Chapter 20: Thứ được đặt lên bàn cân với Gnosis

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Với cả thế giới, giá trị của một người là có hạn. Nhưng với người quan trọng nhất trong cuộc đời một người, trị giá của họ là vô cực.




Tháng tám tháng chín tràn ngập sự kiện đã trôi qua. Từ việc nhà lữ hành trở về Liyue từ di tích lạ, cậu và Paimon quyết định ở lại Liyue cho tới xuân, sau đó sẽ tìm đường sang Sumeru láng giềng. Đến việc Quan chấp hành thứ 11 của Fatui được thông báo là đã mất tích vĩnh viễn, vị trí thứ 11 đó giờ để trống. Morax của Liyue trong kì điển lễ thỉnh tiên năm nay thì bị ám sát, Liyue trở thành quốc gia tự do vô thần dưới sự quản lý của Thất tinh. Trong một năm mà những vụ mất tích lẫn giết người liên tục kéo đến như những trận bão lớn, chẳng khác nào là năm chết chóc nhất vậy.


Zhongli là Morax tuy nhiên bây giờ ngài chối bỏ chuyện đó, hiện tại tiên sinh chỉ là một phàm nhân sống một cuộc sống bình thường và nhàn nhạ.

Ngày mới của ngài bắt đầu bằng việc thức dậy, ăn uống, ngắm cảnh ngâm thơ, cho cá ăn, tỉa tót cây cảnh và chăm sóc người bệnh.



Zhongli cẩn thận đổ đầy nước ấm vào một thau gỗ, cầm theo chiếc khăn bông mềm rồi đi tới giường tre đang có người nằm.

"Chào buổi sáng...Childe". Ngài lặp lại câu nói mà sáng nào cũng bật ra khi thấy thân thể bất động trên chiếc giường đơn sơ. 

Người đó không đáp lại ngài, cơ thể vẫn vùi trong chăn, mắt nhắm chặt, hơi thở đều đều.

Zhongli lấy khăn nhúng vào nước sạch, vắt khô kiệt nước. Sau đó vén mền phủ trên ngực Childe lên, gỡ nút áo sơ mi đỏ đô của cậu ra. Thân thể đầy sẹo của người kia hiện lên trước mắt, phần ngực xuống bụng cậu bị bó từng lớp băng vải. 

Zhongli nhẹ nhàng dùng khăn lau lên phần cổ, mặt, hai bàn tay và bàn chân cậu. Thật khó tin là cơ thể Childe lại bị quấn băng toàn bộ như vậy, từ cổ tay, cánh tay đến ngực, bụng rồi cả bắp chân và đầu ngối. 

'Có lẽ sắp tới lúc thay thuốc cho cậu rồi...'

Sau khi lau người cho Childe, Zhongli ngồi sang một bên giường ngắm cậu. Ngắm một lúc lại không nhịn được mà đưa tay lên chạm vào khuôn mặt kia, huyết sắc vẫn còn nhợt nhạt, môi hơi tái lại.

Nhớ cái ngày mà ngài tìm thấy cậu, ngài đã lo lắng đến nhường nào.


Người con trai tóc đỏ hung trên người chẳng thế đếm được có bao nhiêu vết thương. Chỉ thấy máu chảy khắp mình, nằm thoi thóp không rõ sống chết. Quần áo cậu dính bùn, nhàu nát, nhiều chỗ còn bị xé rách. Thân xác tàn tạ ấy nằm giữa khoảng đất trống cỏ xanh rờn. 

Nếu nói lúc đó Childe đã chết có thể đúng một phần. Nhưng nếu nói Childe vừa mới từ của địa ngục quay về có chắc hẳn sẽ đúng hơn.




Ngày cuối cùng Zhongli giữ thân phận nham vương Morax, ngài đã đến cung điện băng.

Khế ước trao đổi giữa Gnosis nham và băng thần như sau: Morax đồng ý giao lại 'trái tim của thần' đổi lấy một thứ cũng quan trọng không kém, là vị quan chấp hành thứ 11.

Ban đầu Tsaritsa không hiểu ý của nham vương cho lắm, đôi lông mày vị băng thần nhíu lại thắc mắc. 

"Ngài muốn mạng sống của cậu ta?"

Morax khẽ lắc đầu "Không phải, là muốn cậu ta giữ được mạng sống. Từ bỏ chức vị quan chấp hành."

