Ngoại truyện: (H) Chờ khi tình yêu tới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiết lập nhân vật:

Zhongli: Cận vệ hoàng gia, là thuộc hạ ở cạnh và bảo vệ vua.

Ajax: Vị hoàng tử vừa mới đăng quang ngôi vua sau khi người anh của mình mất.

Tartaglia: Anh trai của Ajax

Tóm tắt: Zhongli là một thuộc hạ rất trung thành với vị vua của mình - Tartaglia. Hắn có mối thâm tình tri kỉ với vị vua này. Zhongli rất giỏi, rất xuất chúng, đến mức mà đã có nhiều người đồng loạt đề cử Zhongli nhằm thăng chức cho anh ta lên một vị trí mới như quan chấp hành, quan thư kí, v.v.. Tuy nhiên Zhongli vẫn chọn ở lại cạnh Tartaglia để bảo vệ ngài. Sóng yên biển lặng chưa được bao lâu, giông tố lại bắt đầu nổi lên. Tartaglia tức vị hoàng đế bây giờ đột ngột qua đời không rõ nguyên do. Vì không tìm được người kế vị nào tốt hơn, Childe - em trai của Tartaglia đã được trao cho trọng trách trị vì một nước. Zhongli không vui vì chuyện này, hắn vẫn luôn nghi ngờ chính Childe là người hại chết Tartaglia. Hắn không căn không cứ nghi ngờ cậu, Childe cũng khá mệt mỏi nhưng chẳng biết dùng cách nào để thanh minh cho mình.

Warning: Cốt truyện dựa trên tưởng tượng, có yếu tố 18+, mạch truyện khá nhanh.

Đôi lời: Đây, chính là cái ngoại truyện mà tết tôi muốn đăng. Nhưng rốt cuộc tới tận bây giờ mới xong. Ban đầu tôi cũng không ngờ nó dài thế (khoảng hơn 13k chữ). Mong mọi người dành nhiều chút thời gian đọc cho trọn vẹn nhé. Thật sự xin lỗi vì sự bất tiện khi đăng trễ này.



_____________________


Một tình cảm trong sáng nhất, một tình cảm thuần khiết đến vô cùng là thứ mà Zhongli cảm nhận được khi gặp Tartaglia ở những năm còn học tại học viện Hoàng gia Anh. 

Tartaglia là một chàng trai sở hữu mái tóc dài ngang vai được cột gọn. Một mái tóc cam nhạt tựa màu nắng nhưng có phần dịu nhẹ hơn. Phong thái của anh là thứ chẳng ai trong học viện có khả năng sánh cùng được. 

Suốt bốn năm đại học, Tartaglia luôn là học viên đứng đầu trường. Không phải vì được sinh ra ở vạch đích mà chính là do sự xuất chúng của anh. Vẻ đẹp tri thức ấy đã thu hút hắn, thôi thúc Zhongli ngày một muốn tiếp xúc với người này hơn.

Hôm đó trời vào thu se lạnh, Tartaglia lơ đãng ngồi trên khung cửa sổ, là loại khung không có kính hướng thẳng ra khuân viên trường. Chỉ một mình anh ngồi ở đó, ánh mắt tập trung vào trang sách trên tay. Anh chăm chú tựa không thứ gì lay động được, đôi lúc khẽ gật gù theo từng dòng chữ.



"Tôi không phàn nàn gì, nhưng thay vì ngồi ở đây một mình sao anh không ra ngoài kia học nhóm với bạn cùng lớp."

Zhongli xuất hiện ở cuối dãy hành lang, sau đó cứ chầm chậm tiến lại gần Tartaglia cho tới khi khoảng cách giữa cả hai chỉ là nửa mét. 

Tartaglia không trả lời, cũng lười nhác không muốn nhìn lên xem là kẻ nào dám phá hủy bầu không khí yên lặng nãy giờ. Anh tiếp tục lật sách, tiếng loạt xoạt bên tai làm Zhongli có cảm giác như mình bị ngó lơ. Hắn liếc xuống dưới bàn tay gầy guộc của anh. "Thần thoại Hy Lạp" là tựa đề mà hắn nhìn được. Hóa ra đang chăm chú đọc cái này.

Zhongli cười thầm, tay thoăn thoắt quơ qua quyển sách anh cầm rồi chộp lấy nó, sau đó rụt về chỗ hắn.

Tartaglia nhíu mày - "cậu làm cái gì?"

