22. Linh hồn màu nắng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     Có một điều hiển nhiên ai cũng thấy, ai cũng biết đó chính là Hắc cước Sanji và Kiếm sĩ Zoro của băng hải tặc Luffy không ưa nhau. Họ suốt ngày chỉ biết cãi lộn xong đánh nhau, đánh nhau xong lại cãi lộn, họ dành cho nhau những lời châm chọc, mỉa mai. Nhưng đâu có ai ngờ được hai người bọn họ lại là một đôi, cái cặp đôi lạ đời "bằng lòng không bằng mặt". Đằng sau những bất hoà ấy là tình yêu nồng cháy cùng tính chiếm hữu đối phương thầm kín.

     Thoạt nhìn có thể thấy được lòng chiếm hữu thể xác Sanji của Zoro rất cao, nhưng Sanji cậu thì lại không. Có đôi khi thấy cậu sẽ khá hững hờ, phớt lờ đoạn tình cảm ấy, nhưng đó cũng chỉ là vẻ bề ngoài của cậu. Trong thâm tâm, cậu cuồng si Zoro.

     Sanji cậu u mê anh một cách lặng lẽ như cơn sóng ngầm dưới đáy đại dương, rồi cũng sẽ có lúc cuộn trào lên. Không chỉ muốn chiếm hữu thân xác mà cả trái tim, linh hồn anh cậu cũng muốn có. Nỗi niềm ấy cứ dâng trào trong cậu, nhất là khoảng thời gian cậu thầm thương anh.

     Zoro ban đầu trong mắt cậu chỉ là một tên cướp biển hung tàn, kiêu ngạo với khuôn mặt lầm lì khó ưa. Thế mà cậu lại phải lòng anh, cho đến tận khi đã yêu nhau cậu cũng không thể hiểu được động lực nào lại khiến trái tim này rung động. Nó có lẽ là vì ngày ấy, cái ngày cậu được trở về với ước mơ hồi bé, khát vọng lớn nhất cuộc đời. Cậu ấn tượng với tính cách kiêu ngạo, ngoan cường và cực kỳ lì đòn đó của anh, hình ảnh yếu ớt khi đứng trước Mihawk nhưng linh hồn lại rực lửa, không e dè. Ý chí, niềm tin về những hoài bão của anh là Luffy khi đó là chìa khóa lớn nhất để cậu mở rộng cánh cửa mà bước ra thế giới - nơi thuộc về cậu. Dù lần ấy Zoro không đánh bại được Mắt diều hâu, nhưng trong lòng cậu, anh đã thắng, một chiến thắng đầy danh dự.

     Khi gia nhập đội, cậu cũng đã hiểu anh hơn. Zoro anh chả để lại được điểm tốt nào trong cậu ngoài trừ cuộc chiến kia cả. Một người lúc nào cũng lười biếng, suốt ngày chỉ biết ngáp ngắn ngáp dài, hết tập luyện rồi lại rượu bia, đã thế còn lải nhải quanh tai cậu phải nấu cái này cái kia. Nhưng khi con người ấy trở nên nghiêm túc, ánh mắt trở nên sắt bén như những thanh kiếm cắt đứt tất cả giác quan của cậu. Sanji tê dại trong đôi mắt ấy.

     Ngoài vẻ lười nhát hay lạnh lùng vô tâm kia, thì con người thật của anh lại mang cho cậu hơi ấm. Những lúc cô đơn trên con thuyền trong màn đêm tĩnh mịch giữa đại dương mênh mông, người sưởi ấm, động viên cậu là anh. Cậu nghĩ đến anh cũng chả biết điều đó đâu, những lời anh nói có lẽ chỉ là những lời tâm sự của chính anh, những lời anh tự nhủ cho bản thân nhưng với cậu nó khiến cho cơn gió đêm kia trở nên ấm áp lạ thường. Những lời anh nói chưa bao giờ lãng mạn, dịu êm như tiếng nói ngọc ngà của các quý cô, nó lúc nào cũng cộc lốc, lạnh lùng đầy cứng rắn như sắt đá, thế nhưng nó cho cậu đúng thứ cậu cần. Dần dần anh trở thành bạn tâm giao của cậu, anh trở thành điểm tựa mỗi khi cậu yếu lòng và cũng dần dần cậu thầm yêu người bạn ấy.

