37,

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ưm... ưm... ha... Taehyung..." Jungkook khổ sở gồng mình chống đỡ phần hông phía sau, để người nào đó có thể thoải mái khuấy đảo bên trong mình.

Mỗi một nhịp thúc của Kim Taehyung đều không chút nhân từ đem hết cả kích cỡ lẫn tốc độ đóng vào vị trí sâu nhất bên trong người yêu nhỏ. Âm thanh lạch bạch của thịt va chạm thịt lớn và rõ ràng đến mức lấn át cả tiếng mưa rả rít bên ngoài.

"Ah ah... Taehyung ơi... ch-chậm thôi! Á!"

Kim Taehyung sắp đến cao trào, tốc độ của hông cũng được đẩy đến mức cực hạng. Mỗi cú thúc từ phía sau va đến đều như muốn thúc văng Jungkook đi.

"Suỵt, cục cưng nhỏ tiếng nào. Sắp xong rồi." Bác sĩ Kim một tay giữ eo người dưới thân, một tay di chuyển lên phía trên bịt chặt miệng người yêu nhỏ, cố gắng giảm âm thanh nóng bỏng của cậu.

Lý do vì sao phải nhỏ tiếng? Vì trưởng khoa bệnh viện Yoowon đang làm chuyện không đứng đắn ngay trong phòng làm việc lúc nửa đêm.

Chuyện là, sáng hôm nay trước khi Jungkook giúp đưa Yoongi xuất viện về tận nhà, cặp đôi gà bông yêu đương nhăn nhít - trong mắt gã Min đầu bạch kim - đã hẹn nhau hôm nay sẽ cùng đi ăn tối. Nhưng kết quả lịch trực ca bị đổi bất ngờ, vậy nên xe của Jeon thiếu gia nhỏ chuyển hướng từ nhà hàng trở lại bệnh viện Yoowon.

Sau khi giải quyết xong bữa tối muộn, Jungkook đã thành công gạ gẫm được người yêu làm chút bài tập tiêu cơm.

Vậy nên giờ đây trên sofa rộng rãi của phòng bác sĩ trưởng khoa mới có hình ảnh hai người đàn ông cao to cả người trần trụi đang ôm ấp nhau sau gần một giờ hì hục cày cấy.

"Bác sĩ Kim hôm nay sung sức quá ta. Mà hình như chưa đủ với Taehyung phải không?" Jungkook sau khi đã khôi phục nhịp thở bình thường lại bắt đầu muốn gây sự cho gò mông ngọc ngà: "Hay... hiệp nữa nha anh yêu?

"Ái ui!"

Như ý muốn, cậu thiếu gia nhỏ vừa dứt câu đã nghe được một âm thanh bép giòn giã, ngay sau đó là cảm giác rát và nóng truyền từ phía sau đến đại não. Tay bác sĩ Kim vẫn giữ nguyên tại vị trí đầy thịt, xoa nắn lên năm dấu ngón tay của mình.

"Không mệt à?"

Đi làm cả ngày, chiều về đáng ra chỉ cần 15 phút lái xe là về đến nhà nghỉ ngơi được rồi, nhưng Jeon nhỏ lại quyết định nhân đôi thời gian cầm lái, chạy đến bệnh viện vì muốn ăn tối cùng người yêu. Ăn tối xong lại vòi vĩnh vận động, tuy sảng khoá nhưng cũng rất mất sức. Đúng là một lần thì chưa đủ thật, nhưng Kim Taehyung xót xa người yêu nhỏ lắm, muốn để cậu nghỉ ngơi.

Đầu tròn nghe hỏi, ngoan ngoãn lắc lắc được hai cái rồi lại chuyển sang gật gật. Bàn tay không yên phận sờ soạng ngực bác sĩ người yêu, còn cười híp mắt.

"Mệt, nhưng mà được Taehyung ôm là hết mệt luôn rồi."

Cả ngày cậu thiếu gia nhỏ chỉ nghĩ đến người đàn ông khoác áo blouse đẹp trai này thôi, vậy nên giờ có mệt thêm chút Jungkook cũng chấp nhận.

Kim Taehyung dịu dàng nhìn khuôn mặt cười ngây ngốc của người yêu nhỏ, nhẹ nhàng nâng tay đang để Jungkook gối đầu lên ngang tầm mặt cậu, cưng chiều chạm vào chóp mũi bo tròn. Chỗ này cũng nhiều thịt chẳng khác gì gò má trắng trẻo, chạm vào có cảm giác như món đồ chơi squishy* của bọn trẻ con vậy.

Đáng yêu.

