40,

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Taehyung đã nghe được gì chưa?" Thấy người đối diện cứ tròn mắt nhìn mình, Jungkook cau mày hỏi lại lần nữa: "Đừng nói là Taehyung mặc kệ không cần nhé?"

Jeon Jungkook sinh ra và lớn lên trong gia tộc đã nhiều năm lăn lộn trên thương trường, vậy nên cách giáo dục của gia đình lên cậu cũng không giống những đứa trẻ thường. Đã là nam nhi thì phải có chí lớn, dù là đứng tại núi nào cũng phải đứng ở đỉnh núi. Vậy nên chẳng lạ khi Jungkook có vẻ không hài lòng với suy nghĩ Kim Taehyung bất cần chức vị viện trưởng kia.

Khác với suy nghĩ của Jungkook, bác sĩ Kim thực chất rất để tâm.

Bác sĩ Kim là người có tính cách khá thờ ơ lạnh nhạt, nhìn qua thì có cảm giác như là người bất cần đời, không có ý muốn leo cao. Nhưng thật ra Kim Taehyung xuất thân là con trai trưởng của một gia đình có truyền thống làm nông đơn thuần, khi bé không mấy ai xem trọng. Vậy nên khi lớn lên, địa vị và danh vọng với hắn cũng có thể xem là quan trọng.

Huống hồ gì chiếc ghế viện trưởng của bệnh viện bậc nhất thành phố này lại quá dễ dàng tiếp cận, kể cả là người chưa từng mơ mộng hảo quyền về một mai vinh quang lỗi lạc cũng phải động lòng.

Có điều Kim Taehyung hoàn toàn không phải người mưu sâu kế hiểm, vậy nên dù có lên vị trí cao hơn thì cũng đều là muốn dựa vào thực lực của bản thân.

"Không phải không cần, mà vẫn chưa nghe nói gì, cũng không biết ý của viện trưởng thế nào."

Mặc dù biết hai người đang trong phòng riêng, Jungkook cẫn thận trọng nói nhỏ với bác sĩ người yêu một chuyện vô cùng hệ trọng.

"Sẽ có bài đánh giá trực tiếp từ bác Hwi Suk, nhưng là bài gì thì vẫn chưa xác định rõ ràng. Có động tĩnh gì, em sẽ nói Taehyung nghe ngay."

Kim Taehyung nghe xong có hơi cau mày, nhưng vẫn theo thói quen nhẹ nhàng nói với người yêu: "Em không cần làm vậy. Tôi tự tin mình có thể quang minh chính đại lên được ghế viện trưởng."

"Em biết là vậy, nhưng mà-..."

"Jungkook." Kim Taehyung đột nhiên nắm lấy hai tay Jungkook, nghiêm túc nói: "Em phải tin tôi."

Kim Taehyung có tham vọng, nhưng là tham vọng đồng hành cùng hai chữ xứng đáng. Hắn không muốn bản thân đứng ở vị trí cao nhưng lại không nhận được sự nể trọng.

Jungkook tinh ý nhận ra bác sĩ người yêu không hài lòng với việc làm của mình, nhanh chóng lủi vào vòng tay người yêu lấy lòng.

"Em lúc nào cũng tin tưởng Taehyung mà." Jungkook mân mê ngón tay thin dài có vài vết chai nhỏ vì cầm dao lâu ngày của bác sĩ Kim, thở dài một tiếng rồi nói ra âu lo của mình: "Chỉ là... chuyện của mình chắc chắn gia đình em rất khó chấp nhận. Nếu Taehyung có thể lấy được sự tín nhiệm của bác Hwi Suk, ngồi lên vị trí viện trưởng rồi thì sau này khi chúng ta thưa chuyện với hai bên gia đình cũng có thể dễ dàng hơn."

Người nhà Jeon gia - nghe thì hào nhoáng thực chất lại là vô cùng nặng nề. Bất kể là việc học việc làm hay việc yêu đương đều đã được lên kế hoạch từ khi vừa ra đời. Để có thể tự đi trên con đường bản thân muốn là chuyện phải đấu tranh nửa đời.

Chuyện Jungkook là nhà thiết kế của một thương hiệu nổi danh với quy mô cả một lục địa như LeShin mà còn phải giấu giếm vì không có lợi ích cho tập đoàn, thì chuyện cậu yêu đương và kết hôn với một bác sĩ trưởng khoa bình thường là không bao giờ có thể.

Kể cả khi Kim Taehyung là người vô cùng tải giỏi, nhưng sau lưng hắn không có danh vị gì cũng sẽ khiến công cuộc đấu tranh của cả hai bị ảnh hưởng.

Kim Taehyung nhìn mi mắt cụp xuống của Jungkook, trong lòng hỗn độn không biết nên nói gì.

Rốt cuộc vẫn là chọn đánh sang một chuyện khác.

"Chuyện đó sau hãy nói, giờ tôi đưa em đi ăn tối trước đã."

Vì Jungkook muốn ăn đồ Nhật, nên địa điểm họ đến là nhà hàng quen thuộc của Kim Seokjin. Nhưng khi họ vừa đến nơi lại thấy biển hiệu của nhà hàng đã tắt đèn, không nhưng vậy một bên cửa kính của cửa ra vào còn bị nứt bể một vết lớn.

Jungkook vội vàng xuống xe chạy vào bên trong xem tình hình, nhìn thấy vài nhân viên đang dọn dẹp bàn ghế chuẩn bị đóng cửa, mặc dù giờ chỉ mới gần 6 giờ tối. Kim Seokjin thường ngày rất hay đứng ở quầy tiếp tân theo dõi tình hình nhà hàng cũng không thấy đâu.

