[109.110.111]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết [109] Mang Thai

*****

Có thai?

An Nhĩ Tư nghiêm trọng hoài nghi chính mình đã nghe nhầm, khóe miệng có chút run rẩy, biểu tình mất tự nhiên nhìn Nhan Tử Dạ trong lòng: "Tiểu Dạ, đùa như vậy không buồn cười chút nào."

"Tôi không nói đùa." Nhan Tử Dạ trực tiếp kéo tay An Nhĩ Tư áp lên bụng mình: "Bọn nó đang ở trong bụng tôi."

Ngay lúc tay An Nhĩ Tư áp lên bụng Nhan Tử Dạ, anh rõ ràng cảm nhận được chấn động. Giống như đang hưởng ứng lời Nhan Tử Dạ vừa nói, An Nhĩ Tư đột nhiên nhớ tới chuyện thiết bị kiểm tra dựng tố sôi trào ban nãy, khó tin hỏi: "Thực sự có thai?"

Nhan Tử Dạ cười khổ: "Thật sự." Yêu xà ngàn năm Nhan Tử Dạ biểu thị khoảnh khắc biết được chân tướng mình thực muốn khóc. Khó trách trước đó linh lực cứ đột nhiên biến mất, hóa ra là ba nhóc con này hấp thu. Trước đó vẫn không cảm nhận được vì chúng vẫn chưa kết trứng. Đêm qua sở dĩ hấp thu nhiều linh lực như vậy chính vì quá trình kết trứng hôm nay.

Nghĩ tới chính mình đường đường là nam yêu cư nhiên lại mang thai sinh trứng như đám nữ yêu, Nhan Tử Dạ quả thực ngay cả tâm muốn chết cũng có. Cậu nghĩ muốn nổ đầu cũng không hiểu được vì sao mình lại mang thai, rõ ràng cậu là nam a!

Mang thai... não An Nhĩ Tư không ngừng bị ba chữ này quét tới quét lui, cả người hoàn toàn ngây ngốc.

Nhân viên y tế vốn còn chưa kịp phản ứng chuyện bán thú nhân thì lại thêm một tin mang thai. Tin tức quá dồn dập, bọn họ biểu thị cần thời gian thích ứng.

Ở một bên khác, Bối Cơ cùng Tạp Mễ Nhĩ còn chưa kịp tới gần thì nghe thấy bên trong truyền tới một tiếng nổ mạnh. Hai người lập tức đẩy nhanh cước bộ, lúc tới phòng Nhan Tử Dạ thì thấy trong phòng để đầy thiết bị, một mảnh hỗn độn.

Tạp Mễ Nhĩ đang định mở miệng hỏi xem xảy ra chuyện gì thì ông vô tình nhìn thấy một cái đuôi màu đỏ thật dài. Đồng tử ông lập tức phóng đại.

"Đó là...." Tạp Mễ Nhĩ ôm ngực, ông cảm thấy tim mình đập nhanh tới sắp đình chỉ. Ông chậm rãi từng bước bước tới gần Nhan Tử Dạ cùng An Nhĩ Tư, thẳng đến khi tận mắt nhìn thấy cái đuôi kia thực sự thuộc về Nhan Tử Dạ mới nhịn không được lùi lại mấy bước, suýt chút nữa đã ngã sấp xuống, cũng may có Bối Cơ đỡ kịp.

"Bối Cơ... anh có thấy không? Có thấy không?" Tạp Mễ Nhĩ kích động túm lấy cánh tay Bối Cơ.

"Thấy được." Bối Cơ cũng thực khiếp sợ.

Sao có thể, bầu bạn An Nhĩ Tư cư nhiên là bán thú nhân? Bán thú nhân trong truyền thuyết?

"Cha, mỗ ba." Tiếng bước chân phía sau làm An Nhĩ Tư bừng tỉnh, anh rốt cuộc cũng hồi phục lại tinh thần, nhìn Nhan Tử Dạ trong lòng, anh lập tức ôm cậu rời khỏi mặt đất, sau đó nói với Bối Cơ: "Cha, lập tức phong tỏa tin tức."

Bối Cơ cũng phản ứng lại, nói với thuộc hạ ở phía sau: "Những người có mặt ở đây nếu không có lệnh tôi, ai cũng không cho phép rời đi. Phong tỏa tất cả tin tức, phòng bị bậc một."

