Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết [22.23.24]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết [22] Nghiệt Duyên

*****

"Tụi mày..."

Bị nhiều thú nhân vây quanh như vậy, Kỳ Lợi Á cùng Vi Tư Lợi cũng có chút khiếp đảm, dù sao thực lực của anh em bọn họ cũng không cao, hai người sao có thể địch lại một đám người như vậy. Hơn nữa, nếu vừa nãy bọn họ thực sự dùng dao laser đả thương Nhan Tử Dạ, học viện thật sự sẽ khai trừ. Gia tộc Na Đạt sẽ không cần người bị khai trừ, kết quả này không phải bọn họ có thể thừa nhận.

Ngay lúc hai người định đâm lao phải theo lao thì đạo sư ban C cùng Hoắc Đức đi nhanh tới.

"Đều vây ở đây làm gì?" Hoắc Đức quát.

Đợi các thú nhân tản ra, nhìn thấy Kỳ Lợi Á cùng Vi Tư Lợi cư nhiên cầm dao laser đứng trước mặt Nhan Tử Dạ, Hoắc Đức nhíu mày chất vấn: "Các trò làm gì ở đây? Cầm dao laser định làm gì? Trong học viện mà dám công kích thú nhân khác, muốn bị khai trừ à?"

"Tôi..."

"Tụi tôi..."

Kỳ Lợi Á cùng Vi Tư Lợi cũng không biết nên giải thích thế nào, lúc này, đạo sư ban C giải vây: "Ha ha, chắc đám nhỏ chỉ tranh chấp chút thôi, học trò của tôi tôi biết mà, chúng nó không dám làm vậy đâu. Hoắc Đức, nể mặt tôi bỏ qua cho chúng lần này đi, được không?"

Dù sao nhóm Kỳ Lợi Á vẫn chưa chân chính động thủ, cũng không phải học trò của mình, không có quyền trừng trị, thế nên Hoắc Đức chỉ đành hừ lạnh: "Được rồi."

"Còn không mau xin lỗi?" Thấy Hoắc Đức đồng ý, đạo sư ban C vội vàng nhắc nhở đám Kỳ Lợi Á.

Rõ ràng hết thảy đều do Nhan Tử Dạ, hiện giờ lại bảo bọn họ xin lỗi, Kỳ Lợi Á cùng Vi Tư Lợi đương nhiên không cam lòng, bất quá cho dù không cam lòng thế nào, bọn họ không thể làm trái ý đạo sư của mình, thế nên chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi cúi đầu hướng Nhan Tử Dạ nhận lỗi.

"Xin lỗi..."

"Xin lỗi..."

Nhan Tử Dạ vui vẻ tiếp nhận lời xin lỗi của hai người, sau đó nghiêm trang nói: "Biết sai biết sửa là tốt rồi, hi vọng lần sau gặp lại, hai người nhớ uống thuộc."

"Mày..." Vi Tư Lợi lại bị Nhan Tử Dạ chọc giận, bất quá bị đạo sư ban C ngăn cản.

"Vi Tư Lợi, Kỳ Lợi Á, hai trò lập tức lăn về sân thực chiến của ban C cho tôi."

Thấy đạo sư của mình tức giận, cho dù hai người không cam lòng cỡ nào cũng chỉ có thể quay về sân thực chiến ban C, chẳng qua trước khi đi hung hăng trừng Nhan Tử Dạ một cái, giống như hận không thể lột da rút gân Nhan Tử Dạ.

Nhìn ba người rời đi, Hoắc Đức có chút bất đắc dĩ nói với Nhan Tử Dạ: "Đứa nhóc này, về sau bớt chọc phiền toái đi."

Nhan Tử Dạ vô tội nhún nhún vai: "Đạo sư, này không liên quan tới tôi, tôi đang cố gắng tu luyện chuẩn bị cho trận chung kết, nào biết hai người kia chưa uống thuốc nên phát điên chạy tới, người vô tội nhất là tôi a."