     Cậu quan sát anh, hiểu anh, yêu anh như cái cách cậu hiểu bà yêu nấu ăn vậy. Cậu muốn người trước mặt kia thuộc về mình, muốn nói những lời yêu thương, muốn thân mật, nuông chiều anh. Nhưng tình yêu của cậu là sai trái, cậu là đồng đội của anh, anh và cậu là nam nhân, vốn từ đầu đã không có điểm kết cho cả hai. Đã có khoảng thời gian Sanji sống trong hoảng loạn. Cậu bất định trong tình yêu, cậu nghi ngờ bản thân, cậu đổ lỗi cho số phận, tự hỏi bản thân mình kì lạ như vậy có phải do mình là sản phẩm lỗi trong quá trình nhân tạo của ba, những cảm xúc sai lầm trong trái tim này chắc chỉ là nhất thời, rồi một ngày nào đó nó sẽ như quá khứ đen tối khi mà biến mất. Và cũng từ khi ấy, cậu tập ghét anh.

     Cho dù tính cách ta không hợp, hay cãi vã bất hoà, nhưng trái tim này của cậu đã hướng về phía người, có muốn thay đổi cũng khó. Trong lòng đã dặn sẽ vô tâm, hững hờ thế mà vào ngày sinh nhật của anh, Sanji đã chuẩn bị từ sớm, nấu thật nhiều món anh thích, tặng cho anh một bộ bảo quản kiếm chuyên dụng, đặc biệt còn mua hẳn 4 - 5 thùng rượu. Tối ngày hôm đó, một buổi tiệc rượu linh đình được mở ra với lời nói dối vô lý của cậu đầu bếp là “Ăn mừng vì đã sáng chế được thực đơn mới cho nhóm”. Nhưng với băng hải tặc Luffy thì mở tiệc không quan trọng lí do, ai nấy cũng chả để tâm nhiều mà bắt đầu nhậu nhẹt. Họ uống, uống rất nhiều và cậu cũng vậy. Cậu vừa uống vừa ngắm nhìn những nụ cười tươi vui kia của đồng đội, trong đó có anh - một nụ cười hào phóng đầy thoả mãn, dưới ánh trăng nụ cười ấy càng toả sáng, sáng rực rỡ trong lòng mắt, trong trái tim của con người u mê này.

     Và chính ngày hôm đó, đó là ngày cậu được cảm nhận sâu sắc hơi ấm từ anh. Khi mọi người đã vui chơi đến mệt nhoài, người gục ngay tại chỗ, người tỉnh táo hơn sẽ trở về phòng. Cậu cũng lom khom đứng dậy dọn dẹp đống hoang tàn kia. Nơi căn bếp chỉ còn ánh đèn vàng mờ mịt trong đêm, một cánh tay săn chắc ôm trọn cậu từ phía sau, một mái đầu xanh vùi vào hõm cổ cậu mà hôn hít. Sanji giật mình đẩy mạnh anh ra, Zoro hôm ấy như đã quá chén mà lừ đừ lùi dần về phía sau. Trong cơn say, anh lại tiếp tục bổ nhào tới ôm chầm cậu, cưỡng chế hôn lên bờ môi ấy. Vừa hôn, tay vừa vuốt tóc rồi xoa nhẹ nên tấm lưng, trái tim Sanji đập điên cuồng. Người cậu yêu đang ôm và hôn lấy cậu, mặt Sanji nóng dần, lòng cũng tràn hơi lửa, những nơi anh chạm qua như muốn bỏng lên. Ánh mắt cậu mơ màng, cơ thể cũng dần đáp lại anh.

     Zoro dường như cảm thấy người trong lòng đã chấp nhận, liền không yên phận đè cậu lên sàn nhà bắt đầu sờ soạng rồi trấn lột quần áo của cậu. Sanji cơ hồ chặn lại, nhưng thanh âm trầm ấm kia lại vang lên:

  - Cho tôi đi.

