4.1/ seungcheol, jeonghan and their advice

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

warning: phần truyện này có sự xuất hiện nhỏ của cheolhan và ở đây họ là một couple, nếu bạn cảm thấy khó chịu có thể bỏ qua phần truyện này, cảm ơn vì sự thông cảm của các bạn.

Cả nhóm có một ngày nghỉ hiếm hoi giữa chuỗi World Tour, ai nấy đều đang suy nghĩ nên đi đâu, làm gì hay chỉ đơn giản là nằm yên trong khách sạn. Những tưởng thời tiết ở Seattle sẽ ẩm ướt và lạnh lẽo như Wonwoo nghĩ, nhưng các cậu lại ở đây vào tháng tám, tháng nóng nhất trong năm của thành phố ảm đạm này.

Mingyu không muốn để phí một ngày đẹp trời thế này chỉ để nằm trong phòng, cậu bèn tự mình tìm một nhà hàng sang trọng và đặc biệt phải nằm trên tầng cao nhất của tòa nhà, cậu đã tưởng tượng ra khung cảnh lãng mạn được cùng Wonwoo ăn tối ở đây rồi. Dù chỉ vừa mới bắt đầu tour diễn thôi nhưng cả hai lẫn mười một người còn lại đều phải quần quật mấy tuần liền, chẳng có lấy một ngày ngơi nghỉ. Đương nhiên là cả chuyện đó nữa, hai người đều quá mệt đến nỗi chỉ có thể nằm vật ra nếu có vài tiếng đồng hồ tự do.

Chưa kể Wonwoo khá chậm trong việc thích nghi với thời tiết và múi giờ nước ngoài, cậu không muốn anh kiệt sức thêm.

Ấy vậy mà đó cũng là điều mà anh nghĩ, anh không thấy cậu ngỏ lời liền nghĩ có lẽ cậu cũng mệt rồi, đến ôm hôn cũng không còn nhiều như trước. Cứ thế hai người đều không đề cập đến nữa, nghĩ rằng đối phương không muốn, dù thật ra đã bức bối lắm rồi.

Nên khi vừa được thông báo cả nhóm có một ngày nghỉ và lời mời đi ăn tối từ Mingyu, anh đồng ý ngay lập tức. Tiết trời khá ấm, không khiến anh quá khó chịu và muốn ra đường ngắm nhìn đây đó. Nhưng ngay bên dưới nhà hàng là khách sạn kia mà, cậu có nghĩ tới không? Liệu Mingyu có nghĩ như anh không? Thật sự chỉ ăn tối thôi à? Làm sao để ngỏ lời cho cậu ấy về những chuyện khác mà hai người có thể làm sau khi ăn xong đây...

Trong lúc vừa cầm điện thoại lướt lướt xem nội thất bên trong khách sạn nơi hai người sẽ đến đó ăn tối, anh cũng đã bước vào phòng của Jeonghan lúc nào không hay. Có lẽ đã như một thói quen, Wonwoo thường tìm đến anh mỗi khi có trăn trở nào đó. Nhưng chưa bao giờ Wonwoo hỏi về chuyện giường chiếu cả. Đây có lẽ là lần đầu rồi.

"Mặt như thế là sao đấy? Lại có chuyện cần anh góp ý à?"

"Cũng... không hẳn ạ. Chỉ là..."

Wonwoo do dự một hồi rồi cũng đưa điện thoại đến trước mặt anh.

"Tối nay Mingyu có dắt em đến chỗ này ăn tối."

"Ừ. Sang trọng nha, được đấy. Rồi sao nữa?"

"Ngay bên dưới nhà hàng này là khách sạn đấy... Em thấy cũng khá ổn..."

Jeonghan nén lại không muốn buột cười trước vẻ mặt nghiêm túc của cậu em mình. Chuyện gì cần biết thì anh cũng biết rồi chứ, chỉ là không ngờ có ngày Wonwoo lại có thể đến tìm mình cho lời khuyên thế này. Nếu vậy thì anh cũng sẽ tận tình giúp đỡ hai người em của mình vậy.

"Mà anh biết đấy... tụi mình..."

"Tụi mình bận quá mà, nhỉ? Không có thời gian để giải tỏa phải không? Anh biết mà."

Wonwoo nếu nói không xấu hổ thì chắc chắn là nói dối rồi, nhưng anh sẽ tin tưởng Jeonghan lần này vậy.

"Anh chỉ em cách này nhé..."

Nói rồi Jeonghan chồm sát tới bên cạnh Wonwoo thì thầm vào tai, sau đó liền thấy cậu em đã ngơ ra rồi.

Mình làm được không đây? Wonwoo nghĩ.

Wonwoo bước ra khỏi phòng tắm sau khi thay đồ xong với vẻ mặt bồn chồn, anh thật sự đã làm theo lời Jeonghan nói, trong lòng không ngừng cầu nguyện mọi thứ sẽ suôn sẻ đúng như kế hoạch, dù cho bên dưới có hơi khó chịu. Anh cố không nhìn xuống dưới nữa rồi tiến về phía Mingyu đang chỉnh lại outfit của mình trước gương.

