17. Nấm "Reju" (p2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     Mọi người ai cũng tản ra, theo công việc trước đó mà làm. Tại nơi phòng khách chỉ còn mỗi cậu và anh. Zoro ngồi trên ghế chiễm chệ mà buông câu hờ hững:

  - Ê Mày xoắn! Tôi đói. Dọn cơm đi!

     Sanji cau mày nhìn chằm chằm vào cái tên ngốc ngạo mạn kia. Hít sâu một hơi, mặc kệ anh có đang bị teo nhỏ hay là trẻ vị thành niên mà cứ tung thẳng một cú vào mặt anh. Dù thể lực đã giảm nhưng may mắn thay thân thủ anh còn nhanh nhẹ né kịp.

  - Nè! Cậu làm gì vậy hả? Điên rồi sao??

  - Đúng rồi đó! Tôi điên mới ở đây trông cậu. Còn muốn ăn á hả? Tự mà lăn vào bếp!!

  - Gì chứ?! Cậu sao cũng như "vợ" tôi. Làm vậy không thấy có chút quá đáng với tôi à?

     Anh giở giọng đáng thương mà trêu ghẹo. Còn cậu đây, mặt thì đã đen như lọ nồi, bàn tay nắm chặt mà run lên, không nói không rằng mà điên cuồng tấn công kẻ gian manh trước mặt.

  - Cmn!! Vợ ngươi? Ai vợ ngươi? Quá đáng? Ai quá đáng?

  - Bình tĩnh! Bình tĩnh nào vợ! _ Anh cũng chả sợ, cứ vừa né vừa châm chọc cậu.

  - MA-RI-MO!! Ngươi đây là chê sống lâu thèm chết sớm chứ gì??

     Cả hai cứ thế mà lao vào đánh nhau. Người đánh người né, người châm chọc người tức giận. Chẳng mấy chốc cái phòng khách trở nên hỗn độn. Ông bà lão nghe tiếng ồn lật đật chạy ra, trước mắt là một bãi chiến trường được bày biện bởi một lớn một nhỏ kia. Ông bà liền vội ngăn lại:

  - Hai cậu! Hai cậu dừng tay lại giùm lão. Nhà lão sập mất! Hai cậu bình tĩnh lại đã. Lão không muốn mùa đông năm nay ở nhà lá đâu. Dừng lại đi!!!

  - Cái ông già này!!

     Hai chàng trai trẻ nghe tiếng can ngăn của ông bà mà cũng dừng lại. Bà bước lại gần, nhỏ giọng khuyên cậu:

  - Có gì từ từ nói nha con. Cậu ấy trúng độc "Reju" cũng khá lâu rồi, tính cách và trí tuệ cũng sẽ thay đổi. Con nên nhường nhịn "cậu bé" ấy nhé!!

     Sanji nghe bà nói mà chỉ biết cười ngượng, trong lòng lại không ngừng gào thét: [[ Bà à! Tên đó mà là "cậu bé"?? Hắn là cáo già đầu xanh láo toét! Làm sao mà nhịn được chứ?! ]]

     Anh đứng một bên cười đắc ý. Bước đến nắm lấy cà vạt cậu kéo xuống, kê ngay tai cậu mà thì thầm: "Mong chiếu cố, Onii-san!". Cũng chẳng quên mà đặt lên khuôn mặt đang đỏ ửng đó một nụ hôn, cười ranh mãnh mà đi về phía bếp. Trước ánh mắt tò mò của hai ông bà, Sanji cứ đứng như trời trồng ở đó, vừa bực vừa vui, gương mặt không biết biểu cảm thế nào ngoài việc ngượng đỏ cả lên.

   ___________________________

     Sanji đứng trong bếp, mặt đỏ bừng, trừng mắt nhìn tên Zoro nhỏ con kia. Hắn bây giờ cao cũng chỉ ngang cằm cậu, nhưng cái gan kia thì chẳng thay đổi, có khi còn to lên hơn nhiều. Tại hắn mà không được dùng bữa cùng hai quý cô. Bây giờ người ở lại dùng cơm chỉ có cậu, anh và hai ông bà chủ nhà. Tâm tình đã không tốt, hắn lại càng khiến nó tồi tệ hơn khi cứ liên tục gọi cậu là "nii-san".

