Chapter 31. Điều luôn lo sợ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cô nói sao?" Jungkook nheo mày, hỏi lại cô ta: "Cô bảo là... trả lại Jungkyo cho cô?"

Khuôn mặt Minyeon đột nhiên sáng bừng lên, cô ta nhẹ nhàng mỉm cười: "Tên con bé là Jungkyo sao?" nói rồi cô ta đem tấm ảnh trong túi xách của mình ra, vuốt lên khuôn mặt nhỏ nhắn đang cười híp mắt trong tấm ảnh.

"Cái tên thật sự rất hợp với con bé, rất đáng yêu."

Jungkook nhìn thấy hình của mình và con gái trong tay của Minyeon liền tức giận. Cậu giật lấy tấm ảnh rồi gằn giọng: "Cô cho người theo dõi chúng tôi?"

Minyeon không hề bị hành động của cậu làm cho khó chịu hay giật mình. Cô ta chỉ nhẹ nhàng gật đầu, thừa nhận: "Xin lỗi, vì suốt những ngày qua tôi ở Busan nên chỉ có thể làm như vậy." nói rồi cô ta mỉm cười nhẹ: "Tôi cũng đã đến thăm anh Junghan..."

Jungkook nghe đến tên anh trai, tâm trạng lập tức thay đổi. Cậu uống vội một ngụm nước, cố ý không để tâm đến những lời Minyeon nói nhưng vẫn không tránh được.

"Năm đó... là tôi còn trẻ người non dạ, không suy nghĩ nhiều nên mới rời đi như vậy. Vì tôi nghĩ anh Junghan không còn thì sẽ chẳng ai lo được cho mẹ con tôi... mà một mình tôi khi đó không đủ khả năng lo cho con bé, nên tôi..." cô ta cười khẩy, nhẹ thở dài: "Nếu anh Junghan mà còn sống, có lẽ bây giờ chúng ta đã là một gia đình. Anh Junghan-..."

"Đủ rồi!" Jungkook đột nhiên lớn tiếng. Cậu đem tấm hình trên tay xé ra thành nhiều mảnh, ném từng mảnh vụn lên mặt bàn.

"Tên của anh trai tôi, không phải cho cô muốn nhắc là nhắc. Còn nữa, cô đã tự vứt bỏ quyền làm mẹ của mình vào 5 năm trước rồi, vậy nên tôi hi vọng cô đừng làm phiền đến ba con tôi nữa. Chào cô."

Jungkook nói rồi lập tức đứng dậy, nhưng ngay lúc cậu còn chưa kịp bước ra khỏi bàn, Minyeon đã vội vàng kéo tay cậu lại.

Nước mắt cô ta lã chã rơi, không ngừng van nài: "Cậu Jungkook, tôi xin cậu... xin cậu cho tôi gặp con gái mình... cho tôi bù đắp tình cảm cho con bé đi. Tôi xin cậu..."

Lee Minyeon cứ liên tục khóc và kéo tay Jungkook khiến cậu không thể rời đi, mà những người khách lẫn phục vụ trong quán hiện giờ cũng đang đổ dồn mọi ánh mắt về hai người, điều này làm Jungkook khó chịu vô cùng.

Cô ta khiến Jungkook cảm giác cậu mới là người đang mang tội.

"Cô làm cái gì vậy, mau dừng lại đi, cô Lee Minyeon!"

Mặc cho trước mặt mình là một người phụ nữ, Jungkook vẫn giật mạnh tay mình ra khỏi tay cô ta, quay lưng bước đi.

Nhưng khi cậu vừa đi được vài bước, Minyeon ở đằng sau đã vội hét lên.

"Nếu cậu nhất quyết không cho tôi gặp con bé, tôi sẽ đưa cậu ra toà!" Lee Minyeon đứng bật dậy, cô ta lau hết nước mắt trên mặt, trừng mắt khẳng định: "Đừng quên tôi mới là mẹ ruột của con bé. Cho dù cậu có nuôi con bé bao lâu thì vẫn không thể thắng được tôi đâu!"

