Chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sự im lặng đột nhiên bao trùm. Virgo không có chút phản ứng gì, khuôn mặt thuỷ chung như trước. Cái đũa của Cappricorn rơi xuống đánh độp một cái. Taurus đang ăn cũng phải dừng lại mà ngẩng đầu lên nhìn. Scorpio che miệng để không bật ra một câu hỏi. Aries còn khoa trương hơn khi khuôn mặt nhăn nhó lại như con khỉ và cái miệng co lại, há to hết cỡ. Vài giây trôi qua, trừ Virgo, bốn người còn lại đều hét toáng lên:

-CẬU NÓI CÁI GÌ?

Biết trước bạn mình sẽ có phản ứng như vậy, Leo cũng chẳng có gì phải lắp bắp:

-Mình nói, chúng ta hãy lập nhím Idols

-CẬU CÓ ĐIÊN KHÔNG HẢ LEO?

Scorpio đứng phắt dậy, gương mặt vô cùng đáng sợ và tái lại như màu tóc của cô. Cô đi về phía Leo, nâng đầu Leo lên và xem xét:

-Dây nào bị đụng vậy?

-Mình vô cùng nghiêm túc đó Scor. Mình muốn chúng ta trở thành Idols

Cappricorn lắc đầu:

-Điều đó là không có khả năng, Leo ạ. Chúng ta chỉ là những đứa con gái bình thường, không tiền, không danh tiếng, không hậu phương, không giúp đỡ. 6 đứa tay trắng thì làm được cái gì?

Leo lấy ra tờ posted, giơ lên cho cả bọn xem

-Cuộc thi idol?

Cả lũ trốn mắt nhìn tấm posted lòe loẹt với những dòng chữ và câu từ đầy hoa mĩ. Chẳng lẽ con mèo này bị muốn từ đó mê hoặc? Không thế nào, con bé trước giờ luôn là bà cụ non mà...làm sao?

-Mình thực sự nghiêm túc đấy!

Leo đứng dạy, chống tay lên bàn, khuôn mặt thực sự rất nghiêm trọng, làm cả bọn, kể cả Virgo phải giật mình. Chơi với nhau bao nhiêu năm, chưa bao giờ con nhỏ thích đùa này nhin nghiêm túc như vậy.

-Chúng ta có đầy đủ tố chất để lập một nhóm idol. Mình và Aries có thể hát. Virgo thiết kế trang phục để không bị đụng hàng. Scorpio là thầy dạy nhảy. Cap thì có thể viết bài hát. Còn Taurus sẽ cho chúng ta một chế độ luyện tập hợp lý. Như vậy không phải tốt hợn công việc bàn giấy ư? Chúng ta vừa có thể làm cùng nhau, vừa có thể thực hiện được ước mơ. Chúng ta...

-THÔI ĐI

Scorpio đập bàn, hét lên. Tất cả ánh mắt đều chuyển về phía cô, tiếng xì xào bắt đầu vang lên, có vẻ như không ít người đang khó chịu. Cũng đúng, trong nhà hàng mà nói to vậy, làm ảnh hưởng đến người xung quanh, không khó chịu sao nổi.

-Cậu thì biết cái gì chứ? 6 đứa con gái, không tiền, không danh tiếng, không địa vị xã hội, không người chống lưng, thì làm gì được chứ? Cậu nghĩ giới giải trí toàn ánh sáng hào quang chắc? Không biết thì đừng có nói!

Scorpio nói rồi bỏ đi, trông cô vô cùng tức giận. Leo run rẩy, bạn bao nhiêu năm, đây là lần đầu tiên cô thấy một người lãnh đạm và biết kiềm chế như Scor nổi giận. Cappricon nhìn theo bóng lưng bạn mình, lắc đầu. Có lẽ họ vẫn chưa biết.

Cô có nên nói cho họ không?

Một câu hỏi hiện lên trong đầu Cap. Họ nên biết, đó là chuyện họ phải được biết. Nhưng...cô lo...nếu họ biết...mọi chuyện sẽ phát triển theo chiều hướng nào. Vốn dĩ, cô và Scor cũng không biết, nếu như lúc đó không phải tình cờ...

Có lẽ...cô không nên nói ra...mà nên để họ tự khám phá

-Mình sẽ đuổi theo cậu ấy

Cap nói rồi lấy túi sách, nhanh chóng chạy theo Scorpio. Không khí bây giờ căng thẳng tột độ

-Có ai biết...sao cậu ấy lại nổi giận không?

Aries hỏi, cố gắng cứu vãn không khí đang ngày một trầm xuống. A, cô không thể chịu đựng nổi sự ngột ngạt này mất!

-Chịu thôi

Taurus lắc đầu, không còn cả buồn đụng đũa nữa. Cô cũng vô cùng tò mò sao một người như Scor lại đột ngột thét lên như thể. Quả nhiên, Scorpio khi nổi điên thì vô cùng vô cùng đáng sợ mà!

-Có lẽ, chúng ta nên về thôi!

Virgo lên tiếng, gọi phục vụ đến tính tiền, cả bọn cùng ra khỏi nhà hàng rồi mỗi đứa một ngả trở về nhà. Đột nhiên, Taurus hét lên:

-Đây không phải túi của tớ

Cả bọn liền xúm lại. Virgo sau một hồi xem xét thì kết luận:

-Là của Cap

-Cap đâu?

