7,

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có một sự thật dù không muốn cũng buộc phải chấp nhận là chủ tịch Jeon Junghyun uy quyền có thừa nhưng không áp lên em trai út nhà mình được.

Từ bé Jungkook đã được gia đình cưng chiều bậc nhất, không chỉ vì cậu đáng yêu mà còn vì cậu rất thông minh và dẻo miệng. Đến cả người cực kì khó tính như ông nội Jeon mà còn cưng Jungkook hơn cả đích tôn là anh Junghyun nữa.

Jungkook cũng tự nhận thức được đó giờ bản thân lúc nào cũng là nỗi lo trong lòng ba mẹ và hai anh, vậy nên cho dù biết mình bị theo dõi thì cậu cũng không mấy tức giận. Chỉ hơi hờn dỗi bĩu môi một chút.

"Sao anh hai lại cho người đi theo em? Đã thế còn chụp hình xấu như vậy... Còn đâu thanh danh Jeon thiếu gia của em nữa." Thông qua quần áo trong ảnh thì có thể đoán được anh Junghyun đã cho người đi theo cậu cả tháng nay rồi.

"Đừng có đánh trống lảng. Em và người này có quan hệ gì? Tại sao còn vào khách sạn với nhau?"

Anh Junghyun hoàn toàn không nghĩ đến khả năng em trai mình và người trong ảnh có quan hệ bất chính. Vì Jungkook đó giờ chỉ toàn qua lại với con gái, nói về số lượng bạn gái thì đếm hết hai bàn tay hai bàn chân cũng còn chưa đủ.

Anh Junghyun có niềm tin rằng em trai mình cực kì thẳng.

Vậy nên điều anh lo sợ là cậu đang cùng bác sĩ Kim làm điều gì đó không đúng. Cũng có phần sợ cậu gặp thiệt thòi do bị lợi dụng.

Nếu hiểu được suy nghĩ của anh Junghyun chắc Jungkook sẽ có một trận cười lớn. Ngoại trừ mông và eo hơi đau ra thì Jungkook thấy mình toàn lợi, chẳng thiệt chỗ nào.

"Anh hai đừng nghĩ lung tung, em với anh ta vào khách sạn là có lý do cả."

Anh Junghyun nhướn mày, ý bảo Jungkook có lý do gì thì cũng mau nói đi.

"Ừm thì..." Jungkook chột dạ, gãi gãi đầu. Nghĩ nghĩ một hồi lại lôi ra một lý do vô cùng đáng đánh.

Cậu nhích mông ngồi gần lại chỗ anh Junghyun, giảm âm lượng giọng rồi còn đưa một tay lên che nửa mặt, bày ra bộ dạng vô cùng bí hiểm.

"Em dạo đây đi với bạn gái nhanh lắm, mất mặt quá nên em nhờ bác sĩ Kim xem giúp."

Anh Junghyun còn chưa tiêu hoá hết từ ngữ của Jungkook, mặt nhăn thành một nắm vô cùng buồn cười.

"'Nhanh'? Cái gì nhanh?"

Jungkook cố nén cười, vỗ vai anh: "Anh hai cứ từ từ nghĩ ha, em đi ngủ đây."

Đợi đến khi Jungkook đã yên vị trong chăn ấm nệm êm, anh Junghyun mới ngờ ngợ nhận ra thứ 'nhanh' mà Jungkook nói. Mặt anh trai tân cũng vì vậy mà đỏ gay đỏ gắt.

"Nhưng bị cái đó thì tìm bác sĩ ngoại khoa làm gì?"

***

Gần đây bệnh viện vừa chiêu mộ được một số bác sĩ trở về từ nước ngoài về nên công việc không còn quá nhiều, ca trực của bác sĩ Kim cũng giảm đi trông thấy. Hiếm hoi được dịp rảnh rỗi, Kim Taehyung liền rủ bố và em gái lên Seoul chơi vài ngày. Vậy nên đã 4 ngày rồi hắn và Jungkook không gặp nhau. Hôm trước Jungkook có hỏi lý do, hắn chỉ nói bừa là bận, khi nào có thời gian sẽ chủ động liên lạc với cậu. Jungkook vậy mà thật sự không nhắn tin hay làm phiền hắn nữa.