Jeon Jungkook không hề vì lời đe doạ của cô ta mà tỏ vẻ sợ hãi. Cậu vẫn dứt khoát bước ra khỏi quán cà phê, để lại Minyeon một bộ dáng vô cùng tức tối.

Cô ta đập mạnh tay xuống bàn, lồng ngực vì tức giận mà liên tục phập phồng.

Là do cậu ép tôi!

***

Jungkook bước ra khỏi trung tâm thương mại mới khôi phục lại dáng vẻ chán nản đúng với tâm trạng của cậu bây giờ.

Lee Minyeon của bây giờ và 5 năm trước chẳng hề khác đi một tí nào.

"Nếu anh không chịu trách nhiệm cho đứa bé này thì tôi sẽ đem bỏ nó. Còn đến lúc tôi sinh xong mà anh không chịu nhận, tôi sẽ kiện anh vì tội tấn công tôi lúc tôi không có ý thức. Đừng quên tôi có người nhà là luật sư, anh có muốn trốn cũng chẳng có đường nào đâu, ngoại trừ anh chết đi mà thôi."

Đó là lý do năm đó Jungkook không hề chấp nhận khi Junghan nói rằng sẽ lấy Minyeon sau khi cô ta sinh con. Con người của Lee Minyeon vô cùng bảo thủ và đáng ghét, lúc nào cũng xem người khác là sai và không có cấp bậc bằng cô ta.

Sau 5 năm rời đi, cô ta quay về với bề ngoài sang trọng và thành đạt hơn, nhưng bản chất con người lại không hề thay đổi.

Đáng ghét!

Jungkook cứ vậy vừa đi vừa nghĩ đến lời cô ta nói, cậu thật sự lo sợ vì Minyeon là người dám nói dám làm. Khả năng cô ta kiện Jungkook ra toà là vô cùng cao. Nếu thật như cô ta nói, rằng lợi thế ruột thịt của cô ta lợi hơn mà giành được quyền nuôi Jungkyo thì Jungkook không biết phải làm gì nữa.

Trong lúc đang thẩn thờ chuẩn bị bước sang đường, Jungkook đột nhiên nghe ở phía sau có người kêu mình.

"Jungkook! Jeon Jungkook!"

Theo phản xạ tự nhiên, Jungkook quay đầu tìm kiếm người vừa kêu lên tên mình giữa dòng người đông đúc đang qua lại.

"Hiệu trưởng Park?" cậu nheo mày, nhìn người với mái đầu vàng đang gấp gáp chạy về phía mình.

Park Jimin vừa đuổi kịp Jungkook đã gập người thở hồng hộc.

"Trời ạ... Ha, cậu làm gì mà đi nhanh vậy hả?"

Anh vừa dứt câu, một nam nhân khác ở phía sau cũng vừa chạy tới. Trông dáng vẻ của người này thì có lẽ đã đuổi theo Park Jimin.

"Jimin..." nam nhân đi đặt một tay lên vai của Park Jimin, trách móc: "Em không nói tiếng nào mà chạy đi như vậy, quên luôn cả anh là thế nào hả?"

"Em xin lỗi, xin lỗi." Jimin cười cười, vuốt lưng lấy lòng người bên cạnh.

"Hiệu trưởng Park, người này là...?" Jungkook tò mò nhìn về phía người đàn ông bên cạnh Park Jimin.

Người này rất trắng, chiều cao ngang với Park Jimin, nhưng thông qua trang phục thì có thể nhận ra tuổi tác hơn vị hiệu trưởng trẻ. Chỉ là kể cả hôm sinh nhật Taehyung cậu cũng chưa từng gặp qua nên có hơi thắc mắc.

"À, giới thiệu với cậu, đây là người yêu của tôi, Min Yoongi. Anh ấy là luật sư." Jimin dừng lại một chút, rồi mới ngượng ngùng lên tiếng: "Thật ra... ban nãy trong quán cà phê, tôi đã phần nào nghe được cuộc nói chuyện của cậu và người phụ nữ kia."

