Chapter 22: Gần khuya có hai người không ngủ được

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi chúng ta thích một bông hoa, bàn tay sẽ không tự chủ được mà muốn hái nó. Nhưng khi muốn lan tỏa sắc đẹp của bông hoa đó, bản thân sẽ ý thức được mà đem nó về trồng. Cũng giống như thích một người là muốn người đó thuộc về mình. Yêu một người, là luôn muốn người đó hạnh phúc, dù cho người đó có ở bên ai khác chẳng phải mình.




_

"Chúng ta bàn chuyện nghiêm túc đi." Childe ngồi cạnh bàn chính, Zhongli bày rất nhiều thứ lên nhưng cậu chẳng đụng vào món gì.

"Ăn cơm trước đi, lâu rồi cậu không bổ sung đủ chất."

Childe mang sắc mặt nhợt nhạt của mình dấu đi, mặc kệ là 5 tháng đằng đẵng chưa ăn uống tử tế. Cậu vẫn muốn biết được chuyện gì đã xảy ra. Nét mặt nghiêm túc tra hỏi Zhongli.

"Không cần, chút nữa tôi ăn. Tôi đang muốn biết có chuyện gì xảy ra với mình. Ngài đưa tôi về đây như thế nào?"

"...." Zhongli bất lực với sự cứng đầu của cậu nhưng vẫn lo lắng. Ngài đưa cho Childe cái bánh bao để vừa ăn vừa nghe.

"5 tháng trước, tôi tìm được cậu ở đồng bằng Bích Thủy Nguyên. Cậu nằm trên đám cỏ, người ngợm dính rất nhiều máu."

Childe nhíu mày "Bích Thủy Nguyên...? Không phải là lúc đó tôi đang ở Inazuma sao?"

"Chuyện này tôi có dịp điều tra. Cậu rơi xuống một cái vực sau đó được dịch chuyển về Liyue. Thực chất không gian cậu và nhà lữ hành kẹt vào là do thử nghiệm cổng dịch chuyển bí mật của vực sâu. Có điều đã bị 7 nước chung tay ngăn chăn, vực sâu đó chỉ có thể giấu cánh cửa đi. Sự việc này xảy ra rất lâu về trước, có những cái tôi cũng không còn nhớ rõ."

Quả nhiên là do vực sâu..hèn gì nó làm Childe thấy quen thuộc. 

"Lúc tìm thấy tôi...tôi chết rồi chứ?"

"Đúng, cậu chết rồi."

"Vậy tại sao bây giờ tôi chưa xuống địa ngục?"

Đây là điều Childe thắc mắc nhất, liệu cơ thể này có phải chỉ là linh hồn? hay là một kiếp sống khác?

Childe không tin vào chuyện chuyển kiếp hay hồi sinh.

"Chuyện này...tốt nhất không nên nói ra."

"Tại sao?"

"Tôi...tôi không muốn cậu cảm thấy bản thân mắc nợ tôi, cho nên việc cứu cậu xem như đền bù với tổn thất tinh thần mà tôi gây ra..."

"..."

"Còn chuyện gì muốn hỏi không?"

"Ngài đổi Gnosis lấy thứ gì?"

Zhongli thấy có gì đó nghẹn lên họng, không nói được "..."

"Nói đi..."

"Đổi lấy chức vụ quan chấp hành thứ 11 của cậu.. Băng thần đồng ý với tôi nếu cậu thật sự từ bỏ cuộc sống, cậu sẽ không còn là quan chấp hành của Fatui nữa..."

"Hả?..."

"Tôi không nói sai đâu, Tsaritsa đã lập khế ước với tôi."

Lời nói của Zhongli chắc như đinh đóng cột.

"Tại sao lại dùng Gnosis ép tôi từ chức.. Morax, ngài còn là thần không đấy?" Childe hoang mang...

"Tôi không phải là thần nữa rồi, tôi là Zhongli. Một phàm nhân không sở hữu Gnosis."

"Ngài...cứ thích đùa tôi nhỉ? việc gì phải làm thế?" Childe cười một nụ cười chua chát "Quan hệ của chúng ta tốt đẹp đến mức đó à?"

"Childe..."

"Nghe đây Morax tôi sống là để cống hiến cho Băng quốc. Tôi nguyện trung thành tới chết với băng thần? Ngài cứu tôi bằng cách nào tôi không quan tâm, nhưng tại sao nhất định phải cắt đứt con đường tôi chọn chứ?"