Zhongli có chút ngạo mạn như vừa đoạt được một thứ quý giá. Hắn lật qua lật lại vài trang sách sau đó gập gọn rồi đưa lên cao khỏi tầm với của anh. 

"Tôi không thích bị người khác lơ, mà cậu thành công lấy được sự chú ý của tôi rồi đấy."

"Chậc.." - Phiền phức thật, Tartaglia chỉ đang muốn đọc hoàn chỉnh xong một chương 'Thần thoại Hy Lạp' rồi quay về lớp học, ai ngờ lại xui đến mức vớ phải tên nhiễu sự.

Anh đứng lên, nhảy khỏi khung cửa sổ bằng gỗ thông. Cố gắng lấy lại quyển sách của mình.

Tartaglia thấp hơn Zhongli, một chút. Dù vậy thấp hơn thì vẫn là thấp hơn, sau bao nỗ lực anh cũng không thể đoạt lại thứ bị người kia cướp.

Hai hàng mày luôn nhíu lại từ trước đến giờ của anh hiện tại thậm chí còn trông khó coi hơn.

"Rốt cuộc là cậu muốn gì.?"

"Tôi muốn cậu nói chuyện với tôi, chỉ vậy thôi. Vì tôi thấy cậu rất khác những người xung quanh."

Tartaglia đứng tựa vào tường, giọng khinh bỉ - "Đồ khùng, trên đời thì làm gì có ai giống ai. Tôi không rảnh ở đây đôi co với cậu thế nên là mau trả sách cho tôi rồi biến đi."

 Zhongli nghe thế cũng có phần hơi ngứa, hắn giấu luôn quyển sách ra sau lưng - "Không trả đấy, cái đồ tự kỉ suốt ngày ở một mình"

Tartaglia đứng yên đó, lòng dâng lên một cục tức. Rốt cuộc thì thằng ất ơ này là ai và vì sao anh lại là mục tiêu trêu chọc của nó? Không phải quá bất công hay sao? - "Coi như tôi mù, bây giờ cậu trả sách cho tôi. Tôi sẽ rời khỏi chỗ này và về lớp, chúng ta hòa nhau được chứ?"

"Cậu tính lừa tôi hay gì? Mục đích của tôi là muốn nói chuyện với cậu."

Thấy bản thân sắp không chịu nổi việc đứng và nói chuyện với một đứa dở hơi, Tartaglia buông xuôi. Anh thở dài sau đó quay gót bước đi. Hành lang vang lên tiếng lách cách do đế giày va chạm với mặt sàn bằng đá. Thanh âm đó thật nặng nề, chất chứa rất nhiều sự bực bội.

"Này! không lấy lại sách à?" - Zhongli nói lớn, Tartaglia không thèm đoái hoài. Chẳng quay lại liếc hắn một cái mà cứ đi tiếp về phía trước. - "Nhà tôi còn nhiều." 

"Này!" - Zhongli cười gượng nhìn theo, tiếp cận thất bại rồi.

'Thật là, cậu ta cũng tùy hứng quá.. Đúng là dòng dõi hoàng tộc thường lạnh lùng từ bé nhỉ?'


______________________

"Xin chào! Không ngờ là năm nay chúng ta chung lớp!" - Zhongli vui vẻ làm quen với 'ai đó không thích phiền phức'. Tất nhiên Tartaglia chỉ biết chửi rủa rằng mình xui rồi về chỗ ngồi.

Zhongli được nước lấn tới, tâm tình hắn ta đang rất vui vẻ. Bình thường hai người rất ít khi chạm mặt nhau, có thì cũng chỉ là Zhongli chủ động chào hỏi. Tartaglia thấy hắn sẽ liền tìm cớ tránh mặt, hoặc là lẩn tránh đi ra một chỗ khác. Anh không muốn bắt gặp con người này chút nào.

Zhongli không hề có ý muốn để Tartaglia yên, hắn xách theo cặp vở ngồi cạnh anh. Với một khuôn mặt niềm nở đến phát ớn. Đó làm suy nghĩ của Tartaglia lúc này.

"Làm gì? Đừng có làm phiền tôi."

"Tôi có làm gì cậu đâu, chỉ là hết chỗ nên mới ngồi ở đây thôi mà..." - Zhongli chống cằm quay sang chỗ Tartaglia, khiếp, cho anh mười tấn vàng cũng không tin. Cái phòng học rõ còn nhiều chỗ mà lại bảo hết rồi. - "Đừng có mà càn quấy." - Không còn cách nào khác, anh chỉ có thể dùng anh mắt để nhắc nhở nhẹ nhàng với tên kia. Dù sao đây cũng là lần đầu Tartaglia bị tấn công theo kiểu phiền toái thế này, cũng không có nhiều kinh nghiệm ứng phó. 


