Ký sự giải cứu của hoàng tử (phần 2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


   Tớ là Luffy, sau này nhất định sẽ trở thành người anh hùng vĩ đại nhất!

-----

   Sáng hôm sau, khi ánh bình minh đầu tiên xuất hiện phía cuối chân trời, tiếng chim ríu rít vang lên đánh thức chàng hoàng tử đang say ngủ. Luffy bật dậy, vươn vai ngáp dài, rồi trong khi đôi mắt vẫn cứ lơ mơ chưa tỉnh, cậu nhẹ nhàng tụt xuống đất, đi tìm một con suối nhỏ để rửa mặt. Mặt nước như tấm gương phản chiếu, hiện lên rõ thân hình người thiếu niên nhỏ bé với mái tóc đen lưa thưa, đôi mắt to tròn cùng một vết sẹo nhỏ phía dưới đuôi mắt trái. Làn nước trong vắt, mát lạnh làm cậu tỉnh táo hẳn. Luffy nướng vài con cá bắt được dưới suối làm bữa sáng, chỉnh sửa lại trang phục, đội lên đầu chiếc mũ rơm yêu thích rồi tiếp tục cuộc hành trình. 

   Qua khỏi khu rừng, đi tiếp hơn 2 giờ nữa, cậu mới thấy một thị trấn nhỏ. Từ đằng xa đã nghe rõ tiếng ồn ào, tấp nập của con người. Ở đây hàng quán đông đúc, Luffy vừa đi dọc con phố vừa nghe tiếng người ta rao bán, trò chuyện ồn ào. Nào lê, táo, dưa,... đủ các loại trái cây, đến các món ăn từ quen tới lạ khiến cậu thích thú vô cùng. Và chao ôi! Ngay cuối dãy kia là hàng thịt nướng đây mà! Luffy phóng ngay tới trước quán thịt, nước miếng bay phấp phới - đây vẫn là món mà cậu khoái nhất từ trước tới giờ. Đang ăn hết sức tập trung thì cậu bỗng thấy bóng dáng một cô bé đứng lấp ló trông vào cửa hàng. Trông cô bé ấy gầy gò, đáng thương, mặc một bộ đồ cũ đã sờn chỉ, đôi mắt mông lung dõi theo miếng thịt tỏa mùi thơm nức trên tay cậu. Rõ là bé đang đói lắm. 

   Luffy cầm phần thịt lớn nhất trên bàn, đưa tới trước mặt cô bé:

 " Nhóc đang đói lắm phải không? Ăn đi, bữa nay anh mời!"

 Cô bé rõ ràng hết sức ngạc nhiên với thái độ của cậu. Tay chân lúng túng, đầu cúi thấp, miệng lắp bắp nói không thành lời:

" Em... em..."

" Không sao đâu. Anh chỉ vừa tới đây sáng nay thôi, có gì nhóc dẫn đường cho anh được không? Coi như bữa này là thù lao nhé?" - cậu nở nụ cười thật tươi. 

   Chắc vì ấn tượng với vẻ thân thiết tự nhiên của cậu, và phần nhiều cùng vì cơn đói cồn cào đã nhiều ngày, cô bé rốt cuộc đồng ý. 

-----

   " Luffy à, anh biết không?" - cô bé vừa đi vừa xoa xoa bụng đầy thỏa mãn - " Đã lâu lắm rồi em mới được ăn một bữa ngon như vậy!" 

   " Bộ nhà nhóc nghèo lắm hả?" 

   " Ừm... Thực ra..." - nghe Luffy hỏi đến đây, cô bé bất giác cúi đầu, trong đôi mắt ngây thơ hiện lên nỗi buồn tủi, đau đớn.

  " Thực ra em là trẻ mồ côi. Vài năm trước, một ông chủ tiệm đồ chơi đã nhận nuôi em. Mới đầu em đã rất vui, nghĩ mình cuối cùng cũng có một mái nhà, có một người để yêu thương, em... đã rất hạnh phúc. Nhưng chỉ được vài ngày đầu tiên, sau đó em mới biết... tất cả đều là giả." 

   Luffy hơi bất ngờ, mắt mở to nhìn cô bé. 

"... Ông ta," - cô bé ngập ngừng, khuôn mặt rõ ràng mang vẻ sợ sệt, giọng nói run run: 

" Ông ta còn nhận nuôi nhiều đứa trẻ khác như em. Ông ta chỉ giả vờ yêu thương, chăm sóc chúng em vài ngày đầu để được lòng tin của mọi người, rồi về sau liền bắt chúng em phải đi ăn xin, thậm chí là trộm cắp, và... nhiều việc kinh khủng khác nữa. Có tiền thì được ăn, không có thì nhịn đói, có lúc còn bị đánh chửi thậm tệ. Ở đây hắn giàu có nên những người muốn giúp chúng em đều bị làm khó dễ, nên người ta dần dẫn cũng chẳng đoái hoài gì tới nữa... Ngày ngày đối với chúng em không khác gì địa ngục." 

   Rồi cô bé ngước đôi mắt đã đẫm nước lên nhìn Luffy, mỉm cười nói:

" Thế nên hôm nay gặp được anh, em rất hạnh phúc. Cám ơn anh nhiều lắm!" 

"..." 

"Luffy?"