"Tôi chỉ muốn cậu an toàn.."

"An toàn? Nếu không còn được chiến đấu, không còn được phục tùng nữ hoàng và bảo vệ đất nước thì tôi an toàn để làm gì? Hay ngài lại muốn hồi sinh tôi dậy rồi hủy hoại tinh thần của tôi.."

Childe cố giữ bình tĩnh nhưng khóe mắt không tự chủ được mà đỏ vương tơ máu, cơn tức giận dần trỗi dậy.

"Tôi biết..nhưng mạng sống của một người rất đáng giá mà? cậu muốn bảo về gia đình thì bảo vệ như vậy thôi. Tôi muốn cậu rời khỏi Fatui là để cậu không dính vào những tình huống sinh tử, có thể sống thật lâu với gia đình..."

Chỉ muốn tốt cho cậu thôi....

"Im đi! Ngài thì biết gì chứ?" 

Lời Zhongli nói rất có lý, nhưng lý tưởng gây dựng một thế giới mới của Băng thần cũng là thứ mà cậu muốn, cậu muốn gia đình được an toàn ở đó. 

"Childe...bình tĩnh chút.."

"Bình tĩnh? Tôi bình tĩnh nổi sao? Tại sao ngài không để tôi chết luôn đi? Tại sao...tại sao lại cứu tôi? Chúng ta chả là gì của nhau cả, vậy thì nguyên nhân để ngài hi sinh như vậy là gì chứ?" 

Mỗi câu nói kèm theo thứ âm thanh run run hơi nghẹn ở cổ họng cậu vang lên là mỗi lần cơ thể như muốn thắt lại.

"Tôi.." tim Zhongli hơi nhói lên, rõ ràng là hai người không có quan hệ gì, rõ ràng hai người chẳng là gì của nhau. Nhưng tại sao ngài lại thấy khó chịu đến vậy?

Cuối cùng, tiên sinh lại dùng lý do cũ "Là tôi nợ cậu..."

"..." Childe rất muốn phát điên, cậu không biết phải ứng xử thế nào với tình huống này...? Tại sao vậy?

"Childe...tôi không biết nói sao nữa, nhưng nghe tôi đi.. Cậu cần nghỉ ngơi.."

"..." Tại sao lại quan tâm tôi? Tại sao lại cứu sống tôi? Tại sao lại bắt tôi từ bỏ chức vụ quan chấp hành?

Childe trầm mặc, không có tâm trạng nghĩ tiếp.

Suy cho cùng thì mạng sống đúng là quý giá, chỉ có sống mới có thể tiếp tục, chỉ có sống mới có thể ...

Mục đích của cậu rốt cuộc là gì?


Childe bất chợt cảm thấy đầu đau điếng, lung lay vô cùng. Phục tùng băng thần? Tạo ra một thế giới mới? Đấy là nguyện vọng của Băng thần..

Còn cậu rốt cuộc có mục tiêu gì?

Chẳng phải là ngày một trở nên mạnh hơn sao?


"Mạnh hơn là điều mà ai cũng muốn. Nhưng cái trong thâm tâm của cậu thật sự mong là mong một cuộc sống hạnh phúc..."

Hạnh phúc là gì? 


"Tôi đau đầu lắm..Zhongli? Tôi đau đầu lắm.. sao mọi chuyện cứ rối tung lên thế?" 

Vẻ hoang mang hiện rõ trên khuôn mặt nhợt nhạt như cương thi, mấy ánh đèn nhiều màu không biết từ đầu đến làm mắt cậu như lóa lên. 

Khó chịu.

Childe lấy tay bịt tai lại.

Cậu không muốn nghe.


Zhongli nhận ra điểm bất thường này, thường thì sau một thời gian mất đi ý thức. Mọi chuyện trở lại quá nhanh làm người ta không thích ứng kịp, nếu bị đả kích tâm lý sẽ dẫn đến gặp ảo giác nhẹ, phải để người bệnh tĩnh tâm một chút.

Tiên sinh không khỏi lo sợ, ngài đứng lên đi tới cạnh Childe. Đưa tay lên giúp cậu che mắt lại.

"Không sao..có tôi ở đây rồi, nhắm mắt lại đi."

