Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết [7.8.9]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết [7] Chân Chạy

*****

Sau khi mang người máy quản gia A Ngốc về nhà, Nhan Tử Dạ phát hiện vẻ ngoài không có gì biến hóa, bất quá sau khi kiểm tra dấu vân tay cùng màng mắt để khởi động thì tác phong hoàn toàn thay đổi trước kia.

"Thiếu gia thân ái, thật sự phi thường cám ơn cậu đã nâng cấp hệ thống cho a Ngốc, làm A Ngốc trở nên càng hoàn mỹ hơn, tôi cảm giác bản thân thực thoải mái, A Ngốc anh tuấn phóng khoáng, tràn đầy nhân khí cùng hấp dẫn hơn hẳn khi xưa đúng không? Thiếu gia, trông cậu thực kinh hỉ, có phải cậu cũng cảm thấy A Ngốc rất hấp dẫn?" Nói xong, A Ngốc bày ra tư thế soái ca khoe cơ bắp kinh điển, có thể là thiết kế quá chân thật nên có cơ bắp nổi lên thật.

Nhan Tử Dạ sững sờ, A Ngốc vốn ổn trọng nghiêm nghị đâu rồi? Cậu cảm thấy nếu sớm biết kết quả thế này thì chẳng thà không nâng cấp. Rõ ràng mình yêu cầu tính cách hoạt bát hơn một chút, sao lại biến thành tự kỷ?

Nhan Tử Dạ yên lặng mở thông tấn khí, gọi tới số điện thoại của nhân viên nghiệp vụ của trung tâm nâng cấp người máy.

"Xin chào, đây là trung tâm phục vụ nâng cấp người máy, xin hỏi tôi có thể giúp gì cho bạn?" Một thú nhân tuấn mỹ xuất hiện trên màn hình giả lập, thấy người gọi tới là Nhan Tử Dạ, đối phương liền cười nói: "Hóa ra là cậu Nhan, cậu có thắc mắc gì về người máy sau khi nâng cấp à?"

"Tính cách của nó không đúng." Nhan Tử Dạ lời ít ý nhiều nói thẳng vấn đề.

"Tính cách không đúng?" Thú nhân nhìn nhìn A Ngốc ở phía sau Nhan Tử Dạ: "Xin hỏi không đúng chỗ nào?"

"Tôi muốn là hoạt bát." Nhan Tử Dạ nghiêm mặt.

Thông qua màn hình quan sát A Ngốc đang cầm cái lược không biết từ đâu lôi ra chải đầu, vô tội nói: "Hoạt bát mà, người máy của cậu vốn là loại cũ nên tính cách cứng nhắc, phải ra lệnh mới chịu động. Hiện giờ không cần cậu ra lệnh nó cũng tự tìm việc để làm, xem đi, biết soi gương chải đầu, còn biết nhăn mặt nhíu mày với tôi, còn nhảy nhót, nhân tính biết bao, hoạt bát biết bao a!"

Nói tới đây, thú nhân của trung tâm phục vụ xoay chuyển: "Đương nhiên, nếu cậu thật sự không vừa lòng với tính cách hiện giờ của người máy, chúng tôi có thể đổi mới, bất quá cậu phải phụ trách toàn bộ phí dụng."

"Không cần a..." A Ngốc bổ nhào tới, người máy dáng người một mét chín co thành một đoàn ôm đùi Nhan Tử Dạ gào khóc: "Thiếu gia, cậu không cần A Ngốc sao? Đừng mà thiếu gia, A Ngốc sẽ thực nghe lời, làm bạn với cậu mười mấy năm, A Ngốc luyến tiếc cậu a...."

"Này... cậu xem xem, người máy này thực tốt a, tình cảm phong phú biết bao a." Thú nhân của trung tâm phục vụ tiếp tục thổi phồng.

Nhan Tử Dạ một đầu hắc tuyến rốt cục nhịn không được: "Được rồi, không đổi mới, cứ để vậy."

"Tốt quá, chúc cậu một ngày tốt lành, có vấn đề có thể liên lạc chúng tôi bất kỳ lúc nào, chúng tôi còn cung cấp dịch vụ sửa chữa tận nhà, đương nhiên có bảng phí dụng riêng, hoanh nghênh lần sau ghé thăm, tạm biệt..." Trước lúc Nhan Tử Dạ cúp máy, thú nhân của trung tâm phục vụ không quên quảng cáo một chút.

