18,

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Suốt một tuần qua, cậu thiếu gia út họ Jeon không đến bệnh viện tìm bác sĩ Kim.

Theo như những gì Jungkook nói trong điện thoại với Taehyung, thì công việc của cậu gần đây cải thiện hơn những ngày đầu rất nhiều. Hai nhà thiết kế được tuyển cùng cậu chỉ mới một tuần mà đã nản chí, có ý không hài lòng với công việc của mình nên bà Lee đã cho họ chuyển sang bộ phận khác. Vậy nên đây là lúc thích hợp nhất để Jungkook thể hiện khả năng của mình.

Suốt một tuần qua, cậu đã tập trung mọi thời gian để giúp bà Lee hoàn thành bộ sưu tập cho triển lãm sắp tới. Sau mấy ngày mấy đêm cực nhọc, cuối cùng bộ sưu tập cũng hoàn thành, giờ đây chỉ còn đợi bà Lee duyệt nữa là các bản thiết kế sẽ được chuyển đến xưởng thủ công, khi đó Jungkook sẽ tiếp tục việc của mình. Còn 2 ngày sắp tới, Jungkook sẽ được nghỉ phép để nghỉ ngơi.

[Muốn gặp Taehyung quá đi. Nhưng mà ngày mai là ngày diễn ra lễ kỉ niệm của JEONDAE nên tôi không đến bệnh viện được...]

Kim Taehyung đang thái hành cho phần canh kim chi bữa tối của hắn, mặc dù cay mắt nhưng nghe giọng thều thào như chẳng còn sức của Jungkook lại khiến hắn bật cười.

"Ngày mai tôi có ca phẫu thuật quan trọng, cậu đến cũng không gặp được tôi." Khi Kim Taehyung nhìn sang nhìn màn hình điện thoại, không ngoài dự đoán thấy được cái môi dưới đã bĩu ra một đoạn của Jungkook.

Suốt một tuần qua vì không thể gặp mặt, nên Jungkook đã tận dụng toàn bộ thời gian rảnh để facetime với Kim Taehyung. Hai ngày đầu vị bác sĩ nào đấy còn nhất quyết không bắt máy, đến ngày thứ ba vì không chịu được tiếng chuông điện thoại nữa mới nhận cuộc gọi. Dự định sẽ mắng Jungkook một trận vì làm phiền hắn mãi, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt tròn và nụ cười của người nọ trên màn hình, lời muốn nói lại nuốt hết vào trong.

Từ hôm đó, nếu Jungkook gọi đến lúc bác sĩ Kim rảnh rỗi, hắn sẽ lập tức bắt máy.

[Nếu vậy thì ngày mốt nhé. Taehyung phải đưa tôi đi ăn để bù đắp lại mấy ngày mệt mỏi của tôi đó.]

"Tại sao?"

[Tất nhiên là vì Taehyung là người yêu tương lai của tôi!] Jungkook cao giọng.

Một tuần qua hắn nghe câu này hơn chục lần rồi, mỗi lần nói chuyện với Jungkook đều sẽ nghe. Thậm chí còn có hôm Jungkook còn kêu bác sĩ Kim là "chồng" lúc hắn đang đi trong hành lang bệnh viện. Rất may mắn là không ai chú ý, nếu không chắc chắn cả bệnh viện sẽ thấy một bộ dạng chạy chối chết của bác sĩ Kim vì xấu hổ.

"Cúp đây, tôi phải đi tắm. Ngủ sớm đi."

[Taehyung đi tắm hả? Đừng tắt mà! Tôi muốn xem anh-...]

Kim Taehyung không do dự nhấn vào ký hiệu màu đỏ trên điện thoại, lập tức ngắt ngang câu nói của người bên kia. Tưởng tượng đến khuôn mặt hậm hực nhìn màn hình đen thui của Jungkook, khóe môi hắn không tự chủ nhếch cao.

***

Jungkook nói không sai, đến tận buổi sáng ngày tổ chức lễ kỉ niệm, ông bà Jeon mới đáp chuyến bay trở về từ Hawaii. Nhưng lúc này cậu lại ước họ về muộn một chút nữa đi, tốt nhất là đợi đến khi buổi lễ bắt đầu rồi hẵng xuất hiện. Như vậy thì bây giờ cậu cũng chẳng phải nghe giảng thuyết của mẫu hậu thân yêu.

"Tối nay con phải hành xử cho tốt, cứ nhìn theo anh Junghyun và anh Junghyuk mà làm. Con phải thể hiện phong thái chuẩn mực của một thiếu gia đi. Có biết chưa?"

"Con biết rồi mà, năm nào mẹ cũng nói chừng ấy chuyện." Jungkook gặm gặm chiếc bánh quy thơm phức do dì quản gia vừa nướng, hai chân vui vẻ đung đưa.

"Năm nào cũng nói nhưng chẳng năm nào con chịu nghe lời. Năm ngoái còn dám dắt con gái người ta ra sân sau rồi lại leo rào bỏ trốn, để nhà người ta trách móc suốt cả buổi tiệc. Ba mẹ và anh con xuýt thì không còn mặt mũi mà đào hố chôn đầu xuống rồi đó." Bà Jeon dùng hai ngón tay kéo phần má đầy thịt của cậu, hăm doạ: "Con mà còn gây chuyện là mẹ kêu anh hai khoá thẻ của con tháng này đó."

Jungkook la í ới cố thoát khỏi tay bà. Mặt mày vô cùng uỷ khuất, biện minh: "Ai bảo mẹ cứ bắt con phải làm quen với cô ta. Bộ dáng yếu đuối mỏng manh đó làm sao mà hợp với con."