Zhongli càng ngắm Tartaglia càng nhìn ra thêm một hai chỗ đẹp của anh. Đầu tiên là tóc rất mượt và dài, mềm mại như nhung khiến người ta có cảm giác muốn chạm vào. Thứ hai là mắt màu xanh thẳm, sáng như viên kim cương xanh. Có điều đôi mắt đó lúc nào cũng nhìn hắn với ánh mắt kì thị. Thứ ba là phong thái, Tartaglia là một thiếu niên độ tuổi mới lớn tuy nhiên đã sở hữu trong mình đức tính của một người đàn ông đích thực. Điềm đạm, ít nói, có não, suy nghĩ chính chắn. 

Điểm nào cũng không thể chê được làm cho Zhongli có chút ganh tị, hắn cười thầm trong sự đau khổ. Không may hành động đó đã lọt vào mắt Tartaglia. Và nó như là hành động của mấy tên biến thái nhìn người khác rồi cười một mình vậy, thật dị hợm.

Tartaglia lại ném một ánh mắt kì thị về phía hắn rồi nhích mông ra xa. Nhưng Zhongli cũng đâu có vừa, hắn chẳng thèm xấu hổ vì để anh nhìn thấy bản thân cười một mình mà lại còn nham nhở thêm, nhích nhích lại gần anh.

Thề với chúa, Tartaglia ghét nhất là lúc bị quấy rầy như này!



___________________________

Gió lướt qua, lạnh lẽo như muốn cắt đứt lòng người.

Zhongli đau đớn khụy gối trước bệnh thất của nhà vua. Tim hắn quặn lại rồi nhói lên như thể muốn ngăn không cho hắn thở. Hắn chẳng còn tâm tình nào để ý tới việc mình đã ngồi đây một ngày một đêm rồi. Kể từ lúc Tartaglia hấp hối...Hắn đã thâu đêm không thể ngủ, chỉ một mực ở cạnh anh canh chừng.... 

"Tartaglia...cậu đã hứa sẽ sống tới tuổi năm mươi rồi thoái vị mà? Tại sao lại nuốt lời chứ?" - Zhongli nắm chặt lấy tay thân thể lạnh bằng kia. Người không hồi đáp, người đã yên giấc ngàn thu, một đi không trở lại..

Ngày tổ chức lễ tang cuối cùng cũng phải đến....


"Em trai của Đức Vua Tartaglia, Hoàng tử Ajax sẽ trở thành vị vua đương nhiệm thứ 5 trong dòng dõi hoàng tộc."

'Ajax đã thực sự trở thành vua, hiệu Childe.'

(Lấy hiệu là Childe vì Ajax là vị vua nhỏ tuổi nhất trong gia tộc, cách anh trai Tartaglia của mình 5 tuổi. Tartaglia - 29 tuổi. Ajax - 24 tuổi)


Lễ tang của Tartaglia được tổ chức một cách long trọng. Ngài là đức vua hiếm có sở hữu một lối trị vì nước nhà anh minh. Được lòng dân, thỏa lòng đại thần, ngài là vị vua đa tài nhưng tuổi đời ngắn. Đây giống như một lời nguyền của nước Liyue, những vị vua tài ba thường bạc mệnh.

Zhongli ngắm nhìn Tartaglia phút cuối trước khi không bao giờ được ngắm lại. Tartaglia được đặt nằm trong một chiếc hòm kính chứa đầy những bông Gladiolus. 

(Gladiolus - Hoa Lay ơn - Tượng trưng cho sự trung thành, không bỏ cuộc, hoặc cũng thể là sự tiếc thương và tôn trọng đến người đã khuất)

Ngài vẫn đẹp như mọi ngày dẫu cho huyết sắc nhợt nhạt. Zhongli càng nhìn lại càng tủi, giờ đây chỉ còn mình hắn ở lại nơi này, không còn tri kỉ, cũng không còn người mà hắn thầm gieo tình cảm suốt 10 năm. Mắt hắn lạnh lẽo đặt xuống mũi giày da, Zhongli sẽ tìm cho ra ngọn nguồn của việc Tartaglia đột ngột qua đời. Và nếu chuyện này không phải ngẫu nhiên mà có, nếu như có ai cố tình sắp đặt từ trước, hắn chắc chắn sẽ thẳng tay trừng trị kẻ chủ mưu đầu xỏ.


