Chapter 30. Gặp lại người cũ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chỉ sau một ngày suy nghĩ kĩ càng và thấu đáo, Kim Taehyung quyết định đem số hàng tồn kia trao đổi với Kim Seokjin. Tất nhiên Kim Seokjin đồng ý không chút do dự, dù sao cũng là tài trợ miễn phí mà.

Sau khi đã giải quyết xong về vấn đề hàng tồn, Kim Taehyung đã lập tức liên lạc với Lee Minyeon. Nhưng vì cô ta không ở Seoul trong vài ngày sắp tới, nên bắt buộc cuộc gặp phải được dời lại vào ngày nghỉ cuối tuần.

Mặc dù là ngày nghỉ cuối tuần, nhưng với Taehyung cũng chẳng khác gì ngày thường lắm vì cả hắn lẫn Jungkook đều đi làm. Trước đây thì Jungkook không cần đi làm vào ngày Chủ nhật, nhưng từ khi trở thành bếp trưởng thì đó là việc bắt buộc.

Vậy nên bây giờ Taehyung và Jungkook lại cùng nhau đến Jintinie. Còn hai bé con thì được đưa đến nhà ông bà nội của Taehoon.

"Ngại thật đó. Tự nhiên lại đem Jungkyo sang cho ông bà..." Jungkook ngồi bên ghế phụ lái, vừa ăn kẹo gôm vừa than thở: "Đáng lẽ ban đầu em không nên đồng ý làm việc cuối tuần. Đã mấy tuần rồi em và Kyo không được ra ngoài đi chơi, con bé chắc chắn buồn lắm."

Taehyung liếc mắt nhìn miệng nhỏ dính đầy bột mì đang không ngừng luyên thuyên, buồn cười rút khăn giấy đưa cho cậu.

"Để con bé sang nhà bố mẹ anh vừa có Taehoon chơi cùng, vừa được ông bà đưa đi công viên." hắn nhét khăn giấy vào tay Jungkook, không quên nựng cằm cậu như thói quen: "Như vậy thì có gì không tốt đâu, đúng không?"

"Em không bảo là không tốt." Jungkook dùng khăn giấy lau sạch tay và miệng rồi lại nhét vào tay Taehyung, trao cho hắn trách nhiệm đem rác vứt vào giỏ rác bên dưới. Cậu chẹp miệng: "Nhưng đây rõ ràng là ngày nghỉ của hai bác... Ví như Taehoon chỉ ngồi một chỗ đọc sách thì không sao, còn Jungkyo sẽ khác. Con bé trừ lúc xem phim hoạt hình yêu thích ra thì cả ngày đều chạy tới chạy lui. Hai bác trông con bé chắc chắn sẽ rất mệt.

Taehyung vươn tay xoa cái đầu tròn vừa thở dài kia, rồi luồn bàn tay mình vào tay cậu, siết thật chặt.

"Sau này thì con em cũng là con anh, thì đồng nghĩa Jungkyo cũng là cháu của bố mẹ anh. Thay vì tự trách hay ngại ngùng như bây giờ, sao em không tập làm quen dần nhỉ?" nhân lúc dừng đèn đỏ, hắn liền rướn người sang chỗ Jungkook, hôn lên đôi môi căng hồng vẫn còn vị ngọt của kẹo: "Chúng ta sẽ kết hôn sớm thôi."

Jungkook tuy bĩu môi dưới dài ra cả đoạn nhưng hai khoé môi lại không hề hạ xuống. Cậu chắc chắn không thể phủ nhận sự mong chờ của bản thân về việc kết hôn với Taehyung.

***

Minyeon là người rất chỉn chu về giờ giấc, vậy nên đúng 8 giờ sáng cô ta đã ngồi yên vị tại một góc của nhà hàng Jintinie.

Bầu trời buổi sớm rất trong lành, không khí mùa xuân hơi se lạnh. Một buổi sáng hoàn hảo cho các cặp đôi yêu nhau. Nhưng dù có tốt mấy cũng chẳng thể giúp tâm trạng của người mẹ trẻ đã vất vả tìm con khắp Busan suốt mấy ngày khá khẩm hơn chút nào.

Lee Minyeon đã gần như lùng sục hết mọi ngóc ngách của Busan để tìm con gái, nhưng tất cả đều vô vọng. Đến khi cô tìm được căn nhà của người bạn cũ quá cố thì người nọ cũng đã chuyển đi rồi.

Nhờ vào những thám tử mà Minyeon đã thuê, cô đã tìm đến được nhà bác của người bạn cũ, chỉ biết được rằng con gái cô đã theo người kia lên Seoul, ngoài ra không còn gì nữa.

Lee Minyeon nghe vậy cũng chỉ biết thở dài. Seoul không hề nhỏ, để tìm được một người không có bất kì thông tin gì là điều bất khả thi.

Trong lúc Minyeon còn đang ngơ ngẩn cùng sự thất vọng thì Taehyung cũng vừa tạm biệt Jungkook và đang đi đến bàn của cô.

"Chào cô Lee. Xin lỗi vì đã đến trễ."

Minyeon có hơi giật mình vì sự xuất hiện của Kim Taehyung. Cô mỉm cười: "Không, là do tôi đến sớm quá thôi. Tôi hi vọng anh đã đưa ra quyết định?"

"Tất nhiên rồi."

Vừa nghe Kim Taehyung nói thế, Minyeon đã ngay lập tức đem hợp đồng trong túi đặt lên bàn. Lần này không như lần trước, hợp đồng giữa TKT và P.K đã có đủ 2 chữ ký từ hai bên. Minyeon cũng đã dự liệu trước được rằng thế nào Kim Taehyung cũng đồng ý, vì cô sửa rất nhiều điều khoản có lợi cho TKT.

"Mong rằng sau này tôi sẽ được gặp ông Patrick Kayson. Hi vọng lần hợp tác này của chúng ta sẽ thật tốt đẹp." Kim Taehyung vươn tay bắt lấy bàn tay của Minyeon, nở một nụ cười thương mại.

"Chắc chắn rồi. Chồng tôi thật ra cũng rất muốn gặp anh, chẳng qua lần này P.K có nhiều dự án một lúc nên anh ấy khá bận rộn."

Taehyung và Minyeon cùng nhau trò chuyện đến tận khi rời khỏi nhà hàng. So với những nữ nhân trước đây cứ thích vây lấy hắn thì Taehyung rất thích con người của Minyeon. Tự lập và thành đạt, những yếu tố tạo nên sức mạnh của người phụ nữ hiện đại.

Vì vấn đề riêng, Minyeon không rời trung tâm thương mại mà đi lên một tầng nữa, đến quán cà phê mà cô ta đã hẹn gặp mặt người thám tử cô ta thuê.

"Anh đã có những thông tin tôi cần chưa?" Vừa ngồi vào bàn, Minyeon đã vội vã hỏi người đàn ông đang ngồi đối diện.

"Đã có." Người đàn ông kia đem một xấp ảnh đặt lên bàn cho Minyeon. Nhân vật chính trong tất cả các bức ảnh đều là một người đàn ông trẻ tuổi và một bé gái. Người đàn ông nói: "Trùng hợp là người này hiện còn đang làm việc ở đây, ngay trong trung tâm thương mại này."

***

Vì là Chủ nhật, Jungkook chỉ cần đứng bếp đến giờ trưa là đã có thể ra về. Taehyung vẫn phải làm việc nên không thể đến đón Jungkook, vậy nên cậu sẽ tự đón xe bus để trở về nhà trước để chuẩn bị bữa tối cho bốn người.

"Tạm biệt mọi người!"

"Tạm biết bếp trưởng!"

Ngay khi Jungkook vừa bước ra khỏi cánh cửa dành cho nhân viên của Jintinie, một người phụ nữ đã đứng sẵn ở đấy để đợi cậu.

"Xin lỗi cô, cổng này chỉ dành cho nhân viên thôi. Nếu cô muốn vào nhà hàng thì cô hãy vòng ra cổng bên kia nhé." Jungkook nghĩ cô ta là khách nên niềm nở chỉ dẫn.

Người phụ nữ kia không ai khác, là Lee Minyeon. Cô ta vừa nhìn thấy Jungkook đã xúc động đến cay xè đầu mũi. Cô ta tiến đến nắm lấy bàn tay của Jungkook trong sự ngỡ ngàng của cậu, nói: "Jungkook, cậu có nhận ra tôi không? Là tôi, Lee Minyeon đây. Người 5 năm trước đã mang thai và sinh ra đứa con của anh trai cậu đấy!"

Jungkook thoáng nghe trong đầu mình vang lên một tiếng nổ, chân tay cậu tê cứng, không cách nào di chuyển được.

Cuối cùng thì điều Jungkook lo sợ nhất cũng đã đến rồi.

***

Cả hai chọn quán cà phê ban nãy Minyeon đã gặp người thám tử kia để nói chuyện. Trong khi cô ta đang vui mừng đến mức không thể nào hạ được khoé miệng, thì Jungkook lại thất thần.

"Cuộc sống của cậu những năm qua thế nào, cậu sống tốt chứ? Hiện tại cậu đang làm đầu bếp cho nhà hàng đó sao? Tôi thật sự đã mất suốt mấy ngày nay để tìm cậu đấy."

Jungkook chỉ im lặng, chẳng trả lời bất kì câu nào của cô ta cả. Cho đến khi Minyeon vừa định đưa tay đến để gọi cậu thì Jungkook đột nhiên lên tiếng.

"Cô tìm tôi để làm gì?"

Lee Minyeon hơi khựng lại trước câu hỏi của cậu. Cả hai đều im lặng vài giây rồi cô ta mới thành thật trả lời: "Tất nhiên là vì tôi muốn con gái của tôi."

Đó cũng là lý do Lee Minyeon muốn thay chồng mình về Hàn Quốc để ký hợp đồng với Kim Taehyung.

Cô ta muốn tìm lại đứa con đã từng bị cô ta bỏ rơi.

Jungkook nghe xong liền khó chịu nhíu mày: "Con gái cô? Chẳng phải 5 năm trước cô đã bỏ con bé lại sao?"

Minyeon nghe Jungkook nói vậy lập tức rơi nước mắt, đây là điều cô đã ân hận suốt 5 năm qua. Cô và Patrick Kayson chỉ vừa kết hôn vài tháng, ngay sau khi cuộc sống ổn định Minyeon đã có ý muốn quay về tìm con gái rồi.

"Tôi biết bản thân cực kì vô trách nhiệm, tôi biết tôi là người mẹ vô cùng tồi tệ." cô ta lau nước mắt, ngước lên nhìn Jungkook: "Vậy nên... cậu trả con lại cho tôi để tôi bù đắp cho con bé nhé?"

Sun.

lưu ý không dùng từ ngữ nặng nề với các nhân vật chính lẫn phụ nhé!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net