Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết [58.59.60]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết [58] Âm Mưu Sơ Hiện 3

*****

Trong lâu đài u ám, A Phổ Lý vê tiểu thứ cầu trong tay chất vấn thủ hạ đang quỳ gối trước mặt: "Sao lại thế này? Đám Bái Nhĩ ngu xuẩn kia biến mất cả buổi tối mà các người không hề phát hiện à?"

"Thật xin lỗi đại nhân, là lỗi của tôi, xin ngài trách phạt." Thú nhân quỳ rạp trên mặt đất, cái trán cũng chạm đất, gã biết, lần này trừng phạt là khó tránh, dù sao người là do mình theo dõi, vô duyên vô cớ mất tích cả đêm, hiện giờ đang ở đâu cũng không biết.

A Phổ Lý âm trầm nói: "Cút xuống lĩnh phạt đi."

"Vâng."

Thú nhân quỳ trên mặt đất đứng lên, đang định lui xuống thì cửa lớn bị mở ra, một thú nhân tóc rám nắng hoang mang rối loạn xông vào bán quỳ trước mặt A Phổ Lý: "Đại nhân, Bái Nhĩ đại nhân đã quay lại."

"Đã quay về rồi? Người đâu?" A Phổ Lý hỏi.

"Bái Nhĩ đại nhân hiện giờ đang ở ngoài cổng." Thú nhân quỳ dưới đất đáp.

"Bảo ông ta lập tức vào đây, toàn bộ các người lui xuống hết." A Phổ Lý phất tay, hừ lạnh một tiếng.

Sau khi hai thú nhân lui xuống, Bái Nhĩ tiến vào. Thấy A Phổ Lý ngồi trên ghế cao, Bái Nhĩ hơi cúi đầu: "A Phổ Lý đại nhân."

A Phổ Lý nhíu mi: "Tối qua ông đi đâu?" Hiện giờ đang là thời kì đặc biệt, dù sao Bái Nhĩ cũng là người gã phái đi làm việc, có liên quan tới chuyện hợp tác với Nhan gia, tuyệt đối không thể để học viện cùng hoàng thất Ngải Bố Lỗ biết, bằng không, gã sẽ rước họa sát thân vào người. Thế nên lúc nghe tin Bái Nhĩ mất tích A Phổ Lý mới khẩn trương đến vậy.

Bái Nhĩ ngẩng đầu nhìn A Phổ Lý, bình tĩnh nói: "Đêm qua tôi kỳ thực không rời đi, chỉ là tới nhà hai thuộc hạ bàn về hành động lần này."

"Thật à?" A Phổ Lý có chút không tin.

"Thật, nếu đại nhân không tin có thể tra lại. Xin đại nhân yên tâm, chuyện tôi đã đáp ứng nhất định sẽ làm được, cũng sẽ giữ kín bí mật." Bái Nhĩ nói là lời thật, chẳng qua gã giấu đi vài chuyện khác thường đêm qua, bởi vì gã cảm thấy lúc tỉnh lại ở nhà thuộc hạ tựa hồ đã quên gì đó.

"Có cho ông cũng không dám." A Phổ Lý nắm nhược điểm của Bái Nhĩ trong tay, thấy đối phương khẳng định như vậy cũng khá tin tưởng: "Kia nhóm các ông thương lượng thế nào, hôm qua tìm lâu như vậy vẫn không tìm được đồ, các ông bảo tôi làm thế nào ăn nói với Nhan gia."

Chuyện hợp tác với Nhan gia, A Phổ Lý cũng thực bất đắc dĩ, bất quá vì có thể ngồi lên vị trí phó viện trưởng mà mình vẫn luôn ao ước, gã chỉ có thể làm như vậy. Mắt thấy phó viện trưởng đương nhiệm đã sắp về hưu, không ít thú nhân dòm ngó, chỉ cần chiếm được sự duy trì của Nhan gia, gã có thể mua chuộc hoàng thất rồi ngồi vào vị trí đó.

"Đã tìm cả buổi sáng nhưng không có, rất có thể Nhan Tử Dạ đã mang theo trên người. Chúng ta có cần trực tiếp bắt Nhan Tử Dạ tới đây rồi buộc nó giao ra không?" Kỳ thực gã đã sớm muốn làm vậy, chẳng qua cần phải hỏi ý A Phổ Lý một chút.

