nghệ sĩ mà tôi đang quản lý.

Tôi từng nhìn thấy P'Zee diễn vô số bộ phim, vô số vai diễn từ phản diện đến nam chính yêu điên cuồng. Tôi nhìn được ra đâu là diễn, đâu là thật lòng.

Khi anh ấy khó chịu trước thói quen ăn uống của Mix, tôi biết đó là thật lòng. Khi anh ấy lo lắng mỗi lần nghe Mix ho, tôi biết đó là từ tận trái tim. Khi anh ấy cười như một đứa trẻ trước trò đùa của Mix, tôi biết, chưa bao giờ anh ấy vui vẻ đến thế... kể cả khoảng thời gian trước khi nổi tiếng, khi ở cạnh tôi.

Có lẽ họ đang tìm hiểu nhau, có lẽ họ đang tìm kiếm một ngày nghỉ để tiếp tục bàn bạc về những dự định sắp tới. Và tôi thì hoàn toàn không biết được điều đó, tôi không còn quá rõ ràng trong cuộc sống anh ấy nữa rồi.

"Không cần nói hẳn ra cũng được, chỉ ẩn ý thôi. Papa là người tinh tế, anh ấy nhất định sẽ nhận ra".

Tôi nghĩ bản thân đã thể hiện đủ rõ rồi, công ty không chỉ có từng ấy nghệ sĩ, tôi cũng không chỉ quản lý một mình anh ấy. Nhưng những người khác đều không thân thiết với tôi, hoặc là do tôi chủ động giữ khoảng cách với họ.

Tôi chỉ ở gần P'Zee, tôi chủ động cười với anh ấy, chủ động chăm sóc anh ấy từ những việc nhỏ nhất, cũng chưa từng từ chối bất kì lời đề nghị nào từ người kia. Không chỉ là dưới tư cách quản lý, không hề công tư phân minh, tôi rất thiên vị anh ấy, người khác có thể sẽ nhìn thấy nhưng người cần biết thì lại không.

"Không có tác dụng đâu, Nat". Tôi hiểu, thứ P'Zee của hiện tại cần nhất chính là sự nghiệp mà Mix dường như là cả sự nghiệp của anh ấy.

Giá như họ thực sự yêu nhau thì hay biết mấy, chí ít cũng để tôi biết được họ có tình cảm với nhau. Khi ấy thì tốt rồi, có thể công tư phân minh, hãy cứ đâm chặt vào tim tôi một nhát dao rồi dứt khoát rút ra và im lặng rời đi thôi, tôi sẽ tự biết đau đớn mà dừng lại. Nhưng họ lại không thế, mỗi ngày đều vô tình dạo chơi rồi để lại trên ngực trái của tôi một vết xước, in đậm dần thành vết sẹo, không thể mờ cũng không thể dứt.

Tôi tin rằng, trên đời này chẳng còn chuyện gì vô vọng hơn tình cảm đơn phương của tôi, chỉ vì trượt chân rơi xuống mà tìm thế nào cũng không thấy lối ra.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net