"Vâng." Hai thú nhân đi theo sau Bối Cơ lập tức canh giữ ở cửa, những thú nhân khác khống chế toàn bộ người hầu ở xung quanh. Còn có vài thú nhân tiến tới thu giữ toàn bộ thiết bị thông tin của nhóm nhân viên y tế.

Sự tình trọng đại, nhóm nhân viên y tế của vương thất cũng tích cực phối hợp. An Nhĩ Tư ôm Nhan Tử Dạ tới chiếc giường lớn trong góc. Bị lấy đi thông tấn khí nhưng nhóm nhân viên y tế không chút để ý, hiện giờ lực chú ý của bọn họ hoàn toàn đặt trên người Nhan Tử Dạ, kia mới là trọng điểm a!

Bán thú nhân a, sinh thời cư nhiên để bọn họ thấy được bán thú nhân, này quả thực là món quà quý giá nhất trong cuộc đời bọn họ. Tất cả đều thả nhẹ cước bộ, rón ra rón rén nhích tới gần Nhan Tử Dạ, bọn họ sợ tiếng bước chân quá lớn sẽ dọa Nhan Tử Dạ.

An Nhĩ Tư ngồi ở bên giường nhẹ nhàng gạt đi phần tóc trên trán Nhan Tử Dạ, nhỏ giọng hỏi: "Tiểu Dạ, để bọn họ kiểm tra một chút, được không?"

Nhan Tử Dạ nhíu mày: "Vừa nãy thiết bị kiểm tra vừa tới gần liền bị bọn nhỏ làm hỏng, tôi không biết lần này còn vậy không nữa."

"Không có vấn đề gì, cứ thử xem. Hiện giờ tình huống của em rất đặc biệt, phải kiểm tra rõ ràng tôi mới an tâm." An Nhĩ Tư đặt một nụ hôn lên trán Nhan Tử Dạ, hiện giờ trong đầu anh đều là chuyện Nhan Tử Dạ mang thai nên căn bản không chú ý Nhan Tử Dạ nói là 'bọn nhỏ' chứ không phải 'đứa nhỏ'.

Được Nhan Tử Dạ đồng ý, một nhân viên y tế ở phía sau lập tức cầm thiết bị kiểm tra thai nhi tiến tới.

Tạp Mễ Nhĩ cùng Bối Cơ đứng ngay phía sau nhân viên y tế kia, hai tay bọn họ nắm chặt vào nhau, khẩn trương nhìn đối phương lấy ra một thứ giống như đèn pin từ trong chiếc hộp màu trắng.

Mở hộp dụng cụ, nhân viên y tế cầm thiết bị chậm rãi bước tới gần Nhan Tử Dạ. Bởi vì quá khẩn trương nên bàn tay cầm thiết bị có chút run rẩy.

An Nhĩ Tư thấy vậy thì nắm lấy bàn tay của người nọ, tiếp đó nói với nhóm nhân viên y tế còn lại: "Đổi người khác tới."

Nghe An Nhĩ Tư muốn đổi mình, gương mặt nhân viên y tế kia lập tức xụ xuống, chỉ hận không thể lập tức tát mình một bạt tai. Này thì khẩn trương, này thì không khống chế được mình, hiện giờ cư nhiên đánh mất cơ hội kiểm tra bán thú nhân.

Nhân viên y tế kia lưu luyến đưa thiết bị kiểm tra cho một nhân viên khác. Người thay thế tuy cũng thực khẩn trương, thực kích động nhưng ông cố gắng khống chế bản thân. Sau khi hít sâu một hơi thì cầm thiết bị chậm rãi đưa tới gần bụng Nhan Tử Dạ.

Khoảnh khắc thiết bị áp lên bụng Nhan Tử Dạ, tất cả mọi người đều ngừng thở, trong phòng im ắng tới mức ngay cả một cây kim rớt xuống đất cũng có thể nghe thấy. Nhan Tử Dạ thậm chí có thể nghe thấy tiếng tim đập cấp tốc của An Nhĩ Tư đang ngồi bên cạnh.