Trong đám đông lên viếng tang, có sự xuất hiện của một cậu thanh niên trẻ. Cậu ta có mái tóc cam đỏ, mắt xanh nhưng ánh mắt đó khá tiều tụy. Đó là Ajax, hoàng tử thứ hai và được định là vị vua tiếp theo. Có một đặc điểm rất dễ nhận biết của Ajax với Tartaglia, cậu có mái tóc ngắn bồng bềnh chứ không dài và được buộc lên như anh của mình. Phong thái cũng không thể sánh bằng Tartaglia. Nhìn qua, mọi người không khỏi để ý. Cậu giống như món đồ dự bị, một chiếc lốp xe chất lượng kém hơn để thay khi chiếc lốp hiện tại hỏng.

Zhongli liếc nhìn, đúng là rất giống Tartaglia những năm còn học tại học viện, trông thiếu sức sống vô cùng....

Không phải vì ảo tưởng, không phải vì hồ đồ mà Zhongli lại đột nhiên có cảm giác nghi hoặc. Ajax liệu có hòa thuận với anh mình là Tartaglia không? 

Lục lại trí nhớ, cận vệ Zhongli tìm được vài chi tiết. Ajax và Tartaglia không hề thân thiết, cũng không có chút gì gọi là 'tình anh em' trong một nhà. Ajax là đứa hiếu động, thường bỏ ngoài tai những lời căn dặn của anh trai. Cậu ta nghịch ngợm, cũng không ít lần khiến Tartaglia phiền não....

Năm lên đại học, cậu ta dường như chẳng đoái hoài gì tới anh trai. Rong đuổi theo những sở thích cá nhân mà quên mất nhiệm vụ của mình. Vì tới tuổi nổi loạn, Ajax rất hay gây gổ với mọi người trong hoàng tộc, trong đó có Tartaglia...

'Đây không phải sự thù hận nhất thời?'

Liệu...có thể nghi ngờ Ajax là người tiếp tay hại Tartaglia?


"Không không đúng..." - Zhongli cẩn trọng hơn, nếu thế chẳng phải quá lộ liễu? Và nếu thế thật thì không phải những viên quan trong cung điện phải có người phát hiện ra lỗ hổng?...

Nhưng cũng không hẳn là không thể. Nếu thực sự được, Zhongli vẫn sẽ giữ trong mình nỗi nghi ngờ này.



_____________________

Ajax đăng quang được một thời gian, Zhongli vẫn quyết định sẽ giữ nguyên vị trí chức vụ cận vệ của mình. Hắn thực sự muốn cống hiến cả đời cho hoàng tộc và phục vụ cho các vị vua. 

Một phần cũng là vì hắn muốn tiếp cận Ajax mà đúng hơn bây giờ là Đức vua Childe. Để thầm quan sát và điều tra thêm về con người này.



"Anh có thể lui ra..." - Childe lười biếng vươn vai, hiện giờ là tối muộn, sau khi hoàn thành xong nhiệm vụ của bản thân cậu thật tình rất muốn thoải mái một chút. 

"Không sao, ngài có thể làm gì tùy thích, tôi không cấm đoán. Chẳng qua là vì sự an nguy của ngài nên tôi buộc phải túc trực." - Zhongli dùng ánh mắt tôn kính nhìn Childe.

"Ô.? tôi không ngờ hoàng gia có cái luật lệ này đấy. Ngay cả thời gian riêng cũng không có..." - Childe thở dài ngao ngán.

Zhongli giải thích - "Nếu ngài chưa quên thì sự ra đi của anh ngài - Tartaglia chính là lời biện minh tốt nhất..."

"Là vì anh trai tôi uống phải rượu độc rồi chết trong phòng và không ai đến kịp à?" 

Zhongli có phần ngạc nhiên, hắn không ngờ Childe là biết rõ đến như vậy - "Vâng, đúng là thế."

Childe bật cười, giữa không gian im ắng của phòng ngủ tiếng cười như thể càng vang thêm. - "Anh lầm rồi, anh ấy không phải là uống rượu độc rồi chết hay bị hãm hại.." - Ngừng một chút, cậu đưa mắt lên chỗ cận vệ, nhìn hắn. -"Anh ấy không phải loại người thiếu cảnh giác như vậy.."

