27,

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặc dù ngủ ở sofa phòng bác sĩ trưởng khoa không thoải mái như ngủ trên nệm êm ở nhà, nhưng vì được người yêu vuốt vuốt lưng mỗi khi xoay người nên Jungkook cũng khò khò ngon lành cả đêm.

Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, cậu thiếu gia ngủ nhờ có ưm a mấy tiếng nhưng mãi không thấy bàn tay to lớn chạm vào người. Jungkook vội vàng ngóc dậy, nhận ra trong phòng chỉ còn mình cậu đành thở dài, lười biếng nằm xuống thê lê thêm vài phút trong chăn ấm.

Chắc Taehyung xuống phòng khám rồi...

Căn phòng vẫn tối đen như hôm qua trước lúc Jungkook nhắm mắt chìm vào giấc ngủ, ngoại trừ ánh sáng hắt vào từ khung cửa sổ. Có vẻ bác sĩ Kim sợ cậu tỉnh dậy nên mới cố tình không mở đèn. Mặc dù nhiệt độ không khí hôm nay khá thấp, nhưng nghĩ đến điều đó thôi cũng đủ để cậu thiếu gia nhỏ (dễ dãi) thấy ấm áp trong lòng.

Jungkook cẩn thận đưa tay vào túi quần muốn lấy điện thoại gọi bác sĩ Kim, nhưng mò mẫm mãi chẳng thấy. Nằm nghĩ một chút cậu mới chợt nhớ ra, tối qua vì bị vướng víu trong lúc ngủ nên chiếc điện thoại đắt đỏ đã bị chủ nhân tàn nhẫn vứt luôn xuống sàn nhà. Jungkook thở phì phì mấy tiếng, bất đắt dĩ mắt nhắm mắt mở ngồi dậy, cúi người lọ mọ tìm dưới nền đất.

Vì còn trong trạng thái ngái ngủ, nên Jungkook không hề nhận ra lúc cậu vừa ngồi dậy thì bác sĩ Kim đã mở cửa rồi nhẹ nhàng bước vào phòng. Và hiện đang đứng ở cuối sofa cố nín cười, nhìn người kia bắt đầu cau mày tức giận vì không tìm thấy thứ hắn đang cầm trên tay.

"Aishhh đâu rồi!" Jungkook bực bội tụt luôn xuống đất. Lúc này cậu mới chịu mở mắt, giật mình nhận ra trước mặt có người.

Kim Taehyung khoác áo blouse trắng dài đến đầu gối, đứng trong bóng tối nghiêng đầu mỉm cười.

Sau ngày hôm nay, Jungkook rất tự tin bản thân có một trái tim rất khỏe, nếu không chắc chắn sẽ bị hình ảnh 'đẹp trai' lúc này của bác sĩ người yêu dọa ngất.

"Taehyung đứng đó thì phải lên tiếng chứ!" Jungkook bực bội mắng một câu, ngồi lì luôn trên sàn không thèm đứng dậy.

Kim Taehyung cười cười bước đến đỡ Jungkook lên ghế sofa, sẵn tiện thông báo cho cậu: "Người đàn ông đó tỉnh dậy rồi. Em chuẩn bị rồi đi với tôi sang gặp anh ta."

Jungkook bĩu môi, xị mặt ngồi yên không chịu nhúc nhích, cũng không thèm trả lời.

Kim Taehyung nhìn qua cũng biết người này hờn rồi, nhẹ nhàng hôn chóc chóc mấy cái rồi hối thúc: "Nhanh nào."

Bị tấn công bất ngờ nên hai má nhỏ hồng lên, ngoan ngoãn gật đầu, tung tăng đi vào nhà vệ sinh. 15 phút sau Jungkook chỉn chu trở ra, hai người mới cùng nhau đến phòng bệnh của người đêm qua bị cậu tông phải.

Cả hai vội đến mức không nhận ra điện thoại Jungkook hiện lên tận 10 cuộc gọi nhỡ và một loạt tin nhắn của anh Junghyuk.

Tin nhắn mới nhất: [Tốt nhất em nên có mặt khi anh đến bệnh viện.]

***

Bênh viện Yoowon không phải bệnh viện nhỏ, vậy nên phòng ốc cho bệnh nhân cũng được đầu tư không ít. Dù có là phòng thường thì cũng chỉ tối đa 5 giường trong một căn phòng hơn 50m2. Phòng VIP thì lại chẳng khác gì ở khách sạn, rộng rãi tiện nghi, giường phụ cho người thân, TV, tủ lạnh, cả nhà vệ sinh riêng cũng có.

