Chương 4: Tương Liễu, ngươi thích cuộc sống như này không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi còn nhỏ Ly Nhung Hiểu lần đầu tiên nghe được từ “Thần vinh nghĩa quân”, liền hỏi Ly Nhung Sưởng

“Bọn họ là người xấu sao?”

Lúc ấy Ly Nhung Sưởng chỉ cười, cũng không trả lời nàng.

Sau này, nàng hỏi Phòng Phong Bội câu hỏi đó.

Người nọ cũng chỉ cười, cuối cùng để lại cho nàng hai chữ.

“Lập trường.”

Lập trường có thể quyết định thị phi đúng sai sao?

Vấn đề này, đến nay nàng vẫn chưa có đáp án.

Có lẽ có thể, có lẽ không thể, lại có lẽ thế gian này vốn không có cái gì là đúng sai hoàn toàn cả.

Đúng sai trong mắt người đời cũng chỉ là bất đồng về lập trường, không bình đằng về lợi ích thì sinh ra mâu thuẫn.

“Cho nên nói, lập trường có thể quyết định thị phi đúng sai.” Đây là lời đường tỷ nói.

Nhưng nếu nói lập trường có thể quyết định thị phi đúng sai, vậy đứng ở góc độ của quân Thần Vinh, giết được Tây Viêm vương là đúng sao?

Nếu là đúng, vậy quân Thần Vinh vì sao vẫn bị quân Tây Viêm đuổi giết?

“Đứng ở góc độ quân Thần Vinh là đúng, nhưng đứng ở góc độ quân Tây Viêm là sai.” Ly Nhung Sưởng nói.

Ly Nhung Hiểu lại hỏi “Vậy góc độ của ca ca và đường tỷ thì sao, hai người cảm thấy quân Thần Vinh giết Tây Viêm vương là đúng hay là sai?”

Ly Nhung Hiểu lúc nhỏ nhìn về phía ca ca và đường tỷ, lại chỉ thấy hai người cúi đầu làm bộ không có chuyện gì, ăn hết cá nướng.

Cho đến nhiều năm sau, Ly Nhung Hiểu vẫn luôn canh cánh trong lòng về lập trường và đúng sai.

Phòng Phong Bội biết nàng vì lý do đó mà rầu rĩ, liền gõ một cái vào trán nàng, nói một câu: “Cô có rảnh không vậy?”

Hiện tại nghĩ tới thì đúng là rảnh thật.

Nam tử áo trắng như lời đồn trên phố đang đứng trên cây, vẫn mang mặt nạ, nhưng Ly Nhung Hiểu biết đã tìm được người mình muốn gặp.

“Tới đây làm gì?” nam tử áo trắng tóc bạc hỏi lại lần nữa.

Ly Nhung Hiểu lấy lại tinh thần, trả lời “Tới tìm người.”

Người trên cây liếc nàng, giọng nói lạnh lẽo, “Cô có biết đây là địa bàn của Thần Vinh không?”

“Biết.”

Nam tử áo trắng nhìn nàng, tròng mắt đen như mực: “Vậy cô còn dám tới?”

Ly Nhung Hiểu không nói chuyện, áo trắng lại nói, “Thần Vinh có một quân sư, là một yêu quái chín đầu thủ đoạn tàn độc. Bình thường thích nhất là ăn thịt người, giống như cô đấy, vừa vặn để chín cái đầu cắn một miếng.”

“Vậy ngươi là hắn sao?” Ly Nhung Hiểu ngửa đầu, ngơ ngác mà nhìn chằm chằm nam tử trên cây.

Người trên cây sắc mặt trầm xuống, lúc lâu mới lên tiếng: “Cô hy vọng ta là hắn sao?”

Ly Nhung Hiểu cúi đầu khắc chế lại cảm xúc, lại ngước lên nhìn người kia, “Chỉ cần thấy ngươi còn sống, là ai cũng chẳng sao, Phòng Phong Bội nhị công tử cũng được, quân sư Thần Vinh cũng được, chỉ cần ngươi vẫn là ngươi, ta cũng cảm thấy an lòng.”

Bất luận là Phòng Phong Bội hay là Cửu mệnh Tương Liễu, nàng sớm đã nhận ra hắn.

Ngay từ đầu, lúc hắn vẫn là Phòng Phong Bội, nàng nghĩ mười năm gặp một lần cũng được, đến khi mười năm gặp một lần, nàng lại nghĩ năm năm gặp một lần mới tốt, rồi đến khi năm năm gặp một lần, nàng lại nghĩ nếu một năm gặp một lần thì tốt.

Rồi đến lúc một năm gặp một lần, nàng lại muốn mỗi tháng đều gặp nhau, mỗi tháng gặp mặt, nàng lại ngóng trông ngày ngày gặp hắn…

Mà hiện giờ, nàng không dám ước nguyện thời gian gặp hắn nữa.

Chỉ cần biết hắn bình yên vô sự, nàng không còn gì tiếc nuối.

