25,

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bác sĩ Kim nói lời yêu rồi, coi như Jungkook thành công nửa chặn đường vất vả của mình.

Nửa chặn đường còn lại, là đem người ta về nhà làm chồng.

Dù bình thường có hơi vô tư, nhưng Jungkook vẫn biết giờ chưa phải lúc bàn đến chuyện đó. Quen biết nhau hơn 1 năm với tư cách là bạn tình, cả hai chỉ vừa trở thành người yêu được 15 phút thôi, tính đến chuyện kết hôn thì vội quá.

Jungkook vừa chìm đắm trong tình yêu ngọt ngào mới chớm nở của bác sĩ Kim, vừa lẩm nhẩm trong đầu, tháng sau hẵng đi coi ngày cưới, tháng này thì có hơi sớm đó.

Vẫy vùng trong hạnh phúc chưa được bao lâu, Jungkook mới nhớ ra chuyện cần phải để tâm nhất lúc này vẫn là người đàn ông đầu bạch kim còn trong phòng cấp cứu.

"Taehyung, sao lâu vậy rồi mà vẫn chưa cấp cứu xong..." Jungkook rầu rĩ nằm nghiêng người trên ghế, gác đầu lên đùi bác sĩ Kim, mặc kệ hắn mân mê mái tóc mềm và gò má đầy thịt.

"Chỉ mới hơn một tiếng thôi, có những lúc tôi vào phòng cấp cứu phải tận 4 5 tiếng sau mới trở ra."

Như Jungkook kể thì có chấn thương ở đầu, mà chấn thương đầu nếu nhẹ cũng phải kiểm tra kỹ càng để đảm bảo an toàn, chẳng may nếu nặng thì còn mất thời gian hơn. Hơn nữa cũng chưa chắc những vị trí khác trên cơ thể không có thương tích, vậy nên một tiếng cho một nạn nhân bị tai nạn giao thông vẫn còn ít.

Jungkook nghe vậy cũng chỉ biết mệt mỏi thở dài. Thật sự cậu rất mong người đàn ông kia bình an, không chỉ vì cậu sợ bị bắt mà còn vì cảm thấy anh ta tội nghiệp. Lúc nãy Jungkook có nhìn thấy mặt anh ta, chắc cũng chỉ tầm tuổi anh Junghyun hoặc anh Junghyuk thôi.

Thừa nhận việc anh ta lao ra đường quá bất ngờ, nhưng nếu xét lỗi thì phần nhiều vẫn là ở cậu thiếu gia nào đó nóng lòng mang gà cho người thương mà chạy quá tốc độ.

"Taehyung... Vậy cảnh sát có tìm em không?"

Kim Taehyung là bác sĩ, đương nhiên hắn không biết quy trình làm việc của cảnh sát. Chỉ đành im lặng thay cho lời đáp, tay vẫn nhẹ nhàng vỗ vỗ lên mái đầu tròn.

"Chắc chẳng tới mai đâu, em thấy trên đoạn đường đó có camera..." Jungkook ỉu xìu, lật người vùi đầu vào bụng bác sĩ Kim.

Đoạn đường đó tuy tối nhưng chắc ít nhất cũng có 5 cái camera, Jungkook không phải người hay để ý những thứ đó nhưng lúc vừa chạy vào đầu đường là đã thấy rồi. Mà vị trí xảy ra tai nạn lại ngay dưới ánh đèn, khả năng camera quay được chiếc moto chạy vượt tốc độ của Jungkook lên đến 90%. Hơn nữa xe cũng bị Jungkook bỏ luôn lại đó. Cậu đang lo lắng không chừng là sẽ tìm đến ngay trong đêm chứ chẳng đợi đến sáng mai đâu.

Biết được nỗi lo của người đang dày vò bụng mình, Kim Taehyung đành dùng một chút kiến thức về ngành luật mà hắn biết để trấn an cậu.

"Nếu người kia không bị nặng, chúng ta có thể thương lượng trước. Nếu anh ta và gia đình đồng ý không kiện em, thì khi cảnh sát tìm đến cùng lắm cũng chỉ treo bằng lái và bắt em bồi thường thôi." Kim Taehyung lúc trước học ở Mỹ cũng có quen biết được vài người bạn trong ngành luật, chút luật giao thông này hắn có từng nghe qua.

Nhưng đó là trong trường hợp người kia không rơi vào tình trạng nghiêm trọng, nếu không thì cũng khó nói trước được. Tuy nhiên Jungkook không để tâm đến điều đó, vừa nghe bác sĩ Kim nói xong thì mừng như bắt được vàng, ngồi bật dậy mà quên luôn cả tay đau.

Đến khi nhìn thấy cái nhăn mặt khó chịu của người đối diện mới vội cười hì hì, xua tay.

"Không sao, em không sao! Nhưng mà anh nói thật không? Chỉ bồi thường và treo bằng lái thôi đúng không?"

Bác sĩ Kim hừ một tiếng, kéo cậu đến gần rồi giữ tay lại, tránh con người dù đang bị thương vẫn dư năng lượng này nhảy xuống khỏi ghế, ôn tồn đáp: "Còn tuỳ thuộc vào tình trạng của người kia nặng hay nhẹ và có chịu thương lượng không nữa."

"Vậy tốt rồi!" Jungkook gật gù rồi vỗ mạnh vào đùi kêu đét một tiếng vang, vui đến mức giật cả người lên như muốn nhảy xuống khỏi ghế, may tay vẫn bị bác sĩ Kim giữ chặt nên chỉ xê dịch được một chút.