"Không được." A Phổ Lý lập tức bác bỏ: "Viện trưởng Cách Lạp Tư cùng viện trưởng của các học viện khác đã tới rồi, nếu Nhan Tử Dạ gặp chuyện lúc này sẽ phiền phức cho Ngải Bố Lỗ. Hơn nữa rất có thể sẽ bại lộ chuyện của chúng ta, tuyệt đối không thể làm vậy."

Nhéo nhéo thứ cầu mềm mại trong tay, có thể vì lực đạo hơi lớn nên thứ cầu đau đớn 'xèo xèo' nhắc nhở hai tiếng. Bất quá A Phổ Lý giống như không chú ý tới, lực đạo căn bản không hề giảm bớt, thứ cầu bắt đầu giãy dụa, cái miệng nhỏ nhắn hít hít vài hơi, co rụt thành một đoàn rồi từ trong tay A Phổ Lý lăn xuống đất, 'xèo xèo chi chi' chạy đi.

A Phổ Lý không quản tới thứ cầu bỏ trốn, một lần nữa đặt lực chú ý lên Bái Nhĩ: "Việc này các ông tạm thời đừng hành động, tránh đả thảo kinh xà. Tiếp theo phải làm thế nào tôi sẽ xem xét, ông lui xuống đi, quản lý kỹ miệng mồm của đám thủ hạ. Nếu để tôi nghe thấy chút tiếng gió nào thì ông tự gánh hậu quả."

"Vâng." Cảm giác bị uy hiếp chẳng tốt đẹp gì, đặc biệt là bị một thú nhân có sức chiến đấu chẳng cao hơn mình bao nhiêu. Bất quá Bái Nhĩ quả thực không có cách nào, gã có quá nhiều nhược điểm nằm trong tay A Phổ Lý, chỉ có thể im lặng nghe lệnh.

Chờ Bái Nhĩ rời khỏi, A Phổ Lý lập tức liên hệ với Nhan gia. Sau khi gọi tới số thông tấn khí Nhan gia, Nhan Tôn xuất hiện trên màn hình.

"Thế nào, lấy được thứ kia rồi à?" Nhan Tôn sốt ruột hỏi.

"Không có, vẫn chưa tìm được, thứ kia rất có thể bị Nhan Tử Dạ mang theo bên người. Hiện giờ đang trong giải đấu, chúng ta không tiện ra tay."

Nhan Tôn lo lắng nói: "Kia chờ giải đấu kết thúc thì ra tay lần nữa. Anh nhớ kỹ, tuyệt đối không thể để Nhan Tử Dạ chiến đấu, phải chèn ép nó gắt gao. Tốt nhất là nhân cơ hội giao đấu phế nó đi."

Nghe Nhan Tôn nói vậy, A Phổ Lý hơi nhếch môi, Nhan Tử Dạ cũng là thành viên của Nhan gia, gã thực không hiểu vì sao Nhan Tôn lại ngoan tuyệt như vậy. Sức chiến đấu của Nhan Tử Dạ rất cao, cơ hồ có thể so với Áo Đức Kỳ cùng An Nhĩ Tư, A Phổ Lý vốn muốn mời chào Nhan Tử Dạ về làm thủ hạ, bất quá xem ra không có khả năng rồi.

"Tình báo bên ông cung cấp có sai sót, sức chiến đấu của Nhan Tử Dạ căn bản không phải cấp B, mà là ngụy cấp S. Sức chiến đấu cực cao, nếu nó thật sự có song hệ băng hỏa thì cơ hội chiến thắng của chúng ta không cao. Càng miễn bàn tới chuyện phế nó trong trận đấu." A Phổ Lý hiểu rất rõ sức chiến chiến đấu của học trò mình, trong năm người chỉ có hai thú nhân đạt tới ngụy S. Vốn định giữ hai người này lại đối phó với Áo Đức Kỳ cùng An Nhĩ Tư, hiện giờ lại lòi ra một Nhan Tử Dạ, gã cũng không nắm chắc phần thắng cho lắm.

"Tôi mặc kệ anh làm thế nào, tuyệt đối không thể để Nhan Tử Dạ giật giải quán quân. Nếu thật sự không có cách nào, thì trên đường nó quay về Ni Lạp Nhĩ đế quốc..." Nhan Tôn làm động tác cắt cổ.

