Chapter 14: Zhongli không phải là Zhongli

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Surprised (v) Ngạc nhiên

Sự ngạc nhiên có thể là ngạc nhiên trước một điều tốt hoặc xấu. Cho dù có thể nào thì nó vẫn làm người có bất ngờ.



_

Childe lên đường tìm nhà vị cố vấn Zhongli. Cậu vào đó một lần rồi, là cái lần bị say rượu. Cũng vài tuần không gặp nên cậu không nhớ lắm, thế là đi một chốc gặp ai đó bên đường là lại tới hỏi. Zhongli cũng nổi tiếng thật, hỏi người nào là người nấy đều biết đường làm cậu đỡ cực hơn.

Sau mười mấy phút đi bộ, cuối cùng cậu tới nơi. Đằng trước là một căn nhà gỗ, trông đơn giản nhưng cực kì thu hút.


"Cộc..cộc..!"

Zhongli đang uống trà, nghe tiếng gọi cửa anh liền đứng dậy. 

"Cộc..."

"Ai vậy?"

Bên ngoài là tiếng nói quen thuộc truyền vào. "À ha..là tôi Childe đây."

"Là cậu à..." Zhongli kéo nhẹ, cảnh cửa lập tức mở ra về phía bên trong.

Childe tưởng rằng có một vấn đề gì đó, quay sang nhìn Zhongli "Hửm"

"Ừ không có gì, mau vào trong đi."

Childe vui vẻ bước vào, cậu ngạc nhiên với việc mọi thứ xung quanh trông rất ngăn nắp, gọn gàng. Đúng là tiên sinh mà cậu tin tưởng có khác, là một người văn thơ giỏi mà nhà cửa cũng rất tuyệt.

"Thế cậu đến đây có chuyện gì?"

"Không biết nữa...tôi chán quá nên đến chơi thôi."

Zhongli không được tự nhiên lắm, có lẽ là vì Childe đột ngột đến. Nhưng ngài vẫn giữ phép lịch tối thiểu của mình. "Uống trà không? Hay là ăn bánh?"

"Có sao..tôi muốn cả hai.."

Childe trưng cái mặt hứng thú của mình ra, trông cậu cực kì vui vẻ. Mọi mệt mỏi từ lúc sáng dường như biến mất tăm.

"Được"

Zhongli vào bếp chuẩn bị. Nhà bếp của ngài cũng rất gọn gàng, kệ tủ, chén bát, bếp nấu đều sắp xếp cho hợp mắt nhất. Nói mới để ý, Zhongli khi ở nhà không mặc bên ngoài chiếc áo vest nữa, chỉ mặc mỗi sơ mi nâu trùng với máu tóc.

Zhongli bưng khay bánh trà ra "Đây. Mời cậu ăn, bất chợt quá tôi cũng chẳng kịp chuẩn bị quà."

"Không. Chẳng phải sáng nay anh gửi thứ này cho Xiangling rồi bảo cô ấy đưa tôi sao. Đây là món quà quý giá đó."

Childe đưa hộp thuốc bổ cậu cầm theo ra. Zhongli lại trầm mặc.

"Ừm.."

Dường như có chút không khí ngại ngùng.

"E hèm....tôi tới xem anh sống thế nào? Dạo này vẫn khỏe chứ, mấy tuần không gặp nhau rồi."

"Vẫn ổn. Còn cậu?"

Childe suy nghĩ... liệu có nên tâm sự với Zhongli không, vì dù sao tiên sinh cũng là người rất đáng tin tưởng.

"Thật ra là không ổn lắm."Childe thở dài.

"Sao vậy? Có chuyện gì làm cậu phiền lòng à?" 

Zhongli chú ý hơn đến lời than thở của cậu, ngồi xuống chăm chú lắng nghe. Childe cùng thuận thế thoải mái mà kể, cậu nghĩ có nói cho Zhongli cũng chẳng ảnh hưởng gì, huống chi hai người còn hay trò chuyện với nhau.