Đối với Jungkook thì cũng không có gì quá to tát, không gặp Taehyung thì cậu đi chơi cùng bạn bè. Nhưng đến ngày thứ 5 Jungkook lại bức bối, nghĩ đến có lẽ lâu ngày chưa giải toả nên cậu nhắm mắt chọn bừa một cô gái trong những cô mà Seongho chọn cho cậu.

Đối với phái nữ, Jungkook thuộc mẫu đàn ông khó tìm. Ngoại hình xuất sắc, gia thế hoàn hảo, tính cách vui nhộn lại cực kì phóng khoáng và chịu chơi. Hơn nữa luôn giữ một thái độ chừng mực chuẩn quý ông với phụ nữ.

Tóm gọn, ai trở thành người yêu Jeon Jungkook cũng có thể vênh mặt lên tận trời.

Cô gái được Jungkook chọn cũng đồng suy nghĩ, vừa được Jungkook mở lời qua đêm đã lập tức gật đầu. Hai người được Seongho hộ tống đến tận khách sạn của gia đình nó, còn nháy mắt chúc ngon miệng, xuýt thì bị Jungkook đạp cho một cái.

Tuy ăn chơi là vậy, nhưng Jungkook cũng có luật lệ riêng của mình.

Đã là vui chơi thì tuyệt đối đừng nghĩ xa. Nếu bắt đầu với việc làm tình thì chỉ được phép dừng lại ở việc làm tình, không thân mật, không day dưa. Nhìn lại thì cũng chẳng khác Kim Taehyung là mấy.

Cô gái kia cứ nghĩ sẽ có một đêm vui vẻ cùng Jeon thiếu gia, nào ngờ cô ta vừa chạm vào thân dưới của cậu thì cậu đã khó chịu hất cô ta sang một bên. Sau đó ném lại một cái thẻ với 1 triệu won bên trong rồi một mình rời đi. Mặc kệ cô gái trên người chỉ còn mỗi bộ đồ lót ngơ ngác ngồi trên giường nhìn theo.

***

"Oẹ. Sao mình lại nghĩ đến việc làm trò biến thái như vậy chứ?" Jungkook đi bộ trên đường gạch quanh công viên, nói như hét vào điện thoại khiến người đầu dây bên kia cười nghiêng ngã.

[Bồ điên thật rồi Chòn ơi! Ai đời lại muốn thử như bồ chứ?] Haeun vì tưởng tượng hình ảnh cậu bạn thân đang bị cô gái nào đó sờ soạng mà cười đến chảy cả nước mắt.

Jungkook thở dài, đá văng viên sỏi dưới chân: "Ai mà biết được. 1 năm trước tớ vẫn hẹn hò với con gái được đó thôi."

[À, vậy ý cậu là anh bác sĩ đẹp trai có 'anh bạn nhỏ siêu to' đã bẻ cong cậu hả?]

Jungkook không trả lời, chỉ cười cười.

Cậu đã kể hết tất cả cho Haeun nghe, không chỉ về việc cậu là gay mà còn về mối quan hệ không một xíu đứng đắn với Kim Taehyung.

Phản ứng của Haeun đúng như Jungkook đã dự đoán, đầu tiên là ngơ ngác, sau đó là phản đối một cách kịch liệt. Phải đợi đến khi Jungkook liệt kê được 1001 lý do mối quan hệ này không hề độc hại như cô vẫn nghĩ thì Haeun mới tạm chấp nhận. Tuy vậy cô vẫn không ngừng nhắc nhở Jungkook phải cẩn thận.

[Nhưng mà... có an toàn thật không vậy? Mình thấy anh ta chẳng đáng tin tẹo nào.] Theo như lời Haeun thì có vẻ mối quan hệ của cô và bác sĩ Kim trong bệnh viện chẳng mấy tốt đẹp. Lý do là vì từ ngày đầu tiên Haeun về bệnh viện, Kim Taehyung là người tiên phong bỏ phiếu từ chối để cô tham gia nghiên cứu với tổ nghiên cứu cũ. Vậy nên về sau mỗi khi nhắc đến bác sĩ Kim cô đều tỏ thái độ không mấy vui vẻ.