Park Jimin và Min Yoongi hôm nay có hẹn ăn trưa cùng nhau sau vài tháng không gặp mặt vì chuyến công tác của luật sư Min. Mà văn phòng riêng của Yoongi thì khá gần trung tâm thương mại, vậy nên hai người sau khi ăn trưa đã đến đó để uống cà phê.

Ban nãy khi nghe thấy sự to tiếng của Jungkook thì Jimin đã chú ý đến rồi, nhưng chỉ đơn giản là nhìn sơ một cái rồi ngoảnh mặt đi. Cho đến khi người phụ nữ kia khóc lóc thì mới lôi kéo được sự chú ý của cả hai người.

Sau khi xác định người còn lại là Jungkook thì cậu cũng rời đi mất rồi, vậy nên Park Jimin mới đuổi theo, kéo cả Min Yoongi cũng chạy theo phía sau.

Jungkook nghe Jimin nói vậy liền hoảng hốt: "Hiệu trưởng Park, anh làm ơn đừng nói với Taehyung, tôi không biết để anh ấy biết."

"Được rồi được rồi, tôi không nói." Jimin vỗ vỗ vai Jungkook.

"Cảm ơn anh, hiệu trưởng Park."

"Gọi tôi là Jimin hyung là được, cậu nhỏ hơn tôi mà nhỉ?" nhận được cái gật đầu của Jungkook, Jimin nói tiếp: "Chúng ta đến văn phòng của Yoongi nói chuyện một chút nha."

***

"Vậy cô ta là mẹ ruột của Jungkyo sao?" Min Yoongi điềm đạm nhấp một ngụm trà rồi lại bóc vỏ quýt cho Jimin.

Jungkook ngập ngừng một lúc rồi gật đầu.

"Vậy bây giờ cô ta về đây là muốn tranh giành Jungkyo với cậu?" Jimin vừa nhồm nhoàm nhai quýt, vừa bày tỏ thái độ chán ghét: "Tại sao lại có người mẹ như vậy chứ?"

Park Jimin lớn lên trong một gia đình đủ đầy và đầm ấm, cả những người xung quanh anh cũng như vậy. Thế nên khi nghe về một người mẹ bỏ rơi con mình, không tránh khỏi bực tức thay cho đứa nhỏ kia và Jungkook.

"Cô ta nói sẽ kiện tôi nếu tôi không trả Jungkyo lại cho cô ta." Jungkook ngước mắt, lo lắng hỏi Min Yoongi: "Anh là luật sư, vậy theo anh tôi có khả năng giữ lại Jungkyo không?"

Yoongi và Jimin đưa mắt nhìn nhau. Gã mân mê hai ngón tay cái của mình một chút rồi mới hỏi lại Jungkook.

"Cậu và Kim Taehyung đang có mối quan hệ trên mức bạn bè phải không?"

Jungkook nhìn Jimin một chút rồi gật đầu.

"Nếu cô ta biết được điều này, khả năng cô ta thắng kiện là 70%." nhìn thấy sự hoang mang trong mắt Jungkook lẫn Jimin, Yoongi vội đảo mắt sang nơi khác.

Jungkook đan hai bàn tay vào nhau, cố gắng giữ cho bản thân bình tĩnh. Cậu chậm rãi hỏi: "Vậy tôi phải làm gì?"

"Tôi biết là rất khó khăn, nhưng chấm dứt là cách tốt nhất."

Sun.

mình không rõ luật pháp, nhưng mình từng nghe bảo trẻ dưới 7 tuổi vẫn chưa đủ khả năng tự chọn người giám hộ, và theo mình thì có lẽ vấn đề ruột thịt lúc nào cũng được ưu tiên. nếu có gì không đúng mong mọi người thông cảm~

u là tr tui khôm nhận ra tui đăng nhầm chap 32 thành chap 31 "¬_¬

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net