Thiếu niên kia giờ giống như con thú dưới mưa giông, nhất quyết tìm cách để không nghe bất kì thứ gì. 

"Được rồi Childe...đi ngủ thôi, ngủ một giấc thôi."

Childe không muốn chạm vào Zhongli, tuy nhiên ảo giác trong đầu cậu rất hỗn loạn. Bất đắc dĩ nắm lấy áo sơ mi ngài như chỗ dựa...

Con người khi lạc lối nhất sẽ cần lắm một tia hi vọng, mà Childe lúc này không biết rằng hi vọng đó của cậu ở đâu...

Nhà...

Phải rồi, còn gia đình của cậu...

Họ vẫn chờ cậu về ăn cơm...


Ngủ đi...

Ngủ một giấc rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi.


Childe nằm quay mặt vào tường, bên cạnh là Zhongli đang đối lưng với cậu.



'Cảm xúc của con loạn lạc quá? mẹ ơi...con nhớ mẹ..'

Không sao..trong đời sẽ có những lúc như vậy, chỉ cần làm quen thôi. Đễ thông suốt thì hãy ngủ đi, gạt bỏ phiền muộn để làm một giấc. Cơ thể con sẽ thoải mái hơn.

'nhưng con không thể ngủ..khó chịu quá?'

Là do con chưa buông bỏ, hay là thả tay ra đi. Đôi lúc chúng ta không thể nào gánh vác nổi cả tá vấn đề, buổi tối nên quên đi để ngủ...

'Mẹ hát ru con đi...mẹ hãy hát đi.......'



Zhongli cũng chưa ngủ, ngài hiện tại lo lắng có, áy náy có, thương tiếc cũng có.. Tiên sinh thì thầm với Childe.

"Cậu ngủ chưa Childe..."

"...Chưa, tôi không thể nhắm mắt.."

Zhongli biết, với cú sốc như vậy không  ngủ được cũng là chuyện đương nhiên.

"Zhongli..." Childe cất giọng gọi, rất nhỏ. Tuy nhiên không gian chỉ có hai người nên tiếng gọi nhỏ xíu đó ngay lập tức được Zhongli đáp lại.

"Sao vậy..?"

Lưỡng lự một chút, Childe nói "Hát cho tôi nghe đi.."

Zhongli khá ngạc nhiên nhưng khi nghĩ về chuyện những đứa trẻ khó vào giấc sẽ cần mẹ chúng ru ngủ thì lại thấy hợp lý.

"Được...tôi hát cậu nghe."


Thanh âm trầm trầm êm ái vang lên, Zhongli ngâm nga một khúc nhạc không rõ lời, khúc nhạc truyền thống của Liyue. 

Giọng ngài rất ấm, trầm thấp như tiếng dương cầm. 

Childe chấp nhận bỏ đi nhưng ân oán của mình trong chốc lát. Hiện tại, cậu không còn lại Childe, người nằm cạnh cậu cũng chẳng phải Zhongli. Tựa như ca sĩ và thính giả trong phòng trà, không quen biết nhau. Nhưng truyền cho nhau rất nhiều cảm xúc...

Trong không gian đen kịt, tiếng ru kia như thể làm Childe cảm thấy yên bình hơn. Cậu nhẹ nhàng nhắm mắt, Zhongli cũng không phải người xấu như vậy...

Đây là lần đầu Zhongli hát ru, có chút không quen nên đôi lúc vẫn bị ngắt đoạn. Thế nhưng ngài vẫn tiếp tục, ngài không ngại cất tiếng lên giúp Childe bình tĩnh...

Tưởng chừng như họ sẽ thức trắng đêm, nhưng tiếng hát lại làm cả hai nhanh chóng say giấc.


Sáng hôm sau Zhongli là người dậy trước.

Cố vấn vãng sinh đường theo thói quen sẽ gấp gọn chăn mền, tuy nhiên hôm nay ngài muốn để cho Childe ngủ thêm chút.

Zhongli nằm xuống, quay người lại ôm lấy cánh lưng của cậu.

"Xin lỗi...."


Một lúc sau, Childe cũng thức dậy.

Tâm trạng mặc dù không ổn nhưng ít nhất vẫn khá hơn hôm qua. 

Childe đứng lên đi tìm nước uống, Zhongli ngồi ở bàn đợi cậu. Childe thấy, không thèm liếc nhìn.