     Nào là "Mày xoắn ni-san, thêm cơm", "Đầu bếp ni-san, thiếu thịt", "Nii-san, món này hết rồi", "Nii-san, mang thêm món kia". Cmn, nếu gọi cậu được như vậy thì cũng phải có một lần gọi đúng tên cậu đi chứ, đã thế còn làm giọng điệu phách lối: [[Hắn ta là đang ra lệnh cho ai vậy? Có thêm từ nii-san cũng chả khiến ngươi dễ thương hơn đâu!!]]

     Hai ông bà cũng phải chịu đựng cái không khí kì quái này. Trên mặt lại hiện lên nét cười [[Họ làm ta nhớ đến gia đình hai đứa con ta. Chúng đã từng ở đây, và cũng đã từng ấp ấm như vậy]].
Ông lão dùng xong bữa cơm, đứng dậy, nụ cười hiện lên gương mặt già nua ấy, ông cảm ơn “ Bữa  tối rất tuyệt” rồi quay lưng đi ra. Bà lão cũng vậy, dọn phần bát đĩa của hai người mang lại bồn nước, rồi nhỏ giọng nói với cậu:

  - Con cũng mau ăn đi. Chén bát cứ để đó, tí ta sẽ rửa cho.

Cậu nghe thế một mực từ chối, bảo bà cứ lên trên với ông, còn lại để cậu dọn. Bà lão dần cũng chịu thua, cười hiền từ rồi cũng quay gót bước đi. Nơi phòng bếp giờ này chỉ còn mỗi cậu và anh - Zoro 13 tuổi.

     Nơi vắng người, cô đầu bếp cô đầu tảo, anh cũng bắt đầu giở trò lưu manh với người ta. Lợi dụng lúc cậu quay lưng rửa bát, liền tấn công ôm lấy eo cậu, đôi tay hư hỏng vuốt ve bờ ngực cậu. Giọng nói non nớt nhưng lại đầy hạ lưu:

  - Nii-san! Không phải hôm nay là ngày ta hẹn hò sao? Anh có muốn tiếp tục không nhỉ? Tôi rất hứng đấy!

     Sanji giật thót, rùng mình khi thấy anh hành động biến thái trong thân hình trẻ con như vậy. Hai thì sờ soạng lung tung, lại dùng chèn vào giữa hai chân cậu mà chà xát hạ bộ, thật khiến người ta đỏ mặt. Cậu lau tay, quay lưng lại đẩy anh ra.

  - Ngưng sờ soạng đi! Tôi đây không có hứng với trẻ vị thành niên, nhất là với đầu xanh non nớt.

  - Chắc chứ?! Tôi lại thấy hình như nơi này của anh đang muốn cương lên~ _ Vừa nói anh vừa tiếng tới luồng tay xuống dưới mà bóp nhẹ.

  - Hm...mm~ Ngươi vô sỉ vừa thôi!!! _ Khuôn mặt đầy ngượng ngùng nhưng vẫn dứt khoát đẩy anh ra.

  - Sao vậy? Không muốn? Chả phải bình thường tôi mời gọi, cậu luôn đồng ý mà?? _ Zoro ngạc nhiên, ánh mắt nghi hoặc nhìn cậu.

  - Lần này không được! Cơ thể cậu đang dần có biến đổi, nếu làm gì ảnh hưởng đến các cơ quan sinh dục khác thì làm sao?!

Anh cũng ngầm đồng ý, rút tay lại, thoái lùi về sau nhưng lại rồi nghe giọng cậu lí nhí nói:

  - Với...với lại, mình đang ở nhà người ta, trong bếp người ta mà làm chuyện đen... đen tối đó, thì thật không nên.

  - Cậu ngại sao?? _ Nhìn ánh mắt tránh né của cậu làm anh muốn cười lớn lên, nhưng rồi lại sợ da mặt cậu mỏng quá rồi giận dỗi, không cho anh đụng tới nữa thì khổ.

     Sanji ngượng đỏ cả mặt, chẳng nhìn thẳng vào anh mà chỉ quay đầu đi tránh né. Zoro thấy cảnh tượng này, quả kiềm lòng không đặng, chỉ muốn nhào tới "ngấu nghiến" cậu. Nhưng Sanji đã nói thế anh cũng chả muốn ép buộc. Zoro tiến tới, kê tay lên sau gáy của cậu kéo xuống mà hôn lên đôi môi ấy. Sau đó lại nhìn đắm đuối vào gương mặt của người kia, đến một lúc cũng thấy tạm thoả mãn, tâm tình tốt cười vui vẻ mà quay lưng đi.