"..." Tsaritsa im lặng một hồi, trên mặt không biểu thị một tia cảm xúc. Quan chấp hành là những người đứng đầu băng quốc chỉ sau băng thần, là những người quyền lực nhất.

Tsaritsa ngồi trên ngai vàng băng, lại đung đưa một quân cờ trên tay. 

Tartaglia là một quân cờ tiên phong, bản thân cậu ta có rất nhiều phẩm chất để trở thành quan chấp hành mà Tsaritsa thấy đáng giá. Ngay thẳng, hiếu thắng, tự tin, kiên cường. Đôi chút bản tính hài hước càng làm cậu ta dễ trở thành hình mẫu thân thiện trong mắt người lạ, tuy nhiên ngay đằng sau đó lại là một con sói đầy dã tâm.

'Dã tâm' ở đây một phần dựa vào băng thần, cô sai gì cậu quan chấp hành đó sẽ làm nấy.

Mặc dù nói Tsaritsa tuyển chọn Childe là vì sức mạnh, nhưng thứ thật sự làm Tsaritsa phải để mắt đến cậu thanh niên này là 'tình yêu'. Ít ai biết băng thần cao lãnh và lạnh lùng như tuyết lại là người muốn mang tình yêu gieo rắc khắp mọi nơi. Tartaglia có một thứ còn đáng giá gấp mấy lần sức mạnh của cậu ta là tình yêu mãnh liệt với gia đình và quê hương. Nếu không muốn nói là điên cuồng.

Cậu ta cũng có lý tưởng cho riêng bản thân, là học hỏi và ngày càng trở nên mạnh hơn. Tuy vậy vẫn còn một mặt tối, chính là lòng tin của cậu nhóc này cho dù có trải qua giá lạnh hàng năm vẫn khó mà mở lòng. Không tin một ai đó quá mức, không phụ thuộc vào thứ gì quá nhiều. Là cậu ta muốn tự mình hoàn thành mọi việc.

Tsaritsa là một vị thần giống như Morax, nhưng không  đoán được rốt cuộc nham vương phải hi sinh như vậy để làm gì. Cô cũng không muốn phải để Tartaglia thuộc quyền kiểm soát của Morax.

"Ồ..cậu nhóc đó đã để lại ấn tượng gì cho ngài vậy, Morax?"

"Cô không cần biết đâu."

Tsaritsa cười nhạt, nhưng mắt lại lạnh lẽo liếc nhìn.

"Thú thật thì đổi Gnosis lấy một quan chấp hành khá là khó để tôi chấp nhận đấy."

"Vậy hóa ra quan chấp hành xứng với một trái tim của thần sao?" Morax vặn ngược lại, ngài giữ nguyên vẻ điềm tĩnh trong mình.

"Quan chấp hành là do chính tay tôi tuyển chọn, đều là những gương mặt ưu tú. Thêm nữa... dã tâm cũng phải lớn."

"..."

"Tartaglia là một ngưòi sẽ không dễ dàng để từ bỏ lý tưởng của bản thân, ngài nói muốn tôi cách chức cậu ấy? Được không nhỉ.?" 

Tsaritsa giống như trêu đùa, mà tình cơ lại nói đúng điểm Morax quan ngại.

"Cậu ấy không hoàn toàn chiến đấu vì cô, Tsaritsa."

Cậu nhóc đó chiến đấu vì gia đình và vì muốn mạnh hơn.

"Xem ra mới để cậu ấy đến Liyue hơn một năm mà đã bị Morax nắm thóp, chắc cậu ta phải khổ sở lắm mới khiến  ngài đích thân tới đây nhỉ?"

"Ừm, cô cứ cho là vậy đi"

Tsaritsa hơi ngạc nhiên, không khỏi nghi ngờ về vị nham thần trước mắt. Mới mấy ngàn năm mà đã thay đổi như vậy rồi.

"Vậy cuối cùng tôi chỉ hỏi một câu, sau khi cậu ấy từ chức ngài sẽ làm gì?"

"Đền bù cho cậu ấy."

"Đền bù sao..." đây không thể là lời nói của một vị thần, Tsaritsa cũng không hiểu lắm tâm lý của người già. Trừ khi có một khả năng khác xảy ra, Morax nợ thứ gì đó khiến ngài ta không thể không trả.

"Vậy quyết định của cô là gì?"

Tsaritsa không phải là người thích ép buộc, tự nguyện thì mọi chuyện vẫn êm đẹp hơn.