Thiết bị kiểm tra áp lên bụng Nhan Tử Dạ ba giây nhưng không xuất hiện tình trạng bị hủy như vừa nãy, Nhan Tử Dạ thở phào một hơi. Xem ra vừa nãy bọn nhỏ cũng không phải cố ý, nhất định là vừa nãy kết trứng nên không thể khống chế được năng lượng phá hủy thiết bị. Nhỏ như vậy đã có năng lực công kích, ba nhóc con này không đơn giản a!

Bình thường năm giây thoáng cái đã trôi qua, nhưng đối với mọi người đang chờ đợi kết quả kiểm tra trong phòng thì nó dài như cả thế kỷ.

Rốt cuộc, năm giây trôi qua, màn hình trên thiết bị kiểm tra lóe sáng, số liệu xuất hiện trước mắt mọi người.

Chỉ số dựng tố: 300 (giá trị siêu cao, xác nhận có thai)

Chỉ số khỏe mạnh của ấu thể: 98 (rất khỏe mạnh)

Thời gian mang thai: 10 ngày (đã hình thành trứng)

Chỉ số khỏe mạnh của mỗ thể: 58 (dinh dưỡng không đủ, thể lực không đủ, đề nghị lập tức bổ sung dinh dưỡng)

...

Hai chữ 'mang thai' thật to không ngừng lóe sáng kia quả thực muốn chọt mù mắt mọi người. Thật sự đã mang thai, hơn nữa đứa nhỏ trong cơ thể cũng đã kết trứng. Đã kết trứng đại biểu nó đã vượt qua thời kì nguy hiểm, sẽ không dễ dàng mất đi hoặc bị gen cường đại của cha mình cắn nuốt.

"Tôi phải làm cha rồi?" Hai tay An Nhĩ Tư kiềm chế không được run rẩy, đột nhiên anh quay qua cười nói với Nhan Tử Dạ: "Tiểu Dạ, muộn thế này vẫn chưa ăn sáng, em nhất định đói lắm rồi. Tôi đưa em về phòng nằm nghỉ một chút, tôi lập tức đi làm bữa sáng cho em." Nói xong, An Nhĩ Tư cẩn thận đắp chăn lên người Nhan Tử Dạ rồi ôm cậu đi qua căn phòng kế bên.

Thẳng đến khi hai người biến mất khỏi phòng, mọi người mới hồi phục lại tinh thần.

Nhân viên y tế đang định đuổi theo thì bị Bối Cơ cản lại.

"Thực có lỗi, bởi vì sự tình trọng đại nên khoảng thời gian này mọi người không thể rời khỏi hoàng cung. Tất cả phải lưu lại, về phần bên gia đình mọi người, sẽ có người thông báo." Nói xong, Bối Cơ ra thủ thế với thú nhân ngoài cửa, bọn họ lập tức tiến vào dẫn nhóm nhân viên y tế đi.

Cả quá trình nhóm nhân viên y tế chẳng những mất hứng mà ngược lại hưng phấn vô cùng. Vốn bọn họ đã định đề nghị lưu lại, có thể tự mình tiếp xúc với bán thú nhân, hơn nữa còn có thể kiểm tra, hiểu biết tình huống của bán thú nhân, này quả thực là nằm mơ cũng cười tỉnh. Bọn họ sao có thể phản kháng a!

Đồng thời Bối Cơ cũng phân phó xuống, bắt đầu từ giờ phút này cả hoàng cung bắt đầu canh phòng nghiêm ngặt. Đặc biệt là khu đình viện của An Nhĩ Tư, Bối Cơ phái tới mười mấy ám vệ cấp S cao cấp âm thầm bảo hộ Nhan Tử Dạ. Sau đó mới dẫn Tạp Mễ Nhĩ rời đi.

"Sao lại bảo tôi đi, tôi còn muốn qua xem Tiểu Dạ a!" Tạp Mễ Nhĩ thực bất mãn với hành vi kéo mình rời đi của Bối Cơ. Bầu bạn của con trai cư nhiên là bán thú nhân, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, Tạp Mễ Nhĩ căn bản không thể tin được. Hơn nữa Nhan Tử dạ cư nhiên còn đang mang thai, có hậu đại của gia tộc Á Bá Lan bọn họ, kinh hỉ này quá đỗi đột nhiên, cả người Tạp Mễ Nhĩ vẫn còn bị vây trong trạng thái hưng phấn.