"Nhưng khi đó Nhan Tử Dạ nhất định sẽ cùng các thành viên khác của học viện Cách Lạp Tư trở về, căn bản không có cơ hội." A Phổ Lý không muốn tùy tiện mạo hiểm, tuy rất muốn nhận được sự duy trì của Nhan gia nhưng gã không hi vọng vì chuyện này mà tự đào mồ chôn mình.

"Kia cứ để bọn chúng biến mất toàn bộ đi."

Nhan Tôn vừa nói những lời này, A Phổ Lý liền hít một ngụm khí lạnh: "Ý của ông là..."

"Đúng vậy, lúc đi ngang qua rừng rậm tinh tế thú thì để phi hành khí của chúng rơi xuống, có thể viện lý do là phi hành khí xảy ra sự cố. Tôi sẽ phái vài người tới giúp anh, tôi nghĩ, chuyện này với anh không quá khó đi?" Âm thanh Nhan Tôn trầm thấp pha lẫn chút sát khí, nói xong, lão cắt đứt thông tin.

Nhan gia.

Sau khi ngắt cuộc gọi, Nhan Tôn nhấn một cái nút trên bàn, chỉ chốc lát sau, Nhan quản gia tiến vào.

"Ông lập tức dẫn vài người xuất phát tới Ngải Bố Lỗ đế quốc, sẽ có người tiếp ứng. Chuyện lần này rất quan trọng, tôi không muốn có chút sai sót nào, ông phải quan sát kỹ lưỡng. Nhất định phải lấy được đồ trong tay đứa con hoang kia, còn nữa, tuyệt đối không được để nó an toàn trở về."

"Vâng." Nhan quản gia nhận lệnh rồi đi ra ngoài.

Ngón tay theo tiết tấu gõ gõ lên mặt bàn, Nhan Tôn thì thầm: "Nhan gia là của tao, tuyệt đối sẽ không chắp tay dâng ra ngoài. Đợi tao phá vỡ giới hạn đạt tới cấp SS thì đó chính là ngày chết của đám lão quỷ vướng chân vướng tay kia."

...

A Phổ Lý trầm mặc ngồi trên ghế, gã thật không ngờ Nhan Tôn loại ngoan độc cư vậy, cư nhiên muốn diệt sạch nhóm học viên Cách Lạp Tư đi cùng Nhan Tử Dạ. Đột nhiên nghĩ tới gì đó, A Phổ Lý bật cười: "Ha ha ha, vậy cũng tốt, tên Hoắc Đức ngu xuẩn kia không có cách nào tranh với mình nữa, thứ mình không có được thì cứ hủy diệt, tuyệt đối không lưu lại cho người khác. Học viện Ngải Bố Lỗ dưới sự dẫn dắt của mình nhất định sẽ trở thành học viện mạnh nhất Lam tinh."

A Phổ Lý hưng phấn tưởng tượng về một tương lai tươi sáng không hề chú ý một cây hoa trong góc phòng khẽ giật giật.

Bởi vì hoa cỏ trang trí trong lâu đài có chút tương tự với Tiểu Hoa, đặc biệt là về phương diện màu sắc, đồng dạng là màu đỏ rực. Sau khi từ cửa sổ chui vào lâu đài, Tiểu Hoa liền nhổ bỏ gốc hoa khá tương tự với mình rồi chui vào thế chỗ, lén nghe A Phổ Lý nói chuyện với người khác.

Thấy thời gian không sai biệt lắm, Tiểu Hoa cẩn thận từ chậu hoa rút những căn rễ của mình ra, đang định lặng lẽ rời đi thì khựng lại, bởi vì nó phát hiện có một quả cầu xám đang chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn mình.

Tiểu Hoa run rẩy thân mình, bị phát hiện.

Thứ cầu màu xám tò mò nhìn Tiểu Hoa một chốc rồi chậm rãi bò tới gần, cái mũi giật giật, cái miệng nhỏ nhắn hé ra chuẩn bị kêu thành tiếng. Tiểu Hoa lập tức vươn hai chiếc lá xanh biếc của mình bưng kín miệng, sau đó dùng mấy căn rễ quấn chặt tiểu thứ cầu. Rón ra rón rén đi tới cửa sổ, xác nhận thú nhân kỳ quái bên trong không phát hiện mình thì lập tức leo lên cửa sổ rời đi.