Không nói gì, anh đến trước mặt Mingyu đưa tay chỉnh cổ áo polo của cậu cho ngay ngắn. Anh rất thích kiểu áo này vì rất tôn dáng, đặc biệt khi Mingyu mặc nó thì anh lại càng thích. Lớp vải dày vừa phải ôm vào khuôn ngực và bờ vai cậu vừa vặn như may riêng vậy.

"Đẹp lắm."

"Anh cũng vậy."

Chỉ với một câu nói của cậu thôi cũng đủ làm Wonwoo vui vẻ, điều đó hiện rõ lên nụ cười của anh. Còn chiếc áo sơ mi đen này hôm nay anh mặc, cậu thích hay không không quan trọng, anh muốn nó bị chính cậu cởi tung nó ra ngay tối nay kia mà.

Hai tay vẫn đặt trên cổ Mingyu, Wonwoo cắn môi chần chừ một lúc rồi mới nhón chân đặt lên môi cậu một nụ hôn. Đã lâu rồi hai người chưa hôn nhau hay dành cho nhau thời gian riêng ngọt ngào thế này. Mingyu thích anh chủ động mà, phải không?

"Đi thôi."

Mingyu gật đầu đầy thỏa mãn, vòng tay qua phía sau eo thon kéo anh ra khỏi phòng.

Dù đã cố tỏ ra bình thản, nhưng dường như Mingyu cũng không giấu nổi vẻ hồi hộp, đến tận lúc cùng anh vào thang máy chật chột, cậu mới mạnh dạn đưa tay vòng qua eo Wonwoo kéo anh xích lại gần mình hơn.

"Chật quá nhỉ?"

"Ừ."

Wonwoo rõ ràng có thể dựa vào mặt kính đằng sau, nhưng anh vẫn chọn nép vào ngực cậu như một phản xạ tự nhiên. Kính thì lạnh lắm, anh có chú cún bự ấm áp này kia mà.

Vừa siết eo nhỏ chặt hơn, cậu vừa lướt nhìn từng người trong thang máy lẫn camera bên trên.

"Camera thì hơi phiền, nhưng không có ai nhận ra chúng ta thật này. Tốt quá."

"Vậy thì sao? Em định làm gì?"

Wonwoo nói nhỏ dù thật ra chẳng có ai ngoại trừ hai người hiểu được cuộc hội thoại này. Mingyu cười khẩy, ghé sát vào tai anh.

"Làm những chuyện chúng ta không thể làm ở Hàn Quốc."

Tuy câu trả lời đúng như anh dự đoán nhưng nó vẫn khiến anh cảm thấy xấu hổ. Mingyu thật ra cũng nghĩ giống anh. Bấy lâu nay hai người chưa từng ngừng bị đối phương hấp dẫn mà, dù có trong hoàn cảnh nào đi nữa. Có vẻ như dù không cần làm theo cách mà Jeonghan đã chỉ thì anh cũng đã sớm đạt được mục đích rồi.

Nhưng anh lờ mờ nhớ tới lúc trước khi hai người rời khỏi khách sạn nơi cả nhóm đang nghỉ, họ đã bắt gặp ánh mắt kỳ lạ của Seungcheol. Dường như Mingyu và anh cả đang giấu anh chuyện gì đó.

Nhưng anh cũng mau chóng quên đi thắc mắc đó, vì cuối cùng thang máy cũng đã lên đến tầng cao nhất, cũng là nhà hàng mà họ đã đặt bàn. Wonwoo thở phào sau khi thoát khỏi cái không khí ngột ngạt trong thang máy, ấy là trước khi bị Mingyu làm cho nóng hơn chỉ bởi một câu nói và cái ôm eo.

Bên trong quần anh vẫn đang khó chịu quá.

Chỉ vừa mới tới nơi thôi mà, anh thậm chí còn chưa làm gì cả. Nhưng sự thật là chiếc quần jeans mượn của anh Jeonghan này... bó sát quá rồi.

"Anh sao thế?" Mingyu vừa kéo ghế cho anh vừa hỏi han.

"Không có gì."

Wonwoo cuối cùng cũng không giấu được vẻ mặt kỳ lạ này, anh cố đợi đến sau khi hai người đã gọi món xong mới nói cho cậu biết.

Phải rồi, những chuyện thế này không thể làm ở Hàn Quốc được đâu.

"Mingyu, anh..."

Wonwoo chần chừ thú nhận, những lời này đến chính anh cũng không ngờ đến có một ngày mình sẽ nói ra, trước mặt cậu, ngay giữa nơi đông đúc thế này.

"Anh đang... không mặc quần lót..."

Dứt lời anh liền mím môi thật chặt, nhắm mắt hồi hộp chờ phản ứng của Mingyu. Phải, đây là chiêu quyến rũ cực kỳ khó hiểu nhưng cũng đầy táo bạo, thách thức mọi cơn ngủ say bên dưới quần của đối phương mà Jeonghan đã chỉ cho anh. Đây thật sự là nguyên văn của anh hai khi truyền đạt cho Wonwoo, khiến anh mất cả nửa ngày để quyết định rốt cuộc mình có nên làm theo không.

