30,

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cậu không muốn làm thì kêu người khác vào làm đi!"

"Anh tưởng tôi muốn làm cho anh lắm hả? Đồ ông già khó tính xấu xí!"

"Cậu nói ai xấu hả? Đồ mỏ vịt!"

"Anh có thấy con vịt nào đẹp trai như tôi không!?"

Ba ngày Min Yoongi ở lại bệnh viện, ba ngày Park Jimin chịu trách nhiệm coi quản gã, là tròn ba ngày cả Yoowon được 'thưởng thức' những cuộc cãi vã của hai người. Nếu người ngoài không biết, có lẽ họ sẽ nghĩ đó là cuộc cãi vã của hai đứa trẻ trung học.

Rất may, trước khi Park Jimin với tay đến khay inox đựng dụng cụ và Min Yoongi kịp cầm vào lon nước trên bàn, Jeon Jungkook đã kịp thời xuất hiện can ngăn hai người.

"Ơi là trời! Hai người ghét nhau thôi làm ơn đừng ghét người yêu tôi! Hai người có vấn đề gì thì người yêu tôi phải chịu trách nhiệm đó!" Jungkook hừ hừ mấy tiếng, giành lấy đoạn băng trắng bác sĩ Park đang cầm trên tay, đề nghị: "Để tôi thay băng cho anh ta, bác sĩ Park đi ăn trưa đi."

"Không cần!" Cả Park Jimin lẫn Min Yoongi hiếm hoi cùng đồng thanh từ chối.

Không phải Min đầu bạch kim thích bác sĩ Park thay băng cho, cũng chẳng phải bác sĩ Park tốt bụng muốn thay băng cho gã, mà là vì họ ám ảnh với việc thay băng của Jungkook.

Cách đây một ngày Jungkook cũng vì thấy hai người cãi nhau mà đề nghị làm thay bác sĩ Park, nhưng kết quả băng thì chẳng thay được, mà trán Min Yoongi lại chịu thêm một vết thương nhỏ do Jungkook cầm nhầm kéo với kẹp.

Từ lúc đó, mặc dù không hòa thuận nhưng cả hai vẫn đồng ý giao kèo sẽ cố gắng không để Jungkooko giúp nữa. Vì nếu lần sau mũi kéo hướng đến tròng đen của Min Yoongi thì thật sự sẽ có chuyện rất lớn xảy ra.

"Được rồi. Tôi sẽ cố gắng nhẹ nhàng, nhưng mà anh cũng phải ngồi yên đó!" Bác sĩ Park dù có ghét con người kia bao nhiêu thì vẫn là bác sĩ, lương tâm anh không cho phép anh ngồi nhìn cậu thiếu gia quý báu nào đó moi mắt bệnh nhân của anh được.

Min Yoongi tất nhiên cũng không thể để mắt mình bị người ta lôi ra ngoài, vậy nên gã miễn cưỡng bất động, để Jimin tỉ mỉ thay băng.

Jungkook nhịn cười nhìn hai con người đang cố gắng nén những câu đôi co vào trong để hoàn thành cho xong việc. Rất nhanh, đoạn băng trắng sạch sẽ đã ngay ngắn sau những sợi tóc bạch kim mà không hề có bất kì sự việc đổ máu nào xảy ra nữa.

"Hôm nay tôi mua nhiều hơn một phần, bác sĩ Park ở lại ăn cùng Yoongi hyung luôn nhé?" Jungkook đặt túi thức ăn lớn lên bàn, không cho Jimin kịp từ chối đã vội ngoảnh mông chuồn mất, để lại hai con người chìm trong sự ngượng ngùng.

Nhìn túi thức ăn to gấp đôi bình thường trước mặt, Yoongi lẩm bẩm: "Thằng nhóc đó... rõ ràng nó cố ý."