Bên kia Tiểu Hoa mang theo chiến lợi phẩm chạy như điên về tìm Nhan Tử Dạ, bên này trận thi đấu của Nhan Tử Dạ cũng vừa chấm dứt.

Lần này, Nhan Tử Dạ là người đầu tiên, thực lực cách biệt khá xa nên trận đấu chấm dứt khá nhanh. Người kế tiếp chính là Ngải Luân.

Nhan Tử Dạ trực tiếp đi tới ngồi cạnh An Nhĩ Tư, nhận nước anh đưa qua, vừa uống một ngụm thì cảm ứng được Tiểu Hoa trở lại, liền đứng lên nói: "Tôi đi một chút."

Liếc nhìn Nhan Tử Dạ một cái, An Nhĩ Tư gật gật đầu: "Ừm."

"Nhan Tử Dạ muốn đi đâu vậy?" Hải Bác Lạc nhìn bóng dáng Nhan Tử Dạ rời đi, hỏi An Nhĩ Tư.

An Nhĩ Tư thản nhiên nói: "Có việc."

"Nga." Hải Bác Lạc đáp, nếu An Nhĩ Tư không nói thì anh cũng không hỏi nữa, sau đó tiếp tục đặt lực chú ý vào trận đấu.

Nhan Tử Dạ cảm nhận được linh lực của Tiểu Hoa dao động nên rời khỏi sân thi đấu, đi tới một góc vắng vẻ. Quan sát xung quanh, không có thiết bị giám sát, cũng không có người, Nhan Tử Dạ liền gọi: "Xuất hiện đi, Tiểu Hoa."

Theo tiếng gọi của Nhan Tử Dạ, hoa ăn thịt đỏ rực từ dưới đất chui lên.

...

Hoàn Chương 58.

Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết [59] Hắc Mã

******

"Chủ nhân chủ nhân, làm sao bây giờ làm sao bây giờ, Tiểu Hoa bị phát hiện." Tiểu Hoa vừa từ mặt đất chui ra thì lập tức kinh hoảng kêu.

Nhan Tử Dạ nhíu mi: "Bị phát hiện? Bị ai phát hiện, là thú nhân ta bảo mi theo dõi à?"

Tiểu Hoa lắc đầu: "Không phải, là thứ này."

Tiểu Hoa mở hai chiếc lá to của mình, lộ ra tiểu thứ cầu màu xám, cái miệng nhỏ bị một chiếc lá nhỏ bịt lại, tứ chi thì bị chùm rễ trói chặt. Nhìn thấy Nhan Tử Dạ, tiểu thứ cầu liều mạng lăn lộn trên chiếc lá của Tiểu Hoa, lúc rơi xuống đất thì bắt đầu giãy dụa muốn chạy trốn.

Mấy căn rễ của Tiểu Hoa thu lại, kéo tiểu thứ cầu trở lại, giơ tới trước mặt Nhan Tử Dạ.

Nhóc con vì bị túm lại nên trực tiếp xù lông, toàn thân gai góc vô cùng dọa người. Nhan Tử Lạ liếc mắt liền nhận ra, là sủng vật của A Phổ Lý. Thật không ngờ Tiểu Hoa cư nhiên túm vật nhỏ này về. Theo Nhan Tử Dạ biết, thứ cấu chính là tinh tế thú cấp cấp, không biết nói, cho dù thấy Tiểu Hoa thì cũng không có khả năng mật báo.

Nhan Tử Dạ nói với Tiểu Hoa: "Được rồi Tiểu Hoa, thả nó ra đi." Thứ cầu này là sủng vật của A Phổ Lý, nếu ông ta phát hiện nó biến mất sẽ nghi ngờ. Thế nên tốt nhất là thả nó ra, xem như chưa hề phát sinh chuyện gì.

Tiểu thứ cầu bị treo lơ lửng trên không trung nghe Nhan Tử Dạ nói vậy thì lập tức dùng ánh mắt nhỏ đáng thương nhìn cậu, Nhan Tử Dạ cư nhiên nhìn ra cảm kích trong mắt nó.

