Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết [37.38.39]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết [37] Ngây Ngốc

*****

"An Nhĩ Tư, anh làm sao vậy?" Nhan Tử Dạ lập tức đỡ lấy An Nhĩ Tư, dò hỏi.

"Phía trước có giống cái.... động dục... mau rời khỏi đây." Chóp mũi quanh quẫn mùi hương động dục thuộc về giống cái, may mắn lực nhẫn nại của An Nhĩ Tư khá mạnh, bằng không cũng giống như đám thú nhân kia, mất đi lý trí, liều lĩnh xông tới.

"Giống cái động dục?" Khó trách đám thú nhân kia phát điên, Nhan Tử Dạ vội vàng đỡ An Nhĩ Tư nhanh chóng rời khỏi con đường này.

Một chiếc xe cảnh sát bay vút qua đỉnh đầu Nhan Tử Dạ: "Cảnh báo cảnh báo, khu phố buôn bán có giống cái đột nhiên tiến vào kỳ động dục dẫn tới bạo loạn, xin cho chi viện, xin cho chi viện..."

Ngay sau đó, lại có thêm ba chiếc xe cảnh sát phóng vút qua.

Trường hợp quá hỗn loạn, Nhan Tử Dạ cảm thấy ở đây thực không an toàn nên đỡ An Nhĩ Tư đi về phía chỗ đậu phi hành khí.

Tựa vào người Nhan Tử Dạ, An Nhĩ Tư chỉ cảm thấy trên người Nhan Tử Dạ có một mùi hương thực dễ ngửi.

Còn chưa tới chỗ đậu phi hành khí, Nhan Tử Dạ phát hiện nhiệt độ cơ thể An Nhĩ Tư càng lúc càng nóng.

"An Nhĩ Tư, anh không sao chứ?" Lúc hỏi những lời này, Nhan Tử Dạ biết rõ mình hỏi cũng như không, sao lại không có việc gì, chỉ thấy mặt An Nhĩ Tư đỏ bừng, cho dù cách lớp quần áo vẫn cảm nhận được cơ thể anh nóng hừng hực.

An Nhĩ Tư siết chặt nắm tay, gân xanh nổi lên, sức nặng hơn một trăm cân toàn bộ đặt lên người Nhan Tử Dạ. Đột nhiên An Nhĩ Tư mở mắt ra, tròng mắt che kín tơ máu, trong lòng Nhan Tử Dạ lập tức nảy lên dự cảm không tốt.

Quả nhiên ngay giây tiếp theo, dự cảm linh nghiệm.

Chỉ thấy An Nhĩ Tư đang tựa trên người dùng ánh mắt đỏ ngầu đầy tơ máu nhìn mình chằm chằm rồi dùng mũi ngửi ngửi cơ thể mình một lúc. Sau đó mọt bàn tay túm lấy tay Nhan Tử Dạ, xoay chuyển một cái, trong lúc Nhan Tử Dạ vẫn chưa kịp phản ứng đã kéo cậu ôm vào lòng.

"Thơm quá." An Nhĩ Tư vùi đầu vào cổ Nhan Tử Dạ, mùi hương nhàn nhạt kia tựa hồ lại càng nồng đậm hơn, làm máu trong người anh cấp tốc lưu động, lý trí cũng dần dần tan biến.

"An Nhĩ Tư, anh tỉnh táo lại chút đi." Tới mức này rồi, nếu Nhan Tử Dạ còn không biết An Nhĩ Tư bị gì thì đúng là quá đần. An Nhĩ Tư bị mùi động dục của giống cái kia kích thích, nói cách khác hiện giờ anh ta cũng tiến vào kỳ động dục.

Chính là phải làm sao bây giờ, hiện giờ trong tay cậu không có thuốc ức chế. Đột nhiên, Nhan Tử Dạ cứng đờ người, ánh mắt trừng to, bởi vì An Nhĩ Tư đang đột nhiên hôn lên cổ cậu một cái.

Lúc có lại phản ứng, Nhan Tử Dạ lập tức đẩy An Nhĩ Tư đang không hề phòng bị ra. An Nhĩ Tư lúc này đã hoàn toàn điên cuồng, lập tức bổ nhào tới. Nhan Tử Dạ nghiêng người né tránh, An Nhĩ Tư cũng chuyển hướng theo.