"Tôi bị ốm, trước đây khi gãy tay là lúc đó tôi cũng đang có nội thương."

"Nội thương?" Zhongli nhíu mày. Ngài chưa từng nghe về việc Childe nhắc đến bản thân mình có 'nội thương' trên người.

"Là nội thương lúc tôi chiến đấu, dù gì tôi cũng là quan chấp hành. Đánh đấm là chuyện hàng ngày."

"Có nặng không? tình trạng bệnh ấy."

"Đáng lẽ sau vài tuần nữa là khỏi nhưng hôm qua tôi gặp sự cố, có lẽ là còn lâu mới lành.."

"Sự cố...." Zhongli cố tình ngâm nga, có khúc mắc gì đó làm vị tiên sinh này không thể trực tiếp hỏi chuyện 'sự cố' mà Childe đã nói.

"Anh muốn biết không?" Childe lại mở lời trước, điều này làm Zhongli luôn trầm mặc bắt đầu hơi bối rối.

"Chuyện tồi tệ thì tốt nhất không nên hỏi, nhắc lại sẽ làm cậu đau đầu.." 

Cuối cùng ngài cũng nghĩ ra một lời khuyên hợp lý nhất để nói. Childe thoáng hụt hẫng, nhưng nghĩ lại thì cũng không có gì sai.

"Ừm, anh nói đúng."


Ngồi một hồi tới tối nhưng lại chưa muốn về lắm. Bản thân cậu vẫn còn luyến tiếc vì không kịp nói gì với Zhongli mà trời đã xuống đêm nhanh như vậy. Lần sau cậu thực sự muốn tới đây sớm hơn. Childe than thở rồi thở ra một câu làm Zhongli đang rửa chén cũng ngừng bặt.

"Này Zhongli...Tự nhiên tôi muốn kiếm người yêu quá..."

Zhongli "..???"

"Ý cậu là..?"

"Thì là muốn có người chăm sóc, hỏi han đó. Gia đình tôi thì ở xa, mà tôi vì nhiệm vụ nên bị trói ở Liyue lâu lắc lâu lơ rồi. Bạn thì bạn nhưng thậm chí họ còn chẳng ở bên tôi lúc tôi cần nữa cơ."

"...."

Childe nhìn thấy vẻ mặt đần thối ra của Zhongli, buồn cười giải thích.

"Nói chơi thôi, tôi thì yêu với đương cái gì. Bản thân tôi còn không giữ được thì nói gì là người yêu. Chủ nghĩa của tôi nữa, là cống hiến và chiến đấu, tôi sẽ lấy nó làm vợ luôn mất."

"Thật ra lập gia đình cũng tốt, cậu sẽ có người bên cạnh chia sẻ như ý cậu muốn.."

"Hm...thế sao Zhongli không cưới vợ? không phải anh bảo anh già rồi à.."

"Tôi căn bản thấy việc đó không cần thiết, sống một mình đã rất vui rồi."

"Nói dối, vui gì mà suốt ngày bày ra cái mặt lạnh như đá.."

Zhongli nghe tới đây lại thấy cấn cấn.. Tên nhóc này không phải đang chê ngài à? Tiên sinh úp cái chén cuối cùng lên kệ rồi đứng dậy.

"Không phải cậu lại say nữa chứ?"

"Không, tôi có uống rượu đâu mà say. Chỉ là tôi muốn đùa cho anh cười thôi."

Childe xụ mặt, liệu có cách nào khác không nhỉ?

Zhongli nhìn Childe một lúc rồi chợt thấy cái đầu cam đó tỏa sáng, ngài phì cười. 

"Không cần làm thế, nếu cậu muốn thì sống cho tốt đi, uống hết thuốc bổ của tôi đưa thì ngày nào cậu muốn tôi cũng sẽ cười cho cậu xem."

"Hahah..ngài rốt cuộc cũng có mặt trái.."

'Đồ ngốc..'




_

"Đại nhân..hình như tình trạng sức khỏe của ngài lại tệ hơn rồi.."

