47,

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

lưu ý: chiến thần nào chửi nhân vật máu lửa quá mà quên mất điều tui dặn trong chap "warning" là tui xoá cmt đó nhe

***

Jungkook xuống đến tầng hầm đỗ xe mới chợt nhớ, cậu lấy chìa khoá nhưng không lấy thẻ từ nên không thể vào được khu vực để xe dành riêng cho người của bệnh viện Yoowon.

Vốn có chút lười nên cậu đã định gọi bác sĩ người yêu xuống luôn, nhưng xui xẻo làm sao, điện thoại đã hết pin tắt nguồn từ lúc nào rồi.

Vậy là cậu thiếu gia nhỏ chỉ đành lúc lắc cái đầu tròn quay ngược lên tầng trệt lại.

Khi vừa bước ra khỏi cửa thang máy, Jungkook đã lập tức nhìn thấy bóng lưng của người yêu. Đứng đối diện bác sĩ Kim còn có một người đàn ông, mà người này đối với Jungkook cũng chẳng hề xa lạ gì.

"Tiền bối Han...?"

Jungkook khó hiểu bước đến vài bước, vừa định lên tiếng hỏi xem hai người đang nói chuyện gì thì hốt hoảng vì thấy hai người giằng co như muốn đánh nhau.

Sau khi đẩy người yêu cậu vào tường, người đàn ông họ Han kia hét lên: "Vậy anh có thật sự yêu Jungkook không!?"

Bước chân muốn can ngăn của Jungkook đột nhiên khựng lại. Nhân lúc cả hai người đều không nhìn thấy mình, cậu quyết định đứng nép một góc sau chậu cây cảnh cao gần hai mét ở gần thang máy để lắng nghe.

***

Kim Taehyung là một nhân tài, nhưng chắc chắn không phải nhân tài hoàn mỹ. Hắn có thể tiếp thu và ghi nhớ toàn bộ chương trình học tiến sĩ y khoa chỉ với ba năm, trong khi người khác cần ít nhất năm đến sáu năm.

Tuy vậy, khả năng ghi nhớ 'những thứ lặt vặt' trong cuộc sống của hắn lại rất kém. Mà đối với Kim Taehyung, những thứ lặt vặt đó bao gồm cả những người bạn hay đồng nghiệp không thân.

Gã đàn ông trước mắt bác sĩ Kim lúc này là một ví dụ.

"Xin lỗi nhưng tôi thật sự không biết cậu là ai, cũng không hiểu cậu đang nói gì." Kim Taehyung đanh mặt, đút hai tay vào túi quần rồi bước sang một bên: "Tôi còn có việc, đừng làm phiền tôi."

Nhưng gã đàn ông kia chẳng có vẻ gì là sẽ buông tha bác sĩ Kim. Đợi Kim Taehyung đi được vài bước, gã ở đằng sau lưng hắn lớn giọng nói lên một cái tên: "Yunjae."

Bước chân của Kim Taehyung thật sự dừng lại. Bàn tay của hắn trong giây lát đã run lên, nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường.

"Tại sao cậu biết Yunjae?" Tiếng nói trầm ổn của Kim Taehyung đan vào tiếng gió, khiến bất kì ai nghe cũng cảm thấy đáng sợ.

"Anh nhớ Yunjae nhưng không nhớ tôi?" Gã đàn ông cười lớn một tiếng đầy kỳ quái. Đôi mắt gã chứa đầy phẫn nộ cùng uất ức chiếu vào tấm lưng rộng lớn của Kim Taehyung.

"Tôi là Han Junwoo, kẻ đã chứng kiến toàn bộ sự nhẫn tâm của anh dành cho người anh trai mà tôi yêu thương nhất trên đời này!"

ĐOÀNG!

Một tiếng sấm vang dội xé toác màn đêm, đánh thẳng vào não bộ của Kim Taehyung. Đôi môi hắn hơi hé mở, thả ra một hơi thở đầy mệt mỏi.

Chân Kim Taehyung chậm chạp di chuyển, quay lưng trở lại đối mặt trực tiếp với Han Junwoo.

"Nghe bảo anh là con rể tương lai của viện trưởng Yoo. Vậy ngài ấy có biết chuyện anh và Jungkook hẹn hò sau lưng cô con gái quý báu của ngài ấy không nhỉ?" Han Junwoo vừa nói vừa cúi đầu chỉnh cổ tay áo, vờ không thèm quan tâm đến âm lượng giọng nói của bản thân đang một lúc một lớn: "Hay tôi nên đi thông báo cho viện trưởng một tiếng nhỉ? Chắc anh cũng biết mức độ thân thiết của viện trưởng với gia đình họ Jeon..."

"Im miệng! Đó chỉ là hiểu lầm!" Kim Taehyung rít lên ngắt ngang lời của Han Junwoo.

