61,

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lại một đêm giông bão nữa trôi qua, vậy mà Jungkook vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh dậy.

Đến cả bác sĩ đã có gần mười năm kinh nghiệm như Kim Taehyung cũng không hiểu rốt cuộc tại sao. Vì rõ ràng vết thương của Jungkook không hề ảnh hưởng đến thần kinh, hơn nữa lượng máu mất đi cũng đã được truyền lại đầy đủ. Virus trong cơ thể càng không phải nguyên do khiến cơn hôn mê bị kéo dài.

Vậy mà người nằm trên giường vẫn nhắm nghiền hai mắt hệt như ngày đầu tiên được đưa đến bệnh viện.

Việc Jungkook hôn mê lâu như vậy đã dẫn đến một vấn đề khác còn nghiêm trọng hơn. Chính là hàng tá con virus đang phát triển càng lúc càng mạnh trong cơ thể cậu.

"Không còn cách nào nữa đâu." Jung Hoseok đảo mắt nhìn những gương mặt đang rất căng thẳng trong bàn tròn, cương quyết nói: "Chúng ta bắt buộc phải tiêm thuốc cho Jungkook thôi."

"Như vậy quá nguy hiểm, chúng ta sẽ không xác định được cậu ấy đang hôn mê do thuốc đặc trị hay vì vết thương. Vậy thì cũng chẳng chắc chắn cơ thể cậu ấy có tiếp nhận thuốc hay không!" Người đầu tiên phản đối là bác sĩ thuộc Bệnh viện Trung tâm Jeju.

"Nhưng nếu không tiêm thuốc vậy chẳng lẽ cứ để mặc virus ăn mòn cơ thể cậu ấy sao? Hôm nay Jungkook đã phải đeo thêm máy hỗ trợ hô hấp rồi, còn chần chừ nữa thì ai biết được ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì!?" Lần này là cô tiến sĩ trẻ Yoo Haeun đến từ Yoowon lên tiếng.

"Vậy bây giờ tiêm thì cô có chắc cơ thể cậu ấy sẽ an toàn tiếp nhận thuốc không? Tỷ lệ rủi ro lên đến 70% đó! Nếu có chuyện gì cô có chịu trách nhiệm nổi không?"

"Cậu ấy là người bạn thân nhất của tôi! Kể cả chỉ còn 1% thì tôi vẫn sẽ làm, còn hơn là trơ mắt nhìn cậu ấy chết dần chết mòn!"

Một cuộc tranh cãi nảy lửa đã diễn ra ngay trong phòng họp của Bệnh viện Trung tâm Jeju giữa những vị bác sĩ đến từ hai cơ sở khác nhau, nhưng đều cùng một nguyên do là lo lắng cho bệnh nhân của họ.

VODIC-20 vốn đã không phải căn bệnh dễ dàng đối phó, sự tung hoành của virus trong cơ thể chủ quá mạnh bạo, do đó dù có thuốc đặc trị vẫn phải nghĩ đến rủi ro.

Cách để nhận biết cơ thể người bệnh đã tiếp nhận thuốc là việc họ sẽ hôn mê ít nhất một đến hai ngày. Tuy nhiên hiện giờ Jungkook vẫn đang hôn mê một cách kỳ lạ, trong khi thời gian để virus thành công xâm chiếm hoàn toàn cơ thể cậu đang đến gần. Nếu tiếp tục tiêm kháng nguyên cầm cự cho Jungkook sẽ khiến khả năng tạo kháng thể tự nhiên trong cơ thể cậu bị vô hiệu hoá. Điều đó sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến sức khoẻ của cậu sau này.

Đó là những lý do dẫn đến các bác sĩ bắt đầu chia thành hai luồng ý kiến trái nhau. Một bên là những bác sĩ đặt trách nhiệm lên hàng đầu luôn làm việc bằng lý trí, muốn tất cả mọi thứ phải đặt trọn trong vòng an toàn, không cho phép có sai sót cả bây giờ lẫn về sau. Bên còn lại thì là những người bạn, người thân của bệnh nhân - những người dùng trái tim để quyết định - dù rủi ro có là 99% thì họ vẫn đặt niềm tin vào 1% cuối cùng.

Dù là quyết định theo ý kiến như nào, thì cũng đều là vì muốn tốt cho bệnh nhân mà thôi.

Hơn nữa, Jeon Jungkook còn chẳng phải bệnh nhân bình thường, phía sau cậu là cả một JEONDAE hùng mạnh. Chẳng may nếu có sơ suất, thật sự lo bọn họ sẽ khó giữ được chiếc áo blouse trên người.