"Giữa ban ngày ban mặt, trước mặt nhiều người như vậy mà trò dám lớn giọng nói mình đang tu luyện?" Ngủ cả buổi sáng, mắt cũng không chịu mở to, đi đường cũng nheo nheo híp híp, ngay cả cái gối kia cũng là Ban Đặc lấy giùm. Nhan Tử Dạ có thể nói là học trò lười nhất mà Hoắc Đức từng thấy.

"Tôi vốn đang tu luyện a."

Nhan Tử Dạ vừa lên tiếng, mọi người đều đồng loạt xem thường.

Nhan Tử Dạ thực bất đắc dĩ, rõ ràng là nói thật mà không ai chịu tin.

... ...

Thời gian trôi qua thật nhanh, hơn nữa đối với nhóm người tham gia trận chung kết thì tựa hồ chỉ là một chớp mắt, mặc kệ thực lực có gia tăng hay không, chỉ có thể dốc toàn lực ứng phó.

Thi đấu xếp hạng sẽ rút thăm quyết định trình tự lên đài quyết đấu một một. Quy tắc là không được sử dụng vũ khí cùng cơ giáp, chỉ có thể dùng thực lực của chính mình. Đối với đám người không có cơ giáp như Nhan Tử Dạ, này tuyệt đối là tin tức tốt.

Tất cả thú nhân tham gia thi đấu tập trung lại một chỗ, thú nhân cùng giống cái không thi đấu sẽ ngồi ở khán đài quan sát. Địa điểm tiến hành là sân thực chiến lớn nhất trong học viện, có mười đài quyết đấu. Chín mươi sáu thú nhân, cuối cùng chỉ có mười hai người tiến vào vòng thi đấu cuối cùng.

Sở dĩ có kì thi đấu xếp hạng vì học viện cần tuyển chọn ra năm thú nhân mạnh nhất, đại diện học viện tham gia trận tranh bá ba năm một lần của các học viện. Khi đó vô luận là quốc vương đế quốc hay viện trưởng học viện đều có mặt đầy đủ, đương nhiên, ngay cả cao thủ cấp SS cũng trình diện tọa trấn. Trong thời gian thi đấu, nếu được cường giả cấp SS coi trọng nhận làm học trò thì nổi danh toàn tinh cầu a.

Nếu không lọt mắt cường giả SS, được quốc vương hay viện trưởng coi trọng cũng không tệ, có thể trở thành học trò của viện trưởng hoặc lấy vương tử a.

Lúc rút thăm, Duy Nhĩ Nặc cùng Nhan Tử Dạ đứng cạnh nhau, trận chung kết này trừ bỏ năm người ban D của Nhan Tử Dạ, còn có ba người ban D, Duy Nhĩ Nặc chính là một trong số đó.

Vì đề phòng phát sinh gian lận, học viện tiến hành rút thăm trực tiếp, cho nên thí sinh xếp thành một hàng thật dài. Đứng đầu hàng đều là người của ban A, nhóm Nhan Tử Dạ xếp ở cuối cùng.

Nhìn đội ngũ thật dài phía trước, Nhan Tử Dạ chọt chọt Duy Nhĩ Nặc đứng trước mặt: "Chốc nữa anh lên rút thăm thì rút giùm tôi luôn đi.

Duy Nhĩ Nặc quay đầu lại: "Rút giùm cậu? Kia cậu làm gì?"

"Tôi qua bên kia ngủ một chút, sáng tới giờ chưa được nghỉ ngơi a." Nhan Tử Dạ chỉ băng ghế đá dưới bóng râm cách đó không xa.

Duy Nhĩ Nặc hắc tuyến: "Nhan Tử Dạ, cậu có thể bớt lười được không? Chỉ rút thăm thôi cũng bảo tôi rút giùm. Tôi nói cho cậu biết, kỳ hạn một tháng đã hết rồi, hiện giờ tôi không còn là chân chạy của cậu. Muốn rút thì tự đi mà rút."

Thấy Duy Nhĩ Nặc không chịu, Nhan Tử Dạ chuyển ánh mắt tới Vưu Lý ở phía sau.

Vưu Lý liền lùi về sau: "Đừng có nhìn tôi, học viện có quy định phải là chính mình đi rút a."

"Đúng a, nếu tụi tôi giúp giùm, lỡ rút ra chính tụi tôi thì không phải thảm à." Nghĩ vậy Kiệt Khắc nhịn không được run bắn cả người, kia đúng là tự tìm đường chết mà.