Càng nghe Zhongli càng có thêm nhiều câu hỏi trong đầu, ý của Childe là gì? Ngài ta nói với hắn điều này nhằm mục đích gì? 

"Zhongli, nếu anh ấy tự nguyện muốn chết...lại còn khẩn cầu muốn chết dưới tay em trai mình thì sao? Anh sẽ tin chứ?"

"Ngài...? đang đùa phải không.." - Zhongli sững người, thật là một câu nói nửa vời. Đến hắn còn không xác định được liệu đây có phải là cậu đùa khi mà Childe chẳng bộc lộ tí nào sự vui vẻ.

"Không." - một câu nói như cắt vào màn đêm, câu nói vững như đinh đóng cột thể hiện sự thật tàn khốc.

Tay Zhongli hơi run lên, lý nào mà Tartaglia đang yên đang ổn lại muốn chết? Lý nào lại vậy?

Lại còn dưới tay em trai? Tại sao trong khi Ajax là người luôn khiến Tartaglia đau đầu?



"Nếu sau này tôi làm vua, cậu làm lính thì tới năm mươi tuổi tôi sẽ thoái vị. Cùng cậu so tài cao thấp.."

Chẳng lẽ đã động lòng....

Mái tóc cam xõa trong gió tung bay theo một chiều của Tartaglia làm Zhongli mê mệt. Làm sao một người có thể sở hữu đặc điểm quyến rũ như vậy nhỉ?

"Hoàng đế tương lai, cậu đang đùa à?"

"Nếu cậu không tin thì thôi, mà cậu tin rồi tôi cũng không chắc..."

"Tôi không tin đâu nhé."


'

Dối trá, Zhongli đã dành cả thanh xuân để đợi, dành chút niềm tin mỏng manh để tựa vào những câu nói khi ấy của Tartaglia. Hắn thật sự đã tin rằng lời anh nói là thật...

'


Zhongli đen mặt, không khí trong phòng trầm xuống hẳn một tông. - "Ngài đứng nói nhảm, Tartaglia cậu ấy không có lý do nào để làm vậy...." 

"Trừ khi..." - Hắn có chút tin rằng suy đoán ban đầu của hắn là đúng, Ajax đã gián tiếp hoặc trực tiếp hại anh trai mình.

"Trừ khi?" - Childe chống tay ngày thái dương, cậu khá tò mò với cậu nói của Zhongli.

"Trừ khi cậu là người chủ mưu của chuyện này, Ajax.."

"haha...." - Cậu không nhịn được mà cười lớn, tiếng cười vang vọng rồi lọt vào tai Zhongli như một sự mỉa mai. Điều này làm Zhongli hơi lung lay tinh thần.

"Tại sao lại cười?" 

"Vì không ngờ anh nghĩ tôi là người như vậy. Còn vì chưa từng có ai dám gọi thẳng tên cúng cơm của một vị vua..."



________________________


Zhongli không bao giờ có thể biết được sự thật về cái chết của Tartaglia. Hắn tự trách bản thân đã vô trách nhiệm, không ở bên cạnh anh để canh chừng cẩn thận. Đấy là điều hắn tiếc nuối nhất trong cuộc đời này. Không thể bảo vệ được người hắn thương.

Zhongli bứt một cọng bồ công anh bênh bãi cỏ sau đó thổi cho những hạt giống của nó bay xa...xa mãi...



"Anh rảnh thật nhỉ?" 

Zhongli không cần quay người lại cũng đã biết người phía sau mình là ai.. 

"Ngài cũng không bận đâu, còn có nhã hứng đi dạo.." - Mắt hắn lại phủ lên một nỗi buồn..

"Nghe nói trước kia anh cùng với anh trai tôi học chung một chỗ.." - Childe ngồi xuống bãi cỏ bên cạnh Zhongli, cậu ngước lên bầu trời đầy sao sáng.

"Ừ.. Tôi và cậu ấy trước kia học chung lớp..." 

Bao nhiều kỷ niệm, hai người từ không hề biết gì về nhau trở nên quan trọng trong cuộc đời cả hai. Zhongli mỉm cười một cái.... Thương tiếc cho hắn thôi, giờ thì chỉ còn một mình hắn tồn tại...

"À..." - Childe liếc nhìn biểu cảm của Zhongli, cậu biết thừa quan hệ của cả hai không chỉ là bạn bè đơn thuần, có lẽ còn gắn bó hơn nữa...