Tắt thông tấn khí, nhìn A Ngốc đang ôm đùi mình, Nhan Tử Dạ đỡ trán: "A Ngốc, buông ra."

"Không buông đâu, thiếu gia muốn vứt bỏ A Ngốc, có chết A Ngốc cũng không chịu buông." Nói xong người máy A Ngốc lại càng ôm chặt hơn.

"Được rồi được rồi, ta không vứt mi, cũng không mang đi sửa lại trình tự tính cách, được chưa? Nhà dơ rồi, mi lau nhà rồi xử lý quần áo bẩn trong phòng tắm đi." Nhan Tử Dạ vốn định mắng vốn trung tâm sửa chửa, kết quả lại tự rước tới phiền toái.

A Ngốc vừa nghe không bị chỉnh sửa tái tạo thì cao hứng tới nhảy dựng, lập tức cúi đầu nói: "Vâng, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ, xin thiếu gia yên tâm."

Tốc độ lật mặt nhanh thật a, không hổ là con chíp trí năng thế hệ mới nhất, quả nhiên tính cách không khác biệt con người.

Buổi tối, Nhan Tử Dạ ngồi ngoài ban công tiếp tục tu luyện, hiện giờ cậu đã có chút sốt sắng muốn nâng cao thực lực. Ở một nơi xa lạ, hết thảy đều không giống địa cầu, ở đây thực lực là hết thảy, hơn nữa còn có tinh tế thú uy hiếp, việc cấp bách nhất hiện giờ là nâng cao thực lực.

Dị năng của thú nhân không giống yêu thuật của cậu, dị năng thông qua tinh thần lực để điều động linh khí, thực chất cũng chỉ có thể điều động chứ không thể khống chế hoàn toàn. Mà yêu thuật thì khác, bởi vì linh khí trong cơ thể đã trải qua quá trình hấp thu tích tụ ở đan điền nên nó hoàn toàn tùy cậu sở dụng, đây là điểm khác biệt của cậu với thú nhân.

Nhan Tử Dạ không biết đoạn clip cậu quyết đấu với Duy Nhĩ Nặc đã bùng nổ trên diễn đàn học viện Cách Lạp Tư.

Sáng sớm hôm sau, Nhan Tử Dạ ngừng hấp thu, dành riêng hai tiếng để rèn luyện thể năng. Căn biệt thự có ba tầng, tầng thứ ba có đầy đủ các thiết bị rèn luyện, theo trí nhớ, tựa hồ trong nhà tất cả thú nhân đều có các thiết bị này, thuận tiện để rèn luyện thân thể.

Số thiết bị kia đều là sản phẩm công nghệ cao, ngoại trừ rèn luyện thể năng, còn có thiết bị mô phỏng cảnh chiến đấu, Nhan Tử Dạ thể nghiệm một chút thì khiếp sợ không thôi.

Thiết bị này không những có thể mô phỏng người thực, còn có thể mô phỏng tinh tế thú, thời điểm giao chiến, cảm giác đau đớn cũng thực chân thực. Có thiết bị này, Nhan Tử Dạ tin tưởng mình có thể nâng cao thân thủ cùng thể năng lên một độ cao nhất định trong khoảng thời gian ngắn.

Tắm rửa uống dịch dinh dưỡng xong, đang định xuất môn thì Nhan Tử Dạ bị A Ngốc cản lại.

"Thiếu gia, về sau cậu không cần dùng phương tiện giao thông cấp thấp nữa đâu, A Ngốc đã được nâng cấp toàn diện, chỉ cần cậu muốn, A Ngốc anh tuấn hoàn mỹ có thể biến thành phương tiện giao thông của thiếu gia."

Nói xong, dưới chân A Ngốc xuất hiện hai cái ròng rọc, nó xoay người muốn ôm Nhan Tử Dạ, kết quả bị Nhan Tử Dạ né tránh.

"Không cần, ta cảm thấy phương tiện công cộng tốt lắm." Nói xong, Nhan Tử Dạ 'rầm' một tiếng đóng cửa lại. A Ngốc bị lưu lại, vẻ mặt u oán không thôi, nó cư nhiên không bằng phương tiện giao thông cấp thấp, thiếu gia thực làm A Ngốc thương tâm a.

