32,

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tin tưởng bác sĩ người yêu thật, nhưng Jungkook vẫn có thắc mắc.

Cậu kéo Kim Taehyung lại gần mình, nghiêm túc hỏi: "Vậy rốt cuộc hai người từng là gì của nhau? À còn nữa, chị ta có biết về chuyện của em với anh không?"

Kim Taehyung nghe Jungkook hỏi xong liền khó hiểu cau mày.

"Em không nghe hết cuộc nói chuyện à?"

Vốn là người cần được giải đáp, nhưng Jungkook nghe hắn hỏi ngược lại liền nghệt mặt.

"Sau khi em đi hai người còn nói gì nữa hả?"

Thật ra ban nãy khi nghe bác sĩ người yêu phũ phàng từ chối tình cũ xong, Jungkook sợ bị phát hiện nên vừa thấy hắn đứng lên đã vội quay lưng bỏ chạy, đoạn hăm doạ phía sau đó của Aliryn tất nhiên không nghe được.

Nhìn biểu hiện của Jungkook, Kim Taehyung cũng nhận ra điều đó. Hắn đang suy nghĩ có nên nói cho cậu biết về việc Aliryn đã biết mối quan hệ của họ không.

"Taehyung sao thế?" Đợi mãi mà bác sĩ Kim vẫn cứ im lặng, vậy nên Jungkook liền đưa mặt sát đến gần, hỏi lần nữa: "Có phải hai người đã nói gì đó mà em không nghe được đúng không?"

Nghĩ đủ lâu, Taehyung quyết định không nói cho cậu biết. Hắn sẽ giải quyết chuyện này với riêng Aliryn, không muốn để Jungkook phải bận tâm lo lắng.

Hơn nữa giữa họ trên danh nghĩa vẫn là người cùng một nhà. Mà Jungkook lại có tính tình khá nóng nảy, nếu chuyện này bị làm lớn thì người khó xử nhất chắc chắn là anh trai Jungkook.

Hôn nhẹ lên gò má hồng hào, bác sĩ Kim lắc đầu: "Cũng không quan trọng."

Để tránh Jungkook tiếp tục nghi ngờ, hắn đổi sự chú ý của cậu sang những hộp thức ăn bên dưới.

"Ăn thôi. Xem khả năng của Jeon thiếu gia nào." Nói xong bác sĩ Kim tự lấy đũa, gắp một cuộn cơm cho vào miệng.

Vì là lần đầu cho người yêu thưởng thức tay nghề của mình, vậy nên Jungkook cũng rất hồi hộp chờ đợi phản ứng của hắn, đến cả chuyện chưa được giải đáp kia cũng được cậu vứt ra sau đầu.

Kim Taehyung vừa cho cuộn kimbap vào miệng, nhai nhai một chút liền nhăn mặt. Tim của Jungkook cũng theo cái nhăn đó mà giật thót.

"Sao-sao thế? Không ngon hả anh?" Cậu thiếu gia nhỏ hồi hộp chờ đợi câu đánh giá từ bác sĩ người yêu.

Nhưng thật ra trong lòng cũng đoán thầm vài phần là sẽ nghe người nọ chê bai rồi. Hình thức tạm thời có thể bỏ qua, nhưng Jungkook biết thực lực của mình không tốt. Vì nghĩ vậy, nên cậu liền đưa tay kéo hộp kimbap về phía mình, với tay lấy nắp muốn đóng lại.

Jungkook buồn thỉu thiu, hai má thịt cũng xụ cả xuống, môi hồng hào chu ra lẩm lẩm: "Thôi đừng ăn nữa."

"Này này, làm gì vậy?" Bác sĩ Kim nhanh chóng giật lại hộp kimbap trước khi Jungkook kịp cài khoá hộp cuối cùng. Hắn nhăn mày: "Tôi đang ăn mà."

"Không ngon ăn làm gì?"

"Ai bảo không ngon?"

"...Anh nhăn mà."