     Đây đã là lần thứ hai trong ngày mà Sanji cậu đơ cả người ra. Tim đập thình thịch mà trong lòng lại thầm mắng anh: “ Tên xảo trá này! Làm gì không biết?! Mình... lỡ "lên" mất rồi~...... Mé nó, vì một thằng nhóc mà cương?! Mình bị biến thái rồi sao? Mình không muốn nhập hội với Franky và tên Marimo thiểu năng kia đâuuuu!!! ”

   ___________________________

     Lúc này Chopper đang nghiên cứu, trông vô cùng căng thẳng. Cậu nhóc đang chuẩn bị nhỏ một giọt dung dịch vào ống nghiệm thì bất chợt có tiếng rõ cửa vang lên. Nhóc tuần lộc giật mình, trượt tay quá đà, thế là một tiếng *Bùm* vang lên. Sanji bên ngoài cùng hoang mang mà mở cửa xông vào.

  - Có chuyện gì sao Chopper?

Nhóc tuần lộc nhìn cậu mếu máo, gương mặt ai oán nhìn cậu:

  - Có đó! Công trình nãy giờ của tôi... đi tông rồi~

     Sanji nhìn xung quanh rồi cũng ngầm hiểu. Cười trừ, bưng mâm cơm đặt lên chiếc bàn sách gần đó.

  - Tôi xin lỗi. Tôi chỉ muốn đưa chút thức ăn... Hay có gì tôi phụ cậu nha?

  - Hông cần đâu. Tôi cũng tìm được vài điểm ở cây nấm này rồi. Làm lại cũng sẽ nhanh thôi. _ Chopper vừa nói, vừa đi lại bàn cơm gắp đồ ăn ngấu nghiến_ Ngon quá đi~ Mơn cậu nhiều, Sanji!

  - Không có gì. Mà cậu đã tìm ra cách điều chế thuốc giải chưa?

  - Chưa nữa! Vì nó có công dụng vi diệu cùng với độc tố kì lạ nên thật khó khăn để tìm hiểu. Nếu điều chế không cẩn thận, có thể không giải được độc lại còn khiến Zoro nhận thêm tác dụng phụ. _ Nhóc ấy - gương mặt sầu muộn đôi chút, rồi lại tiếp tục cấm cuối ăn.

     Sanji nghe cậu nói càng biết rõ sự nghiêm trọng của vấn đề. Không biết bên Usopp và tiểu thư Nami như thế nào rồi. Càng nghĩ cậu càng giận, chỉ vì sự ngu ngốc của anh mà mọi người phải chịu cực thế này. Sau khi giải được độc, cậu sẽ cho hắn biết tay. Rượu chè, cơm nắm, hôn hít, làm tình... cậu cấm hết cho chừa.

     Chờ Chopper ăn xong, cậu bưng mâm ra ngoài, không quên để lại một câu:

  - Cậu cứ yên tâm mà nghiên cứu, có muốn ăn uống gì cứ nói với tôi. Còn thông tin gì thêm về Reju, khi Usopp và Nami-swan về tôi sẽ báo liền cho cậu.

  - Ukm! Cảm ơn cậu Sanji. Tôi sẽ cố đưa Zoro trở về _ nụ cười hồn nhiên nhưng lại đây cương quyết.

   __________________________

     Trời cũng đã khuya, Sanji lau dọn bếp, đưa thêm đồ ăn khuya cho Chopper rồi cũng quay về phòng. Bước vào phòng là thấy tên khùng kia nằm ở chỗ ngủ của mình. Sanji đi đến, kéo tấm chăn ra, nói:

  - Lăn qua kia mà ngủ! Đừng có làm phiền tôi!

  - Ể?! Người yêu với nhau, làm tình cũng đã làm rồi. Ngủ chung thôi có gì mà phiền~

  - Đừng nói thế. Tôi chưa muốn bị cầm đầu.

     Sanji bất lực nhìn tên Marimo cáo già kia đang định giở trò gì. Zoro đây thấy cậu không muốn cho mình ngủ chung, liền giương đôi mắt trẻ con ấy mà làm nũng

  - Đừng vậy. Tôi nhớ mùi hương của cậu. Tôi chỉ muốn ôm cậu ngủ thôi. Không được sao??

     Sanji cậu cũng chả hiểu sao khi thấy cảnh này lại không muốn từ chối anh. Đành gật đầu rồi ôm lấy anh mà chìm vào giấc ngủ. Lần đầu tiên trong đời cậu có cảm giác ôm trọn anh vào lòng. Nhìn tiểu tảo thế này cũng dễ thương ấy nhỉ?


To be continue

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net