"Làm sao?"

"Nội thương trước đó chưa khỏi, và bây giờ còn kèm theo áp lực từ một chấn thương mới..Ngài lại đi đâu, làm gì để cơ thể tổn thương nữa vậy..?"

"Bị té đấy, ông cứ chuẩn đoán đi. Có cách nào để tôi khỏe lại nhanh nhất không?"

"Haiz..Tôi xem qua rồi..bị té làm sao có thể nặng như vậy chứ. Hơn nữa chỗ tôi cảm thấy nặng nhất lại là chỗ đó..."

'Chỗ đó là mông chứ gì, nói toẹt ra cũng được mà?' Childe nghĩ thầm.

"À..ngã vào gốc gây nên bị...cái này ông cũng biết thừa, khó nói lắm. Nói chung là bị toạc.."

Vị bác sĩ trông hơi khó xử. Đúng thôi, chuyện này được liệt vào những việc 'hỏi chấm nhất hành tinh' mà.

"Toạc...? Được rồi được rồi... vậy ngài chú ý, từ nay ngoài điều trị và uống những loại thuốc cũ ngài phải làm thêm cả việc bôi thuốc và tắm rửa nhớ chú ý để lành."

"cảm ơn. Mà sẵn tiện ở Snezhnaya giờ sao rồi, tôi hơn một tháng chưa về đó."

Bác sĩ gấp cặp đồ nghề lại, đứng lên chuẩn bị ra khỏi cửa.

"Ở đó bây giờ vẫn ổn, tôi chỉ là một bác sĩ nên cũng không thể biết nhiều hơn. Đại nhân, mong ngài chóng khỏe."

"Ờm, tôi cũng mong là vậy."

Bác sĩ đóng cửa đi mất. Childe nhìn theo bóng lưng đó.

'Không ngờ nhiệm vụ này dây dưa với mình nhiều đến vậy.'




Ở Liyue thế mà đã gần một năm. Từ ngày cậu bắt đầu đến đây cho tới lúc gặp Morax là vài tuần, nhưng nỗi cái việc chờ kì điển lễ sau được thấy lại hắn giao Gnosis ra tốn của cậu nhiều tháng. Childe ở đây không đi thu nợ thì cũng đi càn quét ma vật. Quanh đi quẩn lại cũng chỉ lòng vòng trong Liyue này, cậu bắt đầu thấy chán.

Tin tức từ Snezhnaya được mật thám của Childe cập nhật rất nhanh, cho nên không có gì là cậu không hoàn toàn biết. Gnosis lôi đã được quan chấp hành thứ sáu lấy được từ lôi thần, mà đúng hơn phải là từ một pháp sư (Yae Miko). Nhưng Scaramouche sau đó lại biệt tung biệt tích, cho dù Băng thần có cử người đi thì cũng không sao tìm được hắn. Trong từ điển của băng thần thì hành động này được coi là phản quốc, và người phản bội sẽ bị truy lùng vĩnh viễn.

Một tin buồn hơn, Signora đã bị lưỡi đao vô tưởng lấy mạng. Cô ta là quan chấp hành thứ 8, gia nhập Fatui sớm hơn Childe. Cậu nghe kể rằng Signora sống ở Mondstadt, cố ấy có một mối tình với kỵ sĩ tây phong ở đó. Tuy nhiên anh ta đã bỏ mạng trong một trận chiến. Signora hay lúc bấy giờ là Rosalyne vì quá đau buồn đã hóa thành ma nữ đỏ rực, đi lang thang tiêu diệt những thứ gọi là 'nghiệp chướng'. Và đó là khi người của Fatui tìm được cô ấy, trao cho cái tên Signora kèm với 'băng' để kìm hãm ngọn lửa đau khổ đang bùng cháy kia.