Hai người truy truy đuổi đuổi, tốc độ An Nhĩ Tư càng lúc càng nhanh. Mắt thấy An Nhĩ Tư đã sắp đuổi tới, Nhan Tử Dạ ngưng tụ một quả bóng nước ném về phía An Nhĩ Tư, muốn làm đối phương tỉnh táo lại, kết quả lại bị né tránh.

Nhan Tử Dạ vươn hai tay tiếp tục ngưng tụ bóng nước, canh đúng thời cơ ném qua, mắt thấy An Nhĩ Tư lại tránh được, tay phải vung lên, hai quả bóng vừa trượt mục tiêu vòng ngược trở lại.

Mắt thấy đã sắp đập trúng An Nhĩ Tư thì anh ta xoay lại, một cái lồng phòng hộ màu bạc xuất hiện ngăn chặn công kích của bóng nước, khoảnh khắc lồng phòng hộ biến mất, An Nhĩ Tư đột nhiên biết mất ngay trước mắt Nhan Tử Dạ.

Thuấn di? Nhan Tử Dạ thật không ngờ An Nhĩ Tư cư nhiên cũng biết thuấn di. Sau lưng truyền tới hơi thở quen thuộc, Nhan Tử Dạ theo phản xạ xoay người đá một cú. Người nọ nghiêng người né tránh rồi túm lấy cổ chân Nhan Tử Dạ, tay Nhan Tử Dạ lập tức đánh tới, một quả bóng nước chuẩn xác nện lên người An Nhĩ Tư.

Nhan Tử Dạ nhân cơ hội này thoát thân, lùi ra xa ba mét. An Nhĩ Tư bị bóng nước đập trúng chỉ cảm thấy cả người lạnh băng, bất quá chỉ một chốc lại tiếp tục nóng rực. Ngân quang trong mắt chợt lóe, theo một trận ánh sáng chói mắt từ cơ thể anh phát ra, Nhan Tử Dạ cách đó ba mét căn bản không kịp trốn tránh, bị luồng sáng kia bao phủ.

Ánh sáng rất nhanh biến mất, nhưng Nhan Tử Dạ lại phát hiện chính mình không thể động đậy, hơn nữa, điều động linh lực trong cơ thể nhưng không có chút phản ứng. Như thế nào có thể, mắt thấy An Nhĩ Tư ngày càng tới gần, Nhan Tử Dạ biết nhất định là người này giở trò quỷ, cư nhiên có thể phong tỏa linh lực trong cơ thể mình?

An Nhĩ Tư bước nhanh tới trước mặt, vươn tay ôm lấy thắt lưng Nhan Tử Dạ, kéo cậu vào lòng. Dùng má cọ cọ đỉnh đầu Nhan Tử Dạ, tròng mắt đỏ ngầu tràn đầy tơ máu hiện giờ đã khôi phục màu bạc xinh đẹp mê người, ngân quang lưu chuyển, hết thảy tựa hồ tỏa sáng.

Con bà nó, bị An Nhĩ Tư ôm trong lòng, Nhan Tử Dạ quả thật sắp phát điên rồi, vì cái gì mình lại lùn hơn An Nhĩ Tư nhiều như vậy? Không đúng, hiện giờ không phải thời điểm chú ý vấn đề này, quan trọng nhất là liên quan tới vấn đề tôn nghiêm a! Nhớ tới thú nhân trong kỳ động dục sẽ mất đi lý trí, nếu tìm không được giống cái thì ngay cả giống đực thú nhân cũng không buông tha, Nhan Tử Dạ quả thực muốn khóc.

Cậu chẳng qua chỉ theo An Nhĩ Tư ra ngoài mua đồ thôi mà, vì cái gì lại biến thành thế này a?

"Tiểu Dạ, em thơm quá, thực thơm quá." An Nhĩ Tư giống như say mê hôn lên vành tai Nhan Tử Dạ, trái tim Nhan Tử Dạ cũng vì nụ hôn kia là run rẩy không thôi.

"An Nhĩ Tư, bình tĩnh, bình tĩnh a!" Nội tâm Nhan Tử Dạ bây giờ đã treo lên hai sợi mì lệ, con bà nó, này là tiết tấu khó giữ được trinh tiết a, làm sao bây giờ, hiện giờ rốt cuộc phải làm sao?