Bối Cơ nói: "Trước tiên để nó nghỉ ngơi một chút, em cũng thấy đấy, nó cùng An Nhĩ Tư cũng mới biết chuyện mang thai thôi, trong lòng khẳng định không bình tỉnh, chúng ta tạm thời đừng quấy rầy, để Tiểu Dạ nghỉ ngơi một chút."

Tạp Mễ Nhĩ bừng tỉnh: "Đúng đúng, trước cứ để Tiểu Dạ nghỉ ngơi một chút, vừa nãy tôi thấy sắc mặt nó tựa hồ không tốt lắm, kết quả kiểm tra cũng nói Tiểu Dạ không đủ dinh dưỡng. Này sao có thể, phải bồi bổ a. Tôi lập tức bảo người tìm chút dựng quả tới, dựng quả rất tốt cho giống cái bổ sung dinh dưỡng." Tạp Mễ Nhĩ vừa nhớ tới Nhan Tử Dạ thì lại nghĩ tới đứa nhỏ trong bụng cậu, khóe miệng cũng sắp nút ra. Hiện giờ đầu óc ông chỉ nghĩ tới việc bồi bổ cho Nhan Tử Dạ.

An Nhĩ Tư ôm Nhan Tử Dạ về phòng mình, sắc mặt bình tĩnh hôn trán Nhan Tử Dạ rồi nói: "Tiểu Dạ, em chờ một chút, bữa sáng sẽ có ngay." Sau khi chỉnh chăn kĩ càng, An Nhĩ Tư lọng cọng rời đi.

Vừa nãy Nhan Tử Dạ còn cảm thấy kỳ quái, sau khi biết cậu mang thai, An Nhĩ Tư tựa hồ không có phản ứng gì đặc biệt. Bất quá nhìn tướng đi lọng cọng của An Nhĩ Tư, Nhan Tử Dạ mới biết không phải anh không có phản ứng mà là căn bản không biết nên phản ứng thế nào.

Kỳ thực không chỉ An Nhĩ Tư, ngay cả bản thân Nhan Tử Dạ cũng chưa hồi phục tinh thần. Cậu nghĩ muốn nổ đầu cũng không hiểu vì sao mình lại mang thai. Cậu rõ ràng đã trọng sinh vào thân xác một thú nhân, cho dù linh hồn có thể cải tạo thân xác này thì cũng chỉ là cải tạo nó trở thên phù hợp với linh hồn cậu mà thôi. Đâu thể nào cải tạo tới mức trở thành giống cái a!

Một khi đã vậy, vì sao cậu lại mang thai? Đột nhiên, trong đầu Nhan Tử Dạ hiện lên những lời Tân Địch đã nói. Bán thú nhân, Tân Địch nói cậu có huyết thống bán thú nhân, cậu có dấu hiệu phản tổ.

Trước kia nguyên chủ không thể biến về hình thú, Nhan Tử Dạ cứ tưởng là vì trúng độc, thế nhưng hiện giờ ngẫm lại, có lẽ trước kia có lẽ là vậy. Thế nhưng sau khi cậu tới thì cậu đã cải tạo thân thể nguyên chủ. Trong quá trình đó có lẽ cậu đã vô ý hoàn thiện gen bán thú nhân.

Nghĩ tới lần kết yêu đan thất bại, có lẽ khi đó cậu đã hoàn thiện gen bán thú nhân nên mới thất bại. Biến thành bán yêu thể.

Nói cách khác, bắt đầu từ ngày cậu trọng sinh tới Lam tinh thì thân thể này cũng phản tổ thành công, trở thành bán thú nhân.

...

Hoàn Chương 109.

Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết [110] Ấm Áp

*****

Trong phòng bếp vương thất, An Nhĩ Tư thoăn thoắt xử lý nguyên liệu nấu ăn, bất quá nếu nghiêm túc quan sát thì sẽ nhìn ra ánh mắt anh không có tiêu điểm. Động tác trên tay không hề ngừng nghỉ nhưng tâm tư không đặt trên mớ nguyên liệu kia.

Mình làm cha rồi, mình có huyết mạch, có hậu đại, hơn nữa hậu đại này còn có cả gen của Tiểu Dạ. Đó là một tâm tình thực kỳ diệu, An Nhĩ Tư không biết nên hình dung nó thế nào.

