56,

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

không ai muốn đọc f.w.b cạ... mọi người chạ yêu sun... mọi người ghét sun rồi... chạ thương sun...

***

Không khí phòng họp Yoowon lúc này đang ở trạng thái căng thẳng cực điểm. Rất ít khi thấy viện trưởng tổ chức cuộc họp bất ngờ như vậy, đã thế chỉ mới bắt đầu ngày làm việc chưa được một giờ.

"Trưởng khoa, cậu có biết chuyện gì không?" Bác sĩ Park đang tranh thủ ăn sáng thì đột nhiên bị gọi bất ngờ, phải chạy vội đến nên đầu tóc cũng chẳng còn ngay ngắn nữa.

Ban nãy sau khi nhận cuộc gọi từ Nhà Xanh, viện trưởng Yoo đã bảo Kim Taehyung lẫn Yoo Haeun ra bên ngoài đợi.

Sau mười phút bác sĩ Kim bị cô tiến sĩ trẻ kia lườm muốn cháy cả da mặt, viện trưởng cuối cùng cũng nói chuyện xong. Ông vừa mở cửa đã phân phó thư ký lập tức gọi tất cả bác sĩ đang không ở phòng phẫu thuật đến phòng họp gấp, sau đó bảo hai người đến phòng họp trước.

Vậy nên khi mọi người đến đều đã thấy bác sĩ Kim và tiến sĩ Yoo có mặt sẵn trong phòng họp cùng viện trưởng. Cũng vì lý do đó, Kim Taehyung đã phải nghe những câu hỏi tương tự câu của Park Jimin ba lần rồi.

"Tôi cũng đang rất thắc mắc đây."

Một lúc sau, phòng họp lớn dần được lấp đầy. Vì được thông báo rằng trừ những bác sĩ đang có ca phẫu thuật, tất cả các bác sĩ và người có chức vụ quan trọng trong Yoowon đều phải có mặt. Vậy nên hiện tại số ghế trống trong phòng cũng chỉ có vài cái.

Viện trưởng Yoo đứng ở đầu bàn họp dài, cố gắng dùng trạng thái bình tĩnh nhất để thông báo lý do mở cuộc họp.

"Đột nhiên tổ chức cuộc họp gấp như vậy, chắc là đã làm gián đoạn nhiều công việc của mọi người, nhưng vì đây là chuyện cực kỳ quan trọng." Nói đến đây, viện trưởng Yoo dừng lại vài giây hít một hơi thật sâu, hơi nghiêng đầu nhìn cô thư ký đang đứng bên cạnh.

Cô thư ký nhận lệnh, nhanh chóng đi tắt đèn phòng rồi quay trở lại thiết lập máy chiếu, phóng cực đại bản thảo trong laptop lên màn hình để tất cả mọi người trong phòng đều có thể quan sát rõ ràng.

"Đây là kết quả về một chủng virus gây dịch bệnh mới xuất hiện do WHO đã nghiên cứu thời gian qua và vừa gửi về cho tôi cách đây nửa tiếng." Viện trưởng Yoo di chuyển đứng sang một bên, trên tay là thiết bị đèn laser nhỏ, dùng để rọi lên bảng chiếu.

"VODIC-20 hiện là tên gọi của căn bệnh hô hấp cấp tính có thể truyền nhiễm do virus SARS-V.0 thuộc chủng vodiavirus vừa được phát hiện gần đây gây ra. Loại virus này tồn tại được trong không khí đến tận sáu tiếng, và lây nhiễm được ở người với người qua đường hô hấp. Người bị virus xâm nhập sẽ có những triệu chứng từ nhẹ đến nặng như đau đầu, hắt hơi, ho, sốt và khó thở."