Ánh mắt Nhan Tử Dạ đột nhiên bị hình xăm đóa hoa trên mu bàn tay hấp dẫn, đúng rồi, còn có Tiểu Hoa, may mắn lúc ra ngoài mang theo nó.

"Tiểu Hoa, cho ta linh lực." Hiện giờ cũng không quản có bị lộ chuyện Tiểu Hoa hay không, Nhan Tử Dạ chỉ biết hiện giờ An Nhĩ Tư cư nhiên đã hôn tới bên má mình.

Ngay khoảnh khắc môi An Nhĩ Tư chạm vào môi Nhan Tử Dạ, một đạo lục quang từ tay Nhan Tử Dạ lóe lên, linh lực từ mu bàn tay truyền vào đan điền, sau đó tác động tới số linh lực vốn có ở đó, cơ thể Nhan Tử Dạ rốt cuộc có thể cử động lại. Một trận hồng quang từ trên người Nhan Tử Dạ bắn ra, An Nhĩ Tư vốn đang ôm cậu cũng bị văng ra.

Nhan Tử Dạ vươn tay về phía An Nhĩ Tư phát ra một tia lam sắc lên người anh, thoáng chốc cả người An Nhĩ Tư bắt đầu đông thành băng. Nhan Tử Dạ thở phào một hơi. Bất quá chỉ mới thở dốc được hai giây, tầng băng trên người An Nhĩ bắt đầu xuất hiện vết rạn.

"Răng rắc... răng rắc..."

Không thể nào, nhanh như vậy? Nhan Tử Dạ lập tức ném qua thêm một quả cầu băng để tăng thêm độ dày lớp băng, kết quả vẫn không đông nổi An Nhĩ Tư, vết rạn đã lan rộng như mạng nhện, ý niệm đầu tiên nảy lên trong đầu Nhan Tử Dạ lúc này chính là trốn.

Yêu xà ngàn năm Nhan Tử Dạ khi còn ở địa cầu có trường hợp nguy hiểm nào mà chưa thấy qua, bất quá chẳng bao giờ e dè sợ sệt, hiện giờ cư nhiên vì một thú nhân An Nhĩ Tư mà chọn lựa biện pháp mất mặt nhất, cong đuôi bỏ chạy. Bất quá hiện giờ không phải là lúc xem xét vấn đề có mất mặt hay không, nếu không chạy, Nhan Tử Dạ cảm thấy mình sẽ hối hận.

Chẳng qua ngay lúc Nhan Tử Dạ mới chạy được ba mét thì lại giống như bị điểm huyệt mà khựng lại. Cả người bảo trì tư thế đang chạy trốn, chỉ có ánh mắt cùng miệng có thể cử động.

"Như thế nào có thể!" Nhan Tử Dạ kinh hô, tiếp đó vẻ mặt trở nên kinh ngạc cùng không dám tin, bởi vì cậu phát hiện linh lực trong cơ thể một lần nữa bị đóng băng, căn bản không nghe theo lệnh triệu hồi của mình. Thân thể không thể động, Tiểu Hoa trên mu bàn tay cũng mất đi phản ứng.

"Ầm...."

Sau lưng truyền tới một tiếng nổ lớn, Nhan Tử Dạ biết An Nhĩ Tư thoát khỏi vây khốn, cảm giác vô lực dâng tràn. Như thế nào có thể, An Nhĩ Tư rốt cuộc có sức mạnh thần kỳ gì, cư nhiên có thể khống chế mình?

Ngân quang trong mắt An Nhĩ Tư lóe sáng, tao nhã bước từng bước tới trước mặt Nhan Tử Dạ. Sau đó dùng gương mặt tuấn mỹ vô song của mình áp dán sát gương mặt tuấn tú của Nhan Tử Dạ, thì thầm: "Tiểu Dạ không ngoan a, sao không đợi tôi mà bỏ đi trước?

Rõ ràng vẫn là gương mặt đó, vẫn là âm thanh từ tính đó, thế nhưng vì sao lại cảm giác da gà da vịt đều nổi lên hết.

Đúng rồi, ánh mắt cùng nụ cười không giống, trước kia An Nhĩ Tư cười làm người ta có cảm giác phi thường ôn hòa, ánh mắt cũng thực ôn nhu. Nhưng hiện giờ, khóe miệng hơi cong lên lộ ra vài phần tà khí, ánh mắt cũng không còn ôn hòa chút nào. Lúc nhìn Nhan Tử Dạ cứ như đang nhìn một con mồi sa lưới, tràn ngập bá đạo.