Từ khi quyết định ở cùng một chỗ với Nhan Tử Dạ, An Nhĩ Tư không nghĩ tới việc có hậu đại của chính mình. Thế nhưng bất thình thình lại nói anh sắp làm cha rồi, một chút thời gian thích ứng cũng không có.

Nghĩ tới không bao lâu nữa sẽ có một đứa nhóc dùng âm thanh non nớt gọi mình là cha, gọi Nhan Tử Dạ là mỗ ba, khóe miệng An Nhĩ Tư liền nhịn không được nhếch lên, mỉm cười ngây ngốc.

Cũng may, bộ dáng này của anh không bị ai nhìn thấy, bằng không hình tượng ôn hòa nhã nhặn của anh sẽ bị phá hỏng.

Sau khi lật lật miếng thịt trong chảo vài lần, động tác của An Nhĩ Tư hơi khựng lại. Chậm đã, Tiểu Dạ tựa hồ không phải bán thú nhân chân chính, kia sao lại có thể mang thai?

Chẳng lẽ gen bán thú nhân trong cơ thể Tiểu Dạ đã hoàn thiện? Thế nên mới mang thai? Tựa hồ chỉ có cách giải thích này mà thôi.

An Nhĩ Tư không hề hay biết, mình cùng Nhan Tử Dạ đã có chung một suy nghĩ.

Làm xong bữa sáng, An Nhĩ Tư tự bưng tới trước mặt Nhan Tử Dạ.

Bởi vì linh lực lại một lần nữa bị hấp thu nên Nhan Tử Dạ không thể biền về hình người, chỉ có thể duy trì trạng thái bán yêu ngồi ở trên giường.

Sáng sớm hết kiểm tra lại tới biến thân, Nhan Tử Dạ sớm đã đói meo, vừa thấy thức ăn thì lập tức càn quét như giông tố. Phần ăn của năm người nháy mắt đã bị cậu xử lý xong.

Ăn xong, Nhan Tử Dạ nhận lấy khăn tay An Nhĩ Tư đưa qua xoa xoa miệng, sau đó hỏi: "Thịt hôm nay hình như không phải thịt cô lỗ thú, cũng không giống bất kì loại nào tôi từng ăn trước kia."

Vị giác của Nhan Tử Dạ rất mẫn cảm, chỉ cần có chút khác biệt cậu sẽ nhận ra ngay. Tuy thịt hôm nay khá tương tự thịt cô lỗ thú nhưng càng non mềm hơn, hơn nữa lúc ăn vào bụng có cảm giác thực ấm áp.

"Là thịt cô lỗ thú, chẳng qua là cô lỗ thú cấp SS sơ cấp thôi. Theo kết quả kiểm tra thì em đang thiếu dinh dưỡng trầm trọng." Nhìn gương mặt nhỏ nhắn còn không lớn bằng bàn tay mình của Nhan Tử Dạ, tựa hồ so với trước kia còn gầy hơn. Hơn nữa gần nhất tinh thần lực cũng không quá tốt, nhất định là nhóc con trong bụng đã hấp thu hết toan 2bo65 chất dinh dưỡng của Tiểu Dạ.

Nghĩ vậy, ánh mắt An Nhĩ Tư có chút dọa người nhìn về phía phần bụng vẫn chưa gồ lên của Nhan Tử Dạ.

Cảm giác ánh mắt An Nhĩ Tư nhìn về phía bụng mình không quá thân thiện, Nhan Tử Dạ nhíu mày: "An Nhĩ Tư, anh làm sao vậy?" Chẳng lẽ anh không thích đứa nhỏ?

"Nó hấp thu hết chất dinh dưỡng của em, lại còn không ngừng hấp thu linh lực. Tiểu Dạ, đối với tôi mà nói, em quan trọng hơn bất kì ai khác, cho nên, nếu đứa nhỏ này uy hiếp tới sự an toàn của em thì tôi tình nguyện không cần nó." An Nhĩ Tư thật sự rất sợ mất đi Nhan Tử Dạ, tuy anh cũng rất thích đứa nhỏ này nhưng nếu phải đổi bằng sức khỏe hay sinh mệnh của Nhan Tử Dạ thì anh thà không cần.