Mặc dù Childe không ưa Signora vì cô ta chỉ toàn hành động như chuột nhắt, tức là luôn dùng mưu kế để đoạt được thứ mình muốn nhưng sâu trong cậu vẫn có một sự kính trọng nhất định. Sức mạnh của Signora cũng không phải dạng vừa, tuy nhiên cậu vẫn chưa thực sự có cơ hội nào một chọi một với cô. Childe khá tôn trọng thứ gọi là 'tình yêu' cháy bỏng của Signora, một tình yêu có thể đốt cháy trái tim và bất chấp tất cả. Sau cùng thứ mà cô ta muốn là gặp lại được người mình yêu, giờ thì chắc hẳn cả hai đang ở dưới suối vàng rồi.


Ai cũng bận rộn với công việc của mình, còn Childe lại kẹt ở Liyue làm toàn thứ nhảm nhí...





"Childe..trông cậu có vẻ không vui?" Zhongli hỏi.

"Không sao đâu anh đừng để ý. Tôi chỉ là hơi thấy ngứa ngáy chân tay thôi..."

"Vết thương của cậu khỏi chưa?"

"Ừm..có thể coi là lành lặn rồi, dù sao cũng gần một năm tôi ở Liyue. Sớm muốn gì cũng được chữa khỏi hoàn toàn thôi."

"Childe...có một chuyện tôi muốn nói với cậu.."

"Hả? Zhongli anh tính làm gì nghiêm túc à. Buồn cười quá nha.."

À..thường thì Childe sẽ phóng đến nhà Zhongli chơi. Cũng không biết cậu đã ở cạnh Zhongli bao nhiêu giờ nhưng nếu nhớ lại thì rất nhiều đấy. Ở chốn Liyue  cậu không có người thân, chỉ quen đâu đó vài người. Zhongli là một trong số họ, hơn nữa vì tiên sinh nói chuyện rất cuốn hút nên Childe bị hùa vào với người này bao giờ không hay.

Khi một mối quan hệ trở nên thân thiết hơn Childe sẽ không tự chủ mà có chút suy nghĩ ỷ lại. Zhongli là một trong những người cậu tin tưởng, vì tính thẳng thắn của ngài. Một khi cậu tin ai là cậu sẽ bất chấp mọi rủi ro để đặt toàn bộ lòng tín nhiệm của mình vào họ. Bản tính Childe là thế, lúc đầu tưởng rằng khó gần nhưng càng lâu sẽ càng nhận thấy cậu ít đề  phòng đối phương hơn hẳn, đơn giản là vì cậu tin ai thì người đó cũng trở thành ngoại lệ. Gồm gia đình mình, nhà lữ hành lang thang, Zhongli, Ekaria....


Childe cảm thấy hơi mệt. Cậu lăn trên giường của Zhongli rồi lấy cái gối ôm vào, ú ớ như thể chẳng còn sợ người ta để ý gì tới thái độ của mình.

"Này...có chuyện gì thì anh nói nhanh chút đi chứ, ấp úng thế này thì đâu phải Zhongli mà tôi biết.."

"..."

Zhongli đi lại gần giường, nhìn xuống chỗ cậu nhóc đầu cam đang lăn qua lăn lại kia.

"Ngồi thẳng lên đi Childe, đây là chuyện nghiêm túc..."

"Rồi rồi..không phải bình thường tôi vẫn thế này à. Anh đổi tính sao Zhongli?"

Childe ngồi dậy theo lời người kia, hơi miễn cưỡng nhưng lười cỡ nào thì đây vẫn là nhà Zhongli.

Zhongli không nói không rằng, khi Childe vừa ngoái người dậy thì lại ép ngược cậu vào thành giường.

"Này...Zhongli?" Childe hơi hoang mang, không phải tên này hôm nay bị ấm đầu đó chứ?

"Cậu thấy quen không?"

"Hả?? Quen cái gì cơ?"

Zhongli ngó lơ, tiếp tục dùng hành động giải thích. Ngài giữ lấy hai tay cậu, cố định nó vào bức tường đằng sau. Trong khi cả hai đang ngồi trên giường thì Zhongli làm như vậy thật sự làm Childe khó hiểu.