"Nhưng tôi phải đi trực rồi. Em nghỉ một lát đợi tạnh mưa rồi về nhà ngủ, ngủ ở đây đau lưng." Nếu phòng trưởng khoa có giường thì bác sĩ Kim cũng chẳng ngại lật người yêu qua lại chút nữa đâu.

Cánh tay đang đặt ngang bụng bác sĩ Kim đột nhiên siết chặt một chút. Jungkook vùi mặt vào cổ người yêu, môi hồng hào bĩu ra, nũng nịu không chịu buông: "Em mệt mà, Taehyung phải ôm em chứ."

Đồ trẻ con này, dạo gần đây quấn hắn lắm, xa một chút lại muốn gặp, mà gặp rồi thì nhất định không muốn buông. Tính chiếm hữu rõ ràng cực kì cao.

Với châm ngôn muốn dụ dỗ con nít phải nhỏ nhẹ, Kim Taehyung cúi đầu hôn mấy cái lên thái dương người đang dùng cả chân lẫn tay đu bám hắn như bạch tuột, bắt đầu dỗ ngọt: "Ngoan, về nhà nghỉ ngơi đi. Cuối tuần này tôi nghỉ làm, đưa em đi trượt tuyết nhé?"

Đầu tròn lập tức ngóc dậy với tốc độ còn nhanh hơn tốc độ ánh sáng. Rất may là bác sĩ Kim phản ứng kịp, nếu không có lẽ đỉnh đầu của Jungkook đã trực tiếp va chạm với cằm của hắn rồi.

Jungkook - hiếm khi - nghiêm túc nhìn chằm chằm bác sĩ người yêu, hai mắt long lanh to tròn chớp liên tục mấy cái như khó tin lắm.

"Taehyung mới nói gì?"

"Tôi nói, cuối tuần này tôi sẽ xin nghỉ, đưa em đi trượt tuyết." Bác sĩ Kim nhẹ nhàng lặp lại.

"Thật hả?" Hai mắt Jeon nhỏ lúc này to gấp đôi bình thường.

"Thật." Kèm thêm một cái gật đầu chắc nịch.

"Thật thật thật luôn?" Họ Jeon xuýt thì nhảy luôn xuống khỏi sofa, may là tay Kim Taehyung vẫn luôn choàng qua vai cậu, nếu không có lẽ mông tròn đã yên vị trên thảm sàn rồi.

Bác sĩ Kim không ngờ trong mắt người yêu nhỏ bản thân lại kém uy tín đến vậy, chỉ đành bất lực phì cười, kiên nhẫn khẳng định: "Là thật một ngàn phần trăm. Nếu tôi không giữ lời, cho em tuỳ ý quyết định hình phạt."

Đêm đó, những y tá xung quanh phòng bác sĩ trưởng khoa đột nhiên nghe một tiếng reo "yeah" rất lớn.

***

Kim Taehyung không thích những kẻ thất hứa, vậy nên một khi đã hứa hắn nhất định phải làm mọi cách để giữ lời. Kể cả khi bệnh viện Yoowon vẫn tấp nấp bệnh nhân ra vào thăm khám, bác sĩ trưởng khoa nức tiếng tài giỏi của bệnh viện vẫn dứt khoát xin nghỉ phép một ngày. Giờ đây đang cầm lái ung dung đưa người yêu nhỏ đầu tròn mắt to - cực kì phấn khích - đi trượt tuyết.

Thường thì ở Hàn Quốc phải đến tháng 12 mới có tuyết rơi, tầm đến giữa tháng tuyết mới phủ đầy mặt đất, khi đó mới là thời điểm thích hợp để chơi trượt tuyết. Nhưng nhờ Park Jimin, bác sĩ Kim đã tìm được một địa điểm quanh năm lúc nào cũng có thể chơi trượt tuyết, tất nhiên khi chưa vào tháng 12 thì tuyết ở đó đều là tuyết nhân tạo.

Bác sĩ Kim cảm thấy địa điểm đó rất hợp ý, chỉ cách trung tâm Seoul tầm gần một giờ đi xe. Không những vậy, tuyết ở đó đều là tuyết nhân tạo nên chắc chắn sẽ không lạnh thấu xương như những địa điểm trượt tuyết tự nhiên, rất an toàn cho đồ trẻ con sợ lạnh như Jungkook.

Hơn nữa là rất thuận tiện thời gian. Vào mùa đông hằng năm lượng bệnh nhân vào viện luôn nhiều hơn bình thường, nên nếu đợi đến tháng 12 có lẽ bác sĩ sẽ chẳng có ngày nghỉ nào đâu.