Jungkook nắm lấy một cậu nhân viên đang có ý định đi đến dọn dẹp chỗ kính vỡ, lo lắng hỏi: "Seokjin hyung đâu?"

Không ai làm việc trong nhà hàng mà không biết về mối quan hệ thân thiết giữa Kim Seokjin và Jeon Jungkook. Vậy nên cậu nhân viên kia cũng không thắc mắc tại sao Jungkook hỏi, chỉ thở dài, đưa mắt nhìn về hướng bếp.

"Bên trong bếp."

Cậu nhân viên kia vừa dứt câu, Kim Taehyung cũng cùng lúc đỗ xe xong chạy vào. Hắn đứng cạnh Jungkook, đưa mắt nhìn nhà hàng một vòng rồi hỏi tiếp: "Nhà hàng có chuyện gì vậy?"

"Ban nãy không biết quản lý Kim và ông chủ có chuyện gì, chúng tôi nghe họ cãi nhau rất lớn trong bếp. Khi quản lý đem theo túi xách đi ra thì trông đáng sợ lắm, tay phải còn chảy máu nữa. Ông chủ cũng đuổi theo bảo đứng lại, nhưng quản lý Kim vẫn nhất quyết đi ra ngoài. Ông chủ giận lắm, cầm ghế ném vỡ cửa kính luôn. Sau đó ông chủ kêu chúng tôi dọn dẹp rồi đi vào bếp, đến giờ vẫn chưa ra." Nghĩ đến chuyện lúc nãy, cậu nhân viên không khỏi rùng mình: "May lúc đó không có khách, nếu không có chuyện lớn rồi."

Kim Taehyung và Jeon Jungkook đưa mắt nhìn nhau, cả hai hiểu ý, một người đi về hướng bếp, một người quay về xe đợi.

Jungkook đứng trước phòng bếp, nhìn vào bên trong thông qua ô cửa sổ tròn trên cửa chỉ thấy một màu tối đen. Cậu đẩy nhẹ cửa bước vào trong, mùi thức ăn và khói nướng xông vào mũi khiến cậu thiếu gia nhỏ bất giác nhăn mày.

"Hyung..." Jungkook kêu nhỏ.

Bởi vì bếp của nhà hàng luôn đặt phía sau nên thường không có cửa sổ mà chỉ có cửa vào hoặc cửa sau. Cửa vào chỉ có duy nhất hai khung cửa sổ nhỏ bằng bàn tay, cửa sau lại khóa chặt. Căn bếp này đã rộng, chìm trong bóng tối và im ắng càng đáng sợ hơn.

Jungkook đột nhiên nuốt nước bọt, đồ kim loại xung quanh tỏa ra hơi lạnh khiến tóc gáy cậu muốn dựng cả lên.

"Seokjin hyung..." Jungkook kêu lại lần nữa, nhưng ngoại trừ tiếng cậu vọng lại thì vẫn chẳng có lời đáp nào.

*Cạch!* Cánh cửa sắt khổng lồ sát cạnh tủ đông của bếp chính đột nhiên mở ra, khói và hơi lạnh từ bên trong tỏa ra bao lấy đôi chân Jungkook.

Từ bên trong, một người đầu tóc rối xù mặt mũi tèm nhèm bước ra, dưới cái ánh sáng màu vàng nhạt của phòng trữ đông chẳng khác gì một gã tâm thầm.

"Á!" Jungkook theo quán tính hét lên một tiếng, lập tức bị người kia nhanh chân đi đến dùng muỗng gõ lên đầu.

"Hét cái gì?"

Nghe được giọng nói quen thuộc, Jungkook mở to hai mắt, vừa xoa xoa chỗ đau trên đỉnh đầu tròn, vừa chớp mắt nhìn người đang đi đến chỗ công tắc bật đèn.

"Hyung trốn trong đó làm gì vậy? Em kêu hai lần cũng không lên tiếng."

"Phòng trữ đông kiến còn không vào được, làm sao hyung nghe được tiếng chú?" Kim Seokjin cởi giày ném bừa dưới đất, ôm hộp kem lớn lồm cồm leo lên thành bếp ngồi, vừa ăn vừa phũ phàng nói: "Hôm nay nhà hàng đóng cửa, về lẹ lẹ đi."

Jungkook nhìn người kia vừa nhồm nhoàm kem vừa đung đưa chân, mặc dù bị đuổi nhưng cái cậu để tâm hơn là mi mắt và chóp mũi sưng đỏ của Kim Seokjin.

"...Hyung mới khóc hả?"

"Không, mắt bị ong đốt đó."

Jungkook bĩu môi: "Nói xạo."

"Biết còn hỏi?" Kim Seokjin tức giận liếc mắt, chỉ còn thiếu ném luôn hủ kem lên đầu Jungkook thôi.

Bình thường thì ông chủ Kim lúc nào cũng tươi cười vô cùng năng động, nhưng phải thân mới biết anh là người rất thẳng tính, thậm chí còn dễ nổi nóng. Jungkook nhớ lại cảm giác lúc đầu tròn của mình bị cái muỗng trong tay Seokjin gõ lên, rút kinh nghiệm không dám nói năng thừa thãi nữa.

Jungkook mon men đi đến gần, cố tình tìm một chỗ đứng có thể dễ dàng né được cái muỗng của Kim Seokjin, nhỏ giọng hỏi: "Hyung với quản lý Kim... chia tay hả?"

Cãi nhau to, người bỏ đi, người khóc lóc, ngoại trừ khả năng là đã chia tay thì chỉ còn ly hôn thôi.

"Chia tay cái quái gì. Bạn tình... có gì để chia tay."

Sun.

ai cũng kết đẹp hết á, có điều hông dễ dàng thoai~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net