Aries nhìn quanh, hiển nhiên là không thể thấy Cappricorn ở đâu.

-Thôi, cậu mang cái này về đi. Mai đến lớp đưa cho nó sau

Aries phẩy tay, rồi nhanh chóng ra lấy xe đi về. Leo và Virgo cũng rời đi, còn có mình Taurus lang thang trên phố. Phố xá cuối tuần rất nhiều người qua lại nên cô chẳng có gì phải sợ, hơn nữa, nhà Taurus cũng gần đây, với danh dự của một con ki bo, cô không bao giờ đi xe một quãng đường ngắn như vậy, tốn xăng, tốn tiền.

Vừa về đến nhà, Taurus đã nhìn thấy mẹ mình đang ngủ gục ở ghế sô pha, cô mím môi, dìu bà vào phòng ngủ. Tình trạng của Mizunashi Lian càng ngày càng kém, cô không chắc có nên nói cho mẹ mình biết không nữa. Dù gì, bà đã luôn cố gắng chăm sóc cô từ khi Mizunashi Akito không còn, Taurus không muốn mẹ mình phải lo lắng.

Một người phụ nữ kiên cường như bà Lian...không nên đánh mất hi vọng

-Taurus

Tiếng thì thầm của Lian kéo Taurus trở lại hiện tại, bà từ từ ngồi lên, nắm tay con gái:

-Con về từ khi nào thế? Mẹ xin lỗi, mẹ ngủ quên mất!

-Con mới về thôi!

Taurus lắc đầu nói. Mẹ không cần xin lỗi, người phải xin lỗi là con mới đúng
-Vậy...con đã quyết định thi vào trường nào chưa?

Taurus ngẩn người câu hỏi này thì...

Bà Lian lắc đầu, quả nhiên:

-Đừng lo lắng cho mẹ. Hãy theo đuổi đam mê của con, như con muốn. Mẹ mới chỉ hơn 40, mẹ vẫn có thể...

-Mẹ à, không phải con muốn từ bỏ ước mơ của mình, chỉ là con nghĩ mình nên làm một việc gì đó thiết thực hơn là ngồi học đại học. Hơn nữa, con cũng muốn mẹ phải giữ gìn sức khỏe của mình, đừng bao giờ làm như vậy nữa. Nếu buồn ngủ, mẹ có thể đi ngủ, con có chìa khóa, đừng bao giờ làm như vậy nữa.

Mẹ là động lực duy nhất của con, nếu người có mệnh hệ gì, làm sao con...

-Thôi nào, đừng căng thẳng như vậy chứ! Con làm mẹ tưởng người đang đứng trước mặt mẹ là Eliza đấy

Eliza là mẹ của Virgo. Lian, Eliza, Michiru- mẹ của Scorpio, Ringa- mẹ của Leo, cùng với Emma- mẹ Aries và Lucille- mẹ của Capricorn là bạn thân của nhau. Tiếp nối những người mẹ, 6 đứa trẻ cũng thân thiết như chị em một nhà.

-Nếu con đã nói vậy, thì mẹ xin nghe lời

Lian mỉm cười, cố gắng đừng lên để vào phòng ngủ. Bà không vô tâm đến mức không biết tình hình sức khỏe của mình, nhưng bà không muốn nghĩ đến chúng. Tạm thời, bà vẫn còn sức khỏe để lao động.

Bằng mọi giá, Lian phải nhìn thấy tận mắt Taurus thực hiện được ước mơ của mình. Đó là những gì bà hứa với người chồng quá cố yêu dấu.

Miết nhẹ ngón tay lên khung cảnh cũ sờn và bức ảnh hoen ố, Lian mỉm cười. Akito, em sắp hoàn thành rồi! Nguyện vọng của hai chúng ta. Taurus của hai chúng ta.

Bao nhiêu năm qua, vẫn chỉ duy nhất một hình bóng màu vàng, một cặp mắt lục bảo chiếm lĩnh trái tim bà.

Mái tóc vàng ấy...rất đẹp. Đôi mắt lục bảo ấy...thật hoàn hảo. Một quý ông thực đẹp...Akito

***

Taurus trở về phòng, đóng cửa, vứt túi xách xuống giường. Không biết có phải Capricorn đóng túi chưa chặt hay sao mà mọi thứ văng ra hết chỉ sao một cú rơi, bắt tội Taurus đang mệt mỏi phải nhặt lại, nếu không thì sẽ không có chỗ ngủ.

Chợt, cô nhìn thấy một thứ gì đó. Hình như là nhật ký của Cap. Bản tính tọc mạch nổi lên, dù biết là rất xấu khi đọc trộm nhật ký của người khác, cô vẫn cứ làm.

Và Taurus đã ước có thể quay lại lúc đó để ngăn chính bản thân mình.

Cô đã ước đừng bao giờ cầm nhầm túi xách của Capricorn, đừng ném nó, đừng thấy quyển nhật kí nó

ĐỪNG BAO GIỜ MỞ RA VÀ ĐỌC NÓ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net