20,

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bác sĩ - hay còn có tên gọi khác là những chiến sĩ áo trắng - người sẽ luôn chiến đấu hết sức mình để đổi lấy sức khỏe, tính mạng của người khác, mặc kệ đó là người xa lạ hay kẻ thù.

Đối với một bác sĩ thực thụ, sự tự hào của họ không phải là những tấm bằng khen, cũng không phải danh hiệu hư vô được người người ca tụng. Mà niềm kiêu hãnh của họ là số lượng bệnh nhân khoẻ mạnh xuất viện, là thời khắc bệnh nhân bình an rời phòng phẫu thuật.

Kim Taehyung vẫn nhớ rất rõ khoảnh khắc hắn và các sinh viên cùng khóa đọc lời tuyên thệ trong ngày lễ tốt nghiệp. Rằng họ sẽ trở thành những vị bác sĩ mẫu mực, miễn là còn có thể, sẽ cố gắng hết sức để cứu sống thật nhiều người.

Kim Taehyung cũng nhớ rõ cảm xúc của bản thân sau khi kết thúc ca phẫu thuật đầu tiên hắn chịu trách nhiệm là bác sĩ phẫu thuật chính. Hắn cũng nhớ rõ những giọt nước mắt hạnh phúc của người nhà bệnh nhân khi nghe hắn thông báo rằng "ca phẫu thuật đã thành công".

Kim Taehyung vẫn luôn khắc sâu tất cả những gì đã diễn ra trong gần 10 năm qua, từ hành trình chinh phục mơ ước của mình, đến cả những ngày tháng sống trong niềm tự hào vì đã trở thành một bác sĩ.

Nhưng có vẻ ông trời không thích ai đó cứ mãi thành công, bác sĩ Kim cũng không ngoại lệ.

***

Bầu trời đêm hôm nay không trăng cũng không sao, nền trời màu xanh sẫm không quá tối nhưng lại rất ảm đạm.

Kim Taehyung ngồi một mình trong căn phòng tối, chỉ có đèn đường bên ngoài rọi vào qua khung cửa sổ chỉ bằng 3 gang tay người trưởng thành. Mọi sự sụp đổ đều thể hiện trên khuôn mặt người đàn ông vẫn luôn được ca ngợi là người chưa từng bại trận, và cả qua những vật dụng bị lật đổ lộn xộn trên nền đất.

Thật ra bác sĩ Kim không sợ tai tiếng, cũng chẳng sợ người ngoài mắng chửi. Bác sĩ Kim chỉ sợ bản thân hổ thẹn với chiếc thẻ in đậm mấy chữ "bác sĩ trưởng khoa" của mình. Bởi vì hắn đã thất hứa, hắn đã không thể đánh bại tên tử thần đen tối độc ác.

"Taehyung..." Không gian thê lương im ắng bị phá vỡ bởi một giọng nói nhẹ nhàng. Tiếng kêu êm dịu như mảnh vải lụa rũ xuống mặt nước.

Trong bệnh viện chỉ có duy nhất hai người có chìa khoá phòng trưởng khoa Kim, một là chủ nhân căn phòng, hai là trợ lý của trưởng khoa. Vậy nên khi nghe tiếng Jungkook, Kim Taehyung đã nhất thời giật mình, vì hắn cứ nghĩ trợ lý Jang lại định vào an ủi hắn.

"Sao cậu lại ở đây? Cậu nói nhà cậu có lễ kỉ niệm mà, về đi." Chống tay lên kệ đẩy cả cơ thể mệt mỏi đứng dậy. Kim Taehyung cố ý tránh né không nhìn vào Jungkook, đi về hướng bàn làm việc.

Bác sĩ Kim không muốn ai nhìn thấy bộ dạng thảm hại của mình lúc này, đặc biệt là Jungkook.

"Taehyung à..."

"ĐI ĐI!" Tiếng quát của bác sĩ trưởng khoa vang đến nỗi trợ lý Jang đang sốt ruột bên ngoài cũng phải giật mình.

Jungkook vô thức lùi một bước, nhưng rồi lại vẫn kiên định đứng đó nhìn bóng lưng rộng lớn của người đối diện.

Biết mình vừa khiến người kia hoảng sợ, Kim Taehyung ép bản thân bình tĩnh lại, nói khẽ như nài nỉ: "Làm ơn đi đi."