Cậu vòng tay ôm lấy đầu gối mình, chẳng phải mất đi một người tri kỷ thì sẽ rất buồn sao? Thậm chí là không còn tinh thần làm mọi việc... Có phải cậu nên an ủi người cận vệ này không? 

Childe chỉ nghĩ đơn giản như thế. Cậu nhích người lại sát Zhongli hơn, dang tay ôm lấy hắn.

"Ngài..." - Zhongli cứng đờ, nhất thời không phản ứng được. Người cận vệ đần ra, không đáp lại cái ôm đột ngột của Childe. Chỉ nương theo hơi ấm của thân thể kia...

"Chắc là buồn lắm...tôi không thể làm gì hơn để an ủi anh.." - Childe xoa xoa mái tóc ngắn với cái đuôi dài của Zhongli, thực sự giống người mẹ đang âu yếm con.. Tình mẫu tử?

Hương thơm trên cơ thể Childe rất giống với Tartaglia...



"Cậu dùng sữa tắm loại nào đấy?" - Zhongli rướn cổ về phía Tartaglia...sau đó ngửi ngửi.

Tartaglia kì thị vô cùng, anh né cái mũi của hắn ra. - "Ghê quá, đừng có đột ngột áp sát vào người tôi."

"Thì tôi chỉ hỏi để biết về dùng thôi mà, mùi này dễ chịu ghê gớm."



Zhongli vô thức đứa tay ôm lấy lưng của Childe. Hắn tựa như đang nằm trong giấc mộng...

"Thơm..."

"À, tôi giới thiệu cho anh loại nước hoa mà tôi dùng..." - Childe yên tâm hơn khi Zhongli có thể gạt bỏ sự tiếc thương.. Cậu cũng muốn làm người tốt giúp hắn xua đuổi phiền muộn.


________________________


Tiệc mừng đăng quang đến cách vài tháng sau đám tang của Tartaglia. Vì Childe là vua một nước, cậu không thể tùy tiện uống rượu. Thế nên cận vệ Zhongli sẽ là người uống thay cậu. 

Zhongli tiếp hết vị khách này đến vị khách khác, hơi men nồng đậm của rượu bắt đầu len lỏi trong thần trí của hắn. Uống rượu nhiều sẽ sinh ra cảm giác không thực tế, rất mơ hồ.

"Đức vua kính mến, liệu tôi có thể mời ngài một ly rượu nho không?" - Một tên thương gia giàu có kính dâng ly vàng đựng chất lỏng tím hơi ngả đen lên cho Childe, cậu nhìn xuống.

"Xin lỗi, hãy để thuộc hạ ta uống thay ly này.." - Childe quay sang phía Zhongli, hắn cũng nắm bắt được tình hình, liền hớt tay trên lấy ly rượu trước. Một hơi uống sạch. Tên thương gia xem chừng hơi bối rối định nói gì đó nhưng lại im bặt.

"Childe, tiệc cũng đã tàn. Tôi hộ tống ngài về phòng ngủ..." - Zhongli lên tiếng, một phần vì giờ đã khuya, một phần vì bản thân hắn cũng không cảm thấy mình có thể tỉnh táo được bao lâu nữa. 

"được"


Zhongli hơi choáng váng, hắn cảm thấy mọi thứ xung quanh đang quay cuồng. Sau khi đưa Childe về phòng, hắn mới thấy không ổn thực sự. Đầu đau như búa bổ, mắt nhòe dần..

"Zhongli? Anh ổn chứ?" - Childe lại gần hỏi thăm, lại bị tay Zhongli hất ra. - "Không sao đâu, ngài nghỉ ngơi đi, cứ kệ tôi.."

"Anh nghĩ tôi sẽ để yên cho thuộc hạ của mình chịu khổ à? Chắc vì anh uống giúp tôi nhiều rượu quá. Tôi sai người mang đồ giải rượu lên...." - Childe dìu Zhongli tới cạnh mép giường. Ấn vai nhằm để hắn ngồi xuống. 




"Rượu ngon..." - Ngừng một chút, người con trai xõa tóc nói tiếp. - "Nhưng chỉ là trong khoảng thời gian ngắn... Hơn nữa nó cũng có hại nếu uống nhiều.."

"Tình thật nhỉ, cậu có thấy trăng hôm nay rất đẹp không?" - Zhongli lắc ly Whiskey trong tay, ánh trăng chiếu rọi làm cho cốc thủy tinh trong tay hắn tựa như phát sáng. 

Childe uống một ngụm từ miệng chai rượu. - "Không biết, tôi không thích ngắm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net