"Anh... đã làm như thế bao giờ chưa?"

Wonwoo gãi đầu nhìn người anh đang ra vẻ kinh nghiệm đầy mình và tự hỏi làm sao anh ấy có thể nghĩ ra cách này cơ chứ.

"Làm rồi. Seungcheol thích chết lên được đấy."

Nghe đến đây mắt Wonwoo mới sáng rỡ lên như vừa bắt được vàng.

"Thật... thật ạ?"

Nhưng Seungcheol thích thì chưa chắc Mingyu sẽ thích. Dẫu biết anh có làm gì thì cậu cũng sẽ mê muội thôi nhưng cách này mạo hiểm quá.

"Ừ. Tuy có hơi khó chịu, thậm chí sẽ khiến em... lên ngay vì ma sát nhiều, nhưng mà cố chịu đựng nhé. Phần còn lại cứ để Mingyu lo."

Kết thúc hồi tưởng cũng là lúc anh ngước lên xem thử phản ứng của Mingyu. Cậu có vẻ vẫn chưa hết sốc vì độ táo bạo của anh tối nay, đến nỗi chẳng nói nên lời, một tay vẫn còn đang che miệng. Cậu còn lướt rất nhanh xuống phía dưới của chính mình rồi ngước lên.

"Anh ác thật đấy. Bữa tối còn chưa đem ra cơ mà, em không thể kéo anh ra khỏi đây ngay lúc này đâu dù em muốn làm đến điên lên được ấy!"

Wonwoo nghe vậy cũng sung sướng và xấu hổ chết được, anh chôn mặt xuống bàn vì không muốn để cậu thấy hai má mình đã nóng hôi hổi lên vì ngượng. Mingyu cũng không thể ngăn được mồ hôi đang bắt đầu lăn xuống hai bên thái dương, cậu đưa tay quạt như muốn làm dịu bầu không khí ngượng ngùng này.

"Chà... Tháng nóng nhất của Seattle quả không sai nhỉ?"

Thấy anh vẫn chưa hết ngượng, Mingyu mới đưa tay nâng mặt anh lên.

"Nào, chúng ta đợi được mà, phải không? Với cả, phải lấp đầy cái bụng này đã mới có sức chứ."

Có vẻ thấy một bên má của anh chưa đủ đỏ vì vết tì lên mặt bàn, Mingyu còn bẹo má anh thêm một cái. Vừa quyến rũ vừa đáng yêu thế này, mèo con của cậu đêm nay có muốn thoát cũng không thoát nổi rồi.

Mingyu dường như đang tính toán bao lâu nữa phục vụ sẽ đem đồ ăn ra để làm gì đó, cậu nhỏ giọng hỏi.

"Không mặc như vậy... có khó chịu không?"

Có lẽ cũng sẽ không tới nỗi nào nếu anh mặc một kiểu quần khác thay vì chiếc quần jeans bó này. Anh còn biết nói gì ngoài gật đầu nữa đâu.

"Với cả... hình như chiếc quần jeans đó không phải của anh. Em ít khi thấy anh mặc nó."

Nếu nói ra là anh mượn của Jeonghan thì có phải cậu sẽ biết tỏng kế hoạch này là ý tưởng của ông anh khó đoán ấy không cơ chứ.

"Mà thôi... Em cũng có món quà này cho anh đây. Anh chìa tay ra đi."

Tuy khó hiểu không biết cậu muốn tặng gì cho mình nhưng anh vẫn chầm chậm đưa tay ra. Một thứ kim loại lành lạnh nằm trọn trong lòng bàn tay của Mingyu nhưng khi vào tay anh thì nó không nhỏ như anh nghĩ.

"Là... là nút mông?"

Mingyu gập mấy ngón tay của anh lại để che đi vì nếu có người nhìn thấy thì sẽ phiền đây, cậu cười ranh ma.

"Phải. Trước khi phục vụ đem đồ ăn ra thì anh có ba phút để vào phòng vệ sinh đằng kia..."

Cảm nhận được một giọt mồ hôi vừa lăn xuống một bên má, anh biết phần còn lại cứ để Mingyu lo chính là thứ này rồi.

"... và nhét vào. Anh làm được chứ, Wonwoo?"

tbc.

a/n: đương nhiên là tui bịa vụ có ngày nghỉ giữa tour rồi nên là mọi người bỏ qua sự vô lý hay có lý chỗ đó đi nha =)))

trước giờ tui hong thích viết h mà có sự tham gia của đồ chơi lắm nhưng mà chap này buộc có vì nó kích thích vl =))) ít nhất là đối với tui.

hy vọng mọi người đã đọc vui và mong chờ chap tiếp theo nha. dạo này hình như tui bị writer's block kể cả h lẫn mấy fic bình thường nên là viết được chap này là kỳ tích ó, nếu nó chưa đủ hỏny thì tui sẽ cố gắng ở chap sau nha mấy bà.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net