Ngồi trên phi hành khí, Nhan Tử Dạ thực bất đắc dĩ, may mắn không để A Ngốc đưa mình đi, đường đường một nam nhân lại để người máy ôm tới học viện, sẽ bị người ta cười chết a. Hiện giờ chỉ có con nít dưới mười tuổi mới để người máy quản gia ôm tới trường để đảm bảo an toàn.

Tiến vào học viện, các thú nhân đi ngang qua đều dùng ánh mắt khác thường nhìn Nhan Tử Dạ rồi bắt đầu thì thào nghị luận. Nhan Tử Dạ dưới ánh mắt khác thường của bọn họ đi tới ban D.

Ban D vốn đang ồn ào náo nhiệt, Nhan Tử Dạ vừa xuất hiện thì nháy mắt im lặng, nhìn Nhan Tử Dạ đi tới ngai vàng của riêng mình rồi giống như không có xương cốt nằm úp sấp lên mặt bàn vù vù ngủ.

"Ê, mấy cậu nói xem, Nhan Tử Dạ có phải được dùng thuốc mới nghiên cứu nên sức chiến đấu cùng tinh thần lực mới tăng ghê gớm như vậy không? Duy Nhĩ Nặc dùng cơ giáp mà cũng bị đánh bại, tôi thấy nó bây giờ có thể trực tiếp nhảy qua ban B rồi a."

"Nhất định là uống thuốc gì đó mới trở nên lợi hại như vậy."

"Hay chúng ta hỏi thử đi?"

"Hỏi cái bép, đó chắc là thuốc do Nhan gia đặc biệt nghiên cứu chế tạo ra, sao dễ dàng để mấy người biết chứ."

"Tôi nói này, mấy người đừng nghĩ mấy chuyện kỳ quái đó nữa, nếu thực sự có loại thuốc này, đế quốc đã sớm công bố rồi, cần chi giấu diếm tới giờ. Trận quyết đấu kia tôi có xem, kỳ thực là Nhan Tử Dạ may mắn mới thắng được Duy Nhĩ Nặc, căn bản không phải dựa vào thực lực. Cho dù tinh thần lực cùng khả năng chiến đấu có tăng lên thì cũng là Duy Nhĩ Nặc nhường, tôi thấy nhất định là bọn họ lén giao dịch, lên đài chỉ diễn trò cho chúng ta xem thôi!"

"Ừm, nghe rất có lý, bằng không Nhan Tử Dạ chỉ bảo Duy Nhĩ Nặc làm chân chạy cho mình một tháng chứ không phải nghỉ học?"

...

Duy Nhĩ Nặc hôm qua bại dưới tay Nhan Tử Dạ thì vẫn luôn bị vây trong trạng thái có thể bùng nổ bất kì lúc nào.

Đường đường là cao thủ top mười ban B cư nhiên lại thua, hơn nữa lại thua trong tay một người mình vẫn luôn khinh thường. Ngay cả cửa ải bản thân còn không qua được, hơn nữa người xung quanh không ngừng bàn tán nghị luận, những thú nhân trước kia thua Duy Nhĩ Nặc cũng chạy tới châm chọc, quả thực làm Duy Nhĩ Nặc thẹn quá thành giận.

Cho nên lúc nghe tin ban D có tiết thực chiến, Duy Nhĩ Nặc liền hừng hực chạy tới tìm Nhan Tử Dạ.

Nhìn đông nhìn tây hồi lâu vẫn không thấy bóng dáng Nhan Tử Dạ, Duy Nhĩ Nặc tiện tay túm một người qua hỏi: "Nhan Tử Dạ đâu?"

Nhìn vẻ mặt âm trầm của Duy Nhĩ Nặc, thú nhân bị kéo qua nhịn không được run rẩy, cà lăm nói: "Cậu ta... cậu ta vẫn còn ngủ trong phòng học, tụi tôi không có gọi."

Bởi vậy có thể thấy nhân duyên của Nhan Tử Dạ kém cỡ nào.

Vừa nghe Nhan Tử Dạ cư nhiên không tham gia tiết thực chiến, Duy Nhĩ Nặc lập tức phóng tới phòng học ban D. Sau khi tìm được lớp, vừa vào cửa liền nhìn thấy Nhan Tử Dạ nằm trên bàn ngủ say sưa.

"Nhan Tử Dạ..." Duy Nhĩ Nặc gầm lên giận dữ.

Nhan Tử Dạ đang ngủ bị tiếng rống này đánh thức, nheo nheo mắt, ngẩng đầu nhìn Duy Nhĩ Nặc đang đứng kế bên: "Là anh à, tới đây làm gì?" Ưỡn ưỡn thắt lưng, Nhan Tử Dạ phát hiện trong phòng học cư nhiên chỉ còn mình cùng Duy Nhĩ Nặc, liền lầm bầm: "Kỳ quái, mọi người đâu hết rồi?"

Duy Nhĩ Nặc châm chọc: "A, chẳng lẽ cậu không biết bây giờ là giờ thực chiến à?" Học viện khá dễ dãi vấn đề tham gia tiết học, trong mười năm học, có thể nắm được bao nhiêu kiến thức phải xem bản thân học viên. Học viện không có nghĩa vụ bức bách học viên học tập.

Chẳng qua cho dù quy định thoải mái nhưng nếu không phải tình huống đặc biệt, thú nhân cùng giống cái sẽ không bỏ tiết, thú nhân thiên tính hiếu chiến, khẳng định sẽ không bỏ qua phương pháp giúp mình tăng cao thực lực. Mà giống cái cũng quan niệm nên tận lực học hỏi kiến thức, dù sao thực lực cùng sức chiến đấu của bọn họ vốn đã yếu, nếu không học hỏi thêm thì ngay cả năng lực tự bảo vệ cũng không có.

"Nga, hóa ra là tới tiết thực chiến, kia ngủ thêm một lúc nữa." Nói xong Nhan Tử Dạ lại nằm gục xuống bàn, chuẩn bị tiếp tục sự nghiệm ngủ nghê.

"Nhan Tử Dạ, cậu điên rồi à, tiết thực chiến cư nhiên không tham gia." Duy Nhĩ Nặc quả thực không thể tin nổi lúc này mà Nhan Tử Dạ lại có thể ngủ tiếp, đến học viện lại không chịu tham gia tiết học, kia tới đây làm gì.

"Tiết thực chiến không phải tiến hành ở sân thi đấu à? Xa quá, lười đi." Thay vì lếch qua bên ấy, chẳng thà nằm đây đánh một giấc. Hơn nữa chương trình thực chiến ở ban D cùng lắm chỉ là cho học viên đối chiến với nhau, có gì để xem chứ. Nguyên chủ khi trước thực ngốc, biết rõ mình là gà bệnh chắc chắn sẽ bị đánh tới bầm dập mà vẫn vui sướng tham gia.

"Cậu.... ngay cả đi đường mà cũng lười, khó trách lại phế tới vậy." Chính mình hôm qua cư nhiên lại bại bởi một thú nhân vừa phế vừa lười, Duy Nhĩ Nặc cảm thấy thực mất mặt.

"Phế? Nhan Tử Dạ chống cằm nhìn Duy Nhĩ Nặc: "Hình như hôm qua anh bại dưới tay kẻ phế tài tôi đây, kia không phải anh ngay cả phế tài cũng không bằng à?"

"Đó là tôi nhất thời sơ ý." Duy Nhĩ Nặc hệt như mèo bị giẫm đuôi, nháy máy xù lông.

"Vô luận có phải sơ ý hay không, thua chính là thua. Nguyện đổ chịu thua, hôm qua tôi cũng nói rồi, tôi không cần anh nghỉ học, chỉ cần làm chân chạy một tháng là được. Đương nhiên, tôi tin tưởng thiếu gia Duy Nhĩ Nặc của gia tộc Na Đạt sẽ không bội tín a?" Duy Nhĩ Nặc không xuất hiện, Nhan Tử Dạ suýt chút nữa đã quên. Có một chân chạy miễn phí mà không sài thì đúng là lãng phí tài nguyên.