Nhưng cho dù có tiện nghi, thoải mái đến mấy thì vẫn là bệnh viện, việc bất thình lình phải nằm trên giường bệnh với cái đầu ê ẩm và một chân băng bó bị treo lơ lửng là chuyện không ai chấp nhận được.

Gã đàn ông tóc bạch kim nửa ngồi nửa nằm trên giường bệnh, vì chân bị treo cố định nên cả việc muốn ngồi đàng hoàng cũng không thể. Khuôn mặt gã khó chịu hầm hầm, khiến Jungkook đứng chần chừ ngoài cửa mãi không dám bước vào.

"Lỡ... lỡ anh ta đánh em thì sao?" Không chừng là giết luôn ấy chứ! Jungkook nhìn ánh mắt hực lửa đó mà không khỏi phát run vì sợ.

"Em nhìn xem, chân anh ta bị như vậy, có muốn cũng không đánh nổi em." Kim Taehyung cau mày, dứt khoát mở cửa rồi kéo cậu thiếu gia nhát gan nhưng thích gây chuyện kia vào trong, không quên dặn dò: "Nhớ phải lễ phép và lựa lời."

Vừa nghe thấy tiếng mở cửa, gã đàn ông kia lập tức quắc mắt sang, trừng trừng nhìn cậu thanh niên đang co rúm đứng cạnh tủ kê TV.

Jungkook nuốt nước bọt, gượng gạo cười, đáp lại cái lườm tóe lửa của gã bằng một câu chào hỏi: "Ch-chào anh ạ..."

"Chào cái con khỉ! Cậu là người khiến tôi ra nông nỗi này đúng không!?"

Giọng người đàn ông này vốn trầm, có thể còn trầm hơn cả giọng của bác sĩ Kim, vậy nên chỉ cần một tiếng quát của gã cũng đủ khiến Jungkook giật bắn mình, vội lủi ra sau bác sĩ người yêu mà trốn.

"Anh Min Yoongi, lúc nãy anh đã nói sẽ bình tĩnh-..."

Sáng nay lúc Min Yoongi tỉnh dậy, Kim Taehyung đã thay bác sĩ Park kiểm tra và trình bày qua loa tình trạng của gã, cũng như cả lý do tại sao cả người gã lại đầy thương tích như vậy cho gã nghe. Vì muốn gặp Jungkook nên Yoongi đã cam đoan với bác sĩ Kim rằng sẽ không làm lớn chuyện.

Nhưng giờ có vẻ họ Min nay không muốn giữ lời nữa.

"Đó là chuyện lúc nãy!" Gã lại quát tháo, ngắt ngang lời bác sĩ Kim, còn không ngừng lớn tiếng với Jungkook: "Cậu có biết chạy xe không hả? Nếu không biết chạy thì ngoan ngoãn ở trong nhà đi! Nhìn mặt cậu như vậy, không chừng còn chưa đủ tuổi chạy xe. May là xe máy, nếu là ô tô thì có phải bây giờ chỗ tôi nằm là cái nhà xác không!?"

Jeon Jungkook bình thường vốn là người cứng đầu gan lì, nhưng đó chỉ là đối với người thân quen. Còn với người lạ, chỉ cần người ta trừng mắt một cái là cậu đã như con thỏ nhỏ, run rẩy tìm chỗ trốn rồi.

Sau hơn một năm tiếp xúc, Kim Taehyung tất nhiên biết được điểm nhát gan của đồ-trẻ-con này, vậy nên sáng nay hắn mới cố ý gặp Min Yoongi trước, đã khuyên nhủ gã nên bình tĩnh giải quyết vấn đề, để đảm bảo Jungkook không bị gã doạ. Hơn nữa cũng tránh việc nóng giận ảnh hưởng đến vết thương của gã.

Rốt cuộc người đàn ông cục tính này vậy mà không xem lời của bác sĩ ra gì, vừa nhìn thấy người gây ra tai nạn cho mình liền mất bình tĩnh quát nạt.

"Có gì từ từ nói, dù có là phòng riêng thì đây vẫn là bệnh viện. Yêu cầu anh không lớn tiếng gây ảnh hưởng đến người khác." Bác sĩ Kim vốn đã không thích ồn ào, bây giờ người này còn mắng người yêu hắn không nể nang như vậy, dù có muốn cũng không thể im lặng.