Sau khi Jungkook vừa nhâm nhi hết tận ba chiếc bánh sandwich vừa luyên thuyên kể đủ các chuyện trên đời, xe của hai người cũng đúng lúc dừng lại tại bãi đỗ xe ngay trước cổng khu trượt tuyết.

Jungkook nhìn bảng hiệu "Khu trượt tuyết nhân tạo Gyeonjun" mà hai mắt đều sáng cả lên. Cậu quay sang người yêu bên cạnh, tay vỗ nhè nhẹ lên cánh tay hắn, hối thúc: "Đi thôi đi thôi!" Nhưng cậu thiếu gia nhỏ vừa quay lưng định mở cửa xe đã bị bác sĩ Kim kéo lại.

Kim Taehyung cẩn thận chỉnh lại khăn choàng cổ cho Jungkook, chu đáo nhét thêm hai túi sưởi vào túi áo khoác cho cậu, lợi dung ôm má mềm mại hôn hai cái rồi mới thả người cho ra khỏi xe.

Jungkook lúc này hệt như con nít lên 3, thấy thứ gì cũng trầm trồ vui vẻ không thôi.

Vì Kim Taehyung đã đặt vé từ trước, nên chỉ cần đọc tên là có thể vào bên trong. Khu trượt tuyết Gyeonjun tuy không lớn như những khu trượt tuyết tự nhiên, nhưng lại được chia thành nhiều khu vực với nhiều trò chơi khác nhau, vậy nên cũng rất thu hút các gia đình có con nhỏ đến đây vui chơi cuối tuần.

Vì được người yêu mua vé trọn gói, nên Jungkook cũng rất thoải mái lượn hết chỗ này đến chỗ kia, chơi hết đủ trò chơi. Từ trượt ván đến trượt thảm, trượt mặt phẳng rồi chuyển sang trượt đồi. Còn có trò chơi đắp tuyết và ném tuyết, không trò nào mà cậu thiếu gia nhỏ họ Jeon bỏ qua.

Năng suất vui chơi của Jungkook cao đến nỗi Kim Taehyung chỉ theo được hai trò đã bỏ cuộc, chỉ đành ngồi vào chỗ dành cho các vị phụ huynh trông con để chờ người yêu nhỏ.

Giữa một đám trẻ con đang chơi đắp tuyết đột nhiên xuất hiện một thanh niên cao gần mét tám trông vừa buồn cười vừa đáng yêu.

"Mệt chưa?" Sau khi đám trẻ con chơi đắp tuyết giải tán, Kim Taehyung cũng nhanh chóng kéo người yêu nhỏ vào trong ngồi nghỉ.

Jungkook vừa chơi vui vừa vì lạnh nên hai má ửng hồng, cười híp cả mắt lắc lắc đầu.

"Vui quá đi. Đây là lần đầu em được đi chơi tuyết đó."

"Chẳng lẽ từ bé đến giờ... em chưa từng đi trượt tuyết cùng gia đình?" Nhà họ Jeon đứng top gia đình giàu có đã hai ba thế hệ, chắc chắn không có chuyện thiếu điều kiện kinh tế.

Đầu tròn nhẹ nhàng lắc hai cái.

"Ba mẹ bao giờ cũng bận rộn, anh Junghyun với anh Junghyuk đến năm 15 tuổi cũng bắt đầu vào tập đoàn thực tập, không ai có dư chút thời gian nào cho em hết." Tuy Jungkook vẫn cười, nhưng Taehyung nhìn thấy rất rõ nỗi buồn tủi trong mắt người yêu nhỏ.

Thế mới nói, sự giàu có và quyền lực chẳng khác gì tấm vải, càng lớn càng dày sẽ che phủ đi càng nhiều thứ, trong đó có cả gia đình.

Sun.

*squishy: Đồ chơi Squisky còn có tên gọi khác là Kawaii Squishy đây là món đồ chơi xả stress có xuất xứ từ Nhật Bản, nó là những miếng bọt biển mềm mịn, có đồ đàn hồi cao và thường được tạo hình đáng yêu với nhiều màu sắc. Món đồ chơi này có độ bông xốp tương tự như vỏ bánh bao nhưng lại dẻo dai và đàn hồi tốt hơn. Squisky  rất đa dạng về thiết kế lẫn màu sắc, đó có thể là một chú cún đáng yêu, một chú vịt, trái đào, hay bánh kẹo... - [Theo trang hipencilstore.com]

aigoo aigoo sao mà tui lười thế này TvT

à, đây là sóng êm biển lặng trước giông bão nha :))))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net