Ai lại không biết mối quan hệ giữa hai cha con họ Yoo với Jeon gia. Nếu chuyện này đến tai viện trưởng Yoo thật, hiểu lầm giữa hắn và Yoo Haeun có thể được giải quyết. Nhưng người yêu nhỏ của bác sĩ Kim chắc chắn không yên với người nhà họ Jeon...

Hắn hít một hơi thật sâu, trừng mắt hỏi gã: "Rốt cuộc cậu muốn gì?"

Có vẻ như đã nghe được câu nói mình mong chờ, đôi môi mỏng nhạt màu của gã cong lên. Han Junwoo híp mắt như một con cáo nham hiểm, dáng vẻ của gã lúc này hệt tên say rượu, hai chân đánh chéo lảo đảo bước đến gần Kim Taehyung.

"Tôi muốn hủy hoại cuộc đời huy hoàng của anh." Đến khi khoảng cách của hai người chỉ còn bằng một gang tay người lớn, gã cao giọng thì thầm như kẻ điên.

"Sau đó thì ép anh sang thế giới bên kia đền tội với anh trai tôi."

Kim Taehyung nhăn mặt vì không thể chịu nổi mùi nước hoa nồng nặc trên người gã điên này, vội vàng lùi lại vài bước.

Rõ ràng Jungkook cũng từng sử dụng mùi hương nước hoa khá giống với mùi hương của Han Junwoo, nhưng trên người người yêu hắn lại dễ chịu vô cùng, trái ngược hoàn toàn với mùi hương gắt mũi này.

"Năm đó tôi đã giải thích rõ rồi, tôi và Yunjae không có gì cả. Là do cậu ta lầm tưởng giữa tình yêu và tình bạn."

"Bạn?" Han Junwoo ngửa đầu vuốt ngược mái tóc đã bắt đầu rũ xuống vì hết keo. Đôi mắt vẫn như súng ống bắt lửa đạn về phía kẻ thù của mình: "Bạn hay bạn tình hả tên khốn?"

"Đó chỉ là sự cố. Và cũng chỉ xảy ra duy nhất một lần!"

Về sau này khi qua nhiều chuyện rồi, Kim Taehyung đã thật sự tự đấm vào khuôn mặt đẹp trai của hắn mấy cái vì sở thích chết tiệt gặp ai cũng lôi lên giường được trong quá khứ.

Ai mà biết chỉ một đêm mất kiểm soát vì say rượu lại có thể khiến một người lìa đời trong đau khổ, còn kéo theo cả mớ rắc rối đến tận sáu năm sau như vậy.

Kim Taehyung sốt ruột nâng tay nhìn đồng hồ, có lẽ giờ này đầu tròn đã chạy xe ra khỏi hầm và đang đợi hắn rồi.

"Tôi không có thời gian giải thích với cậu, nhưng gì cần nói tôi cũng đã nói từ sáu năm trước rồi." Kim Taehyung không muốn để Jungkook đợi lâu, ngoài trời rất lạnh, dù trong xe có máy sưởi nhưng cũng chỉ đỡ phần nào thôi. Còn chưa kể trời sắp mưa, lái xe đêm mưa rất nguy hiểm.

Mặc kệ Han Junwoo có nghe được những gì mình nói không, Kim Taehyung vứt lại một câu rồi dứt khoát quay lưng.

"Còn có người đợi tôi. Không hẹn gặp lại."

Khoảnh khắc Kim Taehyung lạnh nhạt muốn bỏ đi lần nữa, Han Junwoo thật sự đã nổi điên. Gã lao đến đẩy mạnh bác sĩ Kim vào tường, hai tay siết chặt cổ áo hắn. Mắt gã long lên sòng sọc, cơ mặt thì căng ra vì hai hàm răng đang nghiến chặt. Hung tợn như bọn thú hoang chuẩn bị xé nát thây con mồi của chúng.

"Vậy anh có thật sự yêu Jungkook không!?" Gã gào vào khuôn mặt vừa bàng hoàng vừa nổi đóa của Kim Taehyung.

"Tại sao anh có thể hẹn hò với Jeon Jungkook nhưng phải nhất quyết từ chối anh trai tôi!? ... Bởi vì anh ấy là người câm có đúng không!?"

Ngoài trời đang bắt đầu đổ cơn mưa, những đám mây nặng trĩu vì ứ đọng nước sau một khoảng thời gian dài cuối cùng cũng có thể trút hết gánh nặng. Từng giọt mưa tí tách rơi ngoài kia cũng giống hệt giọt nước đã tràn khỏi khóe mắt Han Junwoo lúc này.

Cuối cùng gã đã có thể nói ra lời nặng nề và đau đớn này, lý do khi còn sống anh trai gã chẳng thể nào có được một tình yêu.

Cả dãy hành lang dài rộng chỉ văng vẳng tiếng mưa rơi, không còn những câu hỏi trách móc, cũng chẳng có tiếng hồi đáp.