"Kia đương nhiên, Duy Nhĩ Nặc tôi có chơi có chịu, bất quá tôi đáp ứng làm chân chạy hồi nào, đừng có mà mơ tưởng." Đường đường là thiếu gia gia tộc Na Đạt lại phải làm đàn em của người ta? Nghĩ cũng đừng nghĩ.

"Không phủ nhận chính là cam chịu, ở sân thi đấu khi đó có không ít thú nhân, tôi nghĩ làm chân chạy vẫn tốt hơn kẻ thất tín đi, nga, còn một điều nữa, kỳ thị giống cái." Nhan Tử Dạ mỉm cười sáng lạn như ánh mặt trời.

...

Hoàn Chương 7.

Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết [8] An Nhĩ Tư

*****

Chương trình học kết thúc, các thú nhân lần lượt rời đi, lần nào Nhan Tử Dạ cũng là người về cuối cùng, mọi người cũng tập mãi thành thói quen, chẳng qua hôm nay tình huống có chút đặc biệt, bởi vì ngoài cửa có một vị thần giữ cửa thật to.

Đứng chờ ngoài cửa phòng học ban D hơn mười phút, bị nhóm thú nhân đi ra dùng ánh mắt dị thường đánh giá. Không tính tới chuyện bị vây xem đi, cư nhiên chánh chủ mình chờ đợi hồi lâu vẫn chưa xuất hiện? Không thể nhịn nổi nữa, Duy Nhĩ Nặc trực tiếp xông vào phòng tìm người.

Các thú nhân ở ngoài cửa thấy Duy Nhĩ Nặc đi vào trong thì bắt đầu bàn tán xôn xao.

"Duy Nhĩ Nặc cư nhiên tới thật, không ngờ cậu ta giữ chữ tín như vậy."

"Nếu không thủ tín thì đúng là hết xài."

"Vốn tôi cứ tưởng Duy Nhĩ Nặc sẽ nuốt lời hoặc một lần nữa so tài với Nhan Tử Dạ, vì chuyện kỳ thị giống cái, tôi cảm thấy người này không tốt lắm, giờ ngẫm lại, phải làm chân chạy cho Nhan Tử Dạ, có chút đồng tình a."

"Cũng đúng, Nhan Tử Dạ nổi danh là phế vật trong học viện, giờ Duy Nhĩ Nặc cư nhiên là chân chạy của phế vật, kia chẳng phải ngay cả phế vật cũng không bằng à?"

"Ha ha, về sau có trò hay để xem rồi."

...

Về phần Duy Nhĩ Nặc mất kiên nhẫn chạy vào phòng học ban D, liếc mắt nhìn một cái, quả nhiên nhìn thấy Nhan Tử Dạ đang gục trên bàn ngủ say sưa ở góc phòng. Sắc mặt vốn xanh mét của Duy Nhĩ Nặc trực tiếp biến thành màu mực tàu đen xì.

Duy Nhĩ Nặc đen mặt đi tới trước bàn Nhan Tử Dạ, dùng sức vỗ: "Nhan Tử Dạ..."

"Ưm..." Nhan Tử Dạ mơ mơ màng màng tỉnh lại, dụi dụi mắt, thấy rõ người nọ là ai thì từ tốn dùng âm thanh có chút khàn khàn hỏi: "Tan học rồi à?"

Diện mạo thú nhân vốn không kém, muốn tìm một người khó nhìn cũng khó, đứng giữa rừng thú nhân tuấn mỹ xuất sắc như vậy, Nhan Tử Dạ chỉ có thể tính là trung bình. Chính là hiện giờ, nhìn ánh mắt mơ màng mới thức giấc, tóc hơi rối bù, âm thanh khàn khàn mang theo vài phần gợi cảm, lúc tỉnh táo hoàn toàn thì ánh mắt sáng lóng lánh lại lạnh lẽo như hàn đàm ngàn năm như nhìn thấu tim gan người khác.

Đột nhiên Duy Nhĩ Nặc cảm thấy Nhan Tử Dạ cũng không quá chán ghét, tựa hồ còn có vài phần đáng yêu?