"Mình biết bồ không ưa anh ta, nhưng anh ta cũng đâu lợi dụng gì mình?" Jungkook phì cười khi nghĩ đến khuôn mặt lườm lườm của cô bạn. Cậu tìm cớ đổi chủ đề: "Mà nè, bồ không ngạc nhiên khi mình nó bồ nghe mình là gay hả? Nghĩ cũng lạ, tự nhiên mình chẳng còn hứng thú với phụ nữ nữa. Thật sự là do anh ta hả?"

[Nói gì thì nói, chuyện xu hướng tính dục đâu phải ngày một ngày hai mà thay đổi được. Thật ra hôm bồ nói cho mình biết, mình chỉ hơi kinh ngạc vì không nghĩ bồ sẽ đột nhiên nói vậy, chứ mình không bất ngờ mấy. Vì từ khi chúng ta còn học trung học, mình từng có suy nghĩ chuyện này rồi.]

"Hửm? Suy nghĩ gì cơ?" Jungkook tập trung nói chuyện với cô bạn thân đến mức chẳng nhận ra mình đã đi vào một con hẻm nhỏ không có bóng người nào.

[Suy nghĩ rằng bồ không thật sự thích con gái.] Yoo Haeun nhấn mạnh: [Nói đúng hơn là xu hướng tính dục của bồ đã bộc lộ khá rõ từ những năm cấp 3 rồi.]

Jungkook không có ý định thắc mắc thêm, chỉ im lặng nghe người bên kia đầu dây tiếp tục: [Chắc bồ còn nhớ tiền bối Han không? Mình thừa biết, lúc đó bồ không chỉ ngưỡng mộ anh ấy không đâu.]

Cuộc trò chuyện của hai người tạm dừng khi Haeun được bố gọi vào phòng nói về chuyện công việc ở bệnh viện. Jungkook nhìn màn hình điện thoại tối đen, trầm ngâm suy nghĩ về cái tên Haeun vừa nói.

"Tiền bối Han..." Jungkook khẽ lẩm bẩm rồi thở dài. Khi ngước mặt lên cậu mới nhận ra đây là con đường hoàn toàn xa lạ.

Trong lúc Jungkook còn đang hoang mang không biết mình đang ở đâu, thì may mắn cậu nhìn thấy một chiếc taxi từ xa chạy đến. Jungkook tặc lưỡi, đưa tay đón xe.

Khả năng định của cậu thiếu gia họ Jeon vô cùng kém, vậy nên tốt nhất là cứ lên taxi nói địa chỉ cho nhanh. Chiếc taxi đơn độc trên đoạn đường tối nhanh chóng dừng lại trước Jungkook, nhưng cậu còn chưa kịp lên đã gặp phải một đám nhóc tranh xe, đẩy sang một bên.

Jungkook chặn lại cánh cửa đang tính đóng ở ghế phụ lái, nói với thằng nhóc trông có vẻ to con nhất đám vừa đẩy cậu: "Nè, xe này là anh bắt mà. Mấy đứa bắt xe khác đi chứ."

Thằng nhóc ngồi ở ghế phụ lái nhăn mặt nhìn cậu rồi từ từ bước xuống khỏi xe, ba thằng nhóc khác ngồi ở ghế sau cũng lục đục ra theo. Nhìn ngoại hình của cả 4 đứa con trai trước mặt, Jungkook thầm đoán bọn này vừa tốt nghiệp cấp 3 là cao.

"Ai đây? Không phải là Jeon thiếu gia à?"

Jungkook khó hiểu nhìn thằng nhóc vừa bước xuống khỏi ghế phụ lái, nhướn mày hỏi: "Anh biết mấy đứa hả?"

Thật ra việc cậu đi ngoài đường rồi được người ta bắt gặp không quá lạ nữa, nhưng điều cậu khó hiểu là thằng nhóc này nhìn cậu với thái độ vô cùng thù địch.

"Sao không biết được hả Jeon thiếu gia? Một năm trước anh với thằng đầu hồng đánh bọn này một trận không thấy mặt mũi còn gì." Thằng nhóc nhướn mày, nhếch môi bước từng bước đến gần Jungkook: "Đâu có nói quên là quên dễ vậy được, đúng không Jeon thiếu gia?"

