Ký sự giải cứu của hoàng tử (phần 4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Nè Zoro, tớ sẽ không bao giờ quên cậu đâu, hứa đấy! 

-------

   Chà, phải nói sao đây nhỉ? Trải qua vài ngày đồng hành cùng nhau, Luffy đã có một cái nhìn mới mẻ hơn đối với anh chàng đồng đội của mình. Khác với ấn tượng đầu tiên như một con người hiếu chiến, tàn bạo, Zoro hầu như dành cả ngày để ngủ, ngủ bất chấp địa điểm, đôi khi bất chấp cả thời gian luôn. Đối với người khác, bình thường anh vẫn luôn trưng ra bộ dạng xa cách lạnh lùng, dường như chẳng để tâm điều gì nếu nó không liên quan trực tiếp đến anh, Luffy và rượu. Ngay cả đôi mày nhíu chặt cũng cứ như vừa sinh ra đã thế. Trên đường đi họ mấy lần bắt gặp bọn lưu manh muốn tiếp cận Luffy, vừa mới thấy ba thanh kiếm và bản mặt đằng đằng sát khí của anh liền bị dọa cho chạy té khói, làm cậu hết sức buồn cười. Luffy vô cùng thắc mắc, họ sợ cái gì chứ? Cậu thấy Zoro đối xử rất tốt với mình mà? Thậm chí đôi lúc còn rất chi là... dịu dàng. 

   Ừm, dùng từ này để hình dung Zoro nghe có vẻ sai sai, nhưng mà nó lại đúng mới lạ chứ. Cứ nhìn cái cách anh chỉnh bước chân để sánh vai bên cạnh cậu đi, cái cách anh vò đầu cậu mỗi khi lỡ thốt ra điều gì ngu ngốc, hay cái cách anh để tâm tới vết thương chưa lành hẳn của cậu... Miệng thì  suốt ngày kêu ca mình đã trưởng thành, mình muốn được đối xử như người lớn, nhưng thực lòng Luffy vẫn khoái cái cảm giác được mọi người yêu thương. Chẳng trách cậu được, bởi ai cũng vậy mà, phải không? Nhưng điều khiến cậu bất ngờ nhất về Zoro lại là chuyện khác. Bỏ qua thân hình cao lớn rắn chắc, bỏ qua khí chất cool ngầu tự nhiên, thì anh thực ra lại là... một tên mù đường nặng. 

   Ngay bản thân Luffy cũng chẳng thuộc loại nhớ đường tốt gì cho cam, nhưng nếu so sánh cậu với Zoro thì đúng thật là gà mờ. Căn bệnh mù đường của anh phải gọi là hết thuốc chữa. Có ai chỉ đi thẳng thôi cũng lạc được như thế không!? Lạc một lần, cậu hơi bất ngờ, còn trêu trọc lại anh. Lạc hai lần, thôi thì cậu thông cảm. Nhưng rồi lần 3, lần 4 cứ liên tiếp nối đuôi nhau xuất hiện, dù có là Luffy đi chăng nữa thì cũng hết chịu nổi. Bực mình hết sức! Tìm được anh trong cái biển người này cũng đâu có dễ? Một lần lạc là kiếm mệt thấy cha cậu luôn chứ chẳng chơi! Thế là trước khi lần đi lạc thứ 5 kịp xuất hiện, Luffy kiên quyết đòi dắt tay anh đi đường, mặc kệ ánh mắt soi mói của những người xung quanh. Lạ một điều là Zoro cũng để nguyên cho cậu nắm tay dắt đi, mặc dù bản mặt cau có của anh hiện lên vài vệt đỏ khả nghi, còn đổ ngược lại cho cậu mới là đứa đi lạc. Cứ thế, người dân được dịp chiêm ngưỡng cảnh một lớn một nhỏ dắt nhau qua từng con phố, trông cũng khá dễ thương đó chớ! 

-----------  

   Sáng hôm ấy, hai người đi ngang qua một cánh rừng. Trận mưa rào đêm qua để lại nền đất ẩm ướt trơn trượt. Cái mùi tanh tanh, còn có chút ngòn ngọt của mặt đất sau mưa len lỏi khắp không khí, không gian thiên nhiên thoáng đãng khiến tinh thần Luffy phấn chấn hẳn lên. Đi được một lúc, Zoro bỗng hỏi cậu một vấn đề anh chưa từng đề cập tới bao giờ.

   " Này Luffy, cậu... có nhớ mùa hè 10 năm trước không?" 

   " 10 năm trước lận á?..." - Luffy nhíu mày cố suy nghĩ nhưng rồi nhanh chóng bỏ cuộc. 

   " Lâu lắm rồi sao mà tớ nhớ được chứ?... Mà cậu hỏi chi vậy?" 

   Zoro lặng im một lúc rồi thở dài: 

   " Chẳng có gì đâu, đừng bận tâm." 

   Nhưng càng nói thế thì Luffy lại càng tò mò. Vừa định mè nheo xem Zoro muốn nói điều gì thì cả 2 bỗng nghe tiếng ngựa phi ồn ào từ đằng xa. Một giọng nói không thể nào quen thuộc hơn hô lớn: 

   " Mau đi tìm hoàng tử về ngay cho ta, nhanh nhanh cái chân lên! Ai chậm nhất sẽ phải hít đất 1000 cái! " 

   " Rõ, thưa ngài Shanks!!!"

