22,

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Vậy đến lúc gà sôi thì mình nêm nếm gia vị nữa là OK rồi đúng không?"

Yoo Haeun ở bên kia màn hình chẳng quan tâm cậu bạn thân có nhìn thấy hay không, mắt nhắm mắt mở gật gật đầu. Cũng phải thông cảm đi, chẳng ai chấp nhận nổi chuyện bị giật đầu dậy lúc 5 giờ sáng chỉ để hướng dẫn ai-đó nấu một nồi gà hầm.

[Nè Chòn, sao bồ không ra ngoài mua cho nhanh? Tính làm chồng nhỏ dịu hiền đảm đang hả?] Haeun nhìn cậu thiếu gia út họ Jeon từ bé đến lớn lúc nào cũng có người cơm bưng nước rót, giờ phải tự thân đeo tạp dề vào bếp, đầm đìa mồ hôi chỉ vì muốn nấu cho anh chàng bác sĩ một con gà để bồi bổ mà không khỏi khinh bỉ: [Đúng là... love is blind*.]

Jungkook lườm lườm, muốn hét vào khuôn mặt đáng ghét bên kia màn hình rằng người ta còn chưa đồng ý làm người yêu cậu đâu, chồng với chả con. Nhưng nghĩ lại mình đang là phận nhờ vả, chỉ đành im lặng bĩu môi một cái.

"Tự tay nấu thì mới ý nghĩa chứ..." Môi hồng lẩm bẩm, mắt thấy nồi nước đang sôi đến mức lật ngược cả 'phao câu' con gà lên liền hấp tấp kêu la: "Haeun, Haeun! Sôi rồi! Mình phải nêm cái gì vào? Nhanh nhanh!"

[Muối, đường, hạt nêm, tiêu...]

"Liều lượng sao hả?" Khổ thân cậu thiếu gia chưa từng vào bếp, cũng may vẫn còn phân biệt được muối với bột ngọt, nhưng phải dùng muỗng canh hay cái mui để múc thì còn chưa biết.

Yoo Haeun vuốt mặt, chán nản thở ra một tiếng.

[Cứ cho vào đi đến khi tổ tiên cậu bảo dừng.]

Cô tiến sĩ trẻ vô cùng nhẫn tâm, nói xong đã lập tức ngắt máy, tắt nguồn điện thoại, chui lại vào chăn ấm. Mặc kệ cho Jeon Jungkook bên kia nửa vòng trái đất đang rối rắm không biết nên làm gì với nồi gà sôi sùng sục.

May mắn thay, Jungkook nhờ sự trợ giúp của vị thần biết tuốt - Google - đã có thể cứu sống nồi gà hầm tâm đắc của mình.

Một tay Jungkook quệt đi vệt mồ hôi trên trán, tay còn lại nhanh chóng ấn gọi người được đặt tên "Tình yêu to bự " trong danh bạ.

"Taehyung~" Người kia hình như đang rảnh, chuông mới reo hai hồi đã bắt máy rồi.

[Ừm, đi làm về rồi à?]

"Dạ, về rồi. Giờ chuẩn bị đi tắm." Bật nút loa ngoài rồi ném điện thoại lên giường, Jungkook bắt đầu công cuộc lục tung cả tủ quần áo của mình để chọn ra bộ đồ đạt tiêu chuẩn 3 không của bác sĩ Kim: không hở hang, không màu mè và không bó sát.

"Taehyung đang ở bệnh viện hả?"

[Không, hôm nay tôi trực ca đêm, 10 giờ mới đến bệnh viện. Còn giờ thì đang trên đường về Seoul.]

Một bên chân mày sắc bén nhướn cao, Jungkook mặc kệ cả núi quần áo cao gần đến đầu gối dưới đất mà lập tức nhào lên giường, nhanh tay ấn vào biểu tượng camera bên góc màn hình. Chưa mất đến 3 giây sau đã thấy hình ảnh một người đàn ông điển trai mang kính mát hiện lên trên màn hình cảm ứng. Nhìn không gian thì đúng thật đang ở trong xe hơi, còn có vẻ như đang ở đường cao tốc vì bên ngoài cửa sổ chỉ thấy trời cao đang ngả màu chiều tà, chẳng thấy nhà hay cao ốc như trong thành phố.