Nhớ đến chuyện năm ngoái, Jungkook nửa thấy có lỗi nửa lại thấy buồn cười. Cô gái đó là con gái một đối tác làm ăn của JEONDAE, bà Jeon cảm thấy cô gái ấy rất thuận mắt nên muốn hai người làm quen, bảo Jungkook đưa theo cô ta đi tham quan dinh thự. Kết quả thì như bà Jeon vừa nói, Jungkook dẫn cô gái đến sân sau rồi nhân lúc cô ta mất tập trung mà leo rào trốn đi trước. Để lại cô gái đứng bơ vơ giữa khuôn viên rộng lớn tối mịch.

Vậy nên năm nay chắc chắn bà Jeon sẽ phải kiểm soát con trai út thật kỹ.

"Còn nữa, phải nhắm cho mẹ một vô gái thật tốt. Nếu con còn có ý trốn tránh, chính mẹ sẽ chọn đó."

Chuyện này không phải lần đầu bà Jeon nhắc đến với Jungkook, từ lúc cậu tốt nghiệp, gần như mỗi khi có cơ hội bà đều nhắc. Jungkook thật sự cảm thấy vô cùng bất mãn.

"Sao hết anh Junghyuk rồi lại tới con vậy? Anh Junghyun đã lập gia đình đâu? Sao mẹ không hối anh ấy đi! Con mới có 23..." Jungkook chưa từng nghe ba mẹ nói về việc kết hôn của anh hai, trong khi đó người kết hôn đầu tiên trong ba anh em là anh Junghyuk, giờ lại đến cậu.

"Không nói nhiều, mẹ nói sao thì nghe vậy đi."

Vì tính cách của Jungkook không thể hòa hợp với bà Jeon, nên hai mẹ con cũng không buồn nói chuyện với nhau nữa. Bà Jeon quay về phòng chuẩn bị cho tiệc trọng đại tối nay, để lại con trai ngồi một mình ở sân sau dinh thự.

"...Đi chạy vặt cho bà Lee còn vui hơn."

***

"Bác sĩ Kim, mọi thứ chuẩn bị xong hết rồi. Nhưng bệnh nhân có điều muốn nói với bác sĩ Kim, nên chúng tôi chưa gây mê cho cậu bé."

Kim Taehyung sau khi đảm bảo bảo mũ đã che kín hết tóc, mới quay sang trả lời cô y tá: "Tôi vào ngay đây."

Hôm nay là ngày chính thức phẫu thuật ghép tim cho Min Soo, là ngày đội ngũ bác sĩ chăm sóc cậu bé suốt thời gian qua bắt đầu trận chiến thật sự với tên tử thần luôn chờ chực bên cạnh bé.

Đây là ca phẫu thuật tim thứ năm Kim Taehyung đảm nhận, vậy nên đến cả viện trưởng cũng không quá lo lắng về khả năng của hắn. Nhưng đây là lần đầu tiên thực hiện ca phẫu thuật quan trọng như vậy với một đứa bé, trong lòng bác sĩ Kim vẫn căng thẳng hệt như lần đầu tiên.

Nhìn cậu bé đã được buột cả tay chân trên giường bệnh ở giữa căn phòng phẫu thuật, chắn giữa đầu và người là một tấm vải, lại bị bao quanh bởi thật nhiều những loại máy móc thiết bị lạ lẫm, thật sự cảm thấy rất thương.

"Min Soo có gì muốn nói với ta vậy?"

"Cháu sẽ ở trong đây bao lâu vậy bác sĩ?" Đôi mắt nhỏ ánh lên rất nhiều tia sợ hãi, còn rươm rướm chất lỏng trong suốt. Cũng dễ hiểu thôi, vì đến cả người lớn được đưa vào đây cũng hoảng, nói chi đứa nhỏ chỉ mới vài tuổi.

Để trấn an cậu bé, Kim Taehyung mỉm cười thật nhẹ nhàng, vuốt lên cái trán giờ đã bị dán một lớp băng keo để cố định mũ trùm.

"Nhanh nhất là 4 tiếng, chậm nhất là 10 tiếng. Nhưng ta sẽ cố hết sức để con được ra khỏi đây và tỉnh dậy sớm nhất có thể nhé. Đừng lo, giờ thì ngủ đi."

Ra hiệu cho y tá tiêm thuốc mê cho cậu bé xong, Kim Taehyung quay sang định mặc lớp áo phẫu thuật cuối cùng vào thì cảm nhận được quần mình bị kéo bởi một lực rất nhẹ.

Biết bác sĩ Kim đã chú ý đến mình, Min Soo dùng chút tỉnh táo cuối cùng đưa tấm bùa vàng trong tay cho hắn.

"Nếu cháu không thể tỉnh lại... để bảo bà nội làm cho bác sĩ một cái... thì bác sĩ mang cái này của cháu nha..." Nói xong lập tức nhắm mắt, bắt đầu chìm vào cơn mê.

Vuốt nhẹ lên tấm bùa trong tay mình, Kim Taehyung thủ thỉ: "Cháu nhất định sẽ tỉnh lại."

Ngay sau đó, bác sĩ phụ của ca phẫu thuật và những y tá hỗ trợ khác cũng đã có mặt, các thiết bị theo dõi tình trạng bệnh nhân và cả camera cũng đã được bật đầy đủ.

"Bây giờ là 3 giờ 15 chiều, ngày 25/8/2021. Tôi là Kim Taehyung, bác sĩ chính chịu trách nhiện cho ca phẫu thuật ghép tim cho bệnh nhân Ma Min Soo. Ca phẫu thuật chính thức bắt đầu."

Sun.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net