49,

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

lưu ý: nếu các bạn có ý định đem nội dung/lời văn/đoạn thoại của F.W.B đi nơi khác, các bạn nhớ thêm cre và nhấn mạnh tác phẩm chỉ được đăng tải ở wattpad account @haankookcaine giúp mình nhé với cả, nếu có thấy nội dung/lời văn/đoạn thoại của F.W.B xuất hiện ở nơi khác ngoài wattpad không có cre cũng phiền các bạn nhắc nhở hoặc thông báo cho mình nha~ mình cảm ơn nhiều ạ

***

Mưa, mưa mãi, ngập cả đường phố, thấm nhũn cả đất cát, vậy mà qua hai ngày rồi vẫn chưa có dấu hiệu ngừng.

Cứ rả rích hết ngày lại đêm khiến lòng người cũng não nề.

Theo như dự báo thời tiết, Hàn Quốc hiện đang chịu ảnh hưởng bởi một cơn bảo bất ngờ xuất hiện ở vùng biển Thái Bình Dương và đang di chuyển gần đến phía đông eo biển Triều Tiên. Vậy nên người dân cũng đã được dự báo trước về một đoạn thời gian ít nhất là mười ngày liên tục chịu mưa giông lớn như hai ngày vừa qua.

Mặc kệ bên ngoài ẩm ương mưa bão, Jungkook đã khoá chặt cửa phòng hai ngày rồi.

Khác với suy nghĩ của mọi người, cậu thiếu gia nhỏ họ Jeon không khóc lóc, cũng không tức giận đập phá. Chỉ đơn giản là muốn ở một mình, yên tĩnh vùi đầu vào bàn làm việc để hoàn thành bộ sưu tập cho buổi triển lãm sắp tới.

Hai ngày cửa phòng Jungkook đóng chặt, cũng là hai ngày anh Junghyun và anh Junghyuk gần như bỏ hết mọi công việc.

Hai anh sẽ thay phiên nhau đưa cơm cho em trai nhỏ, nhưng ngoại trừ mở cửa lấy cơm, nói cảm ơn và nở một nụ cười yếu ớt thì Jungkook chẳng đáp gì nữa.

Nhớ lại tình trạng ngày hôm đó, anh Junghyun không khỏi thắc mắc rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Đồng thời cũng có một chút nghi ngờ.

Vì anh vừa nhận ra, cậu bác sĩ trưởng khoa trẻ tuổi kia từng là người thường xuyên lui tới khách sạn cùng Jungkook trước đây mà vệ sĩ của anh chụp được.

Thông qua biểu hiện tức giận khi nghe anh nói về Kim Taehyung của Junghyuk, anh Junghyun dường như đã nhận ra em trai lớn biết gì đó.

Sau gần cả nửa buổi từ mềm mỏng hỏi han đến gây sức ép, hăm doạ, anh Junghyuk chỉ đành bất đắc dĩ kể hết những gì mình biết cho anh trai nghe.

Không chỉ biết về mối quan hệ trên mức bạn bè của em trai nhỏ và vị bác sĩ trưởng khoa kia, anh Junghyuk còn biết cả chuyện Jungkook đang làm việc tại LeShin. Và sự nghi ngờ của Yoo Haeun cũng không sai, bà Junhye đã chú ý đến Jungkook nhiều hơn sau khi nhận được sự nhờ vả của anh Junghyuk.

Sau khi nghe anh Junghyuk kể hết mọi chuyện anh biết, biểu cảm trên khuôn mặt anh Junghyun biến hoá vô cùng đa dạng. Từ bất ngờ sang khó tin, rồi cuối cùng là tức giận vì cả hai đã dám giấu anh suốt khoảng thời gian qua.

"Vậy tại sao bác Yoo lại giới thiệu cậu ta là con rể tương lai của bác ấy?"

"Em cũng không rõ. Nhưng trước đó thì cả hai thật sự đang hẹn hò." Anh Junghyuk cũng vì chuyện này mà bực nhọc suốt mấy hôm nay.

"Khoan nói đến việc Jungkook yêu đương cùng một người đàn ông đi. Bây giờ nếu biết thằng bé ra ngoài làm việc cho người khác thay vì về JEONDAE, em có tưởng tượng nổi mẹ sẽ tức giận thế nào không?"