"Zhongli..?"

"Cậu không nhớ sao?"

Childe khó xử vô cùng, rốt cuộc Zhongli đang muốn cậu nhớ cái gì? Hai người gặp nhau nhiều mà, nhưng cái này lạ quá...

Zhongli trừng mắt nhìn Childe càng làm cậu hoảng thêm. 

"Vậy...đắc tội.."

Sau đó....sau đó...Childe không biết phải phản ứng như nào nữa. Bởi vì hành động tiếp theo của Zhongli làm cậu Shock vô cùng.

Zhongli đưa môi tới hôn Childe???


Zhongli ấn môi cậu xuống, Childe ngay lập tức phản ứng bằng cách cố gắng thoát khỏi hai tay anh ta nhưng không thể. Cậu không muốn làm người trước mặt đau nhưng cũng không muốn việc này tiếp diễn. Rối bời làm Childe không thể nghĩ gì thêm, môi cứ vậy mà bị dằn xé nặng nề. Tựa như hàng ngàn còn kiến đốt, tê tái vô cùng.

Zhongli tiếp tục, không liếm láp bên ngoài nữa. Ngài đưa lưỡi của mình vào rồi cưỡng ép cho hai hàm răng Childe mở ra.

"Uh....uhm!!"

"Ha......"

"Anh làm cái gì thế Zhongli?"

"Cậu...nhớ ra chưa?"

"Nhớ? Nhớ cái gì cơ? Anh nói rõ chút đi chứ!?" Childe hoảng loạn dùng tay chùi chùi miệng mình, không ngờ cái mồm này của cậu là thứ yếu đuối dễ bị tấn công nhất đấy?!

Zhongli ngồi im, dùng ánh mắt nhìn cậu, ánh mắt đó sáng lên vàng rực làm Childe như thể vừa mới được thông não xong..không lẽ...?

"Zhongli? mắt anh...Anh có nòi giống gì với thần sao? Bán tiên?"

"Là thuần tiên nhân...cậu nhớ ra chưa?

"Thật là, tôi đã nói là anh phải cho tôi biết anh cần tôi nhớ ra chuyện gì chứ?"

Anh làm thế này tôi rất khó xử.

"Chẳng lẽ sau đêm hôm đó cậu không nhớ gì? Cũng không dùng thuốc mà tôi đưa?.."

Childe hỏi chấm "Thuốc..? Thuốc bổ mà anh từng đưa tôi hả? Tôi uống hết rồi mà."

Zhongli phủ định "Không, không phải. Tôi.....tôi xin lỗi vì sự việc hôm đó."

"Cái gì cơ?"

Childe không còn tin vào tai mình nữa, nãy giờ Zhongli đang nói mấy thứ quái quỷ gì vậy? Cậu thật sự không có hiểu, đầu đuôi chẳng có mà lời nói còn mơ hồ. Đây có thật sự là vị cố vấn uyên bác mà cậu biết không vậy..

Zhongli ngập ngừng "Đó là lần đầu của cậu...đúng không?" Ngài dừng một chút rồi tiếp "Lần đầu 'làm tình' ấy"

Vừa nghe tới chữ đó, cậu quan chấp hành như muốn bật ngửa.

"A-anh nói cái gì đấy? Sao anh lại biết về cái...abcxyz đó vậy?"

"Thì là tôi hỏi cậu có nhớ không mà...xem ra là vẫn nhớ. Tôi... làm cậu đau rồi.."

Childe lại tưởng mình lãng tai, sao tự nhiên Zhongli lại nói rằng anh là người lấy đi lần đầu của cậu? Sao Zhongli lại nhận mình với Morax là một vậy..


"Haha..đừng có đùa. Anh dạo này khiếu hài hước tăng cao quá đấy.."

"Tôi không đùa..Childe tôi cũng có một thân phận khác, là Morax"

'Morax...morax....morax....morax....morax....'

Giọng nói của ngài lặp lại trong đầu cậu, là Morax? 

Childe chết đứng, cổ họng nghẹn ắng không thốt lên lời. Như sét đánh ngang tai, đây là một tin giật tít nóng như thể là cục than hồng...

"Zhongli..."

"Cho tôi xin phép..hiện tại tôi sẽ dùng thân phận Morax để thương lượng một chút với cậu."

"Không..ngài đang đùa.. không thể nào ngài lại là Morax, ngài là Zhongli mới phải.."

"Childe...tôi xin lỗi vì đã để cậu chịu sự lừa dối bấy giờ."

Mắt Childe mở to, đồng tử co lại. Tầm nhìn của cậu loạn xạ, lúc nhìn sang phải, lúc lại nhìn sang trái. Không thể tập trung vào người đang ngồi trước mặt.

"Không...! Không thể nào?! Zhongli làm sao có thể biến thành Morax được chứ? Anh ấy là người mà tôi xem như tri kỷ...sẽ không bao giờ lừa tôi đâu!"

Childe sốc đến mức người gần như phát run..có ai đó làm ơn nói với cậu rằng đây chỉ là ảo giác thôi đi??

"Childe...tôi thực lòng xin lỗi.."

"không!!! Ngươi không phải Zhongli đúng không? Zhongli sao rồi? Ngươi đem anh ấy đi đâu hả?"

"Childe.." Zhongli hay Morax bây giờ không còn rõ nữa, nhưng người trước mắt Childe đưa tay ra..nhẹ nhàng ôm lấy cậu.

Childe cố gượng đẩy Zhongli ra nhưng không được, tay cậu bủn rủn đến lạ. Không sức lực nào nhấc nổi sự nặng nề của sự thật anh ta vừa nói "đừng lừa dối tôi như thế...Haha...đừng làm như vậy. Zhongli? anh chỉ đùa thôi chứ?"

Hình tượng người cố vấn đã sụp đổ, thế giới của cậu hiện tại giống như chiếc là thu cuối mùa...chuẩn bị đáp xuống mặt đất chào đông. 

Thật lạnh lẽo...

Childe gắt gao ôm lấy thân thể của 'Zhongli', ngực đau quặn..

"Zhongli...anh đâu rồi?" Cậu rít lên từng tiếng nhỏ bé...

"Childe...cậu ngủ đi.."

Bình thường những lúc căng thẳng, Childe sẽ đánh một giấc để chấn chỉnh tinh thần. Zhongli nắm bắt được thói quen này, ngài cũng chẳng muốn để cậu rơi vào tình cảnh hoang mang tột độ. Suy cho cùng kẻ đáng trách ở đây vẫn là ngài. 

'Zhongli...Zhongli... haha...mong rằng chuyện này chỉ là ác mộng...'




Childe tỉnh dậy trên giường Zhongli, cậu chợt nhận ra mắt mình có hơi sưng lên. Khi nhớ lại thì sự cay nồng lại sộc lên mắt, nước như muốn túa ra. Có lẽ là vì sốc quá, có lẽ là vì không thể tin được..

Hiện giờ có một người đang nằm cạnh cậu..Hình dáng này chính cậu cũng không thể đoán được rốt cuộc người nọ là Zhongli? hay Morax? Nhưng khi xâu chuỗi những sự việc cũng như thời gian xuất hiện của cả hai, thời gian gặp nhau và kể cả thời gian hai người dường như biến mất. Childe cuối cùng cũng ngộ ra... Zhongli và Morax hình như thật sự là một người.

Tim cậu dường như dâng lên một cơn nhói. Tại sao phải lừa cậu? 

Childe cuộn lấy cái chăn, chôn mình trong đó. Người làm cậu căm ghét là Morax và người hóa thành 'Zhongli' để an ủi cậu cũng là Morax? đây là trò trêu đùa mới của thần ư...

'Đáng chết!'