Phi phi.... nghĩ lung tung gì vậy, Duy Nhĩ Nặc lắc lắc đầu, sau đó làm bộ hung ác quát: "Nhan Tử Dạ, tôi từng thấy thú nhân lười nhưng chưa thấy ai lười cỡ cậu. Cậu muốn ngủ thì về nhà mà ngủ, đừng có ở đây chậm trễ thời gian của tôi." Cho tới giờ chỉ có mình để người khác chờ, làm gì có chuyện phải chờ dài cổ thế này? Lửa giận của Duy Nhĩ Nặc thiếu gia lại phừng lên.

"Ai bảo anh chờ tôi?" Nhan Tử Dạ khó hiểu.

"Cậu.... Nhan Tử Dạ, cậu giả vờ mất trí nhớ à?" Rõ ràng chính cậu ta bảo mình tan học chờ ở cửa, kết quả hiện giờ không chịu thừa nhận, đang đùa giỡn Duy Nhĩ Nặc này à?

Chớp chớp mắt, lúc này Nhan Tử Dạ mới hoàn toàn tỉnh táo, hình như có chuyện này, lúc sáng Duy Nhĩ Nặc tới tìm, làm một chân chạy đủ tư cách đương nhiên phải chờ cậu tan học, sau đó đưa về tận nhà, sáng hôm sau lại tới đón.

"Nga, nhớ ra rồi, ngại quá, lớn tuổi rồi, trí nhớ không được tốt cho lắm!" Nhan Tử Dạ gãi gãi đầu, thờ ơ nói. Nếu tính cả đời trước, Nhan Tử Dạ đã hơn ngàn tuổi, so với thú nhân chỉ mới hai mươi mấy tuổi thì quả thực lớn hơn nhiều.

Nhưng nếu chỉ tính đời này thì Duy Nhĩ Nặc lớn hơn Nhan Tử Dạ ba tuổi, Duy Nhĩ Nặc hắc tuyến nhìn Nhan Tử Dạ, nếu tên nhóc này lớn tuổi thì mình tính cái gì?

"Bớt nói nhảm, nhanh lên." Duy Nhĩ Nặc mất kiên nhẫn không muốn tiếp tục dong dài, vốn đưa đi đón về đã đủ làm Duy Nhĩ Nặc mất mặt, hiện giờ lại còn tám nhảm trước mặt nhiều người như vậy, Duy Nhĩ Nặc cảm thấy mình thực sự không còn mặt mũi nào nữa.

Đi phía sau Duy Nhĩ Nặc, tuy bước chân Duy Nhĩ Nặc khá nhanh nhưng Nhan Tử Dạ không hề bị bỏ rớt lại phía sau, đối phương đi nhanh thì cậu cũng đi nhanh, đối phương đi chậm thì cậu cũng chậm.

Nhan Tử Dạ vừa đi vừa lầm bầm: "Thật là, rốt cuộc ai mới là chân chạy a!"

Lúc đi tới cổng, phát hiện mặt trời bên ngoài có chút chói, Nhan Tử Dạ vừa mới tỉnh ngủ có chút không muốn động, liền nói: "Anh lấy phi hành khí rồi qua đây đón, tôi đứng chờ ở đây."

Cái gì? Đưa đi đón về đã xem là quá lắm rồi, cư nhiên còn muốn mình lái phi hành khí tới đây đón? Duy Nhĩ Nặc quả thực muốn bạo phát.

"Nhan Tử Dạ, cậu đừng có quá đáng, từ đây qua chỗ đậu phi hành khí chỉ có một trăm mét thôi."

Nhan Tử Dạ vô tội nói: "Một trăm mét thực xa xôi, anh cũng biết thể chất của tôi phế cỡ nào, từ trên lầu lếch xuống đây đã tiêu hao không ít sức lực, giờ đi một bước cũng không nổi, nói chi là một trăm mét."

Siết chặt nắm tay, Duy Nhĩ Nặc tự nói với bản thân, trong học viện không thể lén đánh nhau, phải nhịn, nhất định phải nhịn xuống. Từ trên lầu xuống có thang máy, nãy giờ chỉ mới đi có vài bước đã than đi không nổi? Còn tự xưng là phế, này đang ngầm châm chọc mình ngay cả một kẻ phế tài như cậu ta cũng không bằng à? Nhan Tử Dạ rõ ràng đang khó dễ mình, thực muốn đập một trận.