Nghe An Nhĩ Tư vậy, Nhan Tử Dạ liền ngây ngẩn cả người. Thân phận hiện giờ của An Nhĩ Tư chính là người thừa kế vương thất Á Bá Lan, hậu đại đối với anh rất quan trọng. Thế nhưng anh lại không để tâm tới đứa nhỏ mà chỉ lo lắng cho cậu. Tình nguyện không cần đứa nhỏ cũng không muốn cậu bị thương tổn?

Đột nhiên cậu cảm thấy trong lòng thực ấm áp, cũng có chút chua xót.

"Tiểu Dạ, em có thích đứa nhỏ này không?" An Nhĩ Tư ngồi bên giường vòng tay qua ôm lấy bả vai Nhan Tử Dạ, để cậu tựa vào lòng mình. Vừa nãy anh vẫn luôn nghĩ đứa nhỏ này liệu có uy hiếp tới sức khỏe của Nhan Tử Dạ hay không mà quên mất một điều căn bản, liệu Nhan Tử Dạ có muốn đứa nhỏ này hay không.

Dù sao trước đó Nhan Tử Dạ vẫn là giống đực, đột nhiên bị thay đổi thể chất lại còn mang thai, như vậy Nhan Tử Dạ sẽ nghĩ thế nào, em ấy có muốn đứa nhỏ này không?

Nhan Tử Dạ hiểu được ý An Nhĩ Tư, cậu hơi nghiêng đầu hỏi: "Nếu tôi không muốn đứa nhỏ thì sao?" Lúc sức khỏe cùng sinh mệnh của cậu bị uy hiếp, An Nhĩ Tư đã chọn cậu. Nhưng nếu cậu vẫn khỏe mạnh bình thường nhưng lại không muốn có đứa nhỏ thì An Nhĩ Tư sẽ chọn lựa thế nào?

An Nhĩ Tư nghiêm túc nhìn Nhan Tử Dạ một cái, sau đó mỉm cười: "Nếu Tiểu Dạ không thích thì bỏ đi. Đứa nhỏ này vốn nằm ngoài dự đoán của chúng ta."

"Vì cái gì? Anh không phải rất cần một người thừa kế à? Tôi việc gì cũng không có, chỉ là bốc đồng không muốn đứa nhỏ này mà thôi, chẳng lẽ anh không tức giận à?" Cũng không biết có phải vì mang thai hay không, Nhan Tử Dạ phát hiện chính mình tựa hồ có chút xét nét.

"Tiểu Dạ, nếu đổi lại, người đột nhiên mang thai là tôi thì tôi cũng rất khó thích ứng. Có lẽ tôi cũng không thể tưởng tượng được, cũng có chút kháng cự. Tuy tôi thực hi vọng em lưu lại đứa nhỏ này, nhưng nếu em thực sự không thích thì tôi không muốn miễn cưỡng. Tôi đã nói rồi, chuyện Tiểu Dạ không thích tôi cũng không thích." An Nhĩ Tư nói rất kiên quyết, không hề có chút do dự nào. Không có gì quan trọng hơn Nhan Tử Dạ, anh không hi vọng vì vấn đề đứa nhỏ mà hai người nảy sinh bất hòa. Nói anh ích kỷ hay vô tình cũng được, anh chỉ cần Nhan Tử Dạ.

Nhịn không được vươn tay xoa nhẹ gương mặt An Nhĩ Tư, Nhan Tử Dạ lộ ra nụ cười sáng lạn, có thể tìm được một người bầu bạn như vậy, Nhan Tử Dạ cảm thấy mình trọng sinh tới nơi này thực đáng giá.

Nắm tay An Nhĩ Tư đặt lên bụng mình, Nhan Tử Dạ lộ ra nụ cười tinh nghịch: "An Nhĩ Tư, nếu tôi nói, ở đây không chỉ có một đứa nhỏ thì sao?"

"Cái gì?" Không phải chỉ có một đứa? Hô hấp An Nhĩ Tư rõ ràng trở nên dồn dập: "Tiểu Dạ, ý của em là..."

Nhan Tử Dạ nhìn bụng mình, ôn nhu nói: "Nơi này, có ba quả trứng, vì thế không phải đứa nhỏ mà là bọn nhỏ. Ba đứa nhỏ, cho dù không thích thì thôi cũng không thể từ bỏ ba sinh mạng. Huống chi, tôi cũng thực thích chúng."