Nhất định là ảo giác, tinh tế thú cấp thấp không thể nào hiểu được lời nói của thú nhân, miễn bàn tới chuyện cảm kích. Nhưng sự thật chứng minh, Nhan Tử Dạ không phải ảo giác.

Lúc Tiểu Hoa thả tiểu thứ cầu ra, tiểu thứ cầu cư nhiên thu lại gai nhọn, lại trở thành lớp lông mềm mại, sau đó nó hơi cúi đầu với Nhan Tử Dạ, cái miệng nhỏ nhắn kêu vài tiếng 'xèo xèo chi', bộ dáng như đang cám ơn cậu.

"Nhóc con này quả thực thông minh a." Nhan Tử Dạ ngồi xuống, vươn tay chọt chọt cái đầu tròn vo của tiểu thứ cầu. Tiểu thứ cầu cư nhiên viên đầu lưỡi phấn hồng liếm ngón tay cậu.

Tiểu Hoa ở bên cạnh thấy chủ nhân không nhìn tới mình mà chỉ khen ngợi nhóc con mình mang về thì thực ghen tị.

"Chủ nhân chủ nhân, Tiểu Hoa cũng thực thông minh, Tiểu Hoa thông minh hơn nó." Tiểu Hoa quấn lấy cánh tay Nhan Tử Dạ, tiếp đó dùng cánh hoa của mình cọ mặt cậu.

"Rồi rồi rồi, ta biết." Thật không ngờ Tiểu Hoa lại ghen tị, Nhan Tử Dạ buồn cười nói với tiểu thứ cầu: "Tốt lắm, mi đi đi, lần sau cẩn thận một chút đừng để bị bắt nữa."

"Xèo xèo chi...." Tiểu thứ cầu nhích tới gần Nhan Tử Dạ, giật giật cái mũi nhỏ, sau khi ngửi kĩ mùi của cậu thì kêu vài tiếng rồi nhanh chóng chạy đi.

"Rất có linh tính, đáng tiếc đã là sủng vật của người khác." Lại còn là địch nhân, thế nên Nhan Tử Dạ không có hứng thú.

Đứng lên, Nhan Tử Dạ xoa xoa cánh hoa của Tiểu Hoa, sau đó vươn tay: "Tốt lắm, để ta xem mi đã nhìn thấy gì."

Tiểu Hoa đặt hai chiếc lá của mình lên tay Nhan Tử Dạ, hồng quang chợt lóe, những gì Tiểu Hoa nhìn thấy nghe thấy hệt như một đoạn phim chiếu lại trong đầu Nhan Tử Dạ. Đây là chỗ tốt của khế ước chủ tớ, chủ nhân có thể xem kí ức của khế ước thú, có thể nói, Tiểu Hoa chính là một chiếc máy quai phim di động của cậu.

Nhìn thấy người mà A Phổ Lý liên hệ cư nhiên là Nhan Tôn, lại nghe cuộc nói chuyện của hai người, khóe miệng Nhan Tử Dạ nhếch lên thành một nụ cười lạnh, sau đó cậu buông hai chiếc lá của Tiểu Hoa ra.

"Muốn giết tôi? Còn muốn xử cả nhóm An Nhĩ Tư? Nhan Tôn tính toán cũng khá chuẩn xác, nếu thực sự là phi hành khí xảy ra vấn đề mà rơi xuống rừng rậm tinh tế thú, mọi người phải chết là không thể nghi ngờ. Đến khi đó sẽ không có ai hoài nghi, như vậy hiện giờ Nhan Tử Dạ có thể khẳng định mình không phải cháu ruột của Nhan Tôn.

Nếu là vậy, cái chết của nhóm thân nhân nguyên chủ rất đáng nghi. Nguyên chủ không phải cháu ruột Nhan Tôn, chứng minh cha nguyên chủ cũng không phải con trai ông ta, chẳng lẽ mỗ nãi của nguyên chủ ngoại tình... Nhan Tôn phát hiện ra nên mới dùng kế mượn dao giết người, một lần giết hết tất cả.

Nhưng nếu thật là vậy thì lại có chút không thông, nếu Nhan Thuần không phải người Nhan gia, vì sao người nắm giữ phương pháp tu luyện đặc thù của Nhan gia lại là ông ta chứ không gia chủ Nhan Tôn? Theo thái độ của Nhan Tôn đối với cha nguyên chủ, hẳn ông ta đã sớm biết Nhan Thuần không phải con ruột của mình, kia vì sao lại nhẫn nhịn lâu như vậy, thẳng tới khi Nhan Thuần trưởng thành, cưới bầu bạn, sinh đứa nhỏ rồi mới bắt đầu đối phó?