Chẳng biết vì lý do gì, trong đầu hắn không ngừng xuất hiện một suy nghĩ rằng không thể yếu đuối trước Jungkook, phải vững chãi như một bức tường thành, phải là nơi cậu có thể tựa vào.

Khi thấy Jungkook quay đi, cảm xúc của Kim Taehyung giống như một toà nhà vừa xây xong trên nền móng yếu ớt, vì bị lấy đi khung chống đỡ nên không chịu được sức lực của từng tấn bê tông khổng lồ mà đổ sập xuống, biến thành một đống hoang tàn.

Kim Taehyung cười nhạt, tự trách bản thân ngu ngốc lại tham lam. Chính miệng hắn bảo cậu đi đi, nhưng lại cũng rất sợ Jungkook sẽ thật sự bỏ lại mình. Vì khi Jungkook im lặng rời khỏi phòng, hắn sẽ tiếp tục vùi mình trong sự tối tăm lạnh lẽo và cô đơn này. Đó là suy nghĩ của Kim Taehyung, trước khi hắn nghe âm thanh lách cách quen tai.

Jungkook không đi, cậu khoá cửa và ở lại.

Đây là lần đầu tiên từ lúc hai người gặp gỡ và quen biết nhau, Jeon Jungkook thấy được sự bất lực và yếu đuối ở Kim Taehyung. Cũng có thể rằng trước đây cậu chưa từng để ý, hoặc là do hắn che giấu quá kỹ, nhưng Jungkook không quan tâm. Cậu chỉ biết lúc này cậu tuyệt đối không thể để con người này một mình.

Mặc kệ Kim Taehyung có đuổi hay mắng, Jungkook vẫn từng bước tiến đến gần hắn, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay to lớn rắn rỏi. Căn phòng lúc này tối đến mức Jungkook không biết dưới sàn nhà có gì, nhưng kì lạ rằng cậu lại xác định rất rõ ràng nơi đâu là nơi bác sĩ Kim đang đứng.

"Nếu khóc dễ chịu hơn... thì anh khóc đi."

Những con đập khổng lồ thường được xây dựng rất kiên cố bằng những vật liệu tốt nhất, vững chãi và bền bỉ nhất. Nhưng một khi đã xuất hiện vết nứt, chỉ cần một lực nhẹ như con sóng do gió mang đến tác động lên cũng đủ để khiến con đập vỡ tan. Từng dòng nước sẽ như những con thú hoang bị nhốt lâu ngày xổ lồng, ồ ạt trốn thoát.

Con đập trong Taehyung vốn đã xuất hiện một vết nứt, giọng nói của Jungkook là ngọn gió, bàn tay cậu là con sóng. Và dòng nước trốn thoát chính thứ lấp lánh như pha lê đang lăn trên gò má cương nghị của bác sĩ trưởng khoa.

Có lẽ có người sẽ hỏi, chẳng phải việc chứng kiến sinh tử là chuyện thường ngày của bác sĩ sao? Nhưng điều đó sẽ tăng gấp đôi sự đau thương khi bệnh nhân đó là một người vô cùng thân quen với bác sĩ. Cũng sẽ đau đớn nhiều hơn gấp trăm lần khi đã để thất một lời hứa.

Siết chặt tấm bùa vàng của Min Soo trong tay, Taehyung run rẩy gục đầu lên vai Jungkook. Giờ phút này bác sĩ Kim thật sự rất biết ơn vì cậu không bỏ lại hắn.

Jungkook vòng tay, ôm lấy tấm lưng rộng lớn, khẽ vỗ về: "Đúng vậy, khóc đi. Anh làm tốt lắm. ...Có em ở đây, không sao hết, không sao."

***

Hơn 10 giờ đêm, bệnh viện chỉ còn lưa thưa vài bóng người, các block phòng bệnh cũng lần lượt tắt đèn, chỉ mỗi tầng trệt và tầng 2 của block chính vẫn sáng.

"Anh uống đi, sẽ đỡ buồn đó." Jeon Jungkook vừa nhờ trợ lý Jang mua cho một ly sữa ấm, vội vàng bảo Taehyung uống.

"Uống sữa ấm là sẽ vui lên hả?" Kim Taehyung nhìn ly sữa còn phảng phất chút khói trong tay, rồi lại ngước mắt nhìn cậu thiếu gia vừa bị câu hỏi của hắn làm cho khựng người.