"Taehyung vừa đi đâu về đó?" Mặc dù biết hành động của mình là ngu ngốc, Jungkook vẫn cố nghiêng đầu nhìn sang ghế phụ, thăm dò xem bác sĩ Kim đi cùng ai.

Tất nhiên, chẳng thấy gì.

Kim Taehyung tất nhiên nhìn ra hành động thăm dò đó của Jungkook. Nhưng hiện hắn đang đặt điện thoại ngay cạnh vô-lăng, ngoại trừ nhìn thấy hắn và cửa sổ ra thì không còn gì có thể lọt vào phạm vi camera cả.

[Về Daegu thăm bố. Đi một mình.] Kim Taehyung một tay cầm vô-lăng, tay còn lại cầm điện thoại quay một vòng trong xe hơi, khẳng định không có người thứ hai ở bên cạnh.

Không biết từ lúc nào vị bác sĩ họ Kim cứ một câu bảo không thích bị kiểm soát, hai câu nói ghét bị gò bó lại thành thật như vậy. Chỉ cần nhìn thấy đôi mắt to tròn của người nào đó híp lại, hắn sẽ rất khẩn trương cho cậu xem tất cả không gian xung quanh mình. Đôi khi còn kiên nhẫn giải thích cho Jungkook biết mối quan hệ của hắn và người nào đó lạ mặt mà cậu tình cờ thấy.

Mà người Kim Taehyung vẫn thường kêu là đồ-trẻ-con lại rất thích thú, cứ mỗi lần như vậy lại rộ ra nụ cười được bác sĩ Kim đánh giá là có đôi mắt giống hệt mặt nạ Hahoe**.

"Vậy tối nay em đến bệnh viện nha." Đặt điện thoại tựa vào đầu giường, Jungkook chống hai tay dưới cằm nâng hai má đầy thịt hồng hào lên, tưởng tượng cảnh Taehyung vừa ăn gà hầm vừa khen mình nức nở mà vui vẻ lắc lư cả người.

Kim Taehyung sau khi nghe cậu nói liền cau mày. Vì hắn biết đoạn đường đến bệnh viện Yoowon lúc đêm khuya rất tối và vắng người, cực kì nguy hiểm. Hơn nữa dù là từ dinh thự của Jeon gia hay nhà riêng của Jungkook thì cũng đều mất ít nhất 20 phút chạy xe. Và ti tỉ nguyên do khác Kim Taehyung không muốn Jeon Jungkook ra đường vào ban đêm.

Nghĩ thì nghĩ nhiều vậy, nhưng lời nói ra đến miệng bác sĩ Kim (vào tai Jungkook) lại vô cùng lạnh lùng và chán ghét.

[Giờ đó muộn rồi còn đến làm gì?]

"Người ta nhớ Taehyung..." Hai phiến thịt hồng hào căng mọng lại bĩu ra cả đoạn, bắt đầu hờn dỗi: "Bác sĩ Kim không thích người ta nên không biết nhớ người ta chứ gì..."

[Chạy xe không nên nghe điện thoại. Tôi ngắt đây. Tối muộn không được ra đường đâu đấy.] Đối với sự uỷ khuất của cậu thiếu gia út họ Jeon, quay đầu chạy trốn là giải pháp tốt nhất.

Jeon Jungkook im lặng nhìn màn hình điện thoại tối đen hồi lâu rồi mới hậm hực đem quần áo vào phòng tắm.

Khi đi ngang bia phóng tiêu cạnh cửa phòng, Jungkook không nhịn được đưa tay túm ngay vài chiếc phi tiêu nam châm đặt cạnh đó mà trút giận. Ở đầu mỗi cái phi tiêu đều được gắn thêm một chiếc kẹp có hình dáng của đôi môi đỏ căng mọng. Mà trên bia phóng chi chít những 'dấu môi' kia lại là hình chụp lén vị bác sĩ trưởng khoa quý báu của bệnh viện Yoowon.

"Tha cho anh vì anh đẹp trai đó, hứ."

***

Vì đột nhiên có cuộc họp khẩn cấp, vậy nên bác sĩ Kim đã đến bệnh viện sớm hơn giờ trực nửa tiếng. Hiện tại, cả phòng họp hơn 10 người đang không ngừng hoang mang sau khi nghe được thông báo quan trọng của phó viện trưởng.