     Sanji ngây người. Đại não bắt đầu chạy hết công suất, cậu nghĩ đây cũng là cơ hội để cậu được ôm thân hình ấy trong lòng, cho dù là trong cơn men nhưng cũng đã có lúc thân thể ấy, sự quan tâm ấy của anh thuộc về cậu. Sanji im lặng, không trả lời cũng chẳng chống trả để mặc cho Zoro cởi bỏ từng lớp quần áo trên cơ thể. Anh cúi người bắt đầu liếm mút, những điểm nhạy cảm trên cơ thể cậu cũng bị anh lần lượt chạm qua.

  - Hmmm.....ahh........

     Zoro anh mỗi lúc lại gấp gáp hơn, anh nhanh chóng chuyển tay xuống chạm vào nơi tư mật kia, không một lời báo trước thẳng tay khai hoang vùng đất mới kia. Lần đầu đột ngột có vật lạ thâm nhập vào nơi mềm yếu làm Sanji đau đớn không thôi.

  - Ahhh..... Đau! Zoro! Rất đau... Ahhh....haa... Lấy ra! Nhanh!

     Sanji cậu thét lên, lấy tay chặn anh lại thế mà dường như Zoro chả nghe thấy, anh tiếp tục cho thêm một ngón nữa vào, rồi đâm chọc. Cậu đau đớn, luôn miệng kêu anh dừng lại. Zoro anh chẳng những không dừng, cứ tiếp tục thêm một ngón tay vào nữa, nơi hậu huyệt đã ôm trọn ba ngón tay của anh mà căng đỏ ra. Nhìn cậu đau đớn kêu gào, anh cúi người hôn lên môi cậu, tay còn lại giúp cậu chăm sóc cậu em đã mềm nhũn vì đau kia. Sanji đau đến nỗi chả quan tâm gì cả, cắn mạnh vào môi anh đến bật máu, cả lưỡi của anh cũng không thoát được số phận. Cậu điên cuồng nghiến răng nghiến lợi chửi rủa anh.

  - ĐỒ KHỐN!! TÊN CHẾT TIỆT!! SAO NGƯƠI KHÔNG ĐI CHẾT ĐI?! HẢ?!!

  - Không sao! Một tí sẽ hết đau thôi. Tin tôi đi!

     Đôi mắt đờ đẫn nhìn lấy cậu, ôn nhu an ủi, môi lên mí mắt đã đỏ ửng kia. Sanji cậu trước lời nói của anh mà lần nữa lại mềm lòng, cắn chặt răng chịu đựng. Anh thấy người dưới đã nhu thuận liền không kiên nể mà rút tay ra thay vào đó là cự vật nóng hổi đang cương cứng. Nơi hậu huyệt bị căng trướng đến không tưởng, mặt cậu cũng dần trắng bệt ra - rất đau. Zoro bị hơi ẩm nóng nơi tư mật mà không để ý đến khuôn mặt khốn khổ của cậu, cứ điên cuồng thúc đẩy, anh cũng chả hề hay biết nơi ấy đã xuất hiện tơ máu.

     Sanji đau đến độ nước mắt rơi ròng rã. Trong lòng cứ thầm nghĩ mọi chuyện rồi sẽ ổn mà cứ thế cắn môi chịu đựng. Cố hít lấy từng hốp khí để điều chỉnh hơi thở. Dần dần phía dưới của cậu tê rần, Sanji cậu dường như chả còn cảm giác được gì, nhưng trong lòng cũng bắt đầu thấy thoả mãn, niềm hạnh phúc dâng lên từng chút một trong buồng tim. Cậu nhìn người đàn ông trước mặt, hắn ta đang ôm lấy cậu, đang hôn cậu, đang âu yếm cậu và hai ta đang làm tình cùng nhau.