Tài xế taxi thấy chuyện chẳng lành, đạp ga chạy đi mất, mặc kệ Jungkook còn đang ngơ ngác vừa lục lại ký ức, vừa lùi từng bước kéo dài khoảng cách với bọn nhóc. Nhưng chẳng mấy chốc lưng Jungkook đã chạm vào bức tường phía sau, chính thức bị dồn vào ngõ cụt.

Nếu Jungkook đoán không lầm, thì thằng đầu hồng mà thằng nhóc này nhắc đến là Seongho.

Hôm đó cả nhóm bạn thượng lưu của Jungkook làm tiệc tạm biệt một đứa lên đường ra nước du học, trong đó có cả Seongho. Khi cả đám bắt đầu ngà say thì thằng Seongho đột nhiên nổi hứng chơi trò Thật hay Thách. Một trong đám bạn của Jungkook nhận thử thách là gạ gẫm qua đêm với một cô gái trong club. Xui xẻo sao lại chọn phải người yêu của thằng nhóc trước mặt. Hai bên xảy ra cự cãi đến mức bị đuổi ra ngoài, vậy mà thằng Seongho còn hùng hổ đấm thằng nhóc này một cái. Kết quả cả đám rượt nhau đến mức tái xanh mặt mũi.

Nhưng cũng nhờ sự kiện năm đó mà Jungkook gặp được Kim Taehyung. Cậu đang suy nghĩ là có nên cảm ơn tụi nhóc này không.

Tuy nhiên, Jungkook còn chưa kịp nghĩ xong, thằng nhóc đã nói tiếp khiến Jungkook đành nuốt lời cảm ơn vào trong.

"Tối nay Jeon thiếu gia phải ngủ ở bệnh viện rồi."

***

Kim Taehyung vừa đưa bố và em gái ra sân bay, dự định trở về sẽ chạy bộ vài vòng rồi mới ngủ. Nhưng trời có vẻ không ủng hộ hắn. Cơn mưa đến bất chợt đổ xuống nhanh chóng thấm ướt cả con đường. Trên trời mây kéo mù mịt, xa xa còn nhìn thấy ánh sáng lấp loé của chớp.

"Cơn mưa này có khi phải kéo dài đến tận mai." Kim Taehyung gõ gõ vào vô-lăng, trong lúc đợi chuyển đèn lơ đãng hướng mắt ra cửa sổ nhìn bầu trời âm u.

Phía bên kia đường, người người đang hối hả trốn chạy khỏi cơn mưa. Có những người còn khoác nguyên trên mình bộ đồ công sở gò bó, vì không mang ô chỉ đành đứng nép một bên hiên nhà của những nhà hàng ăn uống đợi mưa tạnh. Một số khác lại bất chấp cảm ướt, dùng bừa áo khoác hay cặp da gì đó che đỡ đầu, nhanh chân vượt qua dòng người.

Bất chợt Kim Taehyung bị thu hút bởi cuộc rượt đuổi của ba thanh niên vừa chạy ra từ con hẻm nhỏ. Cậu trai trẻ chạy đầu tiên có vẻ khá nhanh, bằng chứng là bỏ cách xa hai tên đằng sau một đoạn dài. Nhưng xui xẻo, cậu ta va phải người đi đường nên ngã lăn ra đất. Hai thanh niên phía sau dường như chỉ chờ có vậy, nhanh chóng nắm lấy áo cậu ta, ấn vào tường gạch ngay bên cạnh.

Kim Taehyung cảm thấy cậu trai kia rất quen. Cùng lúc đó đèn chuyển xanh, hắn chạy lên một đoạn mới giật mình kêu lên cái tên khá quen thuộc.

"Jungkook!"

Sun.

chap này chỉnh sửa khá nhiều, từ vấn đề liên quan đến xu hướng tính dục trước đây có bạn từng nhắc mình nữa. lúc đó kiến thức mình còn hạn hẹp, nên mới đưa đến một số thông tin sai. nhân dịp edit này mình đã sửa lại rồi ạ~

còn nữa, bản đã edit này có tung một hint cực kỳ quan trọng cho mọi người biết về quá khứ của bé đầu tròn đó nhaaaa~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net