58,

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*lưu ý: tui hum phải dân y, tui chỉ là mụt con viết truyện lâu lâu chịu khó lên mạng tra cái này tra cái kia (nhưng mà vẫn không hiểu) thui TvT nên mấy cái gì tui sắp viết đây đều là sản phẩm của trí tưởng tượng, không đúng cũng không hợp tình hợp lý khỉ ma gì hết nha :3 nên là đừng có bắt bẻ tui TvT

***

Trên đường di chuyển đến đảo Jeju, Kim Taehyung có tình cờ nghe được cuộc trò chuyện của Haeun với những tiến sĩ từ WHO.

Hiện tại thuốc đặc trị của họ đã thử nghiệm xong, nhưng vẫn còn tác dụng phụ, đó là bệnh nhân sau khi dùng thuốc có khả năng sẽ rơi vào tình trạng hôn mê dài hạn. Đây là điều khiến những tiến sĩ của WHO đau đầu suốt thời gian qua. Bởi chủng virus này khiến kháng thể của người bệnh bị suy yếu và khó hình thành lại, vậy nên nếu không tác động từ bên ngoài sẽ không tiêu diệt được hoàn toàn. Nhưng những loại thuốc có hiệu quả diệt được virus lại ảnh hưởng quá lớn đến cơ thể người bệnh.

Trong lúc Yoo Haeun và những tiến sĩ khác đang rơi vào trạng thái bất lực, Kim Taehyung đột nhiên lên tiếng: "Giảm bớt Fiengituli thì sao?"

Mọi người đều bất ngờ với lời của bác sĩ Kim, chỉ duy nhất tiến sĩ đang liên lạc với Haeun ở bên kia màn hình laptop là có phản ứng nhanh nhất.

[Nhưng như vậy bệnh nhân vẫn sẽ hôn mê thôi. Hơn nữa lượng Fiengituli giảm sẽ không đủ khả năng chuyển hoá Protecight để diệt toàn bộ virus.]

"Tất nhiên là bệnh nhân vẫn hôn mê, nhưng thời gian sẽ ngắn hơn." Kim Taehyung trả lời rất thản nhiên: "Sau khi tiêm thuốc đặc trị cho bệnh nhân thì tiêm thêm một liều Aprotenien. Bệnh nhân chỉ hôn mê khi Fiengituli đã xâm nhập thành công cơ thể. Trong lúc kháng thể Protecight diệt virus, Aprotenien sẽ tự chuyển hoá kháng nguyên gốc còn lại để sinh thêm kháng thể, vậy thì số virus Protecight không thể diệt hết sẽ được kháng thể tự nhiên tiêu diệt. Điều đó tốt cho cơ thể người bệnh hơn là phụ thuộc hoàn toàn vào thuốc."

Không gian đột nhiên ngưng đọng hoàn toàn, bên tai họ chỉ còn tiếng động cơ đang hoạt động hết năng suất của đoàn tàu thôi.

Một phút sau, những tiến sĩ bên WHO đột nhiên reo hò vô cùng mừng rỡ.

[Đúng vậy! Tại sao chúng ta không nghĩ ra chứ! Chúng ta có Aprotenien mà!] Một tiến sĩ bên đó sau khi nhảy nhót vui mừng cùng cái tiến sĩ đồng nghiệp thì quay trở lại, hớn hở nói vào mang hình với Haeun: [Hally, các cô có một bác sĩ tuyệt vời đó!] Sau khi dứt câu thì màn hình bên họ cũng biến mất.

"...Chắc vui quá nên ấn nhầm ngắt kết nối rồi." Haeun phì cười, quay sang hỏi Kim Taehyung: "Sao anh nghĩ đến vậy? Ý tôi là... vì bác sĩ thường không khuyến khích sử dụng Aprotenien."

Bác sĩ Kim làm như không nhìn thấy ánh mắt ngưỡng mộ của Jung Hoseok và vài vị bác sĩ còn lại trong toa tàu, vừa nhìn cảnh vật đang liên tục chuyển động như một thước phim bên ngoài cửa sổ vừa đáp: "Aprotenien chỉ độc hại khi sử dụng trực tiếp riêng lẻ, nếu kết hợp với Protecight sẽ triệt tiêu bớt độc hại. Đó là đề án tốt nghiệp của một người bạn cũ. Khi còn du học ở Mỹ tôi đã giúp cậu ta hoàn thành nên tôi vẫn nhớ."

Ai cũng cảm thấy khâm phục khả năng ghi nhớ và tài năng thiên bẩm của bác sĩ Kim, vậy nên họ làm sao để ý thấy ánh mắt như muốn lao đến siết cổ chết Kim Taehyung ngay lập tức của Han Junwoo.

'Người bạn cũ' trong lời bác sĩ Kim đó... có thể là ai khác ngoài cậu tiến sĩ đáng thương còn chưa kịp nhận bằng tốt nghiệp đã qua đời - Han Yunjae.

Kim Taehyung, rồi cũng sẽ đến lúc tôi huỷ hoại cuộc đời hoàn hảo của anh!

Sau hơn một tiếng tăng hết tốc độ, đoàn tàu chở theo đội ngũ y sĩ tình nguyện cuối cùng cũng cập bến đảo Jeju.

Tiếp đón họ không chỉ có chủ tịch Jeju, mà còn có sự chào đón của đội quân nhân cũng vừa cập bến không lâu.

Đoàn xe đón đội y tế tình nguyện đã có mặt sẵn ở bến, sau khi đón từng nhóm y sĩ thì bắt đầu lăn bánh đến Bệnh viện Trung tâm Jeju. Chỉ duy nhất chiếc xe chở nhóm Yoo Haeun rẽ sang một hướng khác, đến khách sạn LeShin đã thuê cho nhân viên mà bà Lee Junhye vừa báo cho anh Junghyuk sáng nay. Lý do đương nhiên là để tìm Jeon Jungkook.

Thấy Haeun cứ mải chăm chú vào màn hình điện thoại, Jung Hoseok nhỏ giọng nhắc nhở: "Xe đang di chuyển mà nhìn điện thoại không tốt cho mắt em đâu. Có chuyện gì cứ để đến nơi rồi-..."

"Họ không biết cách lọc bớt Fiengituli!?"

Kim Taehyung ngồi ở ghế phụ lái, đương nhiên nghe rất rõ câu hét của Yoo Haeun. Hắn thông qua gương chiếu hậu nhìn vẻ mặt nhăn nhó của cô tiến sĩ, tự kết luận: "Cô cũng không biết đúng không?"

Haeun ngượng quá hoá giận, trừng mắt như muốn ăn tươi nuốt sống Kim Taehyung, nhưng vẫn bất đắc dĩ gật đầu một cái.

Bác sĩ Kim thở dài, dùng thái độ như vừa phải nhận một chuyện rất phiền phức nói: "Tìm được Jungkook tôi sẽ viết lại quy cách lọc bỏ bằng phương trình. Đến lúc đó các người còn không làm được thì nên cất áo blouse về nhà nuôi gà đi."

Kim Taehyung chỉ dư kiên nhẫn với gia đình và đầu tròn nhỏ thôi.

Khi họ đến địa chỉ bà Junhye cho, ai cũng ngạc nhiên bởi trước cổng khách sạn rất đông đúc và đang vô cùng ồn ào.

"Bọn họ không nhận được tin đang có dịch bệnh sao?" Jung Hoseok là người ra khỏi xe cuối cùng, đôi chân mày sắc bén không khỏi cau chặt khi thấy từng tốp người đang chen chúc nhau quanh những chiếc xe cảnh sát.

Kim Taehyung và Yoo Haeun gần như không quan tâm đến sự ồn ào bên ngoài, cả hai cùng xông vào sảnh khách sạn, đúng lúc nhìn thấy một cô gái trong trang phục lễ tân đang được cảnh sát lấy lời khai.

"Xin lỗi, tôi muốn tìm người quen." Yoo Haeun đưa tấm thẻ ông Yoo đã cho cô trước khi đi - là thẻ ưu tiên chỉ có những người thuộc cơ quan nhà nước có được - cho viên cảnh sát kia coi.

"Bạn của tôi, Jeon Jungkook, cậu ấy là nhà thiết kế đại diện của LeShin hiện đang ở đây. Có thể cho tôi biết cậu ấy ở phòng nào không?"

Nghe được tên người mà Yoo Haeun nói muốn tìm, cô tiếp tân lập tức trừng to hai mắt hít một hơi thật sâu. Cô ta bối rối nhìn viên cảnh sát rồi lại nhìn về phía hai người.

"Cậu ấy... cậu ấy bị đâm... vừa được xe cấp cứu đưa đến bệnh viện trung tâm rồi."

***

Băng-ca đặt Jungkook đang bất tỉnh nằm phía trên vừa được đẩy vào phòng cấp cứu, nhóm của Kim Taehyung cũng đúng lúc đến Bệnh viện Trung tâm Jeju.

Đây là một vụ tấn công có chủ đích, nên cảnh sát cũng chịu trách nhiệm phải trông chừng nạn nhân. Hai viên cảnh sát thấy một người đàn ông đang lao như điên về phía phòng cấp cứu thì lập tức cảnh giác.

Ngay lúc Kim Taehyung vừa định chạm vào tay nắm cửa phòng cấp cứu, hai viên cảnh sát kia đã lập tức ngăn cản hắn.

"Cậu là ai? Không được vào đây!"

"Thả ra! THẢ TÔI RA!"

Vì Kim Taehyung chống cự quá dữ dội, hai viên cảnh sát buộc phải cưỡng chế đè hắn xuống đất.

"Đây không phải nơi cậu có thể vào! Nếu làm loạn chúng tôi sẽ đưa cậu về đồn!"

Mặc kệ lời cảnh cáo của hai viên cảnh sát, Kim Taehyung vẫn không ngừng vùng vẫy và gào thét đòi vào phòng cấp cứu.

May mắn sao Jung Hoseok đến kịp lúc, ngăn viên cảnh sát đang có ý còng tay Kim Taehyung lại rồi vội vàng giải thích: "Thanh tra, xin lỗi! Chúng tôi là bác sĩ tình nguyện đến từ Seoul, người vừa được đưa vào đây là người nhà của anh ta nên anh ta mới kích động như vậy! Thanh tra thông cảm cho!"

Yoo Haeun mặc dù đang khóc nức nở vẫn nhớ phải đưa thẻ cho cảnh sát kia xem, phải như vậy họ mới chịu thả Kim Taehyung ra.

"Cảm ơn!" Jung Hoseok lập tức kéo bác sĩ Kim đứng dậy, nói nhanh với hắn: "Anh bình tĩnh đi bác sĩ Kim, bây giờ anh cũng không vào được đâu! Thay vì vậy anh ở đây đợi cùng chúng tôi đi!"

Nhưng Kim Taehyung chắc chắn không hề có ý định sẽ đợi rồi. Hắn giằng co với Jung Hoseok rất mạnh, mắt vẫn không rời hai cánh cửa đang đóng chặt của phòng cấp cứu.

"Không... tôi phải vào với em ấy... tôi không muốn đợi ở đây. Cho tôi vào... tránh ra! Để tôi vào! Tôi muốn nhìn thấy em ấy..."

"Bác sĩ Kim, Jungkook sẽ ổn thôi! Họ đang cấp cứu mà, anh vào đó với trạng thái này chỉ khiến mọi chuyện nghiêm trọng hơn thôi." Lần đầu tiên Kim Taehyung trông sợ hãi như vậy trước mặt người khác. Bàn tay đang nắm chặt lấy vai Jung Hoseok cũng run rẩy không ngừng: "Thay vì làm loạn như vậy, anh giúp WHO làm lại thuốc đặc trị đi. Đây là chuyện rất quan trọng! Ảnh hưởng tới an nguy cả thế giới-..."

"TÔI KHÔNG QUAN TÂM THẾ GIỚI CHẾT TIỆT CỦA CẬU!" Kim Taehyung đột nhiên gầm lên. Hắn dùng hết sức đẩy mạnh Jung Hoseok ra, khiến anh mất thăng bằng chút thì ngã ra phía sau.

"Thế giới của tôi... em ấy đang phải một mình chịu đau đớn trong kia."

Kim Taehyung đã nhìn thấy một vệt máu kéo dài từ cầu thang máy đến sảnh khách sạn. Làm sao hắn có thể ngồi đây và chờ đợi sau khi biết đó là máu của Jungkook?

Đầu tròn nhỏ của hắn, đồ trẻ con của hắn.

Jungkook của hắn, chắc chắn đang đau lắm.

Kim Taehyung muốn nhìn thấy Jungkook, muốn ôm cậu vào lòng, thủ thỉ rằng đừng sợ, có hắn ở đây rồi. Muốn áp sát tai cậu vào lồng ngực này, cho cậu nghe nhịp đập dữ dội này.

Âm thanh chỉ khi nghĩ đến Jungkook mới có.

Những cảnh sát, y tá và cả Jung Hoseok ở đó đều chẳng biết nói gì nữa.

Họ đột nhiên cảm thấy người đàn ông vừa gây rối này đáng thương hơn đáng trách.

Bỗng một tiếng bốp giòn giã vang lên. Má trái Kim Taehyung bỏng rát, nổi rõ mấy vết đỏ.

"Lúc nãy cảnh sát ở khách sạn đã nói gì? Anh đâu có điếc, trí nhớ của anh cũng tốt lắm mà! Người đâm Jungkook... là một người đã nhiễm bệnh, và cậu ấy có khả năng cũng đã nhiễm virus rồi! Anh nói cậu ấy là thế giới của anh còn gì, vậy anh còn định đứng đây làm loạn đến khi nào!? Lo đi cứu thế giới của mình đi chứ tên điên này!"

Yoo Haeun là một cô gái rất biết cách sống cân bằng, cô biết đây không phải thời điểm dùng để khóc lóc.

Sau khi la hét xong, Haeun quay sang nhờ cô y tá bên cạnh đưa đến phòng thí nghiệm của bệnh viện. Jung Hoseok nói đúng, chuyện này ảnh hưởng đến an nguy cả thế giới.

Kim Taehyung có vẻ như đã thật sự bị những câu nói (chửi) của Yoo Haeun làm cho tỉnh táo, hắn nhìn chằm chằm cửa phòng cấp cứu hồi lâu rồi mới quay đầu đi theo cô tiến sĩ.

Jungkook, đợi anh.

Nhìn theo bóng lưng khuất sau ngả rẽ của hành lang bệnh viện, lúc này Han Junwoo mới thừa nhận, thì ra Kim Taehyung cũng yêu Jeon Jungkook đến mức đó.

Sun.

èo ơi viết xong cái chap này tui hạnh phúc kinh khủng TvT

mọi người thấy thương anh Kim chưa, thấy anh đủ tội chưa nè~

nhưng mà chưa dừng ở đây đâu nhe :))))) đã nói là bác sĩ Kim bị ngược mạnh lứm mà~ chừng này mới là bắt đầu thui *icon ák quễ*


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net