Trong lòng nghĩ vậy nhưng Duy Nhĩ Nặc lại nhớ tới chuyện mình đáp ứng làm chân chạy một tháng, nắm tay siết chặt thả lỏng, sau đó trong ánh mắt cười nhạo của đám thú nhân đi về phía bãi đỗ.

Nheo nheo ánh mắt lèm nhèm nhìn Duy Nhĩ Nặc đi xa, khóe miệng Nhan Tử Dạ nhịn không được lộ ra ý cười xấu xa. Trừ bỏ thật sự không muốn động, Nhan Tử Dạ quả thực có ý muốn thử nhuệ ý của thú nhân này.

Ai.... thời tiết hôm nay thực tốt, giang tay, đang định cảm thán một chút thì Nhan Tử Dạ cảm thấy tay mình đụng trúng thứ gì đó, phía sau truyền tới âm thanh 'lạch bạch'.

Nhìn lại, đập vào mắt là một đầu tóc bạc mềm mại phi thường chói mắt, dưới ánh mặt trời chiếu rọi, mái tóc kia tựa hồ lóng lánh tỏa sáng, tiếp đó là đôi bàn tay thon dài trắng nõn, tiếp nữa là vài quyển sách rơi tán loạn dưới đất. Trong thời đại khoa học kỹ thuật này, sách vở được chế tác bằng giấy phi thường trân quý.

"Thực xin lỗi." Nhan Tử Dạ vội ngồi xổm xuống giúp người nọ nhặt sách vở bị rớt, vừa nãy quả thực không chú ý sau lưng có người.

"Không có gì." Âm thanh ôn nhu tựa hồ mang theo từ tính làm người ta cảm thấy ấm áp thoải mái như ngọn đuốc trong mùa đông.

Nhan Tử Dạ nhịn không được ngẩng đầu, chống lại là một gương mặt tuấn mỹ tới mức không thể diễn tả bằng lời.

Tuy màu tóc của thú nhân đều khác biệt, nhưng suốt vài ngày ở đây, đây là lần đầu tiên Nhan Tử Dạ nhìn thấy tóc màu bạc. Làn da trắng trơn mịn, ngũ quan hoàn mỹ tới mức làm người ta ghen tị, đồng phục màu trắng bạc lại càng phụ trợ khí chất tao nhã cao quý, hơn nữa âm thanh từ tính tựa hồ có tác dụng an ủi lòng người, Nhan Tử Dạ lần đầu tiên nhìn thấy một người hoàn mỹ tới vậy.

Cảm giác chói sáng hoàn mỹ không chút sứt mẻ này là sao? Nhan Tử Dạ tuyệt đối không muốn thừa nhận khoảnh khắc nhìn thấy người này, trái tim mình đã nảy lên kinh hoàng.

"Em không sao chứ?" Nhặt lại hết sách vở của mình, thấy Nhan Tử Dạ vẫn nhìn mình chằm chằm, người nọ liền mỉm cười ôn nhu như xuân về hoa nở.

Nhan Tử Dạ hoàn hồn, cười khẽ: "Không có gì, ngại quá, là tôi đụng trúng làm rớt sách của anh."

Đưa quyển sách trong tay cho người nọ, vừa vặn lúc này Duy Nhĩ Nặc lái phi hành khí tới, thấy người đứng cạnh Nhan Tử Dạ thì sửng sốt một chút, sau đó cả kinh kêu một tiếng: "An Nhĩ Tư?"

Thanh niên tóc bạc nghe Duy Nhĩ Nặc gọi ra tên mình thì mỉm cười gật gật đầu.

Nhìn thanh niên tóc bạc lộ ra nụ cười quen thuộc, Duy Nhĩ Nặc không biết nghĩ tới gì đó, rùng mình thúc giục: "Nhan Tử Dạ, mau leo lên."

Nhan Tử Dạ khó hiểu, bất quá vẫn gật đầu với người nọ rồi leo lên phi hành khí.

Thấy Nhan Tử Kỳ ngồi vững, Duy Nhĩ Nặc lập tức khởi động phi hành khí, vội vàng rời khỏi nơi có thanh niên tóc bạc kia.

Nhìn phi hành khí 'véo' một tiếng không còn bóng dáng, thanh niên tóc bạc đứng tại chỗ, nụ cười trên mặt không giảm mà ngược lại càng tăng thêm, ánh mắt lóe sáng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net