Thật ra trong cuộc sống nếu có gì buông bỏ được thì hãy buông ra, Childe suýt chút nữa là không còn được gặp lại gia đình rồi. Cậu ngẫm nghĩ rồi cân nhắc lại lời nói của Zhongli, anh ta nói đúng. Nếu còn sống thì lý tưởng vẫn có cơ hội được thực hiện, nếu vừa quay về từ cửa tử sẽ thấy cuộc sống đáng giá hơn.

Hôm qua, kí ức mờ nhạt của cậu chỉ vọn vẹn nhớ được lúc Zhongli đồng ý yêu cầu hát cho cậu nghe, rồi trong thanh âm du dương đó cậu thiếp đi.


'Zhongli? Vì sao anh cứu tôi..'

'Nợ cậu...'


Một câu 'nợ cậu' đó mà giải thích được mọi chuyện kì lạ mà Zhongli làm cho cậu? Quá mơ hồ, cuối cùng thì thứ mà Childe thắc mắc vẫn luôn là 'Tại sao ngài nham vương lại để ý đến một sinh mạng nhỏ bé như tôi nhỉ?'.

Tôi thậm chí đã từng lên kế hoạch phá hủy Liyue, thậm chí đã tính giết ngài, còn cả tôi hận ngài vô nhường. Vậy tại sao mọi thứ dường như là ngài muốn lấy gì đó từ tôi vậy? Cho dù có nợ tôi thì số lượng đền lại này là quá lớn đi. Với một người thuộc tổ chức khép tiếng như Fatui? Với một người thấy là sẽ buông lời xỉa xói, đó là xứng đáng sao?


"Zhongli...cảm ơn vì đã cứu tôi."

Childe không rõ Zhongli dùng cách nào để cứu cậu, nhưng hẳn là không đơn giản. Ít nhất cũng phải tôn trọng người ta.

"Không sao, là tôi mắc nợ cậu. Cứu cậu cũng là đương nhiên.."

'Lẽ đương nhiên? Với tôi à, nghe lừa bịp thật đấy..'

Childe mặt lạnh như băng, môi hơi tái lại "Nếu là ngài nợ tôi thì hiện tại cục nợ này đã được xử lý rồi. Ngài sau này không cần phải ra tay giúp tôi nữa."

Zhongli không hài lòng lắm "nhớ những gì cậu từng nói chứ, đừng xưng hô một cách trịnh trọng như vậy. Tôi chỉ cần cậu biết Morax đã chết, và tôi là Zhongli - cố vấn vãng sinh đường."

"Được, anh sau này không cần ra tay tương trợ tôi nữa Zhongli, chúng ta đường ai nấy đi, chấm dứt mọi thứ."

Zhongli "..."

"Giờ tôi phải ra ngoài rồi, có lẽ sau này không có phúc ở lại căn nhà của anh đâu." Childe mở cửa, toan muốn ra khỏi ngôi nhà gỗ.

"Cậu tính đi đâu?"

Childe hiện tại chẳng còn là quan chấp hành, tiền không mang theo, quần áo hay chỗ ở đều không có. Mà đây còn là Liyue chứ chẳng phải phải ở nhà cậu.

"Gặp một người bạn, chắc tôi sẽ không về Snezhnaya ngay. Dù gì cũng không còn là người của Fatui nữa..."

Zhongli "..."

Sau đó Childe đi mất hút, để lại người đàn ông mặt không rõ là biểu cảm gì ngồi ngay bàn.

'Bạn?'


Bạn của Childe, không phải nhà lữ hành thì sẽ là Ekaria, cậu cũng không quen nhiều người ở Liyue lắm.

Lúc ra ngoài phố, Childe chỉ mặc mỗi chiếc sơ mi đỏ. Không có áo choàng che mặt hay bất cứ thứ gì làm cho ai cũng nhìn rõ và nhận ra cậu chính là quan chấp hành đó. Mặc dù thất tinh không truy cứu chuyện này, nhưng đâu có ai tha thứ cho người đã suýt nhấn chìm Liyue? Mọi người đều ném những ánh mắt sắc lẹm về phía cậu.

"Nhìn kìa, hắn là tên quan chấp hành khốn kiếp đó.."