Jeon Jungkook nấp sau lưng hắn, nửa đầu ló qua vai hắn gật gật, thể hiện sự đồng tình với lời nói của Kim Taehyung.

"Nếu cậu là người nằm đây như tôi thì xem cậu có bình tĩnh nổi không." Min Yoongi cũng không phải kẻ không biết điều, bằng chứng là hắn đã hạ âm lượng giọng nói một chút, nhưng vẫn không ngừng tức giận trừng mắt với Jungkook.

"Là tại anh tự nhiên lao ra đường mà..." Jungkook bĩu môi, lẩm bẩm sau lưng Taehyung.

Vì cậu thì thầm rất nhỏ nên chỉ mỗi Taehyung nghe thấy rõ câu nói, nhưng Min Yoong lại là người có thính giác rất tốt. Vừa nghe được âm thanh rầm rì nho nhỏ của Jungkook liền quát một tiếng nữa: "Nói cái gì!?"

Jungkook giật mình lùi ra sau một bước, nhưng nghĩ lại trốn mãi lại không đáng mặt đàn ông. Vậy là cậu đành lấy hết dũng cảm bước ra phía trước bác sĩ Kim, hướng về phía người trên giường cúi người 90 độ.

"Xin lỗi anh! Tôi sẽ chịu trách bồi thường và chăm sóc cho anh đến khi anh ra viện!"

Min Yoongi cười khẩy, mặc kệ sự thành khẩn của người trước mặt, nghiến răng hỏi: "Cậu có biết một phút của tôi có thể kiếm ra bao nhiêu tiền không? Tôi còn phải nằm ở đây ít nhất một tháng, cậu nghĩ cậu bồi thường nổi không!?"

Lúc nãy trên đường từ phòng trưởng khoa đến đây, bác sĩ Kim đã dặn Jungkook không được nói cậu là thiếu gia của tập đoàn JEONDAE, vật nên lúc này cậu chỉ biết mím môi không đáp.

Kim Taehyung vừa định nói một tiếng giải vây cho Jungkook, nhưng môi vừa hé ra đã nghe thấy một giọng nói khác chen vào.

"Thằng bé không nổi nhưng tôi thì nổi."

Bác sĩ Kim quay đầu nhìn chủ nhân của giọng nói vừa rồi bước vào phòng bệnh. Hắn cảm thấy người này rất quen mắt, nhưng không nhận ra là ai. Đến khi nhìn thấy người phụ nữ tóc vàng theo sau anh ta thì hắn lại càng ngạc nhiên hơn. Mà người phụ nữ kia đối với ánh mắt của Kim Taehyung cũng bất ngờ không kém.

Còn về phần Jungkook, không cần quay đầu cậu cũng đủ biết người vừa nói là ai, giọng nói này cậu nghe hơn 20 năm rồi.

Mình chết chắc rồi... Jungkook khóc hai dòng nước mắt trong lòng, một tương lai bị cấm túc bỗng gần ngay trước mắt cậu.

Nhìn ánh mắt nghi hoặc của người nằm trên giường, người đàn ông bước đến đặt vào tay gã một chiếc card visit màu đen, nói: "Trước khi giải quyết vấn đề bồi thường, phiền cậu cho chúng tôi vài phút nói chuyện riêng."

Anh ta nói rồi vươn tay nắm lấy cổ tay Jungkook, thô bạo kéo cậu muốn lôi ra ngoài.

Kim Taehyung là người phản ứng cực kì nhanh, vừa nghe Jungkook kêu một tiếng a liền nhất quyết giành lại, đẩy cậu ra sau lưng che chắn.

"Anh là ai?"

Nhìn Jungkook cũng rất hợp tác núp sau lưng vị bác sĩ trẻ, anh ta tức giận hừ một tiếng.

"Tôi là anh trai của thằng nhóc quỷ nhỏ đội lốt thiên thần đầu tròn mắt to sau lưng cậu đó."

Sun.

đâu, ai bảo anh đầu bạch kim là j-hope ra đây tui xem nào :))))

nói chứ có j-hope nha, nhưng mà giờ ảnh đang làn chồng tui nên ảnh chưa xuất hiện đâu o(* ̄▽ ̄*)ブ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net