2,

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từng tia nắng vất vả len qua khe hở nhỏ bé của tấm rèm treo cửa sổ, chạy từ sườn mặt lên đến đôi mắt vẫn còn nhắm nghiền của người đang nằm đơn độc trên chiếc giường rộng lớn.

Jeon Jungkook cau mày, nâng tay che đi ánh sáng đang cố xâm nhập đôi mắt mình. Cậu khẽ lầm bầm mấy chữ với âm giọng khàn đặc: "Chói quá đi..."

Mặc dù bên ngoài trời nắng đã lên nhưng nhiệt độ vẫn còn thấp, từng cơn gió lùa qua cửa sổ hở, tấn công vào tấm lưng trần trắng trẻo của Jungkook khiến cậu rùng mình. Jungkook theo phản xạ tự nhiên vươn tay, muốn ôm lấy người bên cạnh để tận hưởng chút hơi ấm. Kết quả lại chỉ va chạm drap giường, đã lạnh lại càng thêm lạnh.

Đôi mắt to tròn từ từ xuất hiện sau hàng lông mi đen nhánh. Jungkook chớp mắt vài cái để làm quen với ánh sáng trước khi mở ra hoàn toàn. Cậu nhìn chằm chằm vào chỗ trống bên cạnh một lúc rồi mới từ từ ngồi dậy. Tấm chăn mỏng tuột khỏi vai để lộ những dấu hôn đỏ tím chi chít từ ngực xuống tận đùi trong của Jungkook, hệt những cánh hoa hồng trên nền tuyết trắng muốt.

Jungkook đảo mắt một vòng căn phòng, đèn phòng tắm không bật, trên sofa cũng chỉ là áo khoác và túi da của cậu. Cả căn phòng chẳng có chút dấu hiệu gì của người thứ hai ngoài Jungkook. Nếu không nhờ những vết hôn và vết cắn trên người, Jungkook thật sự sẽ nghĩ rằng đêm qua chỉ một mình cậu ngủ ở đây.

Lúc nào cũng bỏ mình đi trước.

Jungkook theo thói quen hằng ngày muốn đứng dậy vươn vai, lại vô tình cử động mạnh khiến vị trí nhạy cảm bên dưới nhói lên một cái, cậu cũng vì đau mà giật cả người.

"Thật là... lần nào làm xong cũng như muốn chết đi sống lại. Cái tên đó, bác sĩ gì mà chỉ biết suy nghĩ bằng cái đầu dưới, chẳng biết thương hoa tiếc ngọc. Đã vậy còn phụ bạc, hành hạ người ta cho đã rồi bỏ đi một mạch." Jungkook bị đau nên đâm ra cáu bẳn, lầm bầm chửi mắng người đêm qua cậu dụ dỗ.

Sau khi cảm thấy đã trút được phần nào bực tức, Jungkook mới chập chững bước từng bước vào nhà vệ sinh tắm rửa.

Gần một tiếng sau, Jungkook trở ra với mái tóc hất ngược còn ướt nước, bên dưới quấn khăn tắm một cách hờ hững. Sau khi tìm được điện thoại dưới một góc chân giường, Jungkook nhấn máy gọi người đến đón.

"Seongho, chú mày đang ở đâu vậy? Đến khách sạn Élite đón anh đi."

Người bên kia vừa nghe Jungkook dứt câu đã thở dài một hơi đầy mệt mỏi, chất giọng nhừa nhựa ngáy ngủ: [Đại ca... anh có tài xế mà, tập đoàn nhà anh còn có hệ thống sản xuất xe hơi còn gì. Sao lúc nào cũng phải em đón vậy?]