"Tại sao thất tinh không bắt giam hắn chứ? Tên ác độc, không phải vì hắn được tuyên bố là mất tích à? đùng đùng ở đây là sao?"


"Tôi phải kêu con cái tránh xa người này ra..quá nguy hiểm..."


Nhưng một số người đời sau dường như không để ý, chỉ thắc mắc rằng sao người con trai tóc đỏ đó lại bị ghét thôi...


Childe không quan tâm, tới cả một ánh nhìn lại họ cũng không có. Đúng là cậu đã gần như hại chết toàn bộ sinh mạng ở Liyue nếu Thất tinh không ra tay kịp. Lỗi của cậu, không thể trách những con người nhỏ bé này được...

"Childe?..."

Bóng người thấp hơn cậu nửa cái đầu, mái tóc dài đen quen thuộc, là Ekaria..

"Ekaria...."

Cô gái đơ ra, nhưng biểu cảm trên mặt cô không phải hận thù, không phải chán ghét, mà là ngạc nhiên...

"Anh không sao chứ?"

"Tôi...không sao..."

Childe ngại đối mặt với người này, ngay lập tức muốn trốn đi. Cậu sợ cô sẽ bày ra thái độ thất vọng với mình...sợ đến cả người bạn thân ở Liyue cũng kì thị cậu..

Cuối cùng Ekaria cũng chỉ thở hắt ra một hơi, yên tâm hơn hẳn.

"Tôi nghe tin anh mất tích...nhưng mà Childe tôi biết làm sao lại xui xẻo như thế. Anh không sao là may rồi..." 

"Cô không sợ tôi sao....Tôi là kẻ chủ mưu của sự việc năm đó..."

Ekaria hơi nhoẻn miệng cười, đuôi mắt cong lên dịu dàng.

"Không đâu, tôi là người sống ở Snezhnaya từ bé...các quan chấp hành tôi từng nghe qua...với lại việc đó kết thúc lâu rồi, Morax đại nhân chắc chắn sẽ không để Liyue gặp nguy."

"..."

"Tôi là người sống ở hai vùng đất, mà hai vùng đất đó liên tục đấu đá nhau..tôi không thể hận ai cả...Anh yên tâm, đồng hương thì vẫn sẽ là đồng hương thôi."

Cô ấy tốt quá...Cực kì tốt.. Tốt đến mức cậu chẳng dám mơ tới...

"Cảm ơn....cảm ơn.

Childe cảm thấy trái tim như được sưởi ấm, mặt trời còn chưa lên mà.?


Cậu chưa bao giờ cho ai thấy khoảnh khắc yếu lòng của bản thân, chưa bao giờ thật sự bộc lộ cảm xúc của mình ra. Cậu cũng chưa từng tin ai...tin một người rồi người đó cũng sẽ lừa cậu thôi.

Nhưng chính lúc này cậu lại vô thức muốn yếu đuối tựa vào cô.

"Childe...mọi chuyện ổn rồi, anh không còn một mình đâu. Gia đình anh vẫn sống tốt mà..."

Ekaria xoa xoa mái tóc cam kê lên vai của cô, khẽ an ủi con thú loạn lạc không tìm được phương hướng cho bản thân..

"Tôi ...tôi không biết phải làm gì cả..tôi..." Childe tiếp tục ôm chặt lấy người Ekaria, thấp hơn chỉ nửa cái đầu cho nên cậu dễ dàng tựa vào.

"Được rồi..mọi chuyện ổn cả rồi... Anh bình tĩnh chút, anh mới trở về nên để tôi đi làm tí canh thập cẩm, uống cho ấm bụng.."


Không biết có phải Childe bị điên không, nhưng mà trong thâm tâm cậu hiện lên hai chữ 'thích cô'. Trái tim lại đau nhói lên? Thích ai đó là sẽ đau thế này sao? Hay cảm giác khó chịu đó là minh chứng cho việc cậu thực sự yếu đuối trong hoàn cảnh này..

Thích cô ấy vì cô cho cậu cảm giác thân thuộc, rất giống với mẹ cậu.

Thích cô ấy vì cho dù cả thể giới có quay lưng với cậu thì cô cũng chỉ mỉm cười rồi bảo "mọi chuyện ổn cả rồi"

Thích cô ấy vì ngày đầu đến Liyue, cô xuất hiện đúng lúc mà cậu cảm thấy cô đơn nhất.