Tái Nhĩ Đặc buồn cười: "Nhan Tử Dạ, đừng lười nữa, này có phải chuyện phiền phức gì đâu, chờ vài phút là tới chúng ta rồi."

"Đúng đúng, chờ chút đi." Ban Đặc đứng sau Tái Nhĩ Đặc cũng hùa theo.

Được rồi, nếu không ai chịu giúp, Nhan Tử Dạ chỉ đành tai làm hàm nhai. Tầm năm phút sau thì tới phiên Duy Nhĩ Nặc, nhìn con số trong trên mảnh giấy mình rút được, đầu óc xoay chuyển, phát hiện không phải người mình quen biết thì nhịn không được thở phào một hơi. Nếu lúc thi đấu đụng phải cao thủ hoặc người quen thì không hay cho lắm, may mà không phải.

Đến phiên mình, Nhan Tử Dạ không chút để ý rút lá thăm của mình, mở ra, nhìn con số được ghi trên đó. Nhan Tử Dạ nhịn không được quay đầu liếc nhìn Vưu Lý ở phía sau, ánh mắt có chút phức tạp.

"Nhìn tôi làm gì...." Vưu Lý đột nhiên nghĩ tới một khả năng, nhịn không được nuốt nuốt nước miếng, cẩn thận hỏi: "Chẳng lẽ cậu rút trúng số chưa xuất hiện?"

Theo quy tắc, hai người rút cùng một số sẽ trở thành đối thủ, người chiến thắng lại tiếp tục rút thăm đối thủ trận tiếp theo. Bởi vì người chưa rút chỉ còn lại nhóm năm người Nhan Tử Dạ, nếu Nhan Tử Dạ thật sự rút trúng con số chưa xuất hiện thì đối thủ chính là một trong số bốn người phía sau.

Vưu Lý sợ nhất chính là tình huống này, này là tự chém giết lẫn nhau a!

Vưu Lý vừa mới dứt lời, nhóm Tái Nhĩ Đặc ở phía sau cũng khẩn trương theo, chỉ sợ xảy ra tình huống đáng sợ này.

Bốn người không hẹn mà cùng khẩn trương hề hề nhìn Nhan Tử Dạ, Nhan Tử Dạ nhịn không được cười nói: "Mấy người bị gì vậy? Từ một tới bốn mươi tám đều bị rút cả rồi, làm gì có chuyện có số chưa xuất hiện."

"Kia cậu nhìn tôi làm gì?" Vưu Lý hé miệng hỏi.

"Không có, chỉ là cảm thấy con số này thực không tồi thôi." Nhìn con số bốn mươi tám trên lá thăm, Nhan Tử Dạ có chút đăm chiêu.

Sau khi rút thăm thì vuốt màn hình bên cạnh một chút, máy tính sau khi quét hình sẽ tự động ghép cặp thi đấu. Sau khi tất cả mọi người rút thăm xong, trên màn hình lớn sẽ công bố kết quả.

"Cũng may tôi không rút trúng mấy cậu, bằng không thì thảm rồi." Sau khi bảng thi đấu hiện lên, nhìn tên đối thủ của mình, Ban Đặc thở phào một hơi.

Kiệt Khắc liếc mắt nhìn đối thủ của Ban Đặc: "Này mà may mắn à? Đối thủ cậu rút trúng là thú nhân cấp A, ngay trận đầu tiên đã thua rồi."

"Nhưng so với chết trong tay người nhà vẫn tốt hơn mà, hơn nữa, thua thú nhân cấp A cũng không sợ mất mặt." Ban Đặc không chút để ý nói.

"Nói đúng, chúng ta cũng chỉ tham gia cho có, gặp ai cũng vậy a." Vưu Lý cũng hiểu rõ bản thân nên bình tĩnh tiếp nhận, bất quá lúc nhìn thấy đối thủ của Nhan Tử Dạ thì cậu ta bình tĩnh không nổi nữa.

"Cái gì đây? Á Đức Na Đạt? Đối thủ của Nhan Tử Dạ là Á Đức?"