Viện trưởng Yoo quay người trở lại với bản thảo đang được trình chiếu, thở ra một hơi đầy mệt mỏi: "Hình thức phòng tránh duy nhất hiện tại là cách ly người bệnh với cộng đồng và dùng những hợp chất đặc biệt để làm giảm thời gian sống trong không khí của virus. Còn về phương thức chữa trị... hiện WHO vẫn đang trong quá trình thử nghiệm. Quan trọng nhất là chủng virus này có khả năng khiến người bệnh tử vong sau 72 giờ nhiễm bệnh lên đến... 78%."

Không khí im lặng triệt để trong phòng họp lớn lập tức bị thay thế bằng tiếng xầm xì to nhỏ của những y sĩ đang có mặt. Ngoại trừ Yoo Haeun và viện trưởng Yoo, gần như ai cũng rất bất ngờ. Đây là lần đầu tiên họ nghe về một loại virus thuộc chủng virus cảm có thể gây tử vong cho người trong thời gian ngắn như vậy. Không chỉ thế, đến cả WHO cũng chưa tìm được cách chữa trị, thì chứng tỏ đây là một chủng virus rất khó 'chiến'.

"Điều nghiêm trọng hơn..." Viện trưởng Yoo hơi nâng cao tông giọng để lấy lại sự tập trung của mọi người: "Một nhóm người ngoại quốc mang theo dịch bệnh này đã nhập cảnh trái phép ở đảo Jeju, khiến một bộ phận người dân ở đây bắt đầu bị nhiễm bệnh và đang dần lây lan ở phạm vi rộng hơn. Nhà Xanh muốn Yoowon chúng ta cử một nhóm y sĩ tình nguyện đến Jeju chống dịch."

Cả phòng đồng loạt hít khí lạnh, ai nấy cũng dần hiểu được lý do tại sao viện trưởng Yoo lại bảo rằng đây là chuyện cực kỳ nghiêm trọng.

Nhìn biểu hiện của mọi người, viện trưởng Yoo cũng rất thông cảm. Đến cả ông cũng do dự đối với yêu cầu này của Nhà Xanh, thì những người sẽ trực tiếp đến đầu chiến tuyến như các y sĩ ở đây có không muốn chấp nhận cũng dễ hiểu.

"Vì đây là sự việc rất nghiêm trọng, vậy nên tôi đã thay đổi danh sách chỉ định thành danh sách tình nguyện. Những bác sĩ, y tá nào tình nguyện đến đảo Jeju giúp đỡ người bệnh ở đó cứ đứng lên, cả nước sẽ rất biết ơn các bạn. Đối với những người còn lại, đừng cảm thấy hổ thẹn, đây vốn là quyết định có thể bước đến đường nguy hiểm. Dù chỉ là suy nghĩ cầu nguyện cho họ, các bạn cũng đã giúp họ rồi."

Ngay khi lời nói của viện trưởng dứt, ngay lập tức đã có hai người đứng bật dậy mà chẳng cần suy nghĩ.

"Tôi tình nguyện đến đảo Jeju!"

Ai nấy cũng bất ngờ tròn mắt nhìn Kim Taehyung và Yoo Haeun. Đến cả viện trưởng cũng dùng ánh mắt không tin được để nhìn cả hai người.

"Yoo Haeun, em làm gì vậy?" Bác sĩ Jung Hoseok ngồi đối diện Haeun, không quan tâm đang ở trong phòng họp đông người và ngay trước mặt viện trưởng Yoo, gằn giọng ra lệnh cho cô: "Em ngồi xuống ngay cho tôi. Tiến sĩ nghiên cứu như em thì ra đó làm gì?"

Lần này thì những ánh mắt ngỡ ngàng kia đang dần chuyển sang chỗ Jung Hoseok.

Haeun làm như không nghe thấy lời Jung Hoseok vừa nói, dùng thái độ vô cùng chắc nịch giải thích với viện trưởng Yoo: "Viện trưởng! Tôi là người đã từng cùng các tiến sĩ ở Hoa Kỳ nghiên cứu về chủng virus này, tôi có thể giúp-..."

"WHO còn chưa tìm được cách giải quyết thì em nghĩ một mình em có thể làm được gì!"

Lần đầu tiên mọi người thấy bác sĩ Jung vui vẻ hoà đồng dễ tính thường ngày lớn tiếng với người khác.

Jung Hoseok cũng đứng bật dậy, mắt đối mắt với Yoo Haeun, cố gắng để giọng nói trở nên nhẹ hơn: "Ở lại đi. Nếu em muốn giúp họ, tôi sẽ đi."

Giọng nói của bác sĩ Jung không lớn, nhưng vì căn phòng đang trong tình trạng im lặng tuyệt đối nên dường như ai cũng nghe thấy.

Trong một khoảnh khắc, viện trưởng Yoo đã gần như quên mất nỗi lo về dịch bệnh mà muốn hỏi con gái rằng 'hai đứa đang hẹn hò à'.

"Jung Hoseok, đừng có đi quá giới hạn. Anh biết rõ mối quan hệ của chúng ta có điểm dừng ở đâu mà."

Nếu như ánh mắt có thể bắn ra sét, mọi người xung quanh chắc chắn có thể chiêm ngưỡng màn phóng tia lửa cực kì ấn tượng của tân bác sĩ họ Jung và con gái viện trưởng Yoo.

"Viện trưởng, đây là chuyện cấp bách, ngài nên quyết định nhanh. Mỗi một phút chúng ta chần chừ đều có thể đổi bằng tính mạng của một người dân vô tội."

Lòng Kim Taehyung hiện đang nóng như lửa đốt, còn bắt hắn nghe cuộc trò chuyện không đầu không đuôi của hai con người kia nữa hắn chắc chắn sẽ nổi điên.

Điều bác sĩ Kim quan tâm hơn hết là đầu tròn nhỏ đang ở Jeju!

Nghe được lời nói của bác sĩ trưởng khoa Kim, vài bác sĩ khác cũng lần lượt đứng dậy.

Nhìn số lượng những bác sĩ tình nguyện trước mắt, viện trưởng Yoo rất hài lòng. Nhưng đối với đứa con gái kia...

Ông chỉ còn một mình Yoo Haeun là máu mủ ruột thịt thôi.

"Tiến sĩ Yoo, lời của bác sĩ Jung không sai. Nếu con muốn giúp họ, cứ đến trụ sở WHO, ta sẽ liên lạc giúp con. Còn đến Jeju-..."

Không đợi viện trưởng Yoo nói hết, Haeun đã thiếu kiên nhẫn đập mạnh hai tay lên bàn, hét lớn: "JEON JUNGKOOK ĐANG Ở ĐẢO JEJU!"

Han Junwoo vốn vẫn đang thắc mắc lý do tại sao Kim Taehyung đột nhiên xung phong muốn đến đảo Jeju. Nhưng ngay sau khi nghe câu hét của Haeun, Han Junwoo cũng đứng bật dậy.

"...Tôi cũng tình nguyện đi!"

***

"CÁCH LY!?" Tiếng của Jungkook quát to đến mức tất cả những người đang có mặt trong đại sảnh đều đổ dồn ánh mắt về phía cậu.

Nữ tiếp tân có vẻ cũng đang rất khó xử, nghe được tiếng quát của người trước mặt lại càng sợ hơn. Hai vai cô rụt lại khiến cô so với Jungkook nhỏ hơn một nửa, mặt cũng trở nên khó coi hơn bao giờ hết, tổng thể trông rất tội nghiệp.

Quản lý khách sạn thấy vậy lập tức bước lên giải vây: "Xin lỗi quý khách, đây là quy định của chính phủ, chúng tôi cũng hết cách... Hiện giờ tình hình dịch bệnh đang rất nghiêm trọng, nên tôi mong quý khách sẽ hợp tác."

Jungkook và ba người quản lý còn lại nghe xong thì đều đồng loạt kêu lên một tiếng thật mệt mỏi.

Sáng nay, khi đồng hồ còn chưa điểm tám giờ, tiếp tân đã gọi điện thoại đến tất cả các khách hàng trong khách sạn, yêu cầu mọi người không rời khỏi phòng trong ngày hôm nay đến khi có được thông báo mới.

Bởi vì trời mưa giông, vậy nên việc này với Jungkook cũng không có vấn đề gì, Nhưng tiếp tân cũng bảo họ nên chuẩn bị, vì sẽ có đội y tế đến kiểm tra cho họ. Tuy không biết là kiểm tra gì, nhưng cậu thiếu gia nhỏ họ Jeon cũng rất ngoan ngoãn hợp tác. Dù vẫn còn buồn ngủ nhưng vẫn cố dậy rửa mặt, thay đồ nhanh chóng.

Trong lúc Jungkook còn đang mơ màng ôm chăn ngồi trên giường, một trong ba chị quản lý đột nhiên vào phòng cậu, nói rằng chị vừa hỏi thăm được một vài nhân viên phục vụ, họ tiết lộ chuyện khách sạn phát hiện có một người lạ mặt mang theo dịch bệnh đã trốn khỏi bệnh viện, hiện đang trà trộn trong những vị khách ở đây.

Thêm cả, quản lý khách sạn cũng vừa bổ sung thông báo, đảo Jeju đã nhận được lệnh cách ly tập thể từ chính phủ. Kể từ hôm nay, người bên ngoài không thể vào, người trong đảo cũng tuyệt đối không được rời đi. Đồng nghĩa, buổi triển lãm mà LeShin tốn biết bao nhiêu công sức suốt thời gian qua sẽ thật sự tan thành mây khói.

"Thôi vậy... bọn chị sẽ giúp em nói một tiếng với cô Junhye, cô ấy chắc sẽ cho tổ chức lại mà. Chuyện này là chuyện ngoài ý muốn cả thôi." Chị quản lý tổ chức sự kiện thấy trên cả đoạn đường từ sảnh về phòng Jungkook cứ rầu rĩ đáng thương nên vỗ vai an ủi.

"Đúng đó! Với lại việc em trở thành nhà thiết kế chính của LeShin vẫn không thay đổi mà! Khác ở chỗ sẽ được công bố chậm hơn thôi."

Hai chị còn lại cũng gật đầu đồng tình.

Nghĩ thấy họ nói đúng, không tổ chức triển lãm chỉ là không thể công bố với công chúng thôi, chứ việc sau này cậu sẽ thay thế vị trí của bà Junhye vẫn không hề thay đổi.

Nụ cười tươi tắn cùng đôi mắt long lanh cong thành hình trăng khuyết đặc trưng của Jungkook nhanh chóng quay trở lại.

Vì được yêu cầu không rời khỏi phòng, nên sau khi rời thang máy thì ai về phòng nấy. Có điều phòng của Jungkook ở tận cuối dãy hành lang, phải đến khi ba chị quản lý kia đã vào phòng rồi thì cậu mới đi đến được phòng của mình.

Trong lúc Jungkook đang tra thẻ để mở cửa vào phòng, trực giác báo cho cậu biết ai đó đang đến gần. Thời điểm cậu định quay lại kiểm tra xem là ai, đột nhiên trên cổ truyền đến một cảm giác lạnh toát, vị trí gần yết hầu cũng trở nên đau rát như đang rách da thịt.

"Im lặng! Không là tao... cắt cổ mày đó..."

Sun.

mấy cái đoạn nói về dịch bệnh, virus các kiểu bla bla bla là tui chém không á nha :)))

mọi người đoán thử đi tiếp theo sẽ có chuyện gì nè :3

à mà... mai là xuân phân đó TvT mai mà hết ngược thì chán lứm... chưa ngược anh Kim được nhiêu hết á :((( nên là cho tui lươn lẹo lần nữa nha TvT đừng phốt tui nha hmu hmu


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net