Thích cô ấy .... 


Ekaria an ủi Childe, sau đó vỗ nhẹ lên lưng cậu "Được rồi, về nhà tôi đi. Không thể đứng mãi ở đây được."

"Được.."



Zhongli không yên tâm khi để người mới ốm nặng dậy như Childe lang thang ngoài đường, cậu nhóc đó thậm chí còn không thèm khoác thêm cái áo khoác. 

Tiên sinh mặc dù biết cậu chắc chắn sẽ nói như vậy, nhưng lì lợm thì không tốt chút nào. Ngài cầm theo chiếc áo khoác măng tô dài, đây là loại mà người Snezhnaya hay mặc. Có thể hình dùng mấy thương nhân từ đó vận lên cho đỡ lạnh. Rồi ngài rời nhà, đóng cửa, ra ngoài phố tìm Childe.

Cậu ấy thậm chí còn không mang theo đồng Mora nào.


Phố đêm nhộn nhịp, lại có người đau đớn tột cùng.

Zhongli nhìn thấy Childe ôm lấy một cô gái giữa đường giữa chợ. Sau đó làm bộ dạng yếu ớt mà khiến người ta nhìn vào cũng thương xót. Cậu vùi đầu vào vai cô gái kia, thì thầm mấy lời bé tí mà ngài khó nghe được "cảm ơn..cảm ơn..."

Tiên sinh có thính giác rất tốt, cũng chỉ có vài chữ đó lọt vào tai ngài.

Tay cầm chiếc áo lông khẽ siết chặt.

Cậu ấy chẳng bao giờ tỏ thái độ đó với ngài.

Cậu ấy lúc nào cũng lì lợm trước mặt ngài. Nói một câu là cãi lại một câu.

Tại sao cô lại được cậu ấy yếu ớt mà dựa vào như vậy?

Tôi không tốt sao?


Zhongli chôn chân ở một góc, xa xa nhìn hai người kia.

Đau thế nhỉ?


'Giữa chúng ta rốt cuộc có gì để bám víu lấy nhau như thế?'


'Zhongli? rốt cuộc chuyện này chỉ là trả nợ sao? Ngài đồng ý cứu một người đã chết chỉ vì ngài nợ tôi sao?'


'Giữa chúng ta chẳng có gì cả, tôi và ngài chẳng là gì của nhau cả..'


Vậy tại sao tìm ngài lại đau thế này? Cảm giác khó chịu này là gì?


Zhongli lục tung kí ức của mình lên, mọi thứ quay mòng mòng trong đó. Nhưng cuối cùng một chữ hiện lên..

Từ bao giờ mà một tiên nhân như ngài lại từ bỏ Gnosis kèm theo đổi lấy một nhân loại.

Từ bao giờ lại đồng ý cắt đứt nửa sinh mạng của mình, đồng ý không còn bất tử mà dâng cho người ta?

Từ bao giờ mà sự chú ý của ngài lại hướng tới một quan chấp hành...


'Yêu?'


Không đúng...từ lúc nào mà lại biến thành yêu? 


'Zhongli à...thích quan tâm người ta, thích nhìn thấy người ta cười..'

....

'ngài lại còn muốn cả đời người ta không dựa vào ai ngoài mình. Dùng nửa sinh mệnh để cứu một người chết. Lại khó chịu khi thấy người ta đi với ai khác, cười với ai khác ngoài mình..'

....

'Là yêu đấy...'

Zhongli không thể tin vào chính suy nghĩ của mình lúc này, quá hoang đường.

Sau đó ngài không quan sát hai người kia nữa, lập tức mang áo quay  trở về nhà.





_Thông tin ngoài lề: (no confirm)

Childe thực sự có tình cảm với Ekaria, chẳng qua cậu chưa nhận thức được đó là gì?

Childe cũng có độ hảo cảm ở mức khá tốt với Zhongli, nhưng sau tất thảy những lời nói dối của ngài, cậu phủ nhận mọi sự yêu thích.

Bên lề:

Grừ grừ gâu gâu ẳng ẳng. Viết chương này mà lòng đau như cắt, nước mắt đầm đìa:((( Tôi nói thậc là tôi ngược Zhongli đến mức bay cmn màu luôn ấy. Mặc dù yêu tiên sênh dữ lắm nhưng mà nết kì thích làm ổng đau khổ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net