   " Ôi trời ơi, biết ngay mà! Zoro, trốn mau lên!" - Luffy chỉ vừa kịp túm lấy cánh tay anh, nhắm mắt chui bừa vào một bụi rậm gần đó thì đoàn lính ngay lập tức phóng vụt qua. Luffy còn nghe rõ tiếng chú Shanks nghiến răng, làm cậu toát mồ hôi: 

   " Thằng nhóc chết tiệt này! Dám để lại cái thư tay rách nát rồi trốn nhà đi, chú mà tóm được nhóc về là chuẩn bị tinh thần ăn hành sấp mặt nghe con trai!"  

   " Này, Luff..." - Zoro bỗng nhiên lên tiếng. 

   " Suỵt!!!" - Luffy đưa ngay bàn tay lên chặn miệng anh, cố gắng nghe ngóng động tĩnh phía trên. 

   Khi đã không còn âm thanh gì nữa, chắc chắn đám người kia đã đi thật xa, cậu mới thở phào nhẹ nhõm, ló đầu ra khỏi bụi rậm.

   " Ôi nguy hiểm thật, suýt nữa thì bị tóm" 

   Zoro nhăn mặt: 

   " Sao lại phải trốn?... Hoàng tử? Bỏ nhà đi? Đừng có nói với tớ là cậu..."

   " À hehe... Thực raaa..." - Hai mắt cậu đảo lia lịa nhưng nhất quyết không chịu nhìn vào mắt Zoro, cái miệng chu lên đánh trống lảng trông đến là dễ thương.  

   " Thực ra gì?" - anh nheo mắt.

   " Ahhh được rồi, tớ nói là được chứ gì! Thực ra cha tớ là quốc vương D.Dragon của vùng biển Đông, tớ chỉ là ra ngoài chơi vài ba ngày nhưng quên không xin phép thôi mà..."

   " ... " 

  Cốc! 

   " Úi cha! Đaauuu!!" 

   " Rõ là tên ngốc mà."  - Thở dài. 

   " Thôi mà, tại họ chẳng bao giờ cho tớ ra ngoài chơi cả. Cứ ở nhà thêm nữa thì người tớ mốc meo lên mất. Bỏ qua chuyện đó đi, giờ ta đi tiếp nào Zor... Úii!!"

   Luffy bất chợt hô lên. Cậu vừa lùi ra sau định lấy đà để nhảy ra khỏi lùm cây thì trượt chân vì mặt đất lúc này vẫn còn khá ẩm ướt. Vừa phải trốn gấp quá nên chẳng ai để ý khuất ngay phía sau lưng là một con kênh lớn. Luffy lập tức mất trọng tâm, cả người cậu rơi ùm xuống dòng nước lạnh. 

   " Ối... hộ..c... Chết t...ớ..rồ..i...ọc ọc..."

   Từ trước đến giờ Luffy luôn là đứa trẻ can đảm và nghịch ngợm, trò gì cũng dám làm, chỉ có duy nhất một thứ làm cậu thất vọng về bản thân đó là... không biết bơi. Có làm cách mấy, thử bao nhiêu lần thì cái thân bé nhỏ của cậu cũng chìm nghỉm, chẳng bao giờ nổi lên được, điều đó từng khiến cậu bị các anh trêu chọc không biết bao lần. Và lần này cậu rơi xuống quá bất ngờ nên cũng chẳng kịp lấy hơi để nín thở. Nước từ bốn phía tràn vào mũi, vào miệng, làm mắt cậu nhòe đi, tai ù đặc, tay chân bất giác vùng vẫy hoảng loạn. Cổ họng cậu bỏng rát, lồng ngực trướng căng đau đớn, cậu cố gắng đạp chân thật mạnh để giữ cho mặt mình nổi lên trên làn nước, nhưng càng cựa quậy, dòng nước vô tình càng nhấn chìm cậu xuống đáy, quần áo lúc này càng nặng như đá tảng. Luffy dần đuối sức, hai mắt mờ dần, hơi thở dường như không còn hiệu lực. Cảm giác sợ hãi, khó thở rồi cuối cùng là tuyệt vọng bắt đầu tràn ra khắp cơ thể. Trong khoảng khắc mất dần ý thức, hình như có gì đó len lỏi trong kí ức sâu thẳm của Luffy, nhưng cậu chẳng còn đủ tỉnh táo để nhận ra nó là gì. 

   Nhưng mà... cái cảm giác buông xuôi này, sự lặng im chết chóc đang lan dần tới từng thớ thịt, từng đầu ngón tay... Sao mà lại... quen thuộc quá

   Giữa cơn mê man, Luffy lờ mờ cảm thấy cơ thể được cánh tay ai đó mạnh mẽ nâng lên trên, đôi môi ấm áp tiếp xúc, truyền cho cậu hơi thở của mình. Nhưng Luffy chẳng còn sức mở nổi mắt nữa, ý thức của cậu chìm hẳn vào bóng đen mờ mịt. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net