"Anh Junghyun rất có tài thuyết phục. Tiền em không thiếu, bằng lái em cũng không cần! Em có tài xế riêng. Không thì kêu Seongho cũng được, thằng nhóc đó lúc nào cũng sẵn sàng có mặt."

Kim Taehyung nhìn người trước mặt vui vẻ đến mức tít cả mắt mà chỉ biết bất lực thở dài. Tình trạng người đàn ông kia nặng nhẹ còn chưa biết, vậy mà đã ăn mừng sớm vậy rồi. Nhưng dù sao hắn cũng mong bác sĩ Park có thể giúp người kia không rơi vào tình trạng nghiêm trọng, để Jungkook chỉ bị bồi thường và treo bằng lái thôi.

Bác sĩ Kim thật sự không dám tưởng tượng cảnh đồ-trẻ-con của hắn ngồi sau song sắt.

"Mà Seongho là ai?" Lúc này bác sĩ Kim mới nhận ra điểm đáng chú ý trong câu nói của Jungkook. Theo như cậu nói thì có vẻ hai người rất thân thiết, thậm chí 'thằng nhóc' kia hình như rất nghe lời cậu thiếu gia họ Jeon nữa. Một bên chân mày của hắn đột nhiên nhướn cao, nhấn mạnh: "Lúc nào cũng sẵn sàng có mặt à?"

Jungkook tất nhiên không đủ nhạy bén để nhận ra ẩn ý trong câu hỏi của bác sĩ Kim, thành thật gật đầu.

"Anh không biết Seongho vì lúc nào anh cũng bỏ em về trước đó." Cái môi nhỏ lại bĩu ra, khơi lại chút kỉ niệm không mấy đáng nhớ lúc hai người vẫn là bạn tình: "Nhóc Seongho là một trong những đứa em quen thân lúc còn ở trường đại học, chơi cùng cũng khá lâu rồi. Mỗi lần ừm... mình ấy ấy với nhau xong, anh toàn bỏ em lại một mình, có lần nào em đi xe đâu, nên lúc nào xong cũng phải gọi thằng nhóc ra đón về đó."

Tất nhiên Seongho sẽ không bao giờ nghe được mấy lời này đâu, nếu không thì chắc tình nghĩa của anh em hai người khó giữ...

Kim Taehyung khó chịu lườm khuôn mặt giận hờn của ai kia vài giây, vì nghĩ môi cậu còn đang sưng, vậy nên hắn nhân từ chuyển sang cắn lên cái má đầy thịt một cái, khiến Jungkook la oai oái.

"Á! Anh mang cốt con chuột hả? Sao lại cắn em?" Tuy lực không mạnh nhưng cũng đủ đau đó, Jungkook rướm nước mắt luôn rồi.

Sợ bị người kia giận ngược nên hắn lập tức vuốt nhẹ lên bên má còn lại. Không quên thắc mắc ngôn ngữ kì lạ của Jungkook: "Sao cắn em lại là con chuột?"

Jungkook đánh lên cái tay đang mân mê má mình như trút giận. Chỉ ngón tay vào vết sẹo mờ trên má, hậm hực kể lại trận chiến lịch sử hồi năm 5 tuổi: "Lúc bé em chơi với con hamster anh Junghyuk nuôi, bị nó cắn đến mức để lại sẹo luôn nè. Có phải anh cũng là cốt con chuột nên cắn em không?"

"Chẳng có con chuột nào tự nhiên cắn người. Em làm gì nó?"

Jungkook xoa xoa má, chu môi: "Thì... em thơm thơm nó thôi. Nhưng tại nó cứ muốn trốn..."

Thật sự nghe rất vô lý, nhưng: "Vậy là em cắn nó phải không?"

Người ngoài thì khả năng rất thấp, nhưng với Jungkook lại rất có thể. Dù sao ngay lần đầu gặp nhau, Taehyung đã chứng kiến Jungkook tay trái đánh một thằng, chân phải đạp một thằng, còn miệng thì đang cắn vai của một thằng khác.

Rõ ràng tư duy của cậu thiếu gia họ Jeon không giống người khác, nên câu hỏi của Kim Taehyung thật ra không quá vô lý nếu người được hỏi là Jungkook.

Và thái độ lúng túng của Jungkook càng chứng minh sự nghi ngờ của bác sĩ Kim là hợp lý.

"Ừm thì... ai kêu nó cứ ngọ nguậy muốn chạy. Với lại lúc đó em mới có mấy tuổi à, nhìn nó giọng kẹo bông quá nên em thử chút..."

Đáp án rõ ràng, Jungkook thật sự đã cắn con chuột.

Kim Taehyung không nhịn được phì cười, định mở miệng trêu người kia vài câu thì bên ngoài có tiếng kêu. Cúi người hôn nhanh lên má đầy thịt vừa bị cắn đau hai cái rồi mới bước ra mở cửa.

"Trưởng khoa, xong rồi. Bác sĩ Park đang đợi anh trước cửa phòng cấp cứu đó."

Trong khi bác sĩ Kim còn chưa kịp trả lời, Jungkook đã nhanh chân vụt qua hai người, chạy ngay đến phòng cấp cứu.

Trợ lý Jang nhìn theo bóng cậu thanh niên khuất sau đoạn rẽ của hành lang, gượng cười với bác sĩ Kim: "Người yêu anh... chạy lẹ ha."

Sun.

anh Jang này ở đâu cũng mắc cười :))) cơ mà mình đang suy nghĩ coi nên để ảnh có người yêu hay khum, hmmmm...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net