36,

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã tròn hai tuần Min Yoongi nhập viện, đồng nghĩa nhiệm vụ 'trông nom' của Park Jimin cũng đã kết thúc.

"Tình hình có vẻ chuyển biến rất ổn." Bác sĩ Park kiểm tra một loạt các báo cáo của y tá, mỉm cười nói với gã đầu bạch kim đang nằm trên giường bệnh: "Vài ngày nữa anh có thể xuất viện rồi."

Tuy là chuyện vui, nhưng Min Yoongi lại chẳng có vẻ gì là hào hứng. Điều gã quan tâm trên hết lúc này là: "Tôi về rồi thì tôi và cậu có thể gặp lại không?"

Bàn tay đang điều chỉnh dây truyền nước cho Yoongi của Jimin dừng lại, mắt anh thoáng hiện một chút buồn, nhưng sau đó rất nhanh đã trở lại bình thường.

"Thích thì gặp thôi, tôi đã đồng ý làm bạn với anh lúc anh buồn rồi mà." Vì không muốn giữa hai người trở nên khó xử hơn, Park Jimin đùa: "Anh về đi để trả lại sự yên bình cho Yoowon, ngày nào mọi người cũng phải nghe một đoạn nhạc cả chục lần, nói thật là nhức đầu lắm đó."

Min Đầu Bạc – hay còn được giới nghệ sĩ biết đến là producer với nghệ danh Suga – chủ nhân của hàng loạt các ca khúc gây điên đảo người nghe và tạo nên tên tuổi cho nhiều ca sĩ. Không chỉ nổi tiếng, Min Yoongi còn rất chăm chỉ. Kể cả khi một chân đang bị treo lơ lửng, mỗi ngày hắn vẫn cố gắng sáng tác hoàn thiện ít nhất một ca khúc – nguyên do dẫn đến việc suốt hai tuần qua rất nhiều người từ bệnh nhân đến y tá, bác sĩ phải nghe một khúc nhạc cả chục lần một ngày.

Min Yoongi cũng phì cười, điều này gã thừa nhận.

"Có lẽ vậy thật. Một tuần qua tôi phải nghe 'mắng vốn' năm lần."

Yoongi vừa dứt câu, cả hai người đều đồng loạt cười rộ lên.

Sau hai tuần tiếp xúc và trò chuyện, tuy vẫn có những lúc cãi nhau như trẻ con, nhưng sự thân thiết giữa hai người - từng như kẻ thù không đội trời chung - đã tăng lên. Cũng vì lý do đó, khi nghĩ đến việc xuất viện và cả hai không gặp nhau thường xuyên nữa, Min Yoongi cảm thấy có chút gì đó tiếc nuối.

Khi tiếng cười kết thúc, cũng là lúc căn phòng rộng rãi lần nữa rơi vào sự im lặng gượng gạo.

"Ừm... cũng không có vấn đề gì. Vậy tôi đi kiểm tra các bệnh nhân khác nhé."

Không đợi Yoongi trả lời, Jimin đã vội vàng quay lưng đi. Nhưng chỉ vừa được một bước, cổ tay anh đã bị bàn tay to lớn giữ lại.

Park Jimin tròn mắt nhìn vào bàn tay đang nắm lấy tay mình, vừa định lên tiếng hỏi có việc gì thì Min Yoongi đã nói trước.

"Cậu... đừng liên lạc với anh ta nữa. Anh ta không phải người tốt."

Biểu cảm của Jimin lúc này cứ như chong chóng, thay đổi từ bất ngờ sang khó hiểu rồi lại buồn bã.

Chuyện giữa họ thời gian qua rất nhiều, nhưng chỉ họ biết với nhau. Có những điều không thể tuỳ tiện giải bày, cũng chẳng dễ dàng chia sẻ. Như lúc này cả Min Yoongi và Park Jimin đều hiểu rõ lòng đối phương, chẳng qua nỗi sợ vội vàng sẽ tạo nên rắc rối vẫn còn đó, nên chẳng ai đủ can đảm để thay đổi thực tại.

Park Jimin mỉm cười, rút tay khỏi hơi ấm từ Min Yoongi.

"Thứ tôi nợ anh ta là mạng sống, chưa trả được thì chạy đằng trời cũng chẳng thoát. Anh đừng lo, tôi sẽ biết cách tự giải quyết."

Min Yoongi nhìn bàn tay lơ lửng trong không trung của mình, muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi.

Gã là người rõ nhất, tình cảm là thứ không thể cưỡng cầu. Nếu thật sự cần người ta sẽ tìm đến, nếu thật lòng muốn người ta nhất định không để vụt mất. Vậy nên Yoongi chọn cách tôn trọng quyết định của Jimin.

"Nghỉ ngơi đi. Tôi đi đây."

Gã gật đầu, nhìn theo bóng lưng rời đi của bác sĩ trẻ, chỉ biết thở dài.