   Cô bé thắc mắc vì sao chẳng thấy cậu nói gì. Luffy lúc này mặt tối sầm, hai bàn tay nắm chặt. Cậu đang rất tức giận. Từ nhỏ tới lớn cha đã bắt cậu phải nhớ, rằng con người luôn bình đẳng. Những kẻ có nhiều quyền lực hơn, mạnh mẽ hơn, thì sẽ mang trên vai nhiều trách nhiệm hơn, càng phải bảo vệ những người yếu hơn mình. Tất nhiên ở đâu cũng sẽ có những việc làm xấu xa, nhưng thân là hoàng tộc mà cứ để nó tiếp diễn, thì chừng đó ta không có mặt mũi nào để nhìn mặt mọi người. 

Nhìn xem đứa nhóc này đáng yêu biết bao nhiêu, mà lũ khốn đó lại dám...

   Luffy quay đầu, nói với cô bé: 

" Nè nhóc, dẫn anh tới chỗ ông chủ của nhóc. Anh có chuyện cần nói với hắn ta." 

-----   

   Rẽ trái rẽ phải một hồi, trước mặt họ dần dần hiện ra một con ngõ nhỏ hẹp vắng người qua lại. Cô bé bước từng bước ngần ngại dẫn đường, miệng mím chặt như muốn nói điều gì, rồi cô dừng hẳn lại, ngước lên, nhìn sâu vào ánh mắt Luffy: 

   " Anh định làm gì?" 

   " Không sao đâu. Nhóc từng nói không có ai sẵn sàng bảo vệ nhóc đúng không?" - Cậu nở nụ cười thật tươi - " Đừng lo, vì anh đã tới rồi đây. " 

   " ..." 

   Cô bé chưa kịp nói gì thì ở đâu một đám côn đồ xông ra, tên nào tên nấy tay cầm vũ khí, dẫn đầu là một tên béo mập ăn mặc rất sang trọng. Tiếng nói ồ ồ phát ra từ cổ họng hắn, làm mỡ ở  nọng cằm cứ rung lên bần bật.

" Hahahaha... Mày làm tốt lắm. Mấy tên nhóc mới lớn ngây ngô lúc nào cũng là món hàng béo bở. Lại đây nào, Connie bé nhỏ của ta, hôm nay phải thưởng cho mày mới được." 

  " Anh Luffy, chạy mau! Em xin lỗi vì đã lừa anh!" 

   Vừa nói, cô bé vừa đẩy thật mạnh Luffy về phía sau. Rồi bất chấp nỗi sợ hãi, cô bé chạy lên phía trước, đứng chắn ngang lối đi không cho chúng tiến lại gần. Đôi chân nhỏ bé run rẩy vì sợ, nhưng cô quyết định mình không thể để chúng làm hại tới người thiếu niên đã đối xử quá tốt với cô như vậy được. 

   Tên chủ ngay lập tức nổi giận, hắn quát lớn: 

" Mày làm phản rồi phải không? Bình thường ăn đòn roi bấy nhiêu vẫn chưa đủ phải không? Hôm nay tao phải dạy dỗ lại mày mới được!" - Nói rồi bàn tay mập mạp vung lên, tiếng roi da va chạm với da thịt, ngay lập tức trên cánh tay loang lổ vệt máu đỏ tươi. 

"Chát!" 

" Ngươi!"

   Tên chủ thốt lên kinh ngạc vì bóng dáng người thiếu niên nhỏ bé đột nhiên xuất hiện trước tầm mắt hắn, đưa tay che chở cho đứa nhỏ phía sau. 

" Anh Luffy!" 

" NGƯƠI NGHĨ MÌNH ĐANG LÀM CÁI QUÁI GÌ VẬY HẢAA!!??" 

   Hét lớn, Luffy lao người tới trước, tung một cú đấm trời giáng vào mặt tên chủ. Hắn ta lảo đảo ngã bệt xuống đất, mồm miệng hộc máu, hình như vừa thoáng loáng thấy mấy cái răng nhỏ bay ra ngoài. Hắn sững sờ không thốt được lời nào, hồi sau mới bụm miệng hô lên với đám đằng sau: 

" Các ngươi còn đứng đó?! Mau giết hắn cho ta!!" 

   Đám đầy tớ lúc này mới hết giật mình, cùng lúc tiến lên vây xung quanh cậu. Luffy lao tới, tay đấm chân đá, với kinh nghiệm đã được chú Shanks rèn luyện bấy lâu, cậu hạ đo ván mấy tên trước mắt dễ dàng. Nhưng bọn chúng quá đông, cứ vòng này lại đến vòng khác, sức khỏe mấy nhưng chỉ có một mình, cậu dần lộ vẻ mệt mỏi, thở dốc.  

   Bọn chúng tay cầm vũ khí đồng loạt xông lên, Luffy nghiến răng chuẩn bị đỡ đòn...

"Keengg!" - tiếng kim loại va chạm với nhau nghe thật chói tai. 

   Một bóng người đột nhiên xuất hiện giữa vòng vây. Đai lưng xanh, khăn quấn đầu xanh, màu tóc cũng một màu xanh rêu. Ánh mắt sắc bén như dã thú, cầm trong tay hai thanh kiếm và miệng ngậm thanh thứ ba, anh ta nhếch miệng nói với Luffy, từng chữ đều đều thốt ra nhưng làm bọn chúng rét lạnh sống lưng.

   " Chà, muốn giết hết đám cặn bã này sao? Để tôi giúp cậu một tay nhé." 



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net