"Được nhưng, điều kiện mà tôi đặt ra trước khi Tartaglia từ chức là cậu ta phải thực sự có ý muốn từ bỏ, không có ép buộc gì ở đây. Kèm theo ngài phải giao ra Gnosis trước"

Tsaritsa sẽ không nói dối.

"Được." Morax gật gù.


Kể từ lúc đó, Morax đã hoàn toàn biến mất. Gnosis của ngài trao cho băng thần để đổi lấy cậu quan chấp hành kia, đổi lại cho cậu ấy một cuộc sống bình thường.



Zhongli biết Childe khi hiểu ra mọi chuyện sẽ hận mình vô nhường, có thể là còn ghét cay ghét đắng hơn lúc trước. Vì ngài lừa dối cậu ấy nên cũng không thể đường đường chính chính mở lời xin lỗi. Đây chắc là thứ cuối cùng Zhongli có thể làm cho cậu. Không để Childe lại vướng vào những rắc rối của thần nữa.

Chuyện Childe kẹt vào không gian được tạo thành từ những vết nứt thời không, Zhongli không biết. Ngài chỉ biết rằng lúc đó cậu ấy đã từ bỏ thân phận quan chấp hành, cũng như từ bỏ tất cả mọi thứ kể cả cuộc sống và chấm dứt sinh mạng của mình.

Lúc ngài tìm được thân thể của chiến binh trẻ giữa đồng bằng Bích Thủy, cậu chẳng khác nào đã chết. Đúng hơn là thật sự đã chạm được tới cánh cửa của thế giới bên kia.

Zhongli lại một lần nữa kéo cậu về. 


Ý thức mất hết, cậu bất tỉnh từ đó đến giờ là hơn 1 tháng rồi.


Ngắm nhìn khuôn mặt không biểu cảm kia, lòng Zhongli hơi mơ hồ gợn sóng.

"Childe...thật ra tôi cũng không biết tôi làm thế này với cậu là vì cái gì nữa..? Vì sao tôi lại thấy cậu có sức hút thể nhỉ?" Zhongli thì thầm, tâm trạng không ổn định.

"Có một sự thật mà tôi chưa bao giờ nói ra...tôi ....." - Ngài đưa tay vuốt ve khuôn mặt nhợt nhạt, hơi ấm của cả hai hòa thành một. Zhongli chưa bao giờ có cảm giác đau lòng như vậy...

'Cộc cộc cộc...'

Lúc này đột nhiên lại có tiếng gõ cửa, Zhongli không nói tiếp rụt tay còn chạm trên má Childe lại rồi đứng lên.

"Zhongli tiên sinh!"

"Ra là Xiangling, có chuyện gì vậy?"

Xiangling hí hửng đặt giỏ đồ trên lưng xuống, lục lọi thứ gì trong đó.

"Tôi vừa mới đi săn quanh đây. Hái được ít thảo dược với bắt được con heo rừng. Mang về Vạn Dân Đường cũng chẳng để làm gì, tôi tính mượn bếp Zhongli một chút để nấu ăn. Sẵn tiện tặng ngài ít thuốc luôn. Ngài thấy có được không?"

Zhongli không nghĩ ngợi nhiều, thường thì Xiangling cũng sẽ đến tặng ngài một vài món đồ lúc cô thu thập nguyên liệu.

"Không thành vấn đề, bếp tôi có hơi đơn giản. Nếu không quen thì xin thứ lỗi."

"Hì hì.. Ngài không cần phải khách sáo thế. Có bếp là rất tốt rồi."

Zhongli mở cửa cho Xiangling vào nhà.


"Quả nhiên là tiên sinh ha, nhà cửa cũng giống như chủ nữa..""

Zhongli cười "ý cô là sao vậy..?"

"Đơn giản mà vẫn đậm chất truyền thống. Tiên sinh là một người tôi thấy rất ngưỡng mộ luôn đó."

"Quá khen rồi.."

Xiangling chú ý đến chiếc giường bên tay phải cửa ra vào, có rèm che. Bình thường những người như Zhongli sẽ thuộc típ gọn gàng, đương nhiên là phải dọn chăn màn lúc thức dậy chứ? Xiangling lại thấy đằng sau tấm màn có bóng người.

"Zhongli..nhà ngài còn có người ở sao?"

"À..." Zhongli không biết nên trả lời thế nào cho hợp. Childe và ngài cũng không còn quan hệ gì khác, chủ nợ và con nợ? Nghe thật hài hước.

"Cậu ấy...cứ xem như là một hậu bối tôi quen đi."