Điểm đáng ngờ nhiều lắm, nhất thời Nhan Tử Dạ không thể đoán được. Bất quá có một điều Nhan Tử Dạ thực khẳng định, chính là nguyên chủ không phải cháu ruột Nhan Tôn. Đại gia tộc quả nhiên rất phức tạp.

Lúc Nhan Tử Dạ trở lại, trận đấu của Ngải Luân đã kết thúc, người trên đài lúc này là Hải Bác Lạc. Thấy Nhan Tử Dạ trở về, An Nhĩ Tư chỉ cười cười không hỏi.

Thực lực của đối thủ hôm nay cũng xấp xỉ thú nhân học viện Bỉ Cách nên trận đấu nhanh chóng kết thúc, kết quả cuối cùng là 5:0. Học viện Cách Lạp Tư lại thắng lợi, tiến vào sáu đội mạnh nhất bắt đầu đấu chung kết. Ba ngày sau sẽ tiến hành trận chung kết, khi đó viện trưởng của các học viện cùng các quốc vương sẽ tới xem, đương nhiên còn cả cường giả SS.

Bắt được chiếc vé chung kết, Hoắc Đức cũng thả lỏng, không đụng phải học viện Ngải Bố Lỗ ở vòng loại cũng xem là may mắn. Tuy vẫn còn trận chung kết nhưng mọi người cũng có thể thả lỏng một chút.

Nhóm Nhan Tử Dạ đang chuẩn bị rời đi thì bị câu chuyện của nhóm thú nhân đi ngang qua chấn kinh.

"Nghe gì chưa, học viện Ngải Bố Lỗ thua rồi."

"Cái gì? Sao có thể, bọn họ chính là quán quân mùa trước, sao có thể thua được."

"Là thật, tôi tận mắt thấy mà. Hai thắng ba thua, thua học viện Khắc Lôi Đốn, tất cả mọi người xem trận đó đều choáng váng."

"Học viện Khắc Lôi Đốn? Kia không phải học viện của đế quốc Cáp Mỗ Lôi Đức à? Tôi nhớ mùa trước bọn họ còn không lọt nổi top sáu mà?"

"Gì mà top sáu, ngay cả top mười hai cũng không nổi. Lần này tới tham gia đều là người mới, hơn nữa không phải còn có một giống cái dự thi à? Tôi nói cho cậu biết, sức chiến đấu của giống cái kia tuyệt đối đã đạt tới ngụy cấp S."

"Không thể nào, giống cái dự thi đã đủ làm người ta kinh ngạc rồi, sức chiến đấu còn đạt tới ngụy S? Này bảo thú nhân chúng ta làm sao sống a?"

"Bất quá cho dù có một người ngụy cấp S thì cũng đâu thể nào chiến thắng, bên Ngải Bố Bỗ có tới hai thú nhân ngụy S mà."

"Ai nói chỉ có một, là ba, lần này học viện Khắc Lôi Đốn có một giống cái ngụy S, hai thú nhân ngụy S cùng hai thú nhân cấp S tham gia."

"Chết tiệt, đại hắc mã a, lần này học viện Khắc Lôi Đốn nghịch thiên rồi. Trước đó không nhận được chút tin tức nào, trận đấu kế tiếp chắc chắn rất phấn khích a."

...

Cái gì? Học viện Ngải Bố Lỗ cư nhiên thua? Lúc nghe thấy tin tức này, Hải Bác Lạc liền há to miệng, trợn mắt há hốc.

"Đạo... đạo sư, tôi không nghe nhầm chứ? Học viện Ngải Bố Lỗ thật sự thua rồi à?" Hải Bác Lạc có chút trì trệ, học viện Ngải Bố Lỗ vẫn luôn là đối thủ của bọn họ, bình thường đều là Cách Lạp Tư cùng Ngải Bố Lỗ tranh đoạt giải quán quân. Thế nhưng lần này, Ngải Bố Lỗ cư nhiên thua học viện cấp hai Khắc Lôi Đốn, ngay cả top sáu cũng không vào được, này quả thực khó tin.