Bác sĩ Park vừa đi, Jeon Jungkook cũng vừa đúng lúc mang cơm đến.

"Hyung, em thấy bác sĩ Park mới ra ngoài. Anh đã nói với người ta chưa đó?"

"Nói gì nữa, không có cơ hội đâu." Min Yoongi chán nản lật chăn, nhích người đến mép giường, nhìn vào túi đồ ăn cậu thiếu gia họ Jeon vừa mang đến.

"Hôm nay cho anh ăn gì vậy?"

Jeon Jungkook cũng không muốn nhiều chuyện, thấy gã đánh lãng chuyện khác nên cũng thuận theo, nhanh chóng bỏ thắc mắc ra sau đầu.

"Em không biết, em nhờ người mua giúp. Hôm nay bận quá, em còn không có thời gian đi vệ sinh nữa." Jungkook vừa cau có kể lể vừa với tay kéo bàn cho người chỉ gãy chân chứ không gãy tay nhưng rất lười biếng.

Min Yoongi cũng rất hợp tác, hệt như trẻ con mẫu giáo, ngồi ngay ngắn đợi Jungkook lấy cơm ra cho mình.

"Vậy bây giờ ra ngoài ăn trưa với bác sĩ Kim à?"

"Vâng."

Sau khi sắp xong bàn thức ăn đầy đủ chất dinh dưỡng cho Min đầu bạch kim, Jungkook nhanh chân lẹ miệng cáo từ.

"Em đi đây, hyung ăn ngon nhé! Tạm biệt!"

Nhìn cánh cửa phòng một lần nữa đóng lại, Min Yoongi cũng lần nữa thở dài.

"Tình yêu loài người. Chậc chậc."

***

Kim Taehyung vẫn như mọi ngày, ngồi ở phòng trưởng khoa vừa xem hồ sơ bệnh án vừa đợi người yêu nhỏ.

Đồng hồ điểm 11 giờ 50 phút trưa, cánh cửa phòng trưởng khoa đúng giờ bật mở. Một chiếc đầu tròn, mặt tròn - thời gian gần đây trời lạnh phải mặc đồ dày nên cả người cũng tròn nốt - vui vẻ bước vào.

Hồ sơ bệnh án dày cộm nhanh chóng bị ném sang một bên, Kim Taehyung đứng dậy, dang tay đợi người yêu lao vào lòng.

"Taehyungie~"

Trời lạnh được ôm là thích nhất. Phải có người yêu mới biết được cảm giác sung sướng này.

Ôm được cả khối tròn vo trong tay, bác sĩ Kim thoải mái hôn hôn lên chóp mũi và hai gò má vì lạnh mà ửng hồng. Mỗi khi trời vào đông, Jungkook sẽ tự cuộn mình thành một khối tròn mềm mại trong những chiếc áo phao lớn để tránh thời tiết lạnh lẽo, vậy nên nhìn cậu những lúc như này vừa đáng yêu lại vừa buồn cười, khiến Kim Taehyung hôn mãi cũng chẳng biết chán.

"Lạnh lắm không? Mặt mũi đỏ hết rồi."

Đầu tròn gật gật, vui vẻ cọ cọ má đầy thịt mềm mịn vào mũi bác sĩ người yêu.

"Lạnh lắm đó, Taehyungie ôm em nhiều nhiều đi."

Vòng tay đang choàng quanh người cậu thiếu gia nhỏ siết chặt hơn một chút, cố gắng truyền thêm thật nhiều hơi ấm vào cơ thể đang hơi run rẩy vì lạnh.

"Vậy thôi đặt gì đó về đây ăn đi, trời lạnh như vậy không nên ra đường nhiều."

Kim Taehyung biết Jungkook rất sợ lạnh, hắn cũng biết sức khỏe của người yêu nhỏ không hề tốt. Vậy nên hắn xót lắm, không muốn để đồ trẻ con này phải tiếp xúc với không khí lạnh quá nhiều.

Jungkook đương nhiên không thích thời tiết lạnh lẽo bên ngoài, lập tức đồng ý: "Vậy chúng ta đặt mỳ nóng ăn nhé?"

Bác sĩ Kim gật đầu, kéo người yêu ngồi lên sofa cùng mình rồi mới lấy điện thoại đặt thức ăn.

"Em muốn ăn gì?"

Jungkook sau khi cởi áo khoác dày ra thì lập tức chui vào lòng người yêu, tựa hẳn lưng vào bờ ngực săn chắc phía sau.

"Em muốn mỳ cay hải sản!"

"Ăn cay không tốt cho dạ dày." Tuy nói vậy, nhưng tay bác sĩ Kim vẫn bấm chọn món mỳ cay hải sản, không quên gõ thêm một dòng ghi chú 'đừng làm quá cay'.

Jeon Jungkook tất nhiên cực kỳ hài lòng với sự cưng chiều này, quay sang hôn chụt chụt mấy cái lên má người yêu.

"Taehyung."