"Thứ nhất, tài xế của anh nhưng cũng là của mẹ anh, bảo ông ta đón vậy sao mày không trực tiếp gọi cho Jeon phu nhân đến gông đầu anh cho rồi? Thứ hai, đúng là nhà anh có hệ thống sản xuất xe hơi đó, nhưng anh cũng có một ông ba tuyệt tình tịch thu tất cả xe của anh rồi." Jungkook chống nạnh, cau mày nhìn ra bên ngoài cửa sổ, hạ thấp giọng đe doạ: "Anh cho chú mày 30 phút, không đến đón anh thì chú mày chết chắc." Sau đó không đợi người bên kia kịp trả lời đã lập tức ngắt máy.

***

Jeon Jungkook, một trong những người trẻ đáng ngưỡng mộ nhất Đại Hàn Dân Quốc. Sinh ra trong một đại gia đình thuộc giới siêu giàu, là một trong ba người thừa hưởng tập đoàn có tầm ảnh hưởng cả trong nước lẫn quốc tế.

Không chỉ vậy, Jungkook còn là thần tượng giới trẻ trên mạng xã hội, nhờ những cuộc vui chơi xa xỉ hay những món đồ đắt đỏ được cậu cập nhập thường xuyên trên các trang SNS.

Bên cạnh những lời ngưỡng mộ và khen ngợi có cánh, Jungkook hiển nhiên cũng nhận về không ít sự chỉ trích đến từ vị trí những kẻ thất bại và ghen tị. Song cậu vẫn tỏ ra không nghe không thấy, tiếp tục sống cuộc sống như những thiếu gia sở hữu khối tài sản kếch xù khác.

Cậu thiếu gia họ Jeon có một nhóm bạn cũng toàn những cậu ấm cô chiêu, con nhà danh giá và có tầm ảnh hưởng lớn đến đất nước. Jungkook thường xuyên được bắt gặp ở các club hay bar thượng lưu cùng bạn bè. Hoặc đôi khi còn vướng vào những rắc rối từ việc ăn chơi không biết điểm dừng của bản thân.

Tuy vậy, đó là Jeon Jungkook của quá khứ.

Những người xung quanh nhìn vào cứ nghĩ Jeon thiếu gia thay tâm đổi tính rồi, nhưng thật chất chỉ vì một bác sĩ trẻ mà thôi.

Một năm trước Jungkook vướng vào một cuộc ẩu đả với đám côn đồ trong club mà cậu thường đến. Vì tính cách ngông cuồng, Jungkook đã kéo bản thân và đám bạn vào cuộc rượt đuổi lúc nửa đêm.

Sau một hồi lâu rượt đuổi, Jungkook lạc hết cả đám bạn mình. Vào thời khắc cậu nghĩ có lẽ cậu sắp bỏ mạng đến nơi rồi, Kim Taehyung bất thình lình xuất hiện và kéo cậu vào nhà hắn. Đáng lẽ có thể trả ơn bằng tiền hay bất cứ thứ gì người kia muốn, nhưng Jungkook lại chọn cách duy trì liên lạc giữa hai người. Chuyện không nên cũng theo đó mà xảy đến.

Vào một đêm cùng nhau uống rượu tâm sự, cứ ngỡ hôm sau thức dậy sẽ rất đau đầu, kết quả không chỉ đầu đau mà mông cũng đau.

Nhưng cuộc hoan ái ngoài ý muốn kia lại vô tình đánh thức một phần nào đó trong Jungkook. Cậu đề nghị Kim Taehyung trở thành FwB với mình. Và sau gần cả tháng trời đeo bám, Kim Taehyung đồng ý, không quên kèm theo những điều kiện.

Thứ nhất, không được để người khác biết về mối quan hệ này. Vì hắn là bác sĩ, còn Jungkook cũng là một người gia thế cao nên chuyện này phải tuyệt đối bí mật.

Thứ hai, hắn không thích mùi rượu bia, càng không thích mùi vị ăn chơi. Như đã nói, Kim Taehyung là bác sĩ, đương nhiên hắn rất đề phòng với những cuộc chơi bời của hội siêu giàu. Đó cũng là lý do Jungkook vắng hẳn những bữa chơi bời đến quên đường về.

Thứ ba, đã lên giường thì chỉ làm tình, không thân mật, không hôn. Kim Taehyung cho rằng việc làm bản thân và đối phương thoả mãn mới quan trọng, những điều còn lại đều dư thừa. Và khi một trong hai muốn có mối quan hệ yêu đương nghiêm túc, thì chuyện kết thúc là bắt buộc.

Cuối cùng, cũng là điều quan trọng nhất mà Kim Taehyung nhắc đi nhắc lại rất nhiều lần. Đó là tuyệt đối không được nảy sinh tình cảm với hắn. Chỉ cần hắn nhận ra Jungkook đang có ý định tiến xa hơn trong mối quan hệ này, mọi thứ sẽ lập tức chấm dứt.

***

Seongho mặc dù là thằng nhóc lười biếng nhưng lại cực kì nghe lời. Tính từ lúc Jungkook gọi, đúng 30 phút sau nó đã đậu xe trước cổng khách sạn Élite để đón cậu.

"Đại ca, hay là mỗi tháng anh trả tiền tài xế cho em đi." Vừa thấy Jungkook bước chân vào xe, Seongho đã vội vàng than thở: "Em đang ôm người yêu ngủ ngon thì phải đá nó ra để đi đón anh đó. Chắc giờ nó đang gom đồ vào vali chuẩn bị đuổi em ra khỏi nhà luôn rồi."

Jeon Jungkook không để lời nói của nó vào tai, vứt chiếc túi hàng hiệu trị giá trăm triệu ra ghế sau rồi cẩn thận đặt mông xuống ghế xe phụ lái.

"Nói nhiều quá, cùng lắm thì mày sang nhà anh ở. Giờ thì chở anh tới bệnh viện Yoowon đi."

"Bệnh viện?" Seongho khó hiểu nhìn người bên cạnh một lượt từ trên xuống dưới, lẩm bẩm: "Nhìn anh đâu có giống người bệnh..."

Jungkook liếc mắt sang, dùng tay quật thật mạnh vào đầu thằng nhóc nhỏ hơn mình tận 2 tuổi, kêu một tiếng bốp giòn giã làm nó la oai oái.

"Tất nhiên anh mày không bệnh! Anh đến đó tìm người. Mau đi." Jungkook chỉnh ghế ngả ra sau, tìm tư thế thoải mái nhất đánh một cái ngáp dài.

"Sáng nay có tai nạn ở ngoại ô, giờ trong bệnh viện toàn là bệnh nhân với bệnh nhân. Anh không bệnh vậy còn vô đó làm gì?" Seongho một tay xoa xoa chỗ bị đánh, một tay lén lút kê tấm vải lên vị trí đôi chân dài của Jungkook chuẩn gác lên.

Lần trước vì không gọi được cho ai đó mà Jungkook đã đá tróc sơn cửa xe nó rồi, nên giờ nó không muốn 'bé cưng' của nó bị trầy thêm nữa đâu.

Jungkook mặc kệ hành động dư thừa của thằng nhóc thường được mệnh danh là 'người hầu cao cấp' của mình, dùng mũi chân hất văng miếng vải, trực tiếp gác lên hộp gió của xe.

"Mày tới đó chưa mà biết?"

Seongho nhăn mày nhìn tấm vải nằm dưới sàn xe, tặc lưỡi trả lời: "Lúc nãy chạy xe buồn ngủ nên em nghe tin tức trên đài. Người ta bảo gần 30 nạn nhân đều được đưa đến bệnh viện Yoowon."

Sau một hồi suy nghĩ, Jungkook phẩy tay.

"Thì cứ tới đó đi."

Seongho miễn cưỡng nổ máy, hướng thẳng đến bệnh viện thành phố - Bệnh viện Yoowon.

Sun.

trời ơi nhờ đợt edit này mình mới nhận ra mình viết nhầm tên của Seongho thành Seungho TvT hmuhmu tại sao lại có thể nhầm anh đầu hồng với chồng bé Kyum vậy chớ... ಥ_ಥ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net