Biến hóa quá đột ngột, Nhan Tử Dạ căn bản không kịp phản ứng, này vẫn là An Nhĩ Tư trước kia sao? Nơi này thực nguy hiểm, muốn quay về địa cầu quá a.

"Tiểu Dạ, sao không trả lời?" Thấy Nhan Tử Dạ mím môi không chịu lên tiếng, trong mắt An Nhĩ Tư lộ ra vài phần bất mãn. Ngón tay thon dài nắm cằm Nhan Tử Dạ, hơi nâng mặt cậu lên, để ánh mắt hai người đối diện với nhau.

Đôi mắt huyền ảo mê hoặc lòng người, Nhan Tử Dạ nhìn thấy ảnh ngược của chính mình trong đôi ngươi bạc xinh đẹp kia. Ánh mắt An Nhĩ Tư vốn là màu đen mà!

"Anh... không phải An Nhĩ Tư..." Nhan Tử Dạ ngơ ngác nói.

"Rõ ràng chính là tôi, sao Tiểu Dạ lại nói là không phải, cư nhiên ngay cả tôi cũng không nhận ra, phải bị trừng phạt nha." An Nhĩ Tư mỉm cười lại càng tà mị hơn, bất đồng với dáng vẻ ôn nhu trước kia, An Nhĩ Tư hiện giờ có thêm vài phần mê hoặc.

Nháy mắt đó, Nhan Tử Dạ thật sự bị hấp dẫn, trong mắt chỉ còn lại gương mặt tuấn mỹ của đối phương. Mặt hai người dán quá gần, Nhan Tử Dạ thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở của An Nhĩ Tư phả vào sườn mặt mình. Sau đó tay An Nhĩ Tư ôm lấy thắt lưng Nhan Tử Dạ, kéo cậu tựa vào phi hành khí đậu bên cạnh.

Một cánh tay An Nhĩ Tư mạnh mẽ chống bên trái, tay còn lại nhẹ nhàng vuốt ve gò má trắng noãn của Nhan Tử Dạ, Nhan Tử Dạ mở to mắt, trong mắt, hình ảnh An Nhĩ Tư càng lúc càng gần.

Đôi môi mềm mại mang theo khí tức độc đáo của An Nhĩ Tư áp lên môi Nhan Tử Dạ, sau đó trằn trọc triền miên, tranh thủ khoảnh khắc Nhan Tử Dạ không kịp phòng bị mà đánh hạ thành trì, tùy ý tiến công chiếm đóng.

Trời thực trong xanh, tia nắng thực ấm áp, không khí thực trong lành, Nhan Tử Dạ đáng thương hoàn toàn ngây ngốc.

...

Hoàn Chương 37.

Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết [38] Hoài Nghi

*****

Lúc mới đầu An Nhĩ Tư vẫn rất nhẹ nhàng, cuối cùng chính là tiết tấu mưa rền gió dữ, Nhan Tử Dạ bị hôn tới ngây ngốc, suy nghĩ duy nhất còn lại khi ấy là vì sao kỹ thuật hôn của người này lại thuần thục như vậy, suy nghĩ tiếp theo là, nụ hôn đầu tiên của mình đã bị một kẻ đồng tính cướp đoạt.

Đúng vậy, đây là nụ hôn đầu tiên của Nhan Tử Dạ, vô luận là đời trước nay đời này, Nhan Tử Dạ vẫn luôn là một con yêu tinh tinh tinh khiết khiết. Ngay cả tay của nữ giới cũng chưa từng chạm qua.

Vì sao sống hơn ngàn năm rồi mà cư nhiên không có bầu bạn? Rất đơn giản, bởi vì Nhan Tử Dạ lười. Có một nửa khác, thời gian vốn thuộc về mình sẽ phân chia ra phân nửa, mỗi ngày cũng không thể ngủ nữa, phải đi dạo đi chơi, chọn quà tặng quà đủ thứ. Nghĩ tới chuyện không gian riêng tư của mình bị người khác chiến cứ, đối với một kẻ lười biếng ham ngủ như Nhan Tử Dạ thì đó chính là tiết tấu đòi mạng a.