Chẳng phải tự nhiên Kim Taehyung có thể nhớ về Han Yunjae. Bởi vì anh không chỉ là một trong số rất ít những người bạn bác sĩ Kim thật sự trân trọng. Mà còn là vì anh thật sự rất đáng thương.

Tiếc là Kim Taehyung quá sắc đá, hắn không thể cho anh dù chỉ là một chút thương cảm.

Phải dùng hết sức lực, Kim Taehyung mới có thể hất Han Junwoo mặt mũi đã đỏ gay gắt chẳng biết vì say rượu hay vì tức giận ra khỏi hắn. Gã ngã lăn ra đất, lưng tựa vào bờ tường thờ thẫn như kẻ mất hồn.

"Nếu năm đó tôi có thể yêu Yunjae, thì dù cậu ta có tàn tật liệt giường tôi vẫn yêu. Nhưng tôi đã nói rồi, tôi không thể yêu cậu ta. Đúng là tôi có lỗi với cậu ta, nhưng tôi chỉ có thể xem cậu ta là một người bạn thân mà thôi."

Chuyện đã từ lâu, nếu muốn kể chi tiết không biết cần bao nhiêu thời gian. Nhưng việc Kim Taehyung không liên quan đến sự ra đi của Han Yunjae là sự thật.

Thứ Kim Taehyung nợ Han Yunjae là một đoạn tình cảm không bao giờ có thể xuất hiện.

Kim Taehyung thở dài, bước đến gần đưa tay muốn đỡ Han Junwoo đứng dậy: "Thông cảm cho cậu đang say, tôi sẽ xem như không có chuyện ngày hôm nay. Sau này ở bệnh viện đừng nói những chuyện đã qua đó nữa. Đứng dậy đi."

Han Junwoo không thèm đếm xỉa đến bàn tay của Kim Taehyung. Gã nhìn trân trân vào đôi mắt hắn, hỏi lại lần nữa: "Anh thật sự yêu Jungkook sao?"

"... Tôi không nghĩ tôi cần trả lời câu hỏi này của cậu."

"Vậy anh sẽ vì Jungkook mà từ bỏ ý định lấy vợ sinh con hay xây dựng một gia đình bình thường hả?" Han Junwoo anh nói gà tôi nói vịt, tiếp tục day dưa: "Sao không dám trả lời tôi? Bởi vì anh không yêu Jungkook đúng không?"

Kim Taehyung thật sự đau đầu lắm rồi, nhưng với kiểu người như Han Junwoo, nếu không cho gã câu trả lời gã sẽ thật sự làm phiền hắn đến khi hắn phát điên mới thôi.

Bác sĩ Kim rút tay lại, theo thói quen đút vào túi quần, nhướn mày hỏi ngược lại gã đàn ông đang ngồi dưới đất: "Yêu hay không yêu... quan trọng đến như vậy hả?"

Han Junwoo cười khẩy, chống tay vào tường đứng dậy.

"Nếu không yêu, tại sao anh lại hẹn hò với cậu ấy?"

Điều ước của Kim Taehyung lúc này là có thể đấm nát khuôn mặt anh tuấn của Han Junwoo rồi khâu miệng gã lại. Bác sĩ Kim cảm thấy đầu óc bản thân có vẻ bị cồn làm cho hỏng mới kiên trì nói chuyện với tên này.

Và đúng là đầu óc Kim Taehyung đã bất bình thường khi trả lời câu hỏi kia của Han Junwoo.

"Vậy chẳng lẽ tôi không được tự do hẹn hò trước khi lấy vợ à?"

Kim Taehyung bực bội chỉnh lại cổ áo, hắn vừa lầm bầm vừa quay lưng đi: "Điên thật mà."

Vì quá vội vàng mà bác sĩ Kim chẳng hề thấy nụ cười thỏa mãn của Han Junwoo. Đến khi tông giọng cao ngang nốt sol của gã vang lên lần nữa, Kim Taehyung mới tự chửi bản thân quá ngu ngốc khi không rời khỏi hành lang này sớm hơn.

"Vậy là tôi đã đoán đúng. Bác sĩ Kim đây không hề yêu Jungkook. Và có vẻ cũng không có ý định sẽ kết hôn cùng cậu ấy." Han Junwoo vuốt vuốt cái cằm nhẵn nhụi của bản thân, mắt đánh sang đoạn hành lang bên tay phải.

"Em đứng ở đó chắc cũng nghe được rõ rồi nhỉ, Jungkook?"

Sun.

chuyện của bác sĩ Kim với anh Han Yunjae sẽ được giải đáp ở những chap tiếp theo nhé.

hôm nay tâm trạng mình tệ quá, có thể sẽ không thể rep cmt của mọi người, thông cảm giúp mình nhé... yêu tất cả ♡


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net