Sau khi nhận lời xin lỗi của Jungkook, Min Yoongi cũng không còn nặng nhẹ gì cậu. Bản tính gã rất dễ dãi, mặc dù khi nổi nóng sẽ lớn tiếng quát nạt, nhưng chỉ cần được xin lỗi và bồi thường thì sẽ xem như không có chuyện gì xảy ra.

Qua vài ngày tiếp xúc thì gã cũng cảm thấy hai người rất hợp tính, dễ nói chuyện nên cũng dần thân thiết hơn. Min Yoongi cũng đồng ý để Jungkook gọi mình một tiếng hyung.

Mà tâm tư Jungkook lại quá dễ nhận ra, Yoongi làm sao không biết cậu cố ý muốn Jimin và gã hòa thuận hơn để tránh gây rắc rối cho bác sĩ người yêu. Nhưng nghĩ cứ gây gỗ mãi cũng chẳng được gì, Min Yoongi đành mở lời: "Cậu ta đã mua nhiều vậy rồi, thôi thì ăn cùng đi."

Park Jimin cũng chẳng hẹp hòi, hơn nữa được ăn ngon còn ăn free ai lại từ chối.

"Ừa, vậy ăn cùng đi."

Mặc dù sau đó vẫn có chút cãi vã nhỏ nhặt, nhưng đều vô nghĩa như so xem kim chi cải thảo hay kim chi củ cải ngon hơn; hoặc là thịt heo với thịt bò cái nào bổ hơn;... Nhưng cuối cùng vẫn hòa thuận, không hạ tay hạ chân mà hoàn thành bữa trưa cùng nhau.

Về phần Jungkook, hôm nay cậu đã tự tay dậy sớm làm cơm hộp tình yêu cho Taehyung, nên giờ đang rất nóng lòng tìm bác sĩ người yêu. Có điều đến phòng trưởng khoa lại nghe được một việc bất thường từ trợ lý Jang.

"Có một cô gái tóc vàng đến hẹn bác sĩ Kim ra gặp nói chuyện riêng rồi. Tôi thấy họ đi đến sân sau của bệnh viện."

***

Khuôn viên bệnh viện Yoowon rất lớn, nhưng sân sau chỉ được tận dụng làm chỗ để xe cấp cứu, chỉ có duy nhất một băng ghế đá ở gần ngả rẽ từ sân ngoài đi vào. Bình thường sân sau gần như chẳng bao giờ có người lui tới, nhưng lúc này trên băng ghế đá cũ lại có hai người đang ngồi.

Là một bác sĩ của bệnh viện và một cô gái tây tóc vàng. Không ai khác ngoài bác sĩ trưởng khoa Kim Taehyung và con dâu Jeon gia - Aliryn.

"Cô tìm tôi có chuyện gì? Nói nhanh đi, sắp đến giờ ăn trưa của tôi rồi." Bác sĩ Kim khó chịu dùng tay quệt đi chút bụi trên mặt đồng hồ, hôm nay Jungkook của hắn đem bữa trưa tới cho hắn nên hắn không muốn để người yêu nhỏ chờ đâu.

Aliryn vẫn dùng ánh mắt như gặp lại người yêu cũ nhìn Taehyung, ngượng ngùng một chút mới dám lên tiếng: "Cuộc sống anh ở đây tốt không?"

"Rất tốt cho đến khi gặp cô."

Ấn tượng của bác sĩ Kim về cô gái này vốn đã không tốt, vì cô ta không hề biết tự trọng. Bây giờ đã lấy chồng nhưng vẫn đến tìm hắn khiến Kim Taehyung càng khó chịu. Đã vậy còn là gần giờ bác sĩ Kim được gặp đầu tròn nhỏ của mình nữa.

Khó chịu nhân ba cộng mười.

Aliryn có chút ngỡ ngàng vì câu trả lời của bác sĩ Kim, nhưng vì trước đây hắn đối với cô ta cũng vậy nên giờ cô ta cũng không cảm thấy quá tổn thương.