"Thật sự?" Bàn tay An Nhĩ Tư đang đặt trên bụng Nhan Tử Dạ khẽ run rẩy nhè nhẹ, nụ cười trên mặt cũng cứng đờ. Khóe miệng cậm rãi run rẩy.

Nhan Tử Dạ nghiêm túc gật đầu: "Thật sự."

An Nhĩ Tư hưng phấn nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy Nhan Tử Dạ, sau đó kích động nói: "Cám ơn Tiểu Dạ, cám ơn em đã lưu lại bọn nhỏ." Tất cả bất an đã được lời nói của Nhan Tử Dạ đánh tan. Hóa ra bầu bạn cũng thích bọn nhỏ, thật tốt!

Nhan Tử Dạ tựa vào lòng An Nhĩ Tư, lắng nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của anh, sâu kín nói: "Ngàn năm ở địa cầu, tôi kì thực rất tịch mịch. Không có thân nhân, không có bằng hữu. Đối với tôi mà nói, sinh mệnh của nhân loại quá ngắn ngủi, chỉ nháy mắt đã chấm dứt. Thế nên tôi không dám thân cận với bọn họ, tôi sợ có tình cảm thì khi bọn họ mất đi, tôi sẽ thương tâm. Sau khi tới nơi này, kế hoạch không thể ngăn cản được biến hóa. Tôi quen biết anh, quen biết nhóm Áo Đức Kỳ. Hiện giờ lại có thân nhân lưu trữ huyết mạch của mình, tôi đột nhiên cảm thấy mình chưa từng hạnh phúc tới vậy."

Nói xong, Nhan Tử Dạ cảm thấy mắt có chút chua xót: "Theo tu vi gia tăng, tuổi thọ của tôi cũng trở nên vô hạn, An Nhĩ Tư, nếu anh quyết định ở cùng một chỗ với tôi thì phải không ngừng tu luyện, phải trở thành cường giả SSS, thậm chí là thú nhân càng mạnh hơn nữa. Tôi không hi vọng có một ngày phải tận mắt nhìn anh rời đi." Nghĩ tới khả năng này, trái tim Nhan Tử Dạ thực đau đớn.

"Sẽ không, nếu thực sự có ngày đó, tôi tuyệt đối sẽ đi chậm hơn Tiểu Dạ một bước, bởi vì tôi không nỡ để e khổ sở." An Nhĩ Tư gác cằm lên đỉnh đầu Nhan Tử Dạ, cọ cọ.

"Ừm." Nhan Tử Dạ cũng vươn tay ôm lấy thắt lưng An Nhĩ Tư, cười thực vui vẻ.

Bầu không khí ấm áp hạnh phúc lan tràn trong phòng.

Mà lúc này tin tức đính hôn của hai người cũng đang gây sốt trên mạng tinh tế.

'Cái gì? Vương tử đế quốc Á Bá Lan muốn đính hôn? Chính là vị vương tử thần bí chưa từng lộ diện kia à?'

'Nghe nói sức chiến đấu vị vương tử kia rất mạnh, không biến bộ dáng thế nào.'

'Rốt cuộc giống cái nhà ai may mắn như vậy, cư nhiên có thể gả cho vương tử Á Bá Lan đế quốc? Á Bá Lan chính là tinh cầu hàng đầu tinh tế, vương thất Á Bá Lan cũng chính là đệ nhất gia tộc. Gả cho vương tử duy nhất của đế quốc Á Bá Lan thì sau này có thể đi ngang ở Á Bá Lan rồi a.'

'Mọi người trên lầu không thấy được trọng điểm à? Cái gì mà giống cái a, vương tử Á Bá Lan đế quốc muốn kết hôn chính là thú nhân, là thú nhân a!'

'Mới đầu còn không tin, hiện giờ xem lại thì đúng là thú nhân. Chẳng lẽ vương thất Á Bá Lan không muốn có người thừa kế à? Cư nhiên đồng ý để vương tử cưới thú nhân, lẽ nào thú nhân kia cường giả SS.'

'Nghe nói thú nhân kia là bầu bạn vương tử Á Bá Lan tự mình chọn lựa, chậc, vương thất Á Bá Lan đúng là có nhân tình, không vì hậu đại mà ép buộc vương tử cưới người mình không thích. Thú nhân thì sao chứ, thú thú người ta yêu nhau mới là chân ái

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net