Duy Nhĩ Nặc cũng nhìn thấy, kinh ngạc nhìn qua Nhan Tử Dạ ở bên cạnh: "Nhan Tử Dạ..." Anh thực không ngờ Nhan Tử Dạ phải đối mặt với Á Đức sớm như vậy. Tuy thực lực của Á Đức ở ban A không tính là quá mạnh, nhưng dù sao cũng là cấp A, lại còn là người từng được mình bày tỏ, Nhan Tử Dạ sẽ làm thế nào đây?

"Các người đều nhìn tôi làm gì, này là rút thăm quyết định, cũng không phải tôi cố ý chọn a." Nhan Tử Dạ thực vô tội.

"Nhưng đó là cậu tự mình rút trúng, tính ra thì hai người quả thực rất có duyên a." Chín mươi mấy người, cư nhiên lại rút trúng người không nên rút nhất, Duy Nhĩ Nặc không khỏi bội phục.

"Có duyên?" Nhan Tử Dạ nhếch khóe môi: "Tôi thấy là nghiệt duyên thì đúng hơn, nếu đã là nghiệt duyên thì nên cắt đứt, hảo hảo tính toán nợ cũ một phen."

....

Hoàn Chương 22.

Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết [23] Đối Chiến Á Đức

******

Chuyện giữa Nhan Tử Dạ cùng Á Đức, trong học viện có không ít người biết, thế nên lúc nhìn thấy Nhan Tử Dạ đối chiến Á Đức, rất nhiều người ôm tâm tình xem náo nhiệt.

Cao thủ quyết đấu khẳng định tốn không ít thời gian, nhưng nếu thực lực không cùng cấp bậc thì thắng bại thì phân định rất nhanh. Trận đầu tiên, nhóm Vưu Lý chống đỡ chỉ được mười phút liền bại trận, ngay cả Tái Nhĩ Đặc lợi hại nhất trong bốn đứa cũng chỉ trụ hơn mười phút mà thôi, bởi vậy có thể nhìn ra chênh lệch giữa hai bên.

Nhan Tử Dạ ở dưới đài quan sát đại khái cũng hiểu được khoáng cách giữa cấp D cùng cấp A. Sau khi quan sát trận chiến của An Nhĩ Tư cùng một thú nhân cấp A, Nhan Tử Dạ trở nên khá thận trọng.

Bởi vì có mười đài quyết đấu nên không chờ bao lâu đã đến phiên Nhan Tử Dạ. Suốt quá trình, Nhan Tử Dạ cũng không nhàn hạ, hiếm có dịp được kiến thức thực lực thú nhân cấp A, đương nhiên không thể bỏ lỡ.

Rốt cuộc cũng tới phiên Nhan Tử Dạ lên sân khấu, bởi vì trận của Nhan Tử Dạ cùng Á Đức là trận cuối nên lực chú ý cũng cao nhất. Các thú nhân chiến thắng có thể ở lại sân thi đấu, mà thua thì phải rời đi.

Duy Nhĩ Nặc may mắn rút trúng đối thủ cũng là cấp B nên giành được thắng lợi, được ở lại. Nhìn Nhan Tử Dạ đang chuẩn bị bước lên đài, Duy Nhĩ Nặc nhịn không được đi tới vỗ vỗ vai cậu: "Nhan Tử Dạ, dốc hết sức đối phó anh ta, giống như lần trước đấu với tôi vậy."

"Tôi biết." Nhan Tử Dạ hiểu ý Duy Nhĩ Nặc, Á Đức hiện giờ chính là kẻ địch của bọn họ, đối với kẻ địch, Nhan Tử Dạ sẽ không nương tay."

Một trắng một đen trên đài thi đấu phi thường nổi bật, nhìn Nhan Tử Dạ ở đối diện, tuy ngoài mặt Á Đức không có biểu tình nhưng ánh mắt lại lóe sáng chút quang mang phức tạp.

Đối với Á Đức, một thú nhân không có năng lực thì giống như phế vật, cho nên Nhan Tử Dạ trong mắt gã chỉ là rác rưởi có thể tùy ý vứt bỏ. Nếu không phải viên tinh hạch tinh tế thú cấp A kia, gã căn bản sẽ không ủy khuất chính mình tiếp cận Nhan Tử Dạ, giả vờ ân cần quan tâm, thực sự ghê tởm muốn chết.

Bất quá chỉ cần có thể lấy được thứ mình muốn, chuyện ghê tởm cỡ nào, gã cũng ép chính mình đi làm.

Chính là ngay khi gã lấy được khối tinh hạch tinh tế thú cấp A kia, thành công nâng thực lực lên cấp A, không bao lâu sau có tin Nhan Tử Dạ quyết đấu với Duy Nhĩ Nặc, hơn nữa còn chiến thắng.

Khi ấy phản ứng đầu tiên của Á Đức là không tin, khoảng thời gian ở bên cạnh Nhan Tử Dạ, không ai hiểu rõ Nhan Tử Dạ hơn gã. Nhan Tử Dạ thật sự là phế vật như lời đồn, sức chiến đấu cùng tinh thần lực đều thấp tới đáng thương. Thế nên khi ấy gã mới nghĩ, dù sao Nhan Tử Dạ cũng là phế vật, giữ tinh hạch cấp A cũng lãng phí, không bằng để gã làm nó phát huy hết giá trị của mình.

Thật không ngờ, chỉ mới vài ngày mà Nhan Tử Dạ lại biến hóa lớn như vậy, chẳng những không còn là phế vật, hơn nữa sức chiến đấu tựa hồ cũng không yếu. Chẳng lẽ trước đó Nhan Tử Dạ vẫn luôn diễn trò?

"Nhan Tử Dạ, cậu cũng giỏi thật a, cư nhiên vẫn luôn diễn trò, muốn đùa giỡn tôi đúng không?" Á Đức ghét nhất là bị lừa, đặc biệt đối phương lại là người mình vẫn luôn xem thường.

Nhan Tử Dạ lẳng lặng nhìn Á Đức, không nói gì.

"Nghe nói lần này cậu tham gia thi đấu xếp hạng vì muốn một lần nữa tiếp cận tôi? Nhan Tử Dạ, tôi nói thật cho cậu biết, chiêu này không có tác dụng với tôi." Lúc biết Nhan Tử Dạ tham gia thi đấu, gã cũng nghĩ là Nhan Tử Dạ muốn nhân cơ hội này tiếp cận mình. Dù sao trước kia cho dù Nhan Tử Dạ giấu diếm nhưng ánh mắt vẫn thực chân thật, bằng không cũng không công khai thổ lộ.

Nếu Nhan Tử Dạ là giống cái thì sẽ không có vấn đề, được một giống cái ái mộ như vậy, Á Đức cũng cảm thấy thực thành tựu. Nhưng Nhan Tử Dạ lại là giống đực thú nhân, hết thảy liền biến thành một trò cười.

Tuy bởi vì giống cái rất ít ỏi, rất nhiều thú nhân không thể tìm được giống cái làm bầu bạn, kết quả chỉ có thể lựa chọn ở cùng một chỗ với giống đực thú nhân. Nhưng nó chỉ giới hạn trong giới thú nhân bình thường. Á Đức Na Đạt gã chính là một trong số người kế thừa trực hệ của gia tộc, về sau bầu bạn của gã phải là giống cái, thế nên Nhan Tử Dạ can đảm thổ lộ cũng chỉ là si tâm vọng tưởng mà thôi.

Đã chiếm được tinh hạch cấp A, Nhan Tử Dạ đã không còn giá trị lợi dụng, thế nên Á Đức mới tàn nhẫn cự tuyệt lời thổ lộ, đồng thời phủ nhận bọn họ từng lui tới. Cũng hoàn toàn mặc kệ Nhan Tử Dạ bị người ta vũ nhục.

Mà hiện giờ, cho dù Nhan Tử Dạ chứng minh bản thân không phải phế vật thì vẫn chỉ là thú nhân bình thường mà thôi, cậu ta đã bị Nhan gia đuổi đi, tương đương đã mất đi giá trị. Cho dù hôm nay Nhan Tử Dạ đứng trước mặt gã, kỳ tích chiến thắng gã thì gã cũng không đồng ý kết giao. Đương nhiên, trên thế gian này kỳ tích sẽ không dễ dàng xuất hiện. Cái gọi là kỳ tích chẳng qua là kết quả của một phút sơ ý mà thôi, mà Á Đức gã tuyệt đối không phải người lơ là.

Những lời Á Đức vừa nói, Nhan Tử Dạ chỉ cảm thấy thực buồn cười, vì thế liền nhịn không được bật cười: "Tham gia thi đấu chỉ vì tiếp cận anh? Này quả thực là chuyện buồn cười nhất mà tôi nghe được hôm nay, Á Đức Na Đạt, ảo tưởng cũng là bệnh đấy, cần phải trị."

"Cậu..." Á Đức thật không ngờ Nhan Tử Dạ lại đáp như vậy.

Nhóm thú nhân chờ xem náo nhiệt đều cười ha hả, nhìn Nhan Tử Dạ hăng hái trên đài, ý cười trong mắt An Nhĩ Tư lại càng sâu hơn.

Nhìn Á Đức ở đối diện, Nhan Tử Dạ thực sự không nhìn ra chút ưu điểm nào, bộ dáng không dễ nhìn, khí chất thì miễn bàn, chẳng có chút nổi trội, có vài thú nhân chỉ cần liếc mắt liền nhìn ra quý khí. Tính cách thì thực tệ, tuy đại đa số thú nhân đều có chút thô lỗ nhưng vẫn còn vài người ôn hòa. Sức chiến đấu cũng chẳng có gì đáng nói, trong số các thú nhân cấp A, cao hơn anh ta vài lần cũng có. Mấy lời vừa nãy nếu để nguyên chủ nghe thấy phòng chừng lại tuyệt vọng tự sát lần nữa đi?

Cho nên tổng kết lại, Nhan Tử Dạ cho ra một kết luận, chắc chắn khi xưa nguyên chủ bị nước vô não mới thích được một thú nhân thế này.

Bất quá vô luận nguyên chủ trước kia thế nào, hiện giờ Nhan Tử Dạ nhất quyết phải vạch rõ, bởi vì thân thể này bây giờ do cậu tiếp quản, phải do cậu làm chủ.

"Nhan Tử Dạ, tôi khuyên cậu nên nhận thua đi, bằng không nếu thực sự đối chiến, tôi sẽ không nương tay." Á Đức hướng Nhan Tử Dạ hô lớn.

"Đừng dong dài, mau bắt đầu đi." Nhan Tử Dạ không muốn phí thời gian trên người Á Đức. Nhận thua? Trong từ điển của Nhan Tử Dạ cậu không hề có chữ này, cho dù thua thì cũng phải quang minh lỗi lạc. Huống chi, không tới cuối cùng thì không ai đoán được kết quả.

"Một khi đã vậy thì đừng trách tôi." Vốn Á Đức nghĩ, nếu Nhan Tử Dạ chủ động nhận thua thì ít ra không cần bị thương, nhưng nếu cậu ta không cảm kích thì Á Đức cũng không cần cố kỵ nữa.

Hai người cùng di chuyển, động tác cực nhanh, vung quyền tung cước, chân chính là vật lộn. Á Đức dáng người cao lớn hơn Nhan Tử Dạ, sức mạnh cũng lớn hơn, thế nhưng Nhan Tử Dạ phản ứng nhanh nhẹn hơn hẳn, mỗi người đều có ưu điểm của riêng mình.

Lúc hai người đang đọ sức, Á Đức đã âm thầm vận dụng dị năng, ngay lúc Nhan Tử Dạ né tránh một cú quét chân, quả cầu lửa đỏ rực cũng lập tức đánh úp tới.

'Ầm...'

Ngay khoảnh khắc cầu lửa bay tới, Nhan Tử Dạ xoay người đồng dạng phóng tới một quả cầu lửa, hai quả chạm vào nhau, tia lửa văng ra khắp nơi.

Á Đức thật không ngờ Nhan Tử Dạ có thể ngưng dụ dị năng trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, hỏa cầu to cỡ nắm tay điên cuồng phóng về phía Nhan Tử Dạ. Lúc này Nhan Tử Dạ không còn chỗ nào để trốn, mọi người dưới đài quan sát mà đổ một thân mồ hôi lạnh.