"Đã lâu rồi mà anh vẫn vậy nhỉ..."

Cô ta vẫn đều đều giọng, không hề để ý thái độ bất mãn của Kim Taehyung mà khơi lại những chuyện đã cũ.

Dù sao thì với FwB nào Kim Taehyung chẳng phũ phàng như vậy.

"Lúc đó anh đột nhiên mất tích, em đã rất lo lắng. Khi biết anh đã trở về đây cũng là lúc em bị cha ép quay về Đức, sau đó vài năm lại bị ép kết hôn với người mình chưa một lần gặp mặt. Em cứ nghĩ sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa..." Aliryn nghiêng đầu mỉm cười nhẹ, đôi mắt xanh lấp lánh dưới nắng càng khiến cô ta trở nên xinh đẹp hơn gấp bội.

Dù sao thì để lọt vào đôi mắt khó tính của Jeon phu nhân cũng không chỉ cần mỗi gia thế.

"Gặp lại được anh ở đây, em vui lắ-..."

"Tôi thì không vui chút nào!" Sức chịu đựng của Kim Taehyung đã đi quá giới hạn, hắn cắt ngang lời cô ta rồi lập tức đứng dậy, thể hiện rõ sự bực bội trong người qua từng lời nói: "Tôi còn nghĩ cô thay mặt anh trai của Jungkook đến đây để nói chuyện với tôi về việc của nạn nhân trong vụ tai nạn, còn nếu để nói những chuyện nhảm nhí đó thì không cần. Đừng quên cô cũng chẳng phải người yêu cũ của tôi. Sau này đừng đến tìm tôi nữa."

Nếu biết trước sẽ có lúc cô ta đến tìm mình sau một khoảng thời gian dài như vậy, Kim Taehyung chắc chắn sẽ không chấp thuận làm FwB của cô ta vào thời điểm 6 năm trước. Nếu Jungkook biết chuyện này chắc chắn sẽ không vui, mà hắn lại không hề muốn cục cưng của hắn buồn vì những chuyện vô nghĩa này.

Kim Taehyung thà tổn thương người khác chứ tuyệt đối không để đầu tròn của hắn buồn đâu.

Nhưng có vẻ Aliryn vẫn chưa cảm nhận đủ sự phẫn nộ của bác sĩ Kim. Mắt thấy hắn vừa quay lưng đi, cô ta liền lớn tiếng: "Có phải vì Jungkook không?"

Bước chân của bác sĩ Kim lập tức dừng lại. Hắn quay đầu, nheo mắt nhìn Aliryn.

Biết đã giữ được Kim Taehyung, Aliryn tiếp tục nói: "Hai người nên kết thúc đi. Nếu không em sẽ nói với mẹ chồng em tất cả. Từ chuyện hai người yêu nhau đến cả chuyện Jungkook ra ngoài làm nhà thiết kế. Nếu anh Junghyuk hay mẹ chồng em mà biết chuyện, Jungkook chắc chắn sẽ phải ra nước ngoài đó."

Kim Taehyung vẫn trừng trừng mắt, bước từng bước đến gần, dồn cô ta đến mức ngã xuống ghế. Hắn từ trên nhìn xuống, gằn giọng: "Nếu cô dám động vào Jungkook, tôi sẽ không nể nang cô là phụ nữ đâu."

Aliryn bị sự áp đảo của hắn làm cho sợ hãi, chỉ biết im lặng, đôi môi không ngừng run rẩy.

Lúc nãy cô ta chỉ muốn thử, nhưng lúc này nhìn đôi mắt hung dữ của Kim Taehyung cô ta đã rõ.

Kim Taehyung chính thức thiết lập mức giới hạn mới.

Tốt nhất đừng ai làm gì cục cưng đầu tròn mắt to của hắn.

Sun.

chap sau là chap mới nheeee~


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net