"Hể...nghe hơi lạ nha, Zhongli và hậu bối ở chung? Chẳng lẽ anh ấy là họ hàng của ngài?"

"Không phải, cô...người này thì chắc cô cũng biết rồi, quan hệ chúng tôi hoàn toàn không dính líu gì tới hai chữ 'gia đình'. Chỉ là người quen."

"Người tôi biết sao..?" Xiangling lục lại trí nhớ tồi tàn của mình, bình thường cô gặp hàng chục người tới ăn cơm. Nhưng đi chung với Zhongli hình như không nhiều lắm.. Đợt trước có thấy đi với nhà lữ hành lang thang, nhưng nhà lữ hành đang ở trong thành Liyue mà? Còn đợt trước nữa thì là Childe..? 

"Quan chấp hành đó...là anh ấy sao?"

Xiangling chỉ tự hỏi, nhưng vô tình nói ra miệng luôn. Thật ra nghe nó hơi không được thực tế, Childe là người được công bố là kẻ chủ mưu của việc ma thần Osial sống dậy. Từ ngày thảm họa đó tới đến giờ thì anh ta rất không được ưa thích, cô cũng ít gặp. Lần cuối cùng thấy mặt nhau hình như là lúc cô được Zhongli nhờ chuyển giúp hộp thuốc bổ.

Hành động 'quan tâm' hiếm hoi đó của Zhongli với một người làm Xiangling ngạc nhiên. Cô đã nghĩ quan hệ giữa hai người đang tốt lên từ khi đó. Mà đúng thật là Childe nhỏ tuổi hơn Zhongli nhiều. 'Hậu bối quen biết' mà Zhongli nói là Childe cũng không phải không có khả năng.

"Cậu ấy không còn là quan chấp hành rồi..."

"A.. xin lỗi, nhưng mà là Childe thật sao??"

"...." Zhongli gật đầu.

"Quào..." Xiangling đoán đúng quá. Nhưng tại sao Childe lại ở chung với Zhongli? Ừm..quê nhà anh ấy là ở Snezhnaya gì đó mà.

"Anh ấy bị là sao vậy? Bình thường ảnh cũng đâu yên lặng như thế." Ý Xiangling là Childe hoạt ngôn, mặc dù đôi lúc trông mặt cũng căng thật.

"Không có gì, cậu ấy bị ốm thôi. Nhà bếp bên này này." 

Zhongli trực tiếp chuyển chủ đề. Xiangling nhớ ra nhiệm vụ chính của mình là tới mượn bếp, cầm giỏ đồ của mình vào.

"Tôi sẽ nấu ít canh đãi ngài nha Zhongli."

"Ừm..rất vinh hạnh được thử."



Nhà Zhongli rất ít tường phân cách các phòng, ở giữa là bàn lớn thì hai phòng cạnh bên là phòng bếp và giường ngủ. Bếp thì ngồi ghế nhìn sang là thấy luôn, giường cũng vậy. Chỉ là giường có thêm một tấm rèm nhung mỏng che. Phòng tắm ở trong một căn phòng riêng khác.

Zhongli chợt nhớ ra cần phải cho Childe uống thuốc. Ngài lấy viên thuốc trong hộc tủ ra, rót một ly nước lọc sau đó tới cạnh giường vén màn che sang.

Loại thuốc mà hàng ngày Zhongli đều cho Childe uống này là thuốc giúp cậu phục hồi thể lực cũng như nhanh chóng tỉnh lại. Vì ý thức cậu đang vô cùng yếu, thế nên phụ thuộc vào thuốc là điều không thể tránh. Thuốc phục hồi mỗi ngày một viên, thuốc đặc chế cách một ngày uống một viên. Còn lại chữa trị ngoại thương và những chấn thương bên trong thì Zhongli sẽ cho cậu mượn năng lực của mình, còn được gọi là phương pháp trị liệu bằng nguyên tố nham. 

Nhưng Childe không thể tự nuốt, cũng không thể tự mở miệng. Các phản xạ có điều kiện của cậu đều không đáp lại, thế nên Zhongli chỉ có cách bón thuốc. Cụ thể là truyền miệng qua miệng.

Không có gì ngạc nhiên lắm vì ngày nào ngài cũng phải làm vậy, trước đây Zhongli không muốn mạo phạm gì nhiều đến Childe đã thử việc dùng tay tách miệng cậu để đổ nước vào. Nhưng như thế lại có một bất cập, hành động nay rất dễ làm đối phương bị sặc, đối với một người không phản kháng lại thì không được hay cho lắm. 

Dù sao cũng không phải là chưa từng chạm môi nhau, huống chi đây chỉ là bón thuốc, không hề có ý gì khác.


Zhongli bỏ viên thuốc vào trong miệng Childe, ngài tự ngậm cho mình một ngụm nước đầy sau đó lấy tay đỡ gáy cậu để tránh việc nước không trôi xuống. Rồi thực hiện động tác tựa như hô hấp nhân tạo, chỉ khác rằng đây là truyền nước chứ không phải truyền khí.

Childe không có phản ứng bài xích gì, xem ra là khá ngoan đi. Tưởng tượng cái cảnh cậu chợt tỉnh dậy và thấy việc Zhongli làm lúc này...không chừng cậu đốt nhà ngài luôn.


Lúc nãy Zhongli đã kéo rèm che rồi, cũng không phải sợ rằng Xiangling sẽ trông thấy rồi thắc mắc. 

Nhưng mà cái rèm có hơi mỏng, cô gái nhỏ kia lại trùng hợp vừa làm xong món ăn. Thấy loáng thoáng bóng hai người dính sát vào nhau.

"Zhongli..?"

Thật ra cô gái đầu bếp đã liên tưởng được hành động của hai người là gì. Nhưng Xiangling không hề tin vào đôi mắt của mình, cô chỉ cho rằng mình bị Xingqiu với Chongun bón cho mấy kiến thức không được lành mạnh. Làm gì có chuyện đó chứ? Chắc chỉ là nhìn nhầm thôi.

"Xong rồi sao?" Zhongli vén màn bước ra.

"Ừm tôi nấu xong rồi, này là canh phỉ thúy, tẩm bổ rất tốt. Ngài uống thử xong cho tôi nhận xét đi."

Gạt qua chuyện vừa nãy mắt nhắm mắt mở, Xiangling hào hứng chờ kết quả từ tiên sinh.

Zhongli nếm một chút, canh phỉ thúy nấu từ thịt heo rừng, củ cải ngọt, cà rốt, khoai và các loại gia vị đặc trưng làm cho tô canh đầy sắc màu, tỏa ra hương thơm phức mà lại nhẹ nhàng. Zhongli là người rất thích thưởng thức những món ăn thanh đạm mà không kém phần đậm đà này. 

"Ngon đấy chứ.."

"Ngon đúng không? Hì hì..tôi biết là tay nghề của tôi vẫn chưa tụt đâu mà.."

"Đúng vậy, Xiangling vẫn luôn nấu ăn rất ngon." Zhongli dùng muỗng múc miếng củ cải đưa lên miệng.

"À phải rồi...ngài gọi Childe dậy nếm thử luôn đi.." Xiangling muốn cả anh chàng ngoại quốc đó thử món canh nữa, chắc hẳn anh ta sẽ rất hài lòng.

"Cậu ấy...tạm thời chưa dậy được."

"Sao thế? anh ấy ốm nặng lắm à. Tôi lại xem thế nào.."

"Đừng.." - Zhongli ngăn Xiangling lại. "Tôi nghĩ là chút nữa tôi cho cậu ấy thử sau cũng được."

"Ò.. vậy được thôi, nhưng ngài phải hỏi cảm nhận của ảnh nhé? Rồi nói cho tôi biết, chắc được phen nở mặt nở mày to đùng luôn.." Xiangling thấy thơm mũi vô cùng, mình đúng là đầu bếp siêu giỏi mà.

"Chắc chắn rồi..."

"Vậy thì tôi về đây, làm phiền tiên sinh quá nhưng vẫn phải khẳng định nhà bếp anh tuyệt lắm. Gửi lời chúc sức khỏe tới Childe giúp tôi nhé..!"

"Được, đi thong thả."








_Thông tin ngoài lề: (no confirm)

Trị liệu nguyên tố nham: Phương pháp đặc biệt của nham vương để chưa trị chấn thương (nội thương).

Bên lề:

Đăng muộn tí:))))))

Nếu không có người nhắc thì tôi cũng quên luôn hôm nay là Valentine:) Vì tôi không để ý lắm nên cũng không nhớ. Mà thôi chúc mọi người Valentine vui vẻ, nếu ai có người yêu thì chúc hai người mãi hạnh phúc, còn nếu không có thì tôi chúc cho cậu có thêm niềm vui cùng OTP, có nhiều hint để gáy hơn:))))))



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net