Cho nên, suốt ngàn năm, Nhan Tử Dạ vẫn là yêu tinh tinh khiết, thật không ngờ ở nơi này cư nhiên bị một người bạn giống đực cướp mất nụ hôn đầu tiên.

Cảm nhận được Nhan Tử Dạ mất tập trung, An Nhĩ Tư trực tiếp gặm môi Nhan Tử Dạ một cái, Nhan Tử Dạ ăn đau, rốt cuộc cũng hoàn hồn. Con ngươi bạc của An Nhĩ Tư mang theo ý cười, động tác cũng trở nên ôn nhu. Đẫu lưỡi mềm mại từng chút từng chút khiêu khích dụ dỗ làm Nhan Tử Dạ nhịn không được chủ động đáp lại.

Không khí trở nên ám muội, Nhan Tử Dạ cảm thấy chính mình cũng bị cảm nhiễm, nhiệt độ cơ thể cũng theo động tác của An Nhĩ Tư mà tăng cao, sắc mặt đỏ bừng, mà quan trọng nhất là quên cả hít thở.

An Nhĩ Tư chìm đắm trong nụ hôn căn bản không còn tinh lực để ý tới tình huống của Nhan Tử Dạ, ôn nhu qua đi, ập tới chính là thiểm điện sấm sét mưa rền gió dữ, làm Nhan Tử Dạ hít thở không thông. Bàn tay cũng bắt đầu vuốt ve lần xuống phía dưới, làm Nhan Tử Dạ chấn động run run mí mắt, không biết là vì thẹn hay vì lí do gì khác, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

Ngay khoảnh khắc Nhan Tử Dạ té xỉu, cảnh tượng xung quanh giống như một tấm gương bắt đầu xuất hiện vết rạn rồi vỡ nát hoàn toàn.

An Nhĩ Tư nhanh tay lẹ mắt chụp được Nhan Tử Dạ, ánh mắt đã khôi phục màu đen bình thường, ngay cả nhiệt độ cơ thể cũng hạ xuống. Lĩnh vực tinh thần vừa vỡ, An Nhĩ Tư cũng lập tức thanh tỉnh. Chuyện xảy ra trong lĩnh vực anh vẫn nhớ rõ ràng, nhìn đôi môi sưng thũng của Nhan Tử Dạ, ánh mắt An Nhĩ Tư trở nên u ám, tư vị quá tuyệt vời, làm anh muốn quên cũng khó.

Chính là xét lại thì Nhan Tử Dạ cũng chính là đầu sỏ, tuy An Nhĩ Tư vì nghe thấy mùi hương động dục của giống cái mà suýt chút nữa tiến vào kỳ động dục, thế nhưng khi ấy anh hoàn toàn có thể dựa vào ý chí áp chế bản năng. Không biết bởi vì khi đó chỉ mỗi Nhan Tử Dạ ở bên cạnh, hay bởi vì hơi thở của Nhan Tử Dạ mà anh trực tiếp nhận định người này, bổ nhào tới.

Trong lúc đánh nhau với Nhan Tử Dạ, phát hiện đối phương quá khó chơi liền nhịn không được vận dụng lĩnh vực tinh thần, trực tiếp vây khốn Nhan Tử Dạ, khống chế hành động của cậu. Chẳng qua lĩnh vực tinh thần có một khuyết điểm là phải lấy Nhan Tử Dạ làm môi giới, cho nên khoảnh khắc Nhan Tử Dạ té xỉu, lĩnh vực cũng bị phá vỡ. Mà An Nhĩ Tư bị dị năng bắn ngược mới có thể tỉnh táo lại.

Bằng không nếu tiếp tục như vậy, An Nhĩ Tư thực sự đã nhịn không được trực tiếp đè Nhan Tử Dạ tại chỗ.

Sau khi ôm Nhan Tử Dạ lên phi hành khí, An Nhĩ Tư khởi động, trực tiếp bay về nhà mình.

Tên đầy đủ của An Nhĩ Tư là An Nhĩ Tư Cái Nhĩ, là cháu trai của gia chủ gia tộc Cái Nhĩ, một trong tứ đại gia tộc của đế quốc Ni Lạp Nhĩ, cũng là người thừa kế của dòng chính. An Nhĩ Tư sở dĩ mang họ Cái Nhĩ bởi vì mỗ ba chưa kết hôn đã có thai, sau khi sinh anh thì gả cho thú nhân khác, theo đối phương rời đi. Thế nên An Nhĩ Tư từ bé đã được nuôi ở gia tộc Cái Nhĩ, rất được gia chủ yêu thương, hơn nữa gia chủ cũng chỉ có một người con là mỗ ba An Nhĩ Tư, thế nên An Nhĩ Tư mới trở thành người kế thừa của dòng chính.