Người trên cây cười tự giễu, từ trên nhảy xuống. Đứng cạnh Ly Nhung Hiểu, mặt nạ trên mặt cũng biến mất, lộ ra gương mặt quen thuộc kia.

“Ta biết là ngươi mà." Ly Nhung Hiểu thấp giọng nói thầm, Tương Liễu không nghe rõ, cúi đầu nhìn nàng, “Cô nói cái gì?”

Ly Nhung Hiểu chân tay luống cuống “Không, không có gì……”

Giờ phút này hai người họ cách doanh trại Thần Vinh chỉ mấy bước xa, Ly Nhung Hiểu sợ đem lại phiền phức cho Tương Liễu, đang muốn kêu hắn trở về, Tương Liễu lại vòng qua người nàng đi về phía trước, không quay về hướng núi.

Ly Nhung Hiểu không rõ, lại nghe thấy Tương Liễu gọi nàng “Còn không đi theo?”

Trên đường ra khỏi núi, lúc sắp đến trấn Thanh Thủy, Ly Nhung Hiểu mới lấy hết can đảm ngăn người nọ lại.

“Ngươi cứ đi vào như vậy sao? Ngươi không sợ…… không sợ……”

Câu sau còn chưa nói ra, liền thấy người trước mặt hóa hình, Ly Nhung Hiểu kinh ngạc, chợt nghe dân làng phía sau chào hỏi

“Bảo Trụ, lâu quá không gặp.”

Bảo…… Trụ?

Ngày nàng tỉnh lại, người đầu tiên thấy là thỏ tinh, từ miệng thỏ tinh biết được, nàng được một người tên Bảo Trụ đem về.

Nàng cho rằng Bảo Trụ là người của đường tỷ trong trấn Thanh Thủy, ngày ấy trước khi hôn mê người cuối cùng nhìn thấy là đường tỷ, mà hiện tại……

Tương Liễu dường như thấy được sự hoang mang của nàng, nhưng cũng không giải thích gì với nàng, chỉ nói: “Cô đã biết ta là Cửu mệnh Tương Liễu, không bằng tra xem, Bảo Trụ ta từ đâu mà tới.”

Năm đó nàng vốn muốn đi tra thân phận của Phòng Phong Bội, chỉ là nàng muốn hiểu thêm về người đó. Nào có biết lại càng đi xa, cuối cùng lại tra ra hắn là Cửu mệnh Tương Liễu.

Hồi đó nàng giả vờ nhảy xuống biển, cũng là để xác nhận nghi ngờ, kết quả đúng như nàng dự liệu. Phòng Phong Bội vốn chẳng phải người của Thần tộc gì. Làm gì có Thần tộc nào lại có ngư đan, có thể tự do đi lại dưới nước?

Mỗi ngày ở trấn Thanh Thủy tuy yên bình nhưng cũng náo nhiệt thú vị.

Tương Liễu có lúc dùng thân phận Bảo Trụ ở lại trong trấn, sống cùng nàng một thời gian, có lúc trở về làm quân sư Thần Vinh.

Có đôi khi, nàng rất muốn hỏi Tương Liễu, hắn có thích cuộc sống như này không.

Ly Nhung Hiểu làm phụ bếp cho thỏ tinh, học được không ít món ăn, thỉnh thoảng sẽ tự mình làm ít điểm tâm.

Mầy mò được khoảng thời gian, cuối cùng làm ra được chín vị bánh.

“Tại sao lại là chín vị? Mà không phải năm vị?” Thỏ tinh hỏi, Ly Nhung Hiểu không dám nói ra suy nghĩ của mình, chỉ thuận miệng bịa ra một lý do.

Tương Liễu liếc mắt có thể thấu rõ tâm tư nàng, cẩn thận đánh giá. Từ hộp đồ ăn cầm lấy một miếng bánh trong trắng ngoài đen.
Ly Nhung Hiểu mong hắn có thể nếm thử. Tương Liễu lại không bỏ vào miệng ngay, ngược lại nhìn nàng rồi hỏi: “Có thể ăn sao?”

“Chắc là... có thể.” Ly Nhung Hiểu chần chờ một lát, bánh chín vị này nàng cũng chưa ăn qua, cũng không bảo thỏ tinh nếm qua, hương vị như thế nào, nàng cũng không dám nói.

Chần chờ một lát, Ly Nhung Hiểu vẫn quyết định tự mình nếm thử, nhỡ ăn vào đau bụng, vậy sẽ không tốt.

“Ngươi đừng ăn, để ta ăn thử, nhỡ đau bụng……” Ly Nhung Hiểu vừa định lấy lại miếng bánh, Tương Liễu đã đem bỏ vào miệng.

Chờ Tương Liễu ăn xong, Ly Nhung Hiểu hỏi gấp “Hương vị thế nào? Ngon không? Ngon thì ta sẽ đi làm thêm.”

Qua một hồi lâu, Tương Liễu nói được mấy chữ: “Ta đột nhiên cảm thấy, cô bắn tên vẫn là tốt nhất.”


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC