Chapter 18: Bông tuyết giữa trời đông

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Snowflakes (n) Bông tuyết

Bông tuyết mỏng manh, nó là sự kết tinh của nước khi ở nhiết độ cực thấp. Lạnh lẽo, tinh kiết và trong sạch. Tuy nhiên bông tuyết cực kì dễ vỡ, chỉ cần mạnh tay, sẽ làm nó tan tành ngay lập tức.




_

Childe không phải là người mê tín, cậu hoàn toàn không tin vào tâm linh hoặc điều gì đó tương tự.

Cho dù đứng trước một tình huống buộc phải chọn giữa dùng não và nghe theo cảm giác thì cậu vẫn chọn lôi IQ của mình ra tiêu.

Vì thế nên cậu là con người thực tế. Điều duy nhất cậu từng mông lung đó là tương lai của bản thân, của gia đình. Có người từng báo trước với cậu gia đình cậu hẳn sẽ gặp nạn. Childe lại không tin điều đó, cậu đã rèn luyện bản thân mình tới cảnh giới đủ sức để bảo vệ cái gọi là 'nhà'.

Nhưng.....

'Máu đỏ đẫm trên tuyết...điều duy nhất mà cậu mong thành thật là sự bình yên. Cả đời có thể không mơ gì cũng được..chỉ riêng cái này cậu khẩn thiết ước nó thành hiện thực...Mong thần linh phù hộ cho gia đình cậu còn đó....'

'Máu đỏ chảy trên băng...điều duy nhất đó cuối cùng cũng tựa mảnh tuyết mà vỡ vụn...'

Ảo giác này luẩn quẩn trong đầu cậu mãi không thôi. Những đêm gặp ác mộng bắt đầu đến từ lúc cậu trở về, sống sót sau khi rơi xuống vực sâu.

Như mơ mà thật, như thật mà lại ngỡ như mơ. Đan xen giữa những điều ấm áp giản đơn hằng ngày là nỗi sợ đến ngột thở.



"Childe..."

....

"Childe??"

....

"Childe!!!"

!!!


Cậu bừng tỉnh, mở mắt ra.. trước mắt cậu không phải là tuyết trắng xóa đến đáng sợ..trước mắt cậu không còn là bóng tối..

Trước mắt không còn hình bóng của những ảo ảnh đan xen kia.

Trước mắt cậu trông thấy là Teucur, người em trai yêu quý mà cậu luôn thương yêu hết mực..

"Anh Ajax! anh Ajax! sao anh lại đơ ra vậy?"

'Hả? Teucer? Còn nữa..tại sao lại là cảnh biển Liyue??'

Chile giật mình, cậu sờ lên khuôn mặt của bản thân...không có lạnh như lúc nãy. Chẳng lẽ tất cả chỉ là mơ? 

"Ajax! Anh không nghe em hả?? Em giận anh đấy?"

"..."

"Nãy giờ anh bảo sẽ đưa em ngắm biển rồi mua đồ chơi, nhưng tại sao lại đứng đực ra thế?"

Cậu ngước nhìn mọi vật, mọi sự  việc diễn ra xung quanh. Đúng là Liyue, đừng trong hải cảng này trông ra sẽ thấy được vùng biển Cô Vân.

'À..hình như đúng thật..hình như là đang đưa Teucer đi dạo...tại sao ảo ảnh kẹt trong tuyết lại hiện lên nhỉ?'

Gần như thở phào, Childe nắm chặt lấy tay Teucer. Quay sang ngắm biển cùng cậu nhóc. Kì lạ, ở đây cậu chẳng thấy bóng dáng người dân nào...

Liyue thật sự rất đẹp.. là sắc vàng ấm áp, không phải màu trắng xóa của Snezhnaya. Mặc nước lúc hoàng hôn bị ảm lên một màu cam vàng trông thật yên bình....

Cậu đứng đó, bỗng có người đằng sau gọi tên cậu..

"Childe?"

Giọng nói quen tai lắm, nghe qua đâu đó rồi.

"Childe?"

Càng ngẫm càng thấy quen. Childe quay lại..là Zhong... à không là Morax..

Có điều ngài 'Morax' tiền nhiệm mặc một bộ trang phục thường dân, sơ mi, quần đen giản dị. Trông mới đơn điệu làm sao.

"Childe..tôi giúp cậu đưa Teucer đi mua đồ chơi." Morax bế Teucer lên.

'Hả? gì cơ?'

Childe nhất thời không biết phải phản ứng như thế nào, bởi vì tâm cậu lạnh ngắt khi thấy người này. Không phải Zhongli, là Morax. Mà cho dù có là Zhongli cũng sẽ là giả.

Morax lại tiếp tục nói và ôm Teucer nịnh má cậu nhóc, như thể không cần sự đồng ý của Childe khi bế em trai cậu đi "Sắp tối rồi, về nghỉ đi.."

Teucer ôm không dãy ra, thậm chí còn thuận theo người kia nói cười "Zhongli tiên sinh! ngài bảo anh em đi chung đi!"

'Chờ chút..Teucer? em gọi Morax là gì cơ?' 

Không thốt ra được câu nào. Childe tiếp tục đứng hình...đầu cậu có chút đau rồi...

Teucer lại tiếp tục quay sang nói với Childe "Zhongli tiên sinh giàu rồi á! Ảnh không để anh trả tiền nữa đâu! Zhongli...'

Hình như sau đó Teucer có nói thêm nhiều lời nữa, nhưng những lời nói đó cứ như bị nhiễu đi. ào ạt ập vào thính giác Childe, cậu không nghe rõ...

'Zhongli tốt lắm!'

'Zhongli có tiền rồi!

'Zhongli là người tốt!'

'Zhongli.là.người.sẽ.không.bao.giờ.lừa.anh....'


"Dối trá???!"

Childe hốt hoảng, cậu chắc chắn đây là mơ! Phải tỉnh lại ngay lập tức!

Có thứ gì đó đứt vụn trong đầu cậu.

Zhongli không phải là người tốt.. Zhongli là Morax! Morax sẽ không bao giờ nói với anh những cái như thế? Anh cũng không bao giờ tin.. Nếu Morax nói không lừa cậu thì chắc chắn đó là mơ!

'Mau tỉnh dậy! Mau tỉnh dậy! Mau tỉnh dậy! Mau tỉnh dậy! Mau tỉnh dậy! Mau tỉnh dậy! Mau tỉnh dậy! Mau tỉnh dậy! Mau tỉnh dậy! Mau tỉnh dậy! Mau tỉnh dậy! Mau tỉnh dậy! Mau tỉnh dậy! Mau tỉnh dậy! Mau tỉnh dậy! Mau tỉnh dậy! Mau tỉnh dậy! Mau tỉnh dậy! Mau tỉnh dậy! Mau tỉnh dậy! Mau tỉnh dậy!'


"Childe!!"

Lần thứ hai, Childe mồ hôi đầm đìa, bật mạnh người choàng tỉnh khỏi cơn mê.

Cậu nhìn thấy Aether và Paimon..

"Anh đừng có bất chợt mê sảng được không? Tôi sợ lắm rồi nên đừng dọa tôi nữa.." Paimon nhìn thấy cậu tỉnh, lúc này cô bé đã không còn bình  tâm được nước. Nước mắt nước mũi ròng ròng..hoảng sợ đến rưng rưng khóc..

Bên cạnh Aether trầm mặc, nhà lữ hành không lý giải được điều gì đang xảy ra với Childe, đau não nhăn mày.

"Tôi lại ngất?" Childe lúc này cũng bần thần, cậu không biết đây rốt cuộc có phải là mơ nữa không.. Nhưng chắc là không phải, bởi vì cảnh tượng tuyết phủ, gió nổi, xung quanh tối thui hiện ra. Đúng là di tích cậu vẫn đang mắc kẹt.

Aether "Hiện tượng này tôi không hiểu nổi..Lúc nãy khi tôi bảo rằng hãy đi theo hướng kim chỉ đến, anh day mặt dây chuyền kia rồi đột nhiên ngất đi. Tôi còn tưởng vết thương tái phát, nhưng phát hiện ra hình như anh lại gặp ảo giác, nói mớ linh tinh rất nhiều."

"Tôi...không biết nữa"

Paimon dằn vặt "Chắc chắn là do thứ bột kia làm anh liên tục rơi vào ảo ảnh! Lúc đó đáng lẽ nên kéo anh ra..."

Childe thở dài, trấn an "Đừng lo, chút ảo giác này tôi vẫn đối phó được. Đi theo hướng cái kim chỉ đi, giờ chỉ còn mỗi đường đó là an toàn."

Có thể là 'an toàn' kèm rất  nhiều rủi ro.

Aether biết, thời gian không thể trì hoãn thêm. Bởi vì người bạn tóc cam kia của nhà lữ hành chắc chắn sẽ trụ không nổi, trong lúc Childe hôn mê Aether đã viết ra một lộ trình. Lộ trình này không biết là dẫn đến đâu, tuy nhiên dựa theo những đường đi nước bước của cả ba bọn họ, Aether có thể viết ra được những hướng đi và tuyến đường nên tránh. Chắc chắn là thứ này không hoàn toàn có cơ sở. Nhưng để thoát ra thì không còn cách nào khác. Đành liều một phen thôi.


Lộ trình này của Aether viết ra xem chừng được buff kha khá may mắn. Dẫn ba người đi một hồi tới một cánh cửa khác. Trông họa tiết y hệt như cánh cửa đầu tiên họ tiến vào.

Paimon bay một hồi cũng chóng mệt "Thật sao? Đây là lối ra sao???"

Aether không chắc chắn lắm, nhưng không khỏi vui mừng. Có lẽ đúng đường rồi.

Tuy nhiên Childe dường như không tin rằng đằng sau kia là bầu trời..cậu không tin phía sau đó là đường thoát.

Cửa lần này không khóa nhưng nó lại cần nguyên tố nham kích hoạt. May sao Aether đang dùng năng lực nguyên tố nham. Nhà lữ hành dựng hai thiên thạch trước chỗ khóa, để nơi đó hấp thụ nguyên tố nham. Sau đó mở ra...


Đánh đổ mọi sự kì vọng của cả ba, phía bên kia cánh cửa chẳng phải lối thoát..

Childe tựa như bị cảnh tượng trước mắt làm cho chân tay run rẩy, đứng ì ạch một chỗ không di chuyển được.

Máu...

Máu.....

Cảnh tượng trong những giấc mơ kinh hoàng...

Là thật...

Childe hòa mình trong cơn bão tuyết kia, lạnh lẽo cùng cực...




"Childe!!"

"!!!"

Ý thức ầm ầm trở lại. Lần thứ ba cậu mở mắt, vẫn thấy trước mặt mình là Paimon và nhà lữ hành.

Giọng Childe bắt đầu run run..Chuyện gì vậy?

"Tôi làm sao? Tôi lại làm sao nữa rồi?"

Paimon gào to "Lần thứ ba anh ngất đi đấy!! Childe, mau nói rằng có chuyện gì đang xảy ra với anh đi??"

"Tôi không biết? Rõ ràng vừa nãy khi cửa mở vẫn là cảnh tuyết phủ? Các cậu không thấy hả?"

"Không Childe, không có tuyết gì nữa..Bên đó là một không gian khác. Một hang động nào đó, tôi không rõ nhưng vừa khi cửa mở anh lại lẩm bẩm gì đó rồi ngất đi.."

Childe ôm đầu..sự lặp lại của những giấc mơ làm cậu khó hiểu. Đầu vẫn còn choáng váng, chưa hề có dấu hiệu thuyên giảm.

Cả ba ngồi trước cánh cửa, im lặng một lúc. Người lên tiếng lại là cô nhóc Paimon.

"Được rồi..Childe, anh cứ yên tâm. Tôi cột anh chung với Aether rồi cùng đi. Anh ngất lên ngất xuống mấy lần thật sự rất đáng lo đấy."

"Không sao không sao. Có thể là ảo ảnh mà mình tôi mắc phải. Trước đây cũng từng như vậy rồi."

Nhưng tần suất cứ như ngày một tăng lên vậy.


Mặc kệ những sự việc kì quái từ các lần Childe bất tỉnh, cả ba tiếp tục gác lại âu lo lên đường.

Cánh cửa mở ra một khu vực, nó lại tách biệt hoàn toàn với khu vực lạnh cóng đầy tuyết bên này. Trong đó là một thảm cỏ trải dài, rất rất dài mà không thấy đích đến. Tuy nhiên hệt như bên kia, không có bầu trời, hay là ánh mặt trời nào cả. Vẫn là một màu đen kịt.

Đỡ hơn cho nhóm Aether là bên đó không có tuyết, nên cả ba chạy ù qua. Cánh cổng đúng như dự kiến đóng sầm lại.

Vì thay đổi nhiệt độ từ âm sang dương cho nên cả ba có hơi sốc nhiệt.

"Khụ..." Childe cảm thấy trán, cánh tay, cả cơ thể ấm dần lên. Sau đó lại ngày một nóng.

"Phù...đổi không khí nên mọi người chú ý chút, sốt cao thì mệt lắm." Aether cởi khăn quàng cổ lúc nãy đeo ra, cất vào cặp.

Thức ăn dự trữ của nhà lữ hành mang theo không nhiều. Bởi vì trong lúc chiến hầu như Aether chả cần đụng đến túi đồ ăn.

"Chúng ta còn ít thịt đông lạnh, hai bình nước và ít rau." Aether lục lọi túi đồ, dựng bếp tự động lên rồi vừa làm món gì đó.

"Quào..chúng ta sắp chết đói rồi.." Paimon không vui, không hề có tinh thần nghĩ tới việc ăn ngon. Thứ cần thiết nhất lúc này là ăn đủ.

"Childe, tôi sẽ nấu cho anh ít súp rau củ. Ngồi chờ một lát."

"Được phục vụ tận tay sao?"

"Bộ anh biết nấu ăn hay gì?"

"À..cậu nói đúng, tôi không biết". Là không biết mấy món này, chứ món tủ của cậu là lưỡi câu thực phẩm đương nhiên vẫn vào bếp làm được.


Trong lúc chờ Aether, Childe đưa ra một số suy luận.

Aether nói cậu bất chợt ngất không lý do? mà lúc đó khung cảnh cậu thấy lại là tuyết phủ, không hề có nhà lữ hành cạnh bên. Cho nên khẳng định đó chỉ là ảo ảnh mà một mình Childe trông thấy.

Trong mơ cậu lại gặp hết tất thảy những người cậu quen. Từ Teucer, đến gia đình cậu và Morax? điều này không đáng tin lắm bởi vì thường cậu sẽ trông thấy những người gây cho cậu một ấn tượng không thể quên. Gia đình thì không phải nói, nhưng hình như Morax có hơi lạc quẻ. 

Mà cũng có thể bởi vì mức độ thất vọng với hắn ta quá lớn, hắn ta lừa gạt cậu trong khi bản thân Childe có chết cũng không thể ngờ được người 'phản bội' tấm chân thành của cậu là Zhongli. 

Childe rất ít khi mở lòng tin một ai, ngay cả đồng nghiệp của cậu cũng chưa được hưởng cái phúc đó đâu. Khi lòng tin bị đạp đổ, cậu thực sự rất hận, hận cả bản thân và người lừa dối cậu.


Kết luận mông lung duy nhất cậu có thể nghĩ ra là Cánh cổng gần Araumi trước đây vốn chưa từng xuất hiện. Nó chỉ được phát hiện ra gần lúc cậu đến thăm dò. Cánh cổng này cũng không phải do tổ chức nào tại Inazuma tạo nên, mà là một thế lực bí ẩn cậu đoán có liên quan đến vực sâu can thiệp vào.

Trước khi tiến vào trong nếu không cẩn thận sẽ bị khống chết bằng bụi, sau đó kẹt trong ảo giác rồi chết. Đúng, là chết trong ảo giác của bản thân.

Nhưng Childe đi cùng nhà lữ hành, mà nhà lữ hành lại không  hít phải thứ bụi gì đó Paimon nói trước đây. Chỉ có cậu bất cẩn dính một chút, nhưng hậu quả của 'một chút' này mang lại không hề nhỏ chút nào.


"Đồ ăn chín rồi.."

Không biết đây có phải bữa ăn cuối cùng không nữa?


Childe uống nốt ngụm nước sau khi ăn. Để chắc chắn rằng không bất tỉnh một lần nữa, cậu được Paimon dùng sợi dây thừng buộc cổ tay lại với nhà lữ hành.

Hơi khó cử động nhưng để không lạc mất bọn họ đành phải làm vậy.



Cánh đồng xanh mướt cỏ bắt đầu xuất hiện đốm sáng nhỏ li ti, là đom đóm. Cho dù nãy giờ cực kì mệt mỏi vì bị kẹt ở đây, khi thấy cảnh tượng này nhà lữ hành không khỏi thốt lên.

"Đẹp ghê..."

Họ đi tiếp, đi tới mỏi cả chân vẫn chẳng thấy gì. Đằng trước cảnh quan y hệt hồi nãy, cỏ xanh và đom đóm. Hình như không còn thấy đẹp nữa, là hoang mang vì độ rộng của thảm cỏ kì dị này thì đúng hơn.

Không lâu sau đó, mưa đổ. Khó khăn hiện tại mới bắt đầu khi mà phía trước cả ba người đã đi tới cạnh một thung lũng. Không có cầu nối để đi tiếp qua bên kia, khoảng cách giữa hai rìa đất lại rất xa. Mà dưới thung lũng sâu hút lại ào lên một trận gió lạnh.

Liếc mắt nhìn nhau.

"Chúng ta nên làm gì?"

Paimon cảm thấy bản thân vướng víu, lại chui vào trong không gian ẩn để hai người tìm cách giải quyết. Cô không có đề xuất nào..

"Aether... cậu nghĩ ta có nên đi tiếp không? Hay nhảy xuống đó.." 

Childe chỉ tay xuống dưới vực, tâm trí bị đả kích vì vòng lặp không gian này.

Aether biết Childe đang buồn, đang thất vọng. Nhưng rõ ràng Childe vẫn đang cố gắng, cả nhà lữ hành cũng vậy.

Gió lạnh tiếp tục thổi, mưa càng ngày càng nặng. Không ai là không mang trong mình nỗi sầu, nhưng không một ai ấm ức. Nếu thật sự không toàn mạng trở về, thì một người sống là được rồi..

"Aether. Gỡ dây trói trên tay hai chúng ta ra đi, cậu buộc dây thừng vào rồi nhảy qua đó, tôi ở bên này giúp cậu giữ dây."

"Còn anh?" - Aether thất thần, bộ Childe bị úng não hay sao?

"Tôi..chắc sẽ ở lại bên này, hoặc sẽ xuống dưới thung lũng kia xem thử. Hôm nay thật sự gây quá nhiều rắc rối cho cậu rồi, nếu còn hại cậu đi cùng tôi thì tôi sẽ áy náy lắm." - Lòng cậu day dứt, chết theo cách này thật không oai hùng gì cả. Đáng lẽ cậu phải chết trong một trận chiến, đáng lẽ phải chết một cách hào nhoáng....

"Childe..không được, chúng ta chắc chắn sẽ có cách mà?"

"Có lẽ không được rồi.." Childe ôm đầu, cơn đau lại ập tới. "tôi nhiễm bụi ảo ảnh kia, bản thân cũng không thể thoát được đâu. Chỉ có cậu, nếu sau này ra ngoài chắc chắn phải tìm tôi, tìm cách hóa giải bí ẩn trong đây nhé?"

"Không được..đừng nói bậy nữa.."

"Cậu mới bậy! Tôi nói rồi, tôi không muốn liên lụy cậu nữa. Huống chi chúng ta giờ chỉ có thể chia ra. Yên tâm đi Aether, nếu cuộc sống tôi thật sự tận, nó sẽ ép chết tôi thôi. Còn nếu may mắn..."

"Cái may mắn mong manh đó của anh có thể khẳng định mọi thứ hả? Anh chỉ dựa vào may mắn mà muốn sống tiếp sao??"

Hai người lúc này lại nảy lửa, tranh cãi nhau liên tục.

"Tôi không tin vào những thứ mông lung, nhưng Aether. Cậu còn em gái, cậu còn cả hành trình phía trước, tôi lôi cậu vào đây cũng giống như hủy hoại cậu rồi?..Tôi..."

"Đủ rồi Childe. Anh đừng nói gì nữa, chúng ta chắc chắn sẽ tìm ra cách."

"Cách nào?"

"...."

"Cậu nói tìm ra cách trong khi còn không rõ nơi này là đâu ư?"

"..."Aether nhất thời không cãi được.

"Tôi từng mắc kẹt trong 'vực sâu', tôi biết sơ qua rồi. Còn cậu thì không, vậy nên đi tiếp và tìm đường đi. Tôi ở đây đợi, nếu thật sự tìm được thì bảo ai đó tới đây kéo tôi qua..."

"Anh..."

"Đó là cách tốt nhất..."

Nhà lữ hành ngậm ngùi, đúng thật không thể phản bác được. Đúng thật nếu cậu thoát ra ngoài thì cơ hội sống của Childe cũng tăng lên, nhưng có kịp không?

Cuối cùng Aether đồng ý, nhà lữ hành đồng ý với yêu cầu của Childe..



Thung lũng phải vượt rất sâu, rất rộng. Cách chỗ hai người 8 - 9 mét, cho nên khi vừa nhìn thấy Childe đã xác định rằng không thể cùng qua đó được.

Aether gỡ dây nối giữa tay mình và Childe ra, sau đó lấy thêm ít dây trong cặp nối thêm vào. Khi dây đã chắc chắn, nhà lữ hành buộc một đầu sợi dây thừng vào bụng và vai. Đầu dây kia đưa cho Childe giữ.

Trước khi sang bên kia Aether để lại cho Childe một cái bếp, một nửa số nước và đồ ăn, thuốc men cũng như dao găm để phòng vệ. 

Aether đứng trước mép vực, quay đầu nhìn Childe phía sau..

Cậu nhìn lại nhà lữ hành rồi cười "Mau đi đi.."


Aether dùng hết sức của mình nhảy mạnh bật về phía trước, trước đó đã dựng một 'thiên thạch' dưới chân nên độ cao cũng được đẩy lên, may sao có thể với được mép bên kia.

Sợi dây Childe giữ khi bị trọng lực người kéo theo căng lên giữ dội. Cậu dùng cả cơ thể phối hợp giữ chặt nó lại. Aether bật phong chi dực, gần như chạm được bờ bên, một chút nữa thôi. Nhưng không đủ, nhà lữ hành mất đà lơ lửng với sợi dây giữa thung lũng.

Thời gian đóng băng, cả hai im bặt.

Childe biết mình phải tiếp tục giữ, cơn váng vẫn đang âm ỉ, Nhưng nếu cậu thả lỏng một chút Aether sẽ lập tức mất mạng ngay.

Aether phía dưới dần bình tĩnh, nhà lữ hành dùng cách đánh đu từ vách này sang vách kia để kéo dãn khoảng cách nhảy tới. 

Qua lại, qua lại.

Sợi dây căng ra rồi lại trùng xuống liên tục đòi hỏi Childe phải giữ thật chặt. Ma sát làm dây thừng cứa vào tay cậu, rỉ máu.

Qua lại, qua lại.

Aether lần nữa dùng hết sức bình sinh bật nhảy qua vách bên. Cuối cùng cũng bám được rồi!

Leo núi vốn là chuyện nhà thám hiểm ưu tú làm giỏi nhất. Sau khi bám được vào ngọn núi bên đối diện, Aether nhanh chóng leo lên.

Childe buông sợi dây ra, thở hồng hộc...đưa bàn tay lên xoa mặt. Những vết xước do ma sát rỉ máu dần, nhưng nó không làm Childe hoảng sợ bằng việc suýt nữa đánh mất bản thân....Cậu nhìn đôi tay đeo găng ấy...

Suýt chút nữa là nó không trụ nổi rồi.


Aether kéo hết dây thừng qua bên ngọn núi đối diện.

"Childe! nhất định phải cẩn thận! Tôi sẽ đi thật nhanh rồi quay lại.." Sau đó nhà lữ hành gấp rút chạy mất thoắt, phải tìm đường nhanh nhất có thể.

Childe thở phào vẫy tay chào nhà lữ hành. Sau đó quay qua chỗ trú tạm thời của mình. Ngồi xuống mặt cỏ, đợi.



Childe gục đi một lúc, cậu thoáng mệt mỏi sau khi đi dài như vậy. Cơ thể tựa mình xuống mặt cỏ đầy đom đóm vờn quanh. Thế mà trong này cũng có chút yên bình.

Cậu móc sợi dây chuyền trên cổ mình ra ngắm, hiện tại cũng chả có gì để bầu bạn.

Nhìn thấy màu vàng hổ phách, Childe lại vô tình nhớ tôi đôi mắt vàng kim kia của Morax.

Đôi mắt cao lãnh đó từng nhìn cậu nhiều lần, chính trực và nghiêm khắc...Ít ai đoán được Childe sẽ bị lừa đau bởi đôi mắt đó đâu nhỉ?

Lại nữa, nhắc tới Morax là phải nhớ luôn tới Zhongli. Trước kia cậu từng mong Zhongli thật sự là người thường, không dính dáng gì tới thần linh. Zhongli là một người tốt, tuy mới gặp có hơi đáng ghét và lạnh lùng. Nhưng đó là với 'Zhongli', còn khi Childe biết Zhongli cũng là Morax, thân phận hai người vốn là một, cậu liền mất hết hi vọng.

Không còn người nào giống như vậy trong tưởng tượng của cậu nữa. Nó nằm mãi trong quá khứ rồi. Zhongli là Morax thế nên vẫn sẽ là địch thủ của cậu, cái này Childe ngầm thừa nhận thôi. Còn bên ngoài thì cậu mặc sự đời, để cho thế nào thì thế đấy, cậu cũng không gặp lại người đàn ông đó đâu.




Hơi thở hồng hộc dần tiến tới bóng người tóc cam đang nằm kia, thính lực và phản xạ của Childe cực tốt. Ngay lập tức bật dậy.

Cậu đã tưởng rằng sẽ được nghỉ ngơi nhưng không, đằng sau là một tên 'Vua mũ đá' to lớn với bộ giáp làm từ nguyên tố nham? Ở đâu chui ra vậy?


Childe không ngại thương tích, ngay lập tức lấy ra thủy đao ghép lại thành một cây thương hai đầu dài. 

Vua mũ đá đánh hơi thấy kẻ địch liền thở hừng hực, gầm lên rồi nhào về chỗ cậu quan chấp hành.

Childe nhanh chóng né, tiện thể

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net