Jung Hoseok vất vả lắm mới chen ngang được vào giữa cuộc tranh cãi của Yoo Haeun và vị bác sĩ kia, cố gắng khuyên can hai người bình tĩnh rồi lại quay sang cầu cứu bác sĩ trưởng khoa Kim Taehyung - người từ lúc cuộc họp bắt đầu đến giờ vẫn chỉ giữ một thái độ trầm mặc và lắng nghe chứ chẳng hề lên tiếng.

"Trưởng khoa Kim, anh là người đã hỗ trợ cho WHO chế tạo thuốc đặc trị, chắc chắn anh cũng hiểu rõ quy trình hoạt động của thuốc. Vậy ý kiến của anh thế nào?"

Tất cả mọi người có vẻ cũng cùng suy nghĩ với bác sĩ Jung, họ đều đồng loạt dùng ánh mắt chờ đợi nhìn Kim Taehyung.

Sau một hồi lâu suy nghĩ, phải đến khi một vài bác sĩ không thuộc Yoowon sắp hết kiên nhẫn, vị bác sĩ trẻ tuổi nổi tiếng đến từ Seoul mới chậm rãi nêu ra ý kiến.

"Đúng là với tình trạng bây giờ của Jungkook thì rất khó để xác nhận cơ thể em ấy có chịu hấp thụ thuốc hay không."

Bác sĩ ban nãy tranh cãi với Yoo Haeun nghe vậy thì lập tức hất cằm có vẻ rất tự hào. Nhưng câu tiếp theo của bác sĩ Kim đã thay cô tiến sĩ trẻ vả vào khuôn mặt kiêu ngạo ấy của anh ta.

"Nhưng hiện tại không còn cách nào khác nữa. Mạng sống của Jungkook đang bị đe doạ, chúng ta phải dám đương đầu với rủi ro thì mới xác định được là có thành công hay không."

Kim Taehyung nói rồi lập tức đứng dậy, trước hơn chục ánh mắt nửa do dự nửa ủng hộ của những người đang có mặt, hắn khẳng định: "Tự tay tôi sẽ tiêm thuốc cho em ấy, nên mọi trách nhiệm tôi sẽ chịu. Nhưng em ấy là tất cả của tôi, tôi sẽ không cho phép rủi ro xảy ra đâu."

Bác sĩ trưởng khoa Kim Taehyung bình thản rời khỏi phòng họp, hoàn toàn không để tâm đến những ánh mắt ngỡ ngàng phía sau. Chỉ có cô tiến sĩ trẻ họ Yoo và bác sĩ Jung là chẳng bị mấy lời nói vừa rồi của hắn làm ảnh hưởng thôi.

"Ngầu nhỉ." Jung Hoseok thật sự rất ngưỡng mộ trưởng khoa Kim, từ bộ não thiên phú đến những thành tích của hắn, giờ còn là tình yêu của hắn nữa. Đúng là một tiền bối đáng noi theo.

"Làm màu thì có." Yoo Haeun 'xì' một tiếng rồi cũng đứng dậy rời đi trước nụ cười bất lực của bác sĩ Jung.

***

Ngay sau khi đã đưa ra quyết định, Kim Taehyung tiến hành kiểm tra thật kỹ sức khoẻ của Jungkook lần nữa rồi mới tiến hành tiêm thuốc cho cậu ngay trong ngày.

Bởi vì lúc sáng khi mọi người tổ chức cuộc họp nhỏ về chuyện của Jungkook là lúc Han Junwoo đang trông bên giường cậu, nên gã hoàn toàn không hề được thông báo trước về việc bác sĩ Kim sẽ tiêm thuốc cho cậu thiếu gia nhỏ vẫn còn đang hôn mê kia.

Đến khi mọi thứ đã hoàn thành, lúc Kim Taehyung đang sát khuẩn chuẩn bị quay lại làm việc thì Han Junwoo mới tìm hắn hỏi chuyện.

"...Anh có chắc sẽ không sao không? Em ấy chưa tỉnh, có khả năng xảy ra phản ứng phụ không?" Không phải làm loạn hay như tra khảo tội phạm, Han Junwoo có vẻ hỏi vì quan tâm Jungkook thật.

Kim Taehyung tuy rất khó chịu khi có tên đàn ông khác quan tâm đầu tròn nhỏ của hắn, nhưng thấy gã không phải muốn gây sự thì cũng rất điềm đạm trả lời: "Theo những nghiên cứu của tôi thì trước mắt sẽ không có vấn đề gì. Nhưng cũng cần theo dõi thêm một thời gian nữa mới chắc chắn được."

Sau khi Kim Taehyung dứt lời thì Han Junwoo cũng rơi vào trầm lặng, trong phòng khử khuẩn chỉ còn mỗi tiếng nước chảy và tiếng máy sấy vù vù.