Đối mặt với hỏa cầu dày đặt, Nhan Tử Dạ đưa tay trới trước mặt ngưng tụ thành một lá chắn phòng hộ đỏ rực, những quả cầu lửa đập vào lá chắn liền biến mất không còn tăm hơi.

Thừa dịp Á Đức không kịp phản ứng, Nhan Tử Dạ dùng tay trái chống đỡ lá chắn, tay phải vung lên, hơn mười lưỡi dao đỏ rực lóe sáng hàn quang bay về phía Á Đức. Á Đức thật không ngờ Nhan Tử Dạ có thể vừa chống đỡ lá chắn vừa khởi xướng công kích, bất quá là cường giả cấp A, tốc độ phản ứng của Á Đức vẫn rất nhanh, dưới chân dùng lực nhảy bật lên, né tránh hơn mười lưỡi dao tạo ra từ linh khí kia, tiếp đó công kích về phía Nhan Tử Dạ.

Nhìn Á Đức đang lao tới chỗ mình, khóe miệng Nhan Tử Dạ nhếch lên một nụ cười lạnh.

'Soẹt soẹt...'

Á Đức căn bản không kịp phản ứng đã bị mười lưỡi dao vòng ngược trở lại cắt qua bải vai, máu đỏ rực từ miệng vết thương bắt đầu trào ra.

Như thế nào có thể, đồng tử phóng đại nhìn chằm chằm mười lưỡi phi đao cắt mình bị thương rồi bay về tay Nhan Tử Dạ, hợp lại thành một.

Thuấn phát dị năng? Không có khả năng, tinh thần lực của Nhan Tử Dạ chỉ có năm mươi, sao có thể làm được thuấn phát dị năng? Nhưng mặc kệ Á Đức không muốn tin cỡ nào, cảm giác đau đớn trên bả vai đang nhắc nhở gã đây là sự thật.

Nhóm thú nhân đang quan sát cuộc chiến cũng trợn mắt, bộ dáng không thể tin nổi.

Mọi người đều biết, thuấn phát dị năng không phải chuyện không thể, chẳng qua chỉ có thú nhân đạt tới cấp S thì tinh thần lực mới đủ cường đại để khống chế dị năng nháy mắt ngưng tụ. Thế nhưng chỉ số dị năng của Nhan Tử Dạ mọi người đều biết, chỉ có năm mươi, vừa đạt tới cấp E mà thôi. Tinh thần lực thấp như vậy sao có thể sử dụng thuấn phát dị năng, lại còn khống chế được phương hướng? Bọn họ nhất định đang nằm mơ.

Kỳ thực không chỉ nhóm thú nhân học viên đang xem trận đấu, ngay cả Hoắc Đức thân là đạo sư cũng choáng váng, khống chế dị năng tiến hành không kích cần tiêu hao tinh thần lực rất lớn, ngay cả cấp S như Hoắc Đức cũng chỉ miễn cưỡng làm được, Nhan Tử Dạ rốt cuộc đã làm thế nào?

Nhan Tử Dạ không biết người khác nghĩ thế nào, cậu chỉ biết thừa dịp Á Đức không kịp phản ứng mà thừa thắng xông lên.

...

Hoàn Chương 23.

Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết [24] Đối Chiến Á Đức (2)

*****

'Ầm...' Á Đức chật vật thả người nhảy lên tránh thoát mười lưỡi phi đao, bất quá lúc ở giữa không trung lại bị một quả cầu lửa đánh trúng. Á Đức bị đánh bay ra sau, rớt xuống đất còn bị trượt thêm một đoạn.

Tóc tai lộn xộn, đồng phục vốn tinh xảo xinh đẹp bị đốt trụi rách tung tóe, thoạt nhìn hệt như một tên ăn xin vừa lếch ra từ đống rác.

"Nhan Tử Dạ..." Á Đức dữ tợn từ mặt đất đứng dậy, ngoại trừ thực lực, thứ mà gã để ý nhất chính là hình tượng. Bị thương chỉ là phụ, quan trọng là Nhan Tử Dạ làm dã mất mặt trước mặt nhiều

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net