Tuy An Nhĩ Tư thoạt nhìn rất ôn hòa, thế nhưng những người thân thiết đều biết, đó chỉ là ngoài mặt mà thôi. Chân chính có thể được anh coi trọng rất ít, ngay cả giống cái cũng không ngoại trừ. Giống cái tuy trân quý nhưng An Nhĩ Tư vẫn muốn tìm một người có thể kế vai sát chiến với mình, thế nên tuy từ nhỏ đã có rất nhiều giống cái ái mộ nhưng anh vẫn luôn thờ ơ.

Dần dần, người trong gia tộc Cái Nhĩ cũng tập thành thói quen, cũng tùy ý anh. Tuy An Nhĩ Tư cùng Áo Đức Kỳ khá thân nhưng anh chưa từng dẫn Áo Đức Kỳ về nhà, nhưng hôm nay, lại đưa Nhan Tử Dạ về, điều này làm quản gia của gia tộc Cái Nhĩ sợ hãi không thôi.

Thấy thiếu gia ôm một thiếu niên, bất quá bởi vì nhìn không gõ gương mặt, hơn nữa dáng người Nhan Tử Dạ có chút gầy yếu nên bị quản gia tưởng nhầm là giống cái. Thấy thiếu gia trực tiếp ôm người ta lên lầu, quản gia lập tức mở thông tấn khí, gọi cho gia chủ.

Một nam nhân trung nhiên tóc trắng bạc nhưng diện mạo không quá già xuất hiện trên màn hình giả lập, quản gia khom người chào: "Gia chủ, ngày lành."

"Hóa ra là An bá, sao tự nhiên lại gọi cho tôi, có chuyện gì à?" Gia chủ vì có chuyện nên đã ra ngoài, trước đó có căn dặn nếu không phải chuyện quan trọng thì không cần liên hệ. Hiện giờ nhận được cuộc gọi, ông quả thực có chút kinh ngạc.

Quản gia cung kính nói: "Là thiếu gia, thiếu gia vừa mang một thiếu niên về nhà, tôi không thấy rõ bộ dáng, đoán chừng là giống cái."

"Cái gì, An Nhĩ Tư dẫn giống cái về nhà?" Gia chủ Cái Nhĩ từ sô pha nhảy dựng lên, sốt ruột hỏi: "Giống cái kia hiện giờ đang ở đâu, bộ dáng thế nào, tính cách thế nào, là con cái nhà ai?"

So với gia chủ kích động thái quá, quản gia khá trấn định, chẳng qua khóe miệng cong cong đã bán đứng ông: "Thiếu gia trực tiếp ôm người về phòng mình." Quản gia nhấn mạnh chữ 'ôm'.

"Ôm về phòng? Kia đúng rồi, nhất định là giống cái. Ha ha, tên nhóc này rốt cuộc cũng thông suốt, trước kia cứ luôn miệng không thích giống cái nhu nhược, giờ không phải cũng dẫn về à. Không được, tôi lập tức chạy về, phải xem xem đứa cháu dâu này thế nào. An bá, ông tiếp đón cẩn thận, tôi lập tức quay về." Sau khi tắt thông tấn khí, gia chủ Cái Nhĩ hấp tấp vội vàng bảo người thu dọn đồ đạc, lập tức bay về đế quốc Ni Lạp Nhĩ.

Quản gia An bá rút ra một chiếc khăn lụa trắng, lau lau mặt kính thông tấn khí, sau đó thì thào: "Gia chủ cấp tốc quay về, nhanh lắm cũng mất hết ba tiếng. Ân, mình giúp gia chủ quan sát một chút đi."

Kỳ thật An Nhĩ Tư cũng không biết vì sao lại mang Nhan Tử Dạ về nhà, lại còn là phòng của mình. Có lẽ vì nụ hôn kia, cũng có lẽ vì chút cảm xúc xa lạ đang nảy sinh trong lòng, dù sao lúc nghĩ tới thì đã ôm về rồi.