"Ai bảo em nhăn là không ngon?" Kim Taehyung mặc kệ ánh nhìn khó hiểu của Jungkook, tiếp tục nhét thêm một cuộn cơm vào miệng.

"Thử trứng cuộn nào."

Jungkook híp mắt nhìn người cứ liên tục gắp thức ăn trong hộp bỏ vào miệng, đã vậy còn gật gù như kiểu rất hài lòng, khiến cậu cũng ngạc nhiên.

Jungkook thật sự đã làm theo lời Haeun chỉ, nêm nếm gia vị các món ăn bằng năng lực tâm linh - có nghĩa là có gì thì cho hết vào đến khi trực giác kêu dừng.

Nhưng Jungkook không tin cậu may mắn đến mức có thể nấu được những món ăn ngon đến mức khiến Taehyung cứ gắp liên tục không ngừng như vậy.

"Ngon thật hả?" Jungkook muốn tự mình kiểm chứng. Cậu nhanh tay lấy đũa gắp một cuộn trứng cho vào miệng.

Mùi vị đầu tiên mà cậu cảm nhận được là mùi cháy. Tiếp theo đó là chút mặn. Nhai vài lần còn cộm cộm vỏ trứng hay muối chưa được đánh tan.

Tóm lại, khó ăn vô cùng.

Kim Taehyung không kịp phản ứng với tộc độ của Jungkook, chỉ thấy cậu vừa rướn người đến gắp một miếng trứng rồi cho vào miệng ngay lập tức. Hắn chỉ vừa chớp mắt ba lần, miếng trứng bị nhai nát nham nhở đã nằm trên một tờ khăn giấy.

Jungkook không dám tin, thầm đổ lỗi cho người giao hàng khiến cậu không tập trung trong lúc chiên trứng. Cánh tay trắng hồng lần nữa với đến, lần này thì không dùng đũa nữa mà trực tiếp dùng tay không lấy một cuộn kimbap, cho vào miệng. Cũng chẳng khá hơn.

Jungkook mặt mũi méo xẹo nhớ đến cái nhăn mặt ban nãy của bác sĩ người yêu. Cậu liếc mắt nhìn hộp đậu hủ chiên nhồi cơm, nhưng tay còn chưa với đến đã bị bác sĩ Kim giành lấy trước.

"Món này đều là gia vị có sẵn, dù không ngon cũng không phải do em."

Cảm xúc hạnh phúc chớp nhoáng của Jungkook vỡ tan. Cậu không tin mình làm cả bốn món đều tệ như vậy.

Món cuối cùng!

Hi vọng tăng lên khi đôi mắt to tròn long lanh của Jungkook nhìn đến thứ chất lỏng màu đỏ trong chiếc hộp bên cạnh tay bác sĩ Kim.

Một lần nữa, Kim Taehyung không nhanh bằng người yêu nhỏ. Hộp canh đã được cậu nắm lấy, đưa lên miệng hớp một ngụm.

Đầu lưỡi vừa cảm nhận được vị cay nóng đã phản ứng ngay, kéo theo cả cơ mặt Jungkook đều nhăn lại.

"Vậy mà anh nói ngon hả!?"

Nhìn người yêu nhỏ vừa nhăn nhó vừa ngửa cổ uống nước ừng ực, Kim Taehyung phì cười, tỏ thái độ không đồng tình giành lại phần canh.

"Em thấy không ngon nhưng tôi thấy ngon. Đây là bữa trưa người yêu tôi làm riêng cho tôi, ai cho em chê?"

Thật ra những món ăn của Jungkook đúng là không hề ngon như cách Taehyung diễn đạt, vì kimbap rất nhạt, trứng tuy bị cháy xém bên ngoài nhưng thật ra bên trong còn chưa chín hẳn, canh thì lại hơi mặn và cay quá mức bình thường. Còn món đậu hủ nhồi cơm, như đã nói đều là gia vị có sẵn nên không tính nữa. Nhưng nghĩ đến người yêu nhỏ đã phải dậy sớm bỏ công làm cho mình, bác sĩ Kim lại cảm thấy rất thích.

Hơn nữa nhìn đôi mắt long lanh của Jungkook, có muốn chê cũng không nỡ.

Nhìn người kia vẫn vui vẻ ăn số thức ăn 'thảm hại' của mình làm, Jungkook vừa thương lại vừa thấy có lỗi.

Kim Taehyung trước đây mà cậu biết là người rất khó khăn trong vấn đề ăn uống. Đừng nói gì là trứng cháy xém, chỉ cần bày trí không hợp mắt hắn nhất định không ăn. Hơn nữa hắn cũng không thể ăn được đồ cay nóng. Vậy mà con người khó tính đó giờ lại đang ăn trứng cháy và canh vừa cay vừa mặn mà chẳng nề hà gì, chỉ vì người làm nó là Jungkook.

Nghĩ lại Jungkook không biết có nên bảo rằng Taehyung may mắn khi không thể ăn món gà hầm lần trước không. Vì đến hôm nay cậu thiếu gia nhỏ mới nhận ra bếp nhà cậu có tận hai lọ muối.

"Thôi... đừng ăn nữa..." Jungkook nhích đến gần, lay nhẹ khuỷu tay bác sĩ người yêu, nói khẽ: "Ra ngoài ăn đi, cái này... không ngon."

"Tôi thấy ngon." Taehyung buồn cười nhìn khuôn mặt tiu nghỉu của người nọ. Tay không nhịn được đưa lên nựng nhẹ gò má trắng hồng.

"Jungkook đã bỏ công sức vào rồi, sao mà tôi thấy không ngon được?"

Jeon Jungkook là ai? Là thiếu gia từ khi sinh ra đã sống trong nhung lụa, là công tử từ bé đến lớn chỉ quen để người ta phục vụ. Vậy mà giờ lại chấp nhận tự thân vào bếp, không chỉ một là hai lần. Đều là vì muốn nấu cho bác sĩ người yêu những món ăn ngon bổ dưỡng.

Vậy thì làm sao mà bác sĩ Kim thấy không ngon được?

"Nhưng... cái này cay quá." Jungkook mặc dù cảm động đó, nhưng vẫn không muốn hành hạ người yêu đâu.

"Vậy uống nhiều nước hơn là được."

"Trứng mặn vậy ăn không được đâu!"

"Vậy thì coi như trứng cuộn bổ trợ muối cho kimbap."

"..."

Jungkook vẫn nhất quyết không thoả hiệp, dứt khoát giành bằng được phần cơm trên tay bác sĩ người yêu.

"Lần sau em nấu món khác cho mà! Bây giờ anh đừng ăn nữa, mình ra ngoài ăn đi."

Bởi vì Kim Taehyung nhất quyết giấu hộp cơm ra sau lưng, nên Jungkook phải chống một tay lên vai người yêu, chồm cả người đến mới chạm được ngón tay vào hộp cơm.

Bác sĩ Kim lợi dụng tư thế gần gũi của hai người, đẩy phần cơm trên tay ra xa, một tay chống trên nền đất một tay vòng qua eo Jungkook, ôm siết lấy người yêu nhỏ.

Hôn nhẹ lên tai Jungkook, Kim Taehyung thì thầm: "Được vậy tôi sẽ ăn món khác. Nhưng ăn luôn tại đây, không cần ra ngoài."

Sun.

chap này hơi nhạt nhẽo và có thể sẽ có lỗi sai chính tả... xin lỗi nếu điều đó làm mọi người khó chịu :((((

dành cho bạn nào không follow mình và chưa biết, mình sẽ rest một thời gian. người nhà mình đã bị nhiễm covid và hiện giờ mình không có tinh thần cho bất kì việc gì...

thật sự rất cảm ơn nếu mọi người vẫn chờ đợi mình ♡ khi quay lại, mình sẽ cố gắng update tác phẩm liên tục cho đến khi hoàn, vì mình đã có dự định cho tương lai rồi ❤ như đã nói, hãy đồng hành cùng nhau thật lâu nhé ❤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net