"Không-không biết... Mỗi khi em buồn em hay tìm sữa để uống, nên em nghĩ vậy thôi." Thật ra không chỉ khi buồn, Jungkook rất thích uống sữa nên lúc nào cậu cũng có thể uống, chỉ là khi buồn sẽ càng muốn uống nhiều hơn thôi.

Bác sĩ Kim phì cười, không muốn vạch trần mặt trẻ con của Jungkook nên ậm ừ uống hết. Dù sao sữa ấm cũng có khả năng giảm bớt sự căng thẳng và mệt mỏi thật.

Nhìn thấy Taehyung uống cạn ly sữa, Jungkook liền mỉm cười vỗ tay như kiểu đang khen thưởng một đứa bé ngoan.

Thật ra có người như Jungkook ở cạnh, dù có buồn cũng sẽ rất nhanh bị cậu chọc cho cười.

"Ừm... Taehyung đừng buồn nữa nha. Anh cũng đã làm hết sức của mình rồi." Jungkook do dự một lúc, lấy hết can đảm vuốt nhẹ lên bàn tay bác sĩ Kim.

Jungkook cũng chẳng phải người biết cách giúp người khác vui lên, chỉ biết tích góp từ những kinh nghiệm của bản thân mà thôi. Khi nhỏ, buồn sẽ khóc, sẽ vòi kẹo đòi sữa. Lớn rồi thì tìm thú vui bên ngoài, bar club, bạn bè,... Vậy nên khó tránh vụng về khi dỗ dành bác sĩ Kim.

Nhìn bàn tay của Jungkook đang đặt trên tay mình, Kim Taehyung cảm thấy rất kì lạ. Nước da của Jungkook là nước da trắng, trắng hơn hẳn những đứa con trai trước giờ Taehyung từng gặp. Đối lập hoàn toàn với màu da bánh mật khoẻ khoắn của hắn. Đã vậy còn có mấy khớp xương hồng hồng như trẻ con, nhìn kiểu nào cũng cảm thấy rất kì lạ.

Nhưng kì lạ nhất ở chỗ bàn tay cậu rất ấm, ấm đến nỗi chỉ cần một cái chạm tay của Jungkook cũng khiến cả cơ thể Kim Taehyung dễ chịu.

Thấy bác sĩ Kim cứ nhìn chằm chằm tay mình, Jungkook còn nghĩ chắc hắn khó chịu. Dù sao thì đó giờ hắn cũng đâu thích thân mật vậy.

Jungkook bĩu môi, định rút tay lại thì người kia đột nhiên nắm chặt.

Kim Taehyung nhìn một lúc vào đôi mắt to tròn đang hết sức kinh ngạc của Jungkook, môi mấp máy định nói gì đó nhưng lại bị tiếng đập cửa bên ngoài cắt ngang.

"Trưởng khoa, trưởng khoa!" Trợ lý Jang ở bên ngoài vừa kêu vừa đập cửa, gấp đến mức nói năng lộn xộn: "Trưởng khoa! Min Ah, cô bé Min Ah! Trưởng khoa!"

Kim Taehyung thở dài, đành buông tay Jungkook ra, đi đến cửa mở khoá.

"Eunho, bây giờ muộn rồi cậu còn la lối gì vậy?"

Trợ lý Jang Eunho vừa thấy vị trưởng khoa của mình đã ổn hơn ban nãy liền mừng như bắt được vàng. Nhưng nhớ đến lý do khiến anh hối hả chạy đến đây, khuôn mặt anh lại nhăn nhó.

"Trưởng khoa, chị của cậu bé bệnh nhân vừa qua đời đang làm loạn dưới đại sảnh đòi gặp anh!"

Sun.

ehehe mọi người nhớ người quen hum nò~ anh thư ký bên 'bố lớn ba nhỏ' sang này làm trợ lý luôn nè hí hí

trời ơi cho anh Kim ăn chay cái tui cũng ăn chay TvT mọi người thèm H chưa chứ tui thèm ùi đó TvT nhưng mà vẫn chưa tới lúc đâu... ༎ຶ‿༎ຶ

thôi, ráng ăn uống thanh đạm vài hôm nữa giữ sức khoẻ rồi bồi bổ xôi thịt sau nha cả nhà~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net