Cậu hiện giờ vô cùng muốn khóc, lúc cậu thực sự khóc vì tủi thân có lẽ là từ năm 13 - 14 tuổi. Hiện tại đã 21 rồi mới gặp lại trường hợp này.


Thử nghĩ xem một người là bạn của Childe, một người lại là kẻ thù không động trời chung với cậu, bây giờ cả hai hóa thành một? Thử hỏi cậu có cách nào khác để ứng xử tốt nhất không?.


'nhưng nữ hoàng mãi là người mà cậu thề sẽ trung thành cả đời..Chỉ cần là kẻ chống lại mệnh lệnh của Băng thần, kẻ đó sẽ là đối thủ của cậu. Nếu Morax và Zhongli là một thì cậu không bao giờ có thể dung hòa được.'


"Childe..."

Tiếng nói nhẹ bông, thoáng chút dịu này lại làm cậu sợ. Đối mặt vốn là việc khó nhất mà Childe phải làm.

"Lừa tôi như vậy vui lắm đúng không??"

"Thật ra tôi cũng không biết phải làm thế nào để giải thích. Nhưng...vốn dĩ gặp cậu không phải việc nằm trong kế hoạch của tôi.."

"Ồ? nghĩa là việc ngài xoay tôi như chóng chóng rồi hành tôi đến sấp mặt chỉ là vì ngài thích thế thôi à? Morax..xem ra ngài thật sự muốn chọc tôi đến phát điên nhỉ?"

Childe dùng những từ ngữ khó chịu để bộc lộ sự phẫn nộ của mình, nhưng không sao kìm lại được cái run run trong cuống họng. Zhongli mà cũng không biết lúc này có còn là Zhongli hay không đang ngồi cạnh giường nhìn cậu. Vẻ mặt khó đoán, tuy nhiên cả hai không có chút dấu hiệu nào muốn ra tay đánh nhau. Có lẽ đây là một cuộc đàm phán trong yên bình.

"Thật tình tôi cũng hơi bị cuốn theo cậu, việc này là vì cậu hành động một cách hơi khó lường?" Zhongli đưa tay đặt lên cằm, anh ta đang nghi vấn.

"Trẻ con sao? À mấy đứa nhóc nhà tôi cũng hay khiến tôi phải đau đầu vì chúng bày ra mấy trò mà tôi không thể nghĩ ra nỗi đấy. Ngài nghĩ tôi là trẻ còn thì làm sao tôi dám phản kháng nhỉ? Con nít như tôi đấu với mấy người lớn như các người kiểu gì.."

"Childe...tôi không cố ý làm như vậy.."

Childe cười khẩy.

"Làm cái gì? nếu ngài nhắc tới cái hôm ngài ở Lưu Ly Đình ấy thì tôi không tính toán đâu. Mặc dù ngài và tôi đã dường như đập nát cái phòng nhưng tiền cũng được tính vào gia tài khủng bố của Morax đây. Tôi không phải hưởng tí chi phí sửa chữa nên tôi bỏ qua."

"hông...chi phí chỉ là chuyện nhỏ, đối với một người trần mắt thịt như cậu, chịu những chuyện tôi làm hôm đó mà vẫn còn bình tĩnh như này là khá bất ngờ đấy.." Zhongli ngừng một chút. "Huống chi là với một người đàn ông, còn giữ vai trò ấy. Hẳn là đã tổn thương đến lòng tự tôn của cậu..."

À À lại là cái bộ dạng khốn nạn bày đặt quan tâm này. Nghĩ xem hôm ấy ai là người không mang não chứ...

Childe cười khổ.

"khì...là do tôi thể chất khác người, khỏe hơn họ nên từng giây từng phút tôi đều nhớ. Tôi cũng chẳng cần ai quan tâm, vì tôi là Quan chấp hành đại nhân, hiểu chưa? Cho dù tôi có cảm thấy nhục nhã hay đau đớn thì một mình tôi lo là được, ngài chẳng cần phải xin lỗi. Tôi còn định điển lễ năm nay đến tính sổ với ngài

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net