"Ừm."

"Em có cái này cho Taehyung nè."

Jungkook nói xong thì quay đi, với tay lôi từ trong giỏ xách đặt dưới sàn một chiếc hộp kích cỡ bằng lòng bàn tay màu tím đậm bằng nhung. Taehyung thấp thoáng nhìn thấy được dòng chữ TIFFANY & CO được in màu bạc trên nắp hộp.

Không để bác sĩ người yêu thắc mắc lâu, Jungkook nhanh chóng mở chiếc hộp ra, để Kim Taehyung nhìn thấy hai vật vòng tròn bằng kim loại lấp lánh được đặt cố định trong hai rãnh nhỏ bao quanh bởi lớp vải nhưng đen.

Là nhẫn cặp.

"Em đã tự thiết kế và đặt làm riêng cho chúng ta, chắc chắn trên đời này chỉ có duy nhất một đôi thôi đó." Jungkook vừa nói, vừa lấy hai chiếc nhẫn ra, đưa đến trước mặt Taehyung, tỉ mỉ chỉ cho hắn từng chi tiết nhỏ trên nhẫn: "Bên trong đây có khắc chữ KTH&JJK. Bên ngoài thì có khắc bốn số 0504, là ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau đó. Đặt biệt hơn nữa, nếu Taehyung để chiếc nhẫn này dưới ánh nắng, anh sẽ thấy dòng chữ 'forever' chạy dọc cả nhẫn luôn."

Jungkook thật sự đã đặt rất nhiều tâm huyết cho đôi nhẫn đâu tiên này của hai người. Mặc dù đang bận với việc hoàn thành bộ sưu tập mới đến mức quên ăn quên ngủ, Jungkook vẫn cố gắng dành ra chút thời gian để khiến cặp nhẫn trở nên hoàn hảo nhất có thể. Bởi cậu muốn đây sẽ là vật định ước của cậu và hắn, khẳng định cả hai đã và đang bước vào giai đoạn yêu đương nghiêm túc.

"Taehyung thích không?"

Kim Taehyung từ lúc nhìn thấy hai chiếc nhẫn đến giờ vẫn chỉ im lặng, chăm chăm nhìn vào khuôn miệng nhỏ nhắn không ngừng luyên thuyên. Giờ đây nghe Jungkook hỏi mới nở một nụ cười nhẹ, gật đầu.

"Đẹp lắm."

Dù đã nghe cả trăm lời khen từ người chế tác nhẫn, nhưng chẳng hiểu sao Jungkook lại chẳng vui bằng hai chữ ngắn gọn này của bác sĩ người yêu.

"Vậy em đeo cho Taehyung nha?"

Nhận được cái gật đầu của bác sĩ Kim, Jungkook cẩn thận đeo chiếc nhẫn vào ngón tay Taehyung. Sau đó lật chính bàn tay đó lại, đặt chiếc nhẫn còn lại vào lòng bàn tay hắn.

"Giờ thì Taehyung đeo cho em."

Kim Taehyung không đáp, chỉ chậm rãi đẩy chiếc nhẫn vào ngón áp út bàn tay trái của Jungkook.

Hai bàn tay đan lấy nhau, khiến hai mảnh kim loại trên tay cũng cạ vào nhau.

"Đẹp thật đó."

Jeon Jungkook cứ vậy vui vẻ ngắm nhìn đôi nhẫn trên tay hai người, nên chẳng hề để ý tia khó xử trong mắt Kim Taehyung.

Sun.

chuyện của Min đầu bạch kim và bác sĩ Park sẽ được trình bày rõ hơn trong side story sau này nhe~ và yên tâm đi, không có đôi nào trong fic của mình dang dở đâu, có điều là sẽ trắc trở đó <( ̄︶ ̄)>

mình cũng xin thông báo một tin hum mấy vui đối với mọi người, đó là H sẽ bị cắt rất rất rất lâu đấy. như mọi người cũng đã thấy và hiểu, tuy tựa là F.W.B, nhưng đây không phải tác phẩm H. vì nếu quá nhiều H sẽ làm nhạt nhoà đi ý nghĩa thật sự của tác phẩm. và mình thì hoàn toàn không thích điều đó.

một chuyện nữa, có lẽ vài bạn sẽ quyết định tạm thời dừng đọc F.W.B sau chap này, vì hành trình ngược đang bắt đầu rồi :))))) biểu hiện của bác sĩ Kim đã thông báo điều đó đấy~

kết chắc chắn là HE, nhưng ngược buộc phải có vì đây là tác phẩm lên án. mình chưa phô bày bất kì mặt tối gì của mối quan hệ FwB, trừ việc lỡ sa lưới tình, nên bây giờ chuẩn bị là lúc để nói về những điều đó rồi~

như từng nói, ngược thì ngược hết, đôi chính đôi phụ. thậm chí vô tình đi ngang qua đường cũng không tránh khỏi nhe :)))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net