"Vậy hoá ra viện trưởng và tiến sĩ Yoo đến Mỹ là để tìm kiếm vaccine cho nước ta theo chỉ thị chính phủ à."

Vị phó viện trưởng trung niên ngồi ở đầu bàn lớn mệt mỏi bóp bóp trán, gật đầu.

"Hiện tại tình hình thế nào vẫn chưa xác định rõ, vì Philippine đang tự cách ly họ, không cho ra cũng không cho vào. Nhưng quan trọng là có một nhánh người dân đã trốn thoát bằng đường biển, có khả năng sẽ nhập cảnh bất hợp pháp vào nước chúng ta." Nói rồi ông nhìn một loạt những bác sĩ, y tá đang có mặt trong phòng họp, chậm rãi thả ra một thông tin nghiêm trọng: "Nếu thật sự có chuyện đó... chúng ta bắt buộc phải đại diện đón đầu dịch."

Một tầng im lặng bao phủ cả căn phòng. Dịch bệnh là nỗi ám ảnh lớn nhất của các bác sĩ, đặc biệt là loại dịch bệnh có khả năng lây nhiễm cao. Huống hồ loại dịch bệnh này còn đang trong quá trình nghiên cứu, chưa có thuốc đặc trị đàng hoàng. Dù có là những bác sĩ dốc hết tâm can công sức vì bệnh nhân thì cũng là con người, cũng sẽ sợ bệnh sợ chết thôi.

Hiểu được tâm lý của những bác sĩ trẻ, vị phó viện trưởng lớn tuổi nở một nụ cười, trấn an họ: "Tôi nói thì nói thế thôi, chứ an ninh nước ta cũng tốt mà. Hơn nữa viện trưởng mới là người quyết định, các cô cậu đừng lo lắng quá. Giờ thì ta kết thúc cuộc họp được rồi, mọi người quay về công việc của mình đi nhé."

Phó viện trưởng là người ra khỏi phòng họp đầu tiên, vài giây sau những bác sĩ còn lại cũng bắt đầu lục đục rời đi.

Bác sĩ Kim là người ra khỏi phòng họp cuối cùng. Vốn hắn định quay về phòng riêng kiểm tra lại hồ sơ bệnh án một chút rồi mới đi kiểm tra bệnh nhân, nhưng cửa thang máy vừa mở ra đã thấy trợ lý Jang hớt hải túm lấy hắn.

"Trưởng khoa! Cậu Jeon đang ở phòng cấp cứu!"

Sun.

(Góc bồi bổ Ín lịt lại tới đây~)
*love is blind
-> Tình yêu là mù quáng.
Ex: Sun loves Kim Namjoon so much that she can agree to let him clamp her neck with his big biceps. Love is blind.
-> Con Sun yêu Kim Namjoon nhiều đến mức nó chấp nhận bị bắp tay to lớn của ảnh kẹp cổ. Tình yêu đúng là mù quáng (・∀・)
(xin lỗi vì sự không nghiêm túc này...)
*love is blind còn một câu thành ngữ khác đồng nghĩa nữa là: to be blinded by love.
Ex: Jack was so blinded by love that he couldn't see that Leon wasn't faithful.
-> Jack bị tình yêu làm cho mù quáng đến mức anh ấy không nhận ra rằng Leon không hề chung thuỷ.

(còn đây là góc bồi bổ văn hoá Hàn Quốc :))))
**mặt nạ Hahoe:

Mặt nạ Hahoe là loại mặt được làm từ gỗ Dương đỏ và xuất phát từ ngôi làng cùng tên. Tại Hàn Quốc, mặt nạ Hahoe tượng trưng cho địa vị xã hội, nghề nghiệp, cũng như những tính cách hiện hữu trong xã hội. Điểm đặc biệt tạo nét độc đáo ở mặt nạ Hahoe đó là phần cằm có thể tách rời ra.
Mặt nạ Hahoe thường được sử dụng tại các buổi lễ biểu diễn Talchum - loại hình nghệ thuật múa mặt nạ của Hàn Quốc.
(nguồn tìm hiểu: https://m.korea.net/vietnamese/NewsFocus/HonoraryReporters/view?articleId=200789&page=1)

tình tiết Taehyung nói Jungkook cười có đôi mắt một mảnh giống mặt nạ Hahoe là có thật, trong tập 106 của RUN BTS :))))

hầy... riết rồi đọc fic cũng phải học TvT

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net