Giọng anh Junghyun không lớn, nhưng bẩm sinh lại là một giọng nói rất uy lực, khiến ai nghe thấy cũng khó thoát khỏi cảm giác bí bách và bị khuất phục. Kể cả anh Junghyuk cũng không ngoại lệ.

"Em chỉ muốn Jungkookie được làm việc mà thằng bé thích..."

"Anh biết em rất thương Jungkook, nhưng việc em bao che cho thằng bé suốt thời gian qua là không đúng! Ba năm trước mẹ đồng ý cho em dùng cuộc hôn nhân của em với Aliryn để đổi lấy lựa chọn học thiết kế cho Jungkook đã là rất rộng lượng rồi!"

Nhắc lại chuyện đã qua, không khí giữa hai người bỗng trở nên khó xử hơn bao giờ hết. Anh Junghyun chỉ là vì tức giận chuyện bản thân như kẻ ngốc chẳng biết gì suốt thời gian qua mà lỡ lời, thật lòng anh cũng không muốn nhắc đến vấn đề đã khiến mối quan hệ tình cảm vốn rất gắn bó của anh và các em trai bị rạn nứt.

Anh Junghyun mệt mỏi thở dài một hơi, quay lại vấn đề họ đang thật sự quan tâm đó là chuyện của em trai út.

"Bỏ qua chuyện đó đi, việc chúng ta cần quan tâm hơn lúc này là Jungkook." Anh Junghyun đứng dậy, đi về phía bàn làm việc lấy ra một phong bì rồi quay trở lại bàn trà, dốc sấp ảnh ra tay đưa cho anh Junghyuk xem.

Nhìn thấy hàng loạt tấm ảnh chụp em trai nhỏ cùng một người đàn ông đi vào khách sạn ở nhiều địa điểm và thời gian khác nhau, anh Junghyuk lập tức thắc mắc: "Đây là gì vậy anh?"

"Trước khi em về nước, anh đã cho người theo dõi Jungkook một khoảng thời gian. Lý do anh làm vậy là vì anh quá bận để quan tâm thằng bé, mà Jungkook cũng chẳng chủ động liên lạc với anh. Sau khi Jungkook biết chuyện, anh đã dừng việc đó cho đến nay." Anh hất cằm về phía sấp hình trên tay Junghyuk, nói tiếp: "Suốt ba tháng sau khi tốt nghiệp đại học, Jungkook ngoại trừ đi chơi cùng bạn bè, đi du lịch và đi mua sắm, việc chủ yếu thằng bé làm là đến khách sạn cùng người đó. Chắc em cũng nhận ra là ai."

Anh Junghyuk gật đầu. Khuôn mặt của Kim Taehyung được chụp cực kỳ rõ trong khá nhiều bức ảnh.

"Vấn đề là cả hai chỉ gặp nhau ở khách sạn, làm chuyện gì thì có lẽ em cũng tự hiểu. Sau đó đường ai nấy về, thậm chí có nhiều hôm cậu ta còn rời khách sạn trước Jungkook."

Đúng như lời anh Junghyun nói, thời gian ngày giờ được ghi rõ trên từng tấm ảnh, có những hôm hai người có thể đến khách sạn cùng nhau, nhưng không hề có tấm ảnh nào là rời đi cùng nhau.

Anh Junghyuk dường như đã nhận ra điều anh Junghyun muốn ám chỉ là gì: "Ý anh có phải là..."

"Anh nghĩ thằng bé thật sự gặp phải một tên khốn rồi."

***

Dù có là bão, bệnh viện vẫn phải hoạt động như bình thường.

Kể từ ngày hôm đó, Kim Taehyung không thể liên lạc với Jungkook bằng bất kỳ hình thức nào cả dù hắn đã rất cố.

Từ các tài khoản trên mạng xã hội đến số điện thoại, gần như đều bị cậu cho vào trạng thái ngừng hoạt động.

Đến cả căn hộ của Jungkook ở toà cao ốc mà Kim Taehyung thường xuyên ghé đến cũng đã hai ngày chẳng có hơi người.

Qua hai ngày, Kim Taehyung cuối cùng cũng không chịu nổi nữa mà quyết định đi nhờ vả người khác.

Mà người đó còn có thể là ai ngoại trừ bạn thân của đầu tròn - Yoo Haeun?