Bởi vì dáng người thú nhân khá cao lớn nên kích cỡ giường cũng được thiết kế khá lớn. So với An Nhĩ Tư cao hai mét, Nhan Tử Dạ chỉ mới một mét tám có vẻ thực nhỏ xinh. Đúng vậy, chính là nhỏ xinh, gương mặt thanh tú còn không to bằng hai phần ba bàn tay An Nhĩ Tư.

Bộ dáng Nhan Tử Dạ cũng không phải đặc biệt xuất chúng, thế nhưng đôi mắt hoa đào kia mỗi khi mở to đặc biệt linh động, làm người ta nhớ kĩ ngay từ ánh mắt đầu tiên. Hơn nữa sức chiến đấu cùng nghị lực của cậu đã làm rất nhiều người trong học viện thay đổi cái nhìn.

Mới đầu, An Nhĩ Tư bị nghị lực của Nhan Tử Dạ hấp dẫn, chính xác bắt đầu chú ý từ lúc một người nổi tiếng là phế tài trong học viện như Nhan Tử Dạ lại có thể đánh bại Duy Nhĩ Nặc.

Chậm rãi tiếp cận mới phát hiện, thiếu niên Nhan Tử Dạ này ngoài mặt có vẻ rất lười biếng nhưng thực tế, những chuyện quan trọng cậu chưa bao giờ cẩu thả. Thậm chí An Nhĩ Tư còn biết vì sao Nhan Tử Dạ thích ngủ ban ngày như vậy. Có lẽ vì cảm thấy thú vị, hoặc có lẽ bị sự thần bí của Nhan Tử Dạ hấp dẫn, An Nhĩ Tư đã chủ động kết giao.

Vốn hết thảy đều thực bình thường, Nhan Tử Dạ là một thú nhân có tư cách trở thành bằng hữu của anh, chính là, sau chuyện ngày hôm nay, tất cả tựa hồ đã thay đổi.

Anh cư nhiên hôn Nhan Tử Dạ, nếu không phải vì phút cuối Nhan Tử Dạ ngất xỉu, có thể đã phát sinh chuyện không thể khống chế.

Hồi tưởng lại, An Nhĩ Tư đột nhiên ngây ngẩn cả người, chờ đã, thú nhân, đúng vậy, anh là thú nhân, mà Nhan Tử Dạ cũng là thú nhân, vì sao ngay cả anh cũng bị mùi động dục của giống cái ảnh hưởng mà Nhan Tử Dạ lại không có việc gì?

Nhan Tử Dạ không hề có chút bệnh trạng nào cả, nếu không phải bản thân anh trúng chiêu, anh còn tưởng hương vị kia chỉ là ảo giác mà thôi. Thế nhưng không có khả năng, thú nhân phi thường mẫn cảm với mùi hương động dục của giống cái, hơn nữa thực lực Nhan Tử Dạ không kém, không có khả năng không ngửi thấy.

Sau khi ngửi lại không có bất cứ phản ứng nào, kia chỉ có một khả năng, Nhan Tử Dạ đã tiêm trước thuốc áp chế, hoặc Nhan Tử Dạ chính là giống cái. Chỉ có giống cái mới không phản ứng với mùi hương của giống cái khác.

Nhớ tới hương vị nhàn nhạt tràn đầy hấp dẫn ngửi được trên người Nhan Tử Dạ, An Nhĩ Tư nhịn không được dùng ánh mắt nghiêm túc cao thấp đánh giá thiếu niên nằm trên giường. Dáng người quả thực có chút giống giống cái, nhưng tầm mắt dừng lại ở phần trán bóng loáng của Nhan Tử Dạ, An Nhĩ Tư có chút do dự, bởi vì đặc điểm nổi bật nhất của giống cái chính là nốt ruồi son ở mi tâm. Chính là, Nhan Tử Dạ không có.

An Nhĩ Tư tựa hồ bị mê hoặc vươn tay chạm vào trán Nhan Tử Dạ. Đụng tới da thịt thì nhẹ nhàng chà xát một chút.

Không có.

Lại chà chà vài cái, vẫn không có.

An Nhĩ Tư không tin, nhúng ngón tay vào ly nước trên tủ đầu giường, tiếp đó bôi lên trán Nhan Tử Dạ rồi chà chà một chút, trừ bỏ da bị đỏ lên thì căn bản không có gì cả.

Nếu Nhan Tử Dạ không phải giống

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net