     Cậu hạnh phúc ôm chặt lấy anh nhưng rồi cậu lại gắng sức cào mạnh lên tấm lưng ấy, rồi lại đánh vào mặt lòng ngực anh. Trong thâm tâm cậu cứ mãi gào thét: “ Cậu tỉnh táo lại cho tôi! Cậu mở to mắt ra mà xem, người cậu làm tình ngay lúc này là tôi. Là tôi!! Là tôi!! ”. Nước mắt cứ tuôn trào không ngừng, có lẽ là vì cậu đau. Sanji nắm chặt lấy cổ áo anh, tát mạnh vào mặt anh mà hét:

  - Nhìn đi! Cậu nhìn cho rõ tôi là ai?!!

  - Umm... Tôi biết là ai mà.

     Gương mặt anh vẫn vậy, vẫn ôn nhu mà nhìn cậu, nhưng đôi mắt mơ màng kia cùng nụ cười ngây ngô ấy... Cậu có thể tin chúng không ?

     Ánh mắt anh thì ôn nhu đầy âu yếm nhưng hành động cơ thể lại khác. Zoro dồn dập thúc mạnh vào cơ thể cậu đến khi đạt cực khoái mà thoả mãn bắn thẳng vào trong. Cứ hết lần này đến lần khác, đến lúc anh dừng lại cậu cũng chẳng còn sức để di chuyển hay lên tiếng dù chỉ một lời. Gương mặt cậu đờ đẫn, mắt đẫm lệ, sưng húp cả lên. Lúc đó Zoro anh vẫn còn trong men say, cứ đi lấy đại một cái chăn quấn tạm cậu lại, rồi nằm bên cạnh ôm lấy cậu mà đi ngủ.

     Đến sáng, cậu bị đánh thức bởi cơn đau nhói nơi hậu huyệt. Cậu mệt mỏi mở đôi mắt nặng trĩu lên, thấy bản thân nằm cuộn tròn trong vòng tay anh, nhìn gương mặt đang say ngủ kia đến đắm đuối. Sanji cũng chả vội muốn tỉnh dậy, mơ hồ cậu muốn anh biết, muốn anh thấy được những gì anh đã làm với cậu. Bởi lẽ, cậu đang mong anh cảm thấy tội lỗi với mình chăng? Nếu thế cậu sẽ được khắc tên mình trong vòng kí ức cuộc đời của anh, điều đó thôi cũng sẽ thật hạnh phúc.

     Khi anh thức giấc, mọi chuyện đã như những gì cậu mong muốn. Sanji cũng phối hợp với anh giả vờ cậu chẳng biết gì cả và sẽ cố coi nó là tai nạn. Nhưng từ khi đó anh cũng dần nhu thuận với cậu hơn. Sanji cũng chả muốn nó sẽ trôi qua dễ dàng như vậy. Thế rồi một ngày, tên đầu rêu ngu ngốc kia tìm tới cậu, mở lời muốn quan hệ lần nữa, cậu không từ chối. Thế rồi, anh và cậu bước vào một mối quan hệ mới - bạn tình. Trong lòng Sanji cũng rối bời, vừa vui, hạnh phúc nhưng nó cũng rất chua xót. Bao nhiêu tình cảm cậu dành cho anh bây giờ đáp lại là tiếng bạn tình sao ? Bao nhiêu sự yêu thương ấy rồi cũng phải như trước đây, vẫn gói gọn đè lại trong tim ? Mà thôi, có lẽ vậy cũng tốt, dù trong trái tim của anh không có cậu nhưng cậu có anh, có thể xác anh. Được bàn tay to lớn kia ôm lấy cũng là một loại hạnh phúc dù đôi khi nó khiến cậu đau khổ.

     Sanji vốn nghĩ hai ta đến cuối đời chỉ có thể là bạn tình bí mật của nhau. Thế rồi sau 2 năm xa cách, anh lại mở lời ngỏ yêu cậu. Trái tim Sanji sau bao lần bị dày vò đến vỡ vụng nay đã được chữa lành. Mùa đông bủa vây quanh linh hồn này đã được sưởi ấm. Bây giờ, thể xác hay linh hồn anh, cậu đều có. Chúng là của cậu, mãi mãi là vậy.

Hết phần 24 nèeee


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net