Đứng trước cửa phòng làm việc của tiến sĩ Yoo, bác sĩ Kim đấu tranh tư tưởng vô cùng kịch liệt.

Hắn biết thừa việc Yoo Haeun chẳng ưa gì hắn từ những ngày đầu cô vừa về Yoowon. Lại thêm chuyện vừa rồi với Jungkook... Kim Taehyung thầm cảm thấy may mắn khi chưa bị cô ta đánh cho một trận bầm dập. Vậy nên giờ tìm đến đây, bác sĩ Kim thật sự do dự.

Nhưng nếu không là Yoo Haeun thì Kim Taehyung cũng chẳng còn biết tìm ai nữa...

Một phút, hai phút, năm phút rồi mười phút trôi qua. Đến cuối cùng vẫn là Kim Taehyung không nghĩ hắn có thể chịu được việc bị người ngoài nói ra nói vào chuyện của mình, vậy nên hắn chỉ đành thở dài, quay đầu trở về phòng làm việc.

Nhưng chẳng biết ông trời muốn giúp hay muốn hại bác sĩ Kim, mà hắn mới quay lưng đi được vài bước thì Yoo Haeun cũng từ phòng thí nghiệm quay lại.

Nhìn thấy 'nguyên do' khiến Jungkook tự nhốt mình trong phòng suốt hai ngày qua và chẳng chịu gặp ai kể cả cô, Yoo Haeun không khỏi tức giận, bước chân cũng trở nên gấp gáp hơn.

"Ồ, cơn gió nào đã cuốn trưởng khoa Kim lên đến tận tầng 4 này vậy nhỉ?"

Bởi vì tầng 4 chỉ có các tiến sĩ nghiên cứu của bệnh viện và phòng thí nghiệm, vậy nên thường thì rất ít người lên đây. Mà Kim Taehyung chẳng phải người hoà đồng để có thể kết giao với nhiều đồng nghiệp.

Vậy nên thật ra không cần hỏi Yoo Haeun cũng biết Kim Taehyung lên đây tìm ai và vì việc gì rồi.

"Muốn nói gì thì làm ơn nhanh giùm đi, tôi không có nhiều thời gian cho anh như cái đồ đầu tròn ngốc nghếch kia đâu."

Kim Taehyung đứng sững giữa hành lang một lúc, đến khi nghe giọng điệu thiếu kiên nhẫn của Yoo Haeun mới vội quay lại.

"Tôi... tôi muốn nhờ tiến sĩ Yoo hẹn Jungkook giúp tôi. Tôi có chuyện muốn nói với cậu ấy, nửa tiếng thôi cũng được." Mắt của Kim Taehyung thật sự muốn dán luôn lên tường, đứng trước mặt Yoo Haeun thấp giọng nhờ vả nhưng thậm chí còn không thèm nhìn đến mặt cô.

Yoo Haeun trước giờ là người tính tình rất thẳng thắn, thậm chí đôi khi còn có chút bốc đồng. Nhưng cô chắc chắn không phải loại người có thể thù hằn ai đó một khoảng thời gian dài, đặc biệt là với người không làm gì tổn hại đến cô.

Như với Kim Taehyung, đúng là Haeun không có thiện cảm, nhưng cũng chưa từng căm ghét hắn, cho đến khi biết hắn đã khiến Jungkook khổ sở đến mức muốn vứt bỏ tình yêu mà cậu rất trân trọng này.

Ừ thì đúng là chuyện này vốn không liên quan gì đến Yoo Haeun. Chẳng qua nghĩ đến cậu bạn thân vì con người này mà đau buồn đến mất cả khuôn mặt tròn khiến Yoo Haeun không kiềm chế được tức giận.

"Sao vậy? Món đồ chơi mà trưởng khoa Kim rất thích đột nhiên lăn đi mất không trở về, nên anh bắt đầu buồn chán muốn đi tìm rồi hả? Nếu tôi không đồng ý giúp... anh có cầu xin tôi không?"

Sự mỉa mai từ câu nói kia cộng với đôi mắt chứa đựng ba phần khinh bỉ bảy phần ghét bỏ của Yoo Haeun, Kim Taehyung không chịu được.

"Cô đã không muốn giúp tôi thì dù tôi có cầu xin cũng chỉ là việc dư thừa." Hắn nói rồi lập tức quau lưng đi, nếp nhăn giữa hai chân mày thể hiện bác sĩ Kim cũng chẳng dễ chịu gì với cô con gái cưng của viện trưởng.

Yoo Haeun thật sự có chút ngỡ ngàng với thái độ dứt khoát của Kim Taehyung. Cô còn nghĩ hắn sẽ thật sự kiên nhẫn nhờ vả cô cơ.

Có vẻ Yoo Haeun đã quá xem nhẹ lòng tự trọng của bác sĩ Kim.

"Chính vì anh luôn như vậy nên mới để mất Jungkook! Trở về rồi dùng sự cao ngạo đó của anh tự hỏi bản thân đi! Rốt cuộc anh có yêu Jungkook không?"

Cả hành lang dài rộng vang vọng từng câu hét của Yoo Haeun. Lồng ngực cô tiến sĩ trẻ vì tức giận thay cho người bạn đáng thương của mình mà không ngừng phập phồng lên xuống.

"Anh có bao giờ nhìn thấy ánh mắt sáng lấp lánh của Jungkook khi nhắc đến anh không? Anh có tận mắt chứng kiến cả mười đầu ngón tay của cậu ấy rộp đỏ khi làm một bữa trưa cho anh không? Anh đã từng nghe được sự hạnh phúc của Jungkook khi nói về dự định xây dựng một gia đình với anh chưa? Anh có biết Jungkook đã mất ăn mất ngủ như thế nào khi nghĩ đến việc hai bên gia đình sẽ ngăn cản tương lai hai người không hả! Tại sao anh có thể... dùng những tổn thương để đáp lại tình yêu chân thành mà cậu ấy dành cho anh vậy?"

Nói được hết những lời này, đôi mắt của Haeun cũng đã đỏ hoe ngập nước.

Đến một người ngoài cuộc còn nhìn thấy tình yêu của Jungkook dành cho Kim Taehyung lớn đến chừng nào. Vậy chẳng lẽ chính hắn lại không cảm nhận được sao?

Đôi vai đang cố gắng ngăn sự run rẩy của Kim Taehyung là câu trả lời.

"Đáng lẽ Jungkook không nên yêu tên khốn như anh."

Sun.

"Anh nghĩ thằng bé thật sự gặp phải một tên khốn rồi."

"Đáng lẽ Jungkook không nên yêu tên khốn như anh."
những điều tồi tệ mà bác sĩ Kim đã làm không chỉ có việc không thể nói yêu Jungkook, mà còn là để mặc cậu chìm đắm trong hi vọng, rồi nhẫn tâm đẩy ngã cậu khỏi tầng thiên đường mà Jungkook đã xây lên cho cả hai.

sự đáng thương của Jungkook trong F.W.B không thể nhìn thấy ở khổ sở thời điểm hiện tại, mà phải nhìn về từ tận những hi sinh và cố gắng mà cậu đã vun đắp trong quá khứ.

dự là bác sĩ Kim sẽ bị ngược mạnh hơn Jungkook đó. mình đảm bảo sẽ khiến HE của F.W.B trở nên thật xứng đáng.

(lưu ý: sau đây sẽ có một chút spoil nhưng mà phải giải mã mới hiểu được :))))

bị bỏ rơi bởi người mình yêu chưa hẳn đã là đau đớn nhất đâu. bởi vì 19.8.23.8.25.15_8.25_11_2.9.4.19.13_2.8.5.16.9.7.5_12.9.26.3.9.25.3_6.9.7_19.9.23.3_8.12_26.9.4.3_10.11.8.25.14.7.19

rồi mọi người dịch hết dãy số đó là ra câu spoil nha khị khị khị ᕙ( ͡° ͜ʖ ͡°)ᕗ

gợi ý: Q=1 -> M=26 (cái này ngay trên điện thoại chứ hổng đâu xa xôi khó tìm đâu~)

ai giải được thì biết spoil, giải hum được thì thôi đợi đến đó thì biết nhe~ à mà ai cmt nhắc bài lộ liễu quá là tui xoá cmt đó nhe :))))))

sẵn đây thì mọi người quên vụ sài gòn mưa đi nhe TvT tui quên mất chúng ta có mấy ngày concert nên nếu là ngày sài gòn mưa thì khum kịp đôu TvT

thay vào đó sẽ là:

xuân phân đổ bộ gác lại nỗi đau chia cắt của đôi ta


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net