Hoắc Đức cũng ngây ngốc, nghĩ tới gì đó, vẻ mặt lập tức trở nên nghiêm túc: "Nếu tin tức này là thật thì trận đấu lần này có chút phiền toái. Nếu trận đấu tranh top ba đội mạnh nhất vào ba ngày sau mà đụng phải bọn họ thì gian nan. Không được, tôi phải đi thăm dò tin tức một chút. Các trò về trước đi." Nói xong, ông khẩn cấp chạy đi.

Hải Bác Lạc cứ như thấy quỷ: "Mỗ ba của tôi ơi, Ngải Bố Lỗ cư nhiên lại thua, đúng là có nằm mơ cũng không ngờ được. Tôi cứ nghĩ chúng ta sẽ gặp bọn họ ở chung kết a."

Áo Đức Kỳ cũng hiếm có dịp phát biểu ý kiến: "Nếu là thật thì đối thủ mạnh nhất của chúng ta chính là học viện Khắc Lôi Đốn, so với Ngải Bố Lỗ còn mạnh hơn."

"Có khi nào Khắc Lôi Đốn thắng nhờ may mắn không?" Hải Bác Lạc suy đoán.

Áo Đức Kỳ dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc mà liếc qua Hải Bác Lạc: "Nằm mơ mới có thể."

"Này này Áo Đức Kỳ, ánh mắt của cậu là sao, khinh bỉ tôi à?" Hải Bác Lạc không vui.

"Thực rõ ràng." Áo Đức Kỳ lười nhiều lời với Hải Bác Lạc, trực tiếp bỏ đi. Hải Bác Lạc không cam lòng, liền xăn tay áo chạy theo muốn tranh luận, Ngải Luân cúi đầu đi theo sau hai người.

Nhan Tử Dạ đứng tại chỗ không nhúc nhích, sâu kín nói: "Đúng là người tính không bằng trời tính, đám Ngải Bố Lỗ có lẽ cũng không ngờ mình lại thua bởi Khắc Lôi Đốn đi." Không biết A Phổ Lý biết tin này thì có phản ứng thế nào! Nghĩ tới thôi cũng cảm thấy thú vị.

Nhan Tôn muốn A Phổ Lý dẫn dắt học trò đánh bại bọn họ, thế nhưng, hiện giờ học viện Ngải Bố Lỗ lại thua học viện Khắc Lôi Đốn. Kế hoạch chết non ở giữa đường, hiện giờ sắc mặt A Phổ Lý nhất định rất phấn khích.

"An Nhĩ Tư, anh nói coi nếu có người muốn lấy mạng anh, anh sẽ làm thế nào?" Nhan Tử Dạ thản nhiên hỏi An Nhĩ Tư bên cạnh.

Đôi mắt hoa đào của An Nhĩ Tư híp lại: "Đối với những kẻ như vậy, tôi sẽ lấy mạng bọn họ trước kia bọn họ ra tay."

"Kia nếu hiện giờ anh không đánh lại đối phương thì sao? Hoặc thế lực của người nọ quá mạnh, không động tới nổi." Nhan Tử Dạ nhìn mắt An Nhĩ Tư.

"Vậy thì tìm kiếm ngoại lực, dùng hết thảy khả năng giết chết kẻ đó, tránh đêm dài lắm mộng." Ảnh ngược trong mắt An Nhĩ Tư phản chiếu gương mặt tuấn tú của Nhan Tử Dạ: "Tiểu Dạ, vô luận phát sinh chuyện gì, tôi vẫn luôn ở bên cạnh em."

Nhan Tử Dạ nghi hoặc: "An Nhĩ Tư, kỳ thực anh đã sớm biết rồi, vì sao không nói cho tôi biết?" Cậu mới không tin An Nhĩ Tư không biết chuyện này, chính là vì sao lại không nói?

"Bởi vì tôi tin rằng, thay vì biết được từ miệng tôi, em càng muốn tự mình tìm ra đáp án."

Lời nói của An Nhĩ Tư làm Nhan Tử Dạ sửng sốt, bất quá Nhan Tử Dạ nhanh chóng phản ứng, có chút mất tự nhiên nghiêng mặt đi: "Ai nói chứ, tìm hiểu mấy chuyện lộn xộn này thực phiền phức

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net