"Hay... anh vào phòng trông Jungkook đi, tôi thay anh kiểm tra các bệnh nhân." Nhìn biểu cảm kinh ngạc của bác sĩ Kim, Han Junwoo bối rối gãi đầu giải thích: "Lúc sáng tôi có đồng ý giúp Jung Hoseok trông Jungkook giờ này, nhưng mà em ấy mới được tiêm thuốc... Tôi là bác sĩ vừa tốt nghiệp không lâu, đây là lần đầu tôi tham gia vào tuyến đầu đối phó với đại dịch. Tình trạng Jungkook lại nghiêm trọng, tôi sợ có chuyện gì... tôi xử lý không kịp."

Han Junwoo vốn có vẻ ngoài khá thư sinh, nếu mang thêm chiếc kính trông gã sẽ chẳng khác gì mấy cậu sinh viên năm hai năm ba. Vậy nên lúc này từng lời nói của gã đều trông rất thật thà.

Mà cho dù có không thật thà thì Kim Taehyung cũng chẳng quan tâm. Tuy là hắn cũng thắc mắc lắm đó, nhưng miễn được ở gần đầu tròn nhỏ thì bác sĩ Kim chắc chắn không từ chối.

"...Vậy thì cảm ơn cậu." Kim Taehyung vừa nói vừa nhanh chóng mặc đồ bảo hộ vào. Sau đó không nói thêm tiếng nào nữa mà lập tức quay lưng đi ra bên ngoài.

Chẳng biết là vì muốn mau được nhìn thấy Jungkook, hay vì sợ Han Junwoo đổi ý mà Kim Taehyung gấp đến mức quên mất rằng sợi dây chuyền cùng hai chiếc nhẫn vẫn còn để trong máy sát khuẩn.

Han Junwoo nhìn chằm chằm vào hai vòng kim loại lấp lánh dưới ánh sáng xanh diệt khuẩn một hồi lâu rồi đột nhiên bật cười thành tiếng.

Gã thậm chí còn chẳng thèm đeo bao tay, mở nắp máy sát khuẩn rồi cầm lấy những thứ kia cho vào túi quần như đó vốn là vật của mình.

Jungkook, đừng trách tôi. Có trách thì trách cậu xui xẻo lại yêu phải tên khốn đó.

Đúng như lời ban nãy gã nói với Kim Taehyung, Han Junwoo thật sự mặc đồ bảo hộ vào rồi đến khu vực cách ly tiêm thuốc cho những bệnh nhân nhiễm bệnh cứ như chưa từng có vụ việc 'nhặt được của quên tạm thời bỏ túi' ban nãy.

Khi gã đang tiêm đến bệnh nhân thứ ba, một trong các y tá gần đó đột nhiên kêu lên: "Ơ, sao lại thiếu mất hai ống thuốc rồi?"

Mọi người trong phòng đồng loạt đổ ánh mắt về hướng cô y tá, cả Han Junwoo cũng dừng việc đang làm để nhìn cô ấy đếm đi đếm lại số ống tiêm trong xe thuốc.

"Chắc không, đếm lại cho chính xác đi." Chị y tá bên cạnh vừa tiêm xong thuốc cho bệnh nhân, quay sang hỏi lại: "Ban nãy cô nói với tôi cô đếm chính xác 20 ống mà."

"Đúng là vậy, nhưng giờ lại thiếu..."

"Hay là cô thiếu ngủ nên đếm nhầm rồi? Tìm kỹ lần nữa đi."

Cô y tá kia vẫn nhăn nhó lục tung cả xe đẩy thuốc, khẳng định lần nữa: "Tôi đếm kỹ bốn năm lần, thật sự không có."

"Trời ạ, thiếu thuốc đi lấy là được rồi, quan trọng họ có cho không thôi." Một chị y tá khác chen vào, phụ giúp cô y tá kia đếm lại số thuốc thêm một lần nữa rồi thở dài: "Thật sự thiếu hai ống rồi. Phải quay lại lấy thôi."

Han Junwoo nhìn ống tiêm rỗng trong tay trầm tư một lúc rồi quay người bước đến chỗ xe đẩy thuốc cạnh hai cô y tá. Gã mỉm cười vô cùng thân thiện, tốt bụng đề nghị: "Không sao, chúng ta vẫn còn khoảng 20 ống thuốc dự phòng. Để tôi quay về lấy giúp mọi người, còn hai ống tiêm kia để lúc sau tìm cũng được."

"Như vậy có được không..." Cô y tá do dự: "Thuốc đặc trị được đưa đến khẩn cấp nên không dư nhiều, tôi chỉ sợ bên phòng nghiên cứu giữ thuốc sẽ không đồng ý cho thêm..."

"Việc quan trọng bây giờ là phải nhanh chóng giúp bệnh nhân khỏe lại. Nếu họ không cho... tôi sẽ cướp, mọi trách nhiệm do tôi chịu." Han Junwoo giả vờ đùa cợt khiến mọi người phá lên cười, giúp giảm bớt phần nào căng thẳng trong phòng bệnh.

"Ôi anh tốt quá đi! Cảm ơn anh nhiều lắm!"

Đợi đến khi Han Junwoo đã rời đi, cô y tá vẫn không ngừng cảm thán: "Bác sĩ Han vừa đẹp trai vừa tốt bụng còn hài hước nữa! Tôi ước mình cũng được làm y tá ở bệnh viện Yoowon."

Thuốc đặc trị VODIC-20 được bảo quản trong máy giữ đông đặt ở phòng nghiên cứu của bệnh viện. Để đi từ khu vực cách ly sang phòng nghiên cứu chỉ cần xuống hai tầng lầu, nhưng Han Junwoo - vị bác sĩ vừa được các nữ y tá ca ngợi rằng rất tốt bụng lại một đường đi thẳng xuống tận tầng trệt, băng ngang qua cả dãy cùng phòng bệnh 901, nhanh chóng hướng đến khu vực nhà kho bỏ hoang phía sau của bệnh viện.

Vì đây là khu vực bỏ hoang, vậy nên bệnh viện chẳng lắp đặt một ánh đèn nào. Vậy mà dưới màn đêm tối tăm, Han Junwoo vẫn tìm được chính xác vị trí lỗ hổng to bằng cả một người trưởng thành trên tấm cửa rỉ sét, rồi thành thạo chui vào như thể gã đã làm việc này hàng trăm lần rồi.

Ngay khi Han Junwoo vừa vào được bên trong, tiếng thở hổn hển của một người đang dần mất khả năng hô hấp lập tức truyền vào tai gã.

Han Junwoo gấp gáp tiến đến kéo người đàn ông đang nằm co quắp dưới đất dậy, để hắn ta dựa lưng vào tường rồi kiểm tra nhịp tim và tròng mắt. Sau khi chắc chắn người kia chỉ tạm thời rơi vào trạng thái thiếu tỉnh táo, gã nhanh chóng lấy một ống tiêm thuốc từ túi của bộ đồ bảo hộ ra, tiêm thẳng vào vị trí tĩnh mạch vẫn còn sưng vì những vết tiêm cũ trên tay người kia.

Khi thuốc trong ống tiêm vừa hết, người đàn ông kia cũng bắt đầu co giật dữ dội, đôi mắt hắn long lên mất cả tròng đen, miệng thì không ngừng sùi bọt trắng.

Cũng may Han Junwoo dường như đã quen với hình ảnh này, gã lập tức vơ lấy chiếc áo rách rưới gần đó nhét vào miệng hắn ta. Gã tiếp tục lục lọi trong chiếc túi hộp to của bộ đồ bảo hộ, lại lấy thêm một ống tiêm với kích cỡ tương đương ống tiêm ban nãy, chỉ khác rằng chất lỏng bên trong ống tiêm này không trong suốt mà có màu vàng nhạt như màu mỡ nóng chảy. Một lần nữa, mũi kim dài nhọn đâm sâu vào tĩnh mạch đưa theo tất cả thuốc vào cơ thể người đàn ông.

Có vẻ như thuốc đã có tác dụng, vì chưa đầy một phút sau thì người đàn ông kia dừng co giật.

Han Junwoo thở phào một tiếng, vứt ống tiêm còn nguyên vẹn cuối cùng trong túi xuống bên cạnh tay người đang nằm dưới đất. Gã dùng chân đá mấy cái vào bắp đùi hắn ta rồi dặn dò: "Dậy thì nhớ tiêm cái ống này vào, tôi tiêm Viazium* cho cậu rồi nên sẽ không có vấn đề gì nữa đâu."

Hình như người kia cũng đã lấy lại được chút tỉnh táo và nghe được lời của gã. Han Junwoo thấy hắn ta hơi gật nhẹ đầu.

Thấy người kia đã mở được mắt, Han Junwoo cũng lập tức quay lưng đi, giờ này chắc các y tá khác cũng bắt đầu thắc mắc gã đi đâu rồi, nếu còn không nhanh quay lại chắc chắn sẽ có rắc rối lớn.

Trước khi chui ra bên ngoài, gã cũng không quên để lại một câu hăm doạ.

"Mạng cậu là tôi cứu, vậy nên tốt nhất là cậu đừng phá hỏng kế hoạch của tôi. Nhớ cho kỹ đó, Cho Seol Gun."

Sun.

*Viazium: một loại thuốc không có